Cố Khâm Thiên nằm úp sấp ngủ trên giường long phượng trong Phượng Huyền cung, tiểu bạch hồ cũng học theo, bốn chân thành hình chữ đại, nằm trên sống lưng nó, cái đuôi xõa tung đặt trên mông thái tử, nhìn giống như tiểu thái tử vừa có thêm cái đuôi. Hạ Lệnh Thù bê canh tổ yến vào, nó liền trở mình, đè lên tiểu bạch hồ. Không nhắm mắt lại mà nghiêng đầu nhìn Hạ Lệnh Thù đến gần, sau đó hỏi nó: “Ăn hay không?”
Nó liền đứng lên nhanh như chớp, động tác không ổn, lại ngã xuống, lại đứng lên. Tiểu bạch hồ nhân cơ hội liền trèo lên bờ vai nó, một người một động vật đều nhìn đồ ăn trong bát ngọc, nước miếng tí tách.
Hạ Lệnh Thù dùng thìa bạc quấy hai cái, tay nhỏ bé của Cố Khâm Thiên chạm lên đùi nàng, ngửa đầu: “Mẹ”. Sau đó hé miệng, chờ Hạ Lệnh Thù bón cho nó.
Ăn một miếng, nhìn nàng một cái, lại ăn một miếng, mười phần ngốc nghếch, làm Hạ Lệnh Thù càng thêm đau lòng.
Cố Khâm Thiên vẫn do Cố Song Huyền chăm sóc, Thái Hậu chăm lo không nhiều. Nếu là con cháu khác trong hoàng gia thì đã phải học từ sớm, miệng niệm ngàn chữ, nghe thi từ. Đối với Cố Khâm Thiên, Cố Song Huyền còn bận việc triều chính, Thái hậu chỉ biết thương cháu, cưng chiều không làm trái ý nó, dưỡng nó thành hư, thích ăn, hiểu được cách làm một kẻ lừa đảo đi dỗ dành người khác. Đối với ai cũng cười hì hì, thấy nữ tử xinh đẹp liền gọi mỹ nhân; nếu là nam tử thì đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, không biết là “đạo” này học từ ai.
Hai ngày nay Tạ Sâm cầm thuốc mỡ đến cho hai mẹ con bôi lên mắt, mắt sưng như quả đào cuối cùng cũng tan dần, giành được thiện cảm khó có được của Cố Khâm Thiên, miễn phí cho đối phương một con mắt. Cho dù Tạ Sâm chơi cờ cùng Hạ Lệnh Thù, nó cũng không quấy rối nhiều, cùng lắm thì uốn mình trong lòng nàng, nàng hạ một con, liền kéo ống tay áo để nàng cho nó ăn nho, thật làm cho người ta dở khóc dở cười.
Ban ngày rồi buổi tối đều ăn, đến nửa đêm, ngủ trên giường mơ mơ màng màng tè dầm, ngay cả xiêm y của Hạ Lệnh Thù cũng bị ẩm ướt. Hạ Lệnh Thù đã từng dạy em trai khi còn nhỏ, đương nhiên hiểu được ra uy phải làm từ sớm, tuy rất thương con, nhưng vẫn kệ nó khóc mà đánh nó hai cái vào mông, làm Cố Khâm Thiên tức đến nỗi nhất định chỉ gọi “mỹ nhân”, không chịu gọi “mẹ”.
Cho dù như thế, ngày thứ hai cái gì cần ăn nó vẫn ăn, hoàn toàn chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.
Liên tục hai ngày chăm sóc đứa nhỏ, chỉ cảm thấy kiệt sức, lòng lại tràn đầy vui mừng, giống như chỉ cần có Cố Khâm Thiên, dù khổ mệt hơn nữa cũng đáng giá. Một lần nữa nàng lại cảm nhận được trách nhiệm của người làm mẹ, vì phần tình thân này, kể cả nàng phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.
Chẳng qua là một tên hoàng đế, nàng vốn không sợ!
Làm trái lời thề của mình cũng không sao, lại đi đối mặt với hậu cung biến hóa quỷ dị, nàng cũng có thể gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ; chỉ cần có thể tự mình nhìn Cố Khâm Thiên lớn lên, thấy nó bình an là tốt rồi.
□□□□□□□□□□□□□□□□□□□□
Giờ dần một khắc, mười lăm tháng tám, tại điện Tốn Vĩ.
Mái ngói màu lục phía xa còn chưa thấy ánh sáng. Cố Song Huyền đã gọi thái giám hầu hạ mặc áo lông, đội mũ vàng, đứng ở trung tâm cung điện, lẳng lặng không nói một lời.
Lương công công canh giữ ở sau hắn, nhân cơ hội ngủ gật một chút.
Hai khắc, ánh trăng trên cao cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống, mát lạnh như một chiếc hộp bị kem bị bịt kín.
Cố Song Huyền ôm hai tay lại đi từ đầu này đến đầu kia cung điện, lại giống như hồn ma bay trở về. Thỉnh thoảng quay sang nhìn Lương công công đang ngủ gật, nhịn không được đá ông ta một cái, hạ giọng nói: “Đi xem đi!”
“A!” Lương công công giả vờ run rẩy chòm râu, gật đầu. Chạy nhanh ra khỏi điện, lúc này mới tỉnh táo, vội gọi một tiểu thái giám nói nhỏ một chút, đối phương liền chạy đi. Còn ông ta tiếp tục tựa vào vách tường lạnh như băng ngủ tiếp.
Canh ba, Cố Song Huyền đã cố kiên nhẫn phê duyệt mười bản tấu chương, phê duyệt vô số bản; uống một ngụm trà, trà đã đổi ba lần, điểm tâm mới ăn một miếng, cắn một ngụm liền nhìn ngoài cửa một lúc, sau đó lại cầm một miếng lên đứng ở sau cửa, vừa ăn vừa nghe động tĩnh. Cứ thế đã ăn xong, liền bảo tiểu thái giám cầm đĩa điểm tâm đứng sau cửa, hắn đi một vòng trở về liền lấy ăn, ăn hết lại chạy ra đi một vòng.
Ăn no rồi, vội vàng đi thay quần áo. Ngồi trên bồn cầu bằng vàng còn tự nói thầm: “Rốt cuộc nàng đến hay không đến?”
Kiên nhẫn của hắn cuối cùng cũng hao hết, rống to với người bên ngoài: “Tiểu Lương!” Đáng thương cho Lương công công, đã qua tuổi trung niên còn bị hắn coi như trẻ con mà sai vặt, vội lấy nước lạnh vỗ lên mặt làm mồ hôi, chạy vào, thở hổn hển nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã dậy rồi.”
“Thật sao?”
“Thật ạ.”
Cố Song Huyền gật đầu, trong lòng liền thả lỏng, bụng đã nhẫn nhịn hai ngày ba đêm liền thông thuận. Sau khi xong “đại sự”, hắn lại lần nữa đeo lên dáng vẻ của hoàng đế, ngẩng cao đầu, đi từng bước mạnh mẽ, đứng ở cửa chính điện, nhìn xa.
Giờ mẹo, sơ khắc.
Luồng ánh sáng mặt trời thứ nhất chậm rãi bò lên mái hiên, đầu tiên là nhuộm bầu trời đen như mực thành ba màu phơi phới, càng lúc càng sáng. Lúc này Hạ Lệnh Thù mặc huy y màu xanh đen lộ ra vẻ kiêu ngạo, từ từ đi tới.
Càng lúc càng gần, trên búi tóc cao còn để lại tóc mai có phượng hoàng bằng vàng đang vỗ cánh như muốn bay, càng làm nổi bật lên dung mạo thoa phấn và son đỏ trong trẻo lại mờ nhạt, cùng đôi mắt xanh lam chỉ có ở người của Hạ gia. Y phục có sáu chiếc, cổ tay cùng vạt áo thành tầng tầng lớp lớp, như thác nước đang đổ ra, đoan chính, ung dung lộng lẫy, quốc sắc thiên hương.
Nàng dừng lại ở trước mặt hắn, cúi đầu hành lễ, thở nhẹ: “Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Cố Song Huyền vội vàng nâng dậy, nắm lấy tay nàng, chạm vào làn da mềm mại ấm áp, như thế này mới cảm nhận được rõ ràng rằng nàng đã trở lại!
Quả nhiên, trừ gia tộc, trừ tỷ tỷ Triệu vương phi của nàng, không có bất kì ai có thể làm nàng bị mảy may ảnh hưởng. Sớm biết uy hiếp sẽ có tác dụng, lúc trước nên lấy ra dùng thử, uổng phí hơn nửa năm ở hoàng gia, hoàng đế rồi hoàng hậu, đúng là giày vò, chẳng khác nào tài lớn dùng việc nhỏ. Cái chính là hắn thật sự không muốn mỗi đêm lại phải đổi một chăn đệm trên giường.
Hai người đều nhìn nhau, nàng vẫn bình tĩnh giống như trong trí nhớ của hắn, hắn cũng đành phải giả bộ lạnh nhạt.
Bình tĩnh đến mu bàn chân đau đớn không nhịn nổi, chậc, cúi đầu xuống liền thấy Cố Khâm Thiên đang dồn hết sức đạp lên chân hắn, một cái còn chưa đủ, đá thêm vài cái nữa: “Con cọp xấu xa, xấu xa. Bắt nạt, mỹ nhân.”
Cố Song Huyền ôm lấy thái tử bảo bối của mình, cười tủm tỉm hỏi: “Con cọp xấu xa là ai?”
Cố Khâm Thiên kéo hai má hắn, tiếp tục oán giận: “Con cọp, xấu xa.”
Cố Song Huyền hỏi lại: “Mỹ nhân là ai?”
“Mẹ.”
Giờ thì hoàng đế đã hiểu. Ngày ấy hắn sai người đập bỏ Phượng Huyền cung, trong cảm nhận của tiểu thái tử, chính là con cọp xấu xa bắt nạt mẹ mỹ nhân!
Cố Song Huyền hắn là rồng, không phải sâu.
Lương công công đứng một bên nhắc nhở: “Hoàng thượng, đã đến giờ rồi, nên đi cử hành nghi thức tế trời.”
Cố Song Huyền gật đầu, một tay nắm Cố Khâm Thiên, một tay kéo Hạ Lệnh Thù, đang định cất bước, bỗng có tiểu thái giám chạy tới: “Hoàng, hoàng thượng, thật đáng mừng. Kiều tiệp… dư, có, có tin vui!”
Xoạt một cái, tay của hoàng hậu liền rút khỏi tay hắn.
Mặt Cố Song Huyền sụp đổ. Lập tức quay đầu, nói với tiểu thái giám kia: “Mang xuống, năm mươi gậy.” Trong lòng Lương công công run lên, cả người tỉnh táo lại, “Này”, vẫy tay sai người trói tiểu tử không có mắt kia xuống. Đứa trẻ đáng thương, lần sau xem ngươi còn dám muốn nổi bật không.
Cố Song Huyền khó lộ ra được chút dịu dàng, xem Hạ Lệnh Thù trái không tức giận, phải không vui mừng, nói: “Hoàng hậu, trước tiên chúng ta đi làm chính sự đã.” Còn muốn kéo tay nàng, lúc này Hạ Lệnh Thù đã đặt Cố Khâm Thiên vào giữa hai người, giống như dựng lên một cửa ải béo ục ịch, làm tăng thêm khoảng cách.
Cố Song Huyền bất đắc dĩ, một tay nắm Cố Khâm Thiên theo đối phương đi miếu Ngũ Đế.
Đối với Đại Nhạn triều, mỗi năm trừ bỏ ngày mồng một đầu năm là nghi thức tế trời long trọng, vì sinh linh trong thiên hạ cầu phúc, cầu mưa thuận gió hòa. Mười lăm tháng tám, theo như quy củ, là dịp để nước láng giềng thấy được sự phồn hoa và binh lực cường thịnh của Đại Nhạn, sau đó làm bọn họ vui lòng phục tùng cống tiến. Cho nên, so ra thì tế trời chỉ là một nghi thức, binh pháp luyện tập phía sau mới là giọng hát và điệu bộ quan trọng trong vở kịch.
Sau khi tế trời, bái tổ tiên, hoàng đế dẫn các thần tử và sứ giả quốc gia láng giềng đến trước điện Côn Mân xem duyệt binh, hoàng hậu ở hậu điện tiếp kiến phu nhân các sứ giả, đồng thời còn có nhóm hoàng thân quốc thích ở đất phong của Đại Nhạn triều tụ tập đến.
Ngay trong lúc Hạ Lệnh Thù đang ca tụng công đức và tranh đấu gay gắt thì trông thấy chị gái mình – Triệu vương phi Hạ Lệnh Ngọa.
Điện Côn Mân dài đến mấy ngàn thước, ngay cả gương mặt cũng chỉ thấy mơ hồ, đợi cho Tư quan gọi tên, Hạ Lệnh Ngọa đi đến chỗ thang rồng dưới con mắt theo dõi của mọi người, hành lễ. Chị em thân mật như bóng với hình ngày xưa giờ lại dùng lễ quân thần để gặp lại, khiến người ta phải thở dài.
Buổi trưa, mở tiệc ở điện Kỳ Phúc. Hoàng đế vẫn cùng các thần tử và sứ thần ở phía trước điện, nghe khúc tỳ bà “Thập diện mai phục”, thưởng thức kiếm pháp “Lan Lăng Vương”, bình luận về vũ kịch, vũ nương ca múa mừng cảnh thái bình, các quốc gia đều ca tụng; hoàng hậu và rất nhiều phu nhân ở hậu điện, bàn luận vẻ đẹp của “Nghê thường vũ y”, xem điệu nhảy “Nhạn bay về phương nam”, nghe khúc đàn tranh “Tướng quân lệnh”.
Tiểu thái tử Cố Khâm Thiên ngồi bên người Hoàng đế, không hề sợ hãi, nhất cử nhất động đều có chừng mực, nhìn qua đúng là sức sống của rồng. Tuổi tác cũng còn nhỏ, lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trước trăm quan xong liền về bên cạnh hoàng hậu, mở to đôi mắt màu lam sáng ngời như mặt hồ, thật ra thì đang phóng mắt sói, dao động trên mặt rất nhiều nữ tử, công khai mở rộng tầm mắt.
Yến hội vẫn liên tục đến giờ Tuất hai khắc mới tan.
Hạ Lệnh Thù đứng ở nơi cao nhất trong điện Kỳ Phúc, nhìn chị mình bình yên xuất cung, lúc này mới nhận lấy Cố Khâm Thiên đang nửa tỉnh nửa ngủ trong lòng ma ma, hôn lên khuôn mặt bụ bẫm mềm mại của nó. Nó quào tay, dẻo miệng gọi: “Mỹ nhân.”
Cố Song Huyền chạy tới từ trước điện, hỏi nàng: “Thế nào rồi?”
Hạ Lệnh Thù thản nhiên nói: “Có ba vị công chúa nước láng giềng, đều là mười sáu mùa hoa…”
“Khụ,” Cố Song Huyền muốn gạt bỏ đứa nhỏ trong lòng nàng, kéo tay tiểu thái tử, rồi ôm bắp chân nó. Cố Song Huyền nói: “Trẫm cho người sửa chữa cả trong lẫn ngoài Phượng Huyền cung, mười ngày nửa tháng ngươi chưa thể ở lại, mấy ngày nay đi tới tẩm điện của trẫm, thấy thế nào?” Hắn mạnh mẽ ôm lấy thái tử, một tay ôm, tay kia nhất quyết nắm tay nàng, nửa kéo nửa không hướng về tẩm cung của hắn là điện Tốn Vĩ, nói: “Đúng lúc ngươi nên thay ta chủ trì công đạo.”
Hạ Lệnh Thù bất đắc dĩ, hừ lạnh: “Thần thiếp có thể thay hoàng thượng lấy lại công bằng chuyện gì đây.”
“Việc của Kiều tiệp dư có gian dối.”
Hạ Lệnh Thù mỉm cười: “Thần thiếp còn chưa chúc mừng hoàng thượng, lại có quý tử rồi, thật là đáng mừng. Đợi tới lúc ba vị công chúa kia vào hậu cung, hoàng thượng vì hoàng tộc mà tiếp tục vất vả cần cù, khai chi tán diệp…”
(khai chi tán diệp: ý nói thêm nhiều con cái)
“Hoàng hậu,” Cố Song Huyền ngắt lời nàng, dưới ánh đèn hồng trong cung đình, gương mặt hắn nghiêm nghị đầy giận dữ, không rõ rệt lắm nhưng vừa đủ che giấu túng quẫn của hắn: “Thời gian đó trẫm không hề thị tẩm ai, đứa con trong bụng Kiều tiệp dư không phải cốt nhục của trẫm.”
Hạ Lệnh Thù sửng sốt. Giả mạo huyết thống hoàng tộc là tội lớn, theo lý mà nói thì Kiều tiệp dư không có bản lĩnh dám hồng hạnh vượt tường. Hiểu biết của Hạ Lệnh Thù với Cố Song Huyền rất sâu sắc, từ lúc thành thân tới nay, đối với sắc đẹp hắn thà rằng nhìn nhầm cũng không bỏ sót, có thể ăn thì nhất định sẽ ăn sạch sẽ, xương cốt không nhả một cái. Hắn chịu sự giáo dục của hoàng quyền, nữ tử vĩnh viễn ràng buộc với quyền lợi, đợi tới lúc lợi dụng xong rồi, không còn giá trị, mối ràng buộc đó sẽ bị hắn cho năm ngựa xé xác, vứt thây nơi hoang dã, tuyệt đối không thương tiếc.
Hoàng quyền, không tha kẻ khinh thường; huyết mạch hoàng tộc, không tha kẻ dám lẫn lộn.
Ai cũng biết, một phi tần được sủng ái mà sinh hạ hoàng tử thì sẽ có được những gì, thay đổi những gì. Một khi Cố Song Huyền đã nhấn mạnh như vậy thì sự tình chắc chắn có nghi vấn.
Hạ Lệnh Thù không phải nữ tử được dạy dỗ theo kiểu thông thường. Nàng thông minh, luôn nhìn đại cục. Thời điểm cần rộng lượng, nàng có thể chuyện trò vui vẻ với kẻ thù từng chĩa kiếm vào nhau; thời điểm cần tàn nhẫn, nàng sẽ thành Tula, dùng lòng từ bi, khuôn mặt dịu dàng, nói xong những lời êm ái, sau đó sẽ không do dự đá ngươi vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không thể siêu thoát.
Nếu nàng đã đi ra khỏi nhà giam tự mình tạo nên, quyết định làm một vị hoàng hậu thật sự, bảo vệ thái tử. Như vậy, việc đầu tiên cần xử lý, chính là người uy hiếp ngôi vị hoàng đế.
Ý chí chiến đầu sục sôi, Hạ Lệnh Thù bị mỗ rồng đuôi to dụ dỗ đến điện Tốn Vĩ, bàn tay to vung lên, Lương công công liền giống như chó săn chạy vội đi tìm “sách thừa ân”, bên trong ghi lại tỉ mỉ số lần hoàng đế và các phi tần lăn lên giường sau khi hoàng hậu tự giam mình. Lớn thì ngày mấy tháng mấy lăn lên giường mấy lần, nhỏ thì trước và sau khi lên giường nói mấy câu, tất cả đều ghi chép lại. Lương công công cảm thấy, quyển sách này còn chưa đầy đủ, cần phải có bức tranh mỗi lần hoạt động, hoàng thượng ra trận canh giờ dài ngắn thế nào, mới có tính chân thật, cẩn thận cân nhắc, chờ hoàng hậu hỏi chuyện.
Trăng đã lên cao, trong điện đốt hương hoa quỳnh thơm mát, mười tám chiếc đèn đồng kỳ lân đã tắt mười hai chiếc. Mọi người nín thở im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng lật giấy khi hoàng hậu đọc “công tích vĩ đại” của hoàng đế.
Cố Song Huyền lén sai người bế thái tử đi thiên điện, nhìn các cung nữ chuẩn bị giường cho cẩn thận, chuẩn bị cả nước nóng để tắm, lại mang lên trà thơm, thả vào lư hương một ít cây kích tình – khổ ngải thảo, lúc này mặt mũi mới hớn hở cho người lui ra.
Tự mình tháo mũ và đai lưng cùng những vật vụn vặt khác, ung dung, giả vờ giả vịt đến bên cạnh Hạ Lệnh Thù, gạt đi tập giấy kia, dịu dàng nói: “Đêm đã khuya, để ngày mai lại xem tiếp, chúng ta đi nghỉ tạm trước đã.”