Edit: Mộc
Hạ Lệnh Thù cẩn thận đặt tiểu công chúa lên giường, thái tử leo đến bên cạnh hoàng muội, chọc cái mũi cô bé, lại kéo vành tai phải của đối phương, vươn tay định chọc vào lòng bàn tay nhỏ bé, cười ngây ngô. Qua một lúc, lại bóp cái chân nhỏ nhắn. Chân nhỏ như bánh bao trắng, nhìn thật non nớt bóng loáng, thái tử càng xem càng yêu, không nhịn được ‘a ô’ cắn một cái. Em gái không khóc cũng không quấy, mở to đôi mắt nhìn lung tung, thái tử cắn một lúc lâu, chậc chậc lưỡi, cảm thấy chẳng có hương vị gì, lại sờ cái chân còn lại.
Hạ Lệnh Thù tắm rửa xong, trở về thì thấy tay chân tiểu công chúa, hai má, tai, mũi đều ẩm ướt, lại thấy thái tử đang che miệng ngồi xổm ở mép giường, nói không rõ: “Muội muội bắt nạt con.” Đây là điển hình của ác nhân cáo trạng trước. Nói xong còn hếch cằm lên để mẹ mỹ nhân nhìn răng cửa của mình: “Đau quá!”
Hạ Lệnh Thù nói: “Phải sửa đi nhé, đừng có cắn người lung tung.”
Hả, mẹ biết mình cắn em gái! Cố Khâm Thiên ha ha leo lên người Hạ Lệnh Thù: “Mẹ, ôm.”
Hạ Lệnh Thù thở dài: “Thiên Nhi, con đã lớn rồi, không thể làm nũng như thế nữa.”
Cố Khâm Thiên nháy mắt, ra vẻ ấm ức: “Mẹ không cho con thơm, không cho con ôm, không cho con…”
“Thiên Nhi,” Hạ Lệnh Thù đau đầu, day day huyệt thái dương, hôm nay nàng đã lao tâm lao lực quá mức, thật sự không thể bận tâm thêm người khác nữa. Nhưng dù sao cũng là con nàng, nàng chỉ có thể kiềm chế, lạnh nhạt nói: “Con phải hiểu được, Đại Nhạn không chỉ có mình con là hoàng tử.”
Phút chốc, Cố Khâm Thiên liền im lặng. Đương nhiên cậu biết mình không phải con trai độc nhất của phụ hoàng, cậu còn có hai người anh trai, một người là em gái khác mẹ. Cậu còn biết, vị trí thái tử của cậu là do mẹ bày mưu mà có được, cũng biết rằng phế đi vị trí thái tử này thì chỉ cần một câu nói của phụ hoàng mà thôi.
“Mẹ nói thế nghĩa là phụ hoàng không thích nhi thần sao?”
“Không phải.” Nàng kéo Cố Khâm Thiên vào trong chăn, tiểu công chúa nằm giữa. Làm hoàng hậu, nàng lo lắng con gái rời xa mình. Hoàng cung này vừa âm u vừa đầy máu tanh, mỗi một bước đều có vô số âm mưu nảy sinh. Hôm nay nàng và hoàng đế tranh cãi ầm mĩ, chắc chắn chẳng thiếu kẻ muốn nhân cơ hội. Nàng cảm thấy lạnh, lại phải dùng vòng tay mình cho bọn trẻ sự ấm áp.
Nàng vừa vuốt ve trán con vừa nói: “Đại Nhạn rất rộng lớn, mỗi một quân vương đều phải trải qua sự bồi dưỡng khắc nghiệt của các tiên hoàng mới có thể bước vào triều chính. Bọn họ phải đối mặt với tử thần nhiều lần, phải khôn ngoan trước quân địch, lại phải giản dị trước dân chúng, bọn họ là người dẫn đường của quốc gia, mỗi ngày họ đều phải cúc cung tận tụy vì triều đình. Nếu bản thân yếu đuối, không đủ kiên cường, sẽ chỉ mang đến tai họa cho đất nước.”
Cố Khâm Thiên gật đầu, cái hiểu cái không, Hạ Lệnh Thù ôm cậu, vươn người ra hôn lên trán cậu: “Cho nên, nếu cha con muốn phế ngôi thái tử thì không nên trách người. Không phải cha con không thương yêu con, mà là con không đủ mạnh mẽ.”
Cố Khâm Thiên níu chặt tay áo nàng: “Nếu thế thì con còn là con của phụ hoàng sao? Mẹ có vứt bỏ con không?”
“Không biết.” Hạ Lệnh Thù kéo chăn cao lên một chút, “Con phải hiểu rõ, cách mà Đế hậu đối đãi với thái tử khác với cha mẹ đối xử với con cái.”
“Vậy có phải nếu con không làm thái tử, mẽ sẽ ôm con, hôn con hàng ngày không?” Tiểu sắc lang này, nói đi nói lại vẫn là muốn ăn đậu phụ của mẹ mỹ nhân. Đã nhiều ngày cậu không làm nũng với Hạ Lệnh Thù, tuy rằng cố chấp là mình không sai, nhưng cậu không được nhận tình cảm của mẹ rất nhiều năm, rất khát vọng, nhìn mẹ ở trước mắt mà không thể tới gần, đối với cậu mà nói đấy giống như có vài chục con mèo nhỏ vươn móng cào trong lòng.
Hạ Lệnh Thù thở dài: “Nếu con không làm thái tử, đừng nói là con, ngay cả mẹ và muội muội cũng chỉ còn một con đường chết.”
Cố Khâm Thiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, rất lâu sau không nói nổi một câu. Cậu biết, những gì mẹ nói là thật, thậm chí còn có Thái phó nhắc nhở đầy ẩn ý, còn có đại bá Hạ gia ân cần dạy bảo, những lời này không lúc nào là không nói cho cậu biết: không thành vua, thì là giặc!
Cố Khâm Thiên rụt vào trong chăn, liên tục run rẩy, Hạ Lệnh Thù thương con phải trưởng thành sớm, nhưng chỉ có thể ôm cả hai đứa bé, không buông tay.
Ánh nến trong cung Phượng Huyền cuối cùng cũng tắt, chỉ có một viên dạ minh châu nho nhỏ bị khăn gấm phủ lên, từ trên đài cao toát ra vài tia sáng mông lung, không chiếu sáng nổi một tấc vuông.
Tiếng hát ru khe khẽ của Hạ Lệnh Thù dần trở nên yếu ớt, cuối cùng phiêu tán trong bầu trời đêm. Bức tranh thủy mặc treo trong nội điện bị người ta nhẹ nhàng xốc lên, một bóng dáng màu xanh đi ra.
Cố Song Huyền đi khập khiễng tới bên giường, nhìn thấy Cố Khâm Thiên ôm tiểu công chúa, tay Hạ Lệnh Thù đặt lên thắt lưng con. Hai đứa bé đều nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, khóe môi con gái có vết sáng, con trai thì hở cả răng cửa, nương tử lại ngủ rất sâu, chỉ có đuôi lông mày nhếch cao chứng tỏ vô cùng lo lắng. Hắn nhìn ba mẹ con dựa sát vào nhau, cảm thấy vừa xót xa vừa tức giận. Vì sao đều là cãi nhau, bên cạnh Hạ Lệnh Thù có con trai con gái, còn hắn chỉ có thể xã giao với đám phi tần? Nàng còn ngủ rất ngon lành, hắn lại phải đi phí sức đối phó với các nữ tử trong hậu cung!
Nhìn kìa, con trai hắn, ngay cả đậu phụ của em gái cũng muốn ăn, cái móng vuốt háo sắc kia đang để đâu chứ? Nước dãi của con gái nhỏ lên vạt áo nương tử, ai da, ướt đẫm rồi. Cố Song Huyền nuốt một ngụm nước bọt, tay run lên theo bản năng, ừm, gần đây hắn đều bị đói, rất lâu chưa ăn thịt. Cố Song Huyền là kẻ lòng nghĩ gì thì thân thể liền động đấy, tự mình đi tới lư hương cho thêm một ít hương an thần, cởi áo ngoài xong liền vội vàng bò lên giường, dán vào sau lưng Hạ Lệnh Thù, ôm lấy eo nàng, bàn tay to cũng thằm dò vào trong vạt áo.
Phải xoa bóp, trái xoa bóp, thỉnh thoảng nghe được tiếng nuốt nước miếng nhóp nhép của thái tử, tự mình lẩm bẩm hai câu liền nặng nề ngủ mất.
Giờ dần hai khắc, trời còn chưa sáng, Cố Song Huyền đã mở mắt theo thói quen. Ngoài mành, Lương công công nói khẽ: “Hoàng thượng, lâm triều thôi.”
Hắn ừ một tiếng, mũi áp vào cổ Hạ Lệnh Thù hít hà một phen, hai tay lưu luyến không rời chạy lung tung một lúc mới đứng lên. Lương công công giúp hắn mặc quần áo, cúi đầu liền nhìn thấy ‘mỗ con rắn’ hưng phấn giữa hai chân hoàng đế, chỉ đành vụng trộm nhìn lên trời, làm như không biết.
Tháng năm nay, Quảng mỹ nhân rất được thánh sủng, vinh thăng làm tam phẩm Tiệp dư.
Tháng mười hai, đại hoàng tử Cố Hưng Tuyển được phong làm ‘Gia Ninh vương’, nhị hoàng tử Cố Hưng Tiêu được phong làm ‘Gia Văn vương’, đại công chúa được phong làm ‘Gia Dĩnh công chúa’, đến lúc này, trong hoàng tộc Đại Nhạn, hai vị vương gia đã có thế đế tranh thiên hạ với Thái tử. Trong hoàng cung, lòng người thay đổi, ngưu xà toàn động.
Năm Thiên Khải thứ chín, mồng một đầu năm.
Tiết lạnh đầu xuân, trong ngoài thành Bắc Định vẫn bao phủ bởi một khoảng trắng xóa mờ mịt. Đêm qua, dư âm của tiếng huyên náo ầm mĩ vui mừng vẫn còn đọng lại nơi đầu đường cuối ngõ, pháo đỏ, diêm xanh, cả những đứa trẻ đuổi bắt nhau lúc sáng sớm, khiến cho con đường yên tĩnh mà không lạnh lùng.
Định Đường vương giục ngựa chạy như điên, bóng dáng xen kẽ giữa khung cảnh này càng có vẻ cao ngất, như mũi đao nhọn, như lưỡi kiếm sắc, phá vỡ yên bình. Vừa mới vọt tới cửa cung đã thấy cận thị Tiểu Quái Tử bên cạnh hoàng thượng đang lo lắng chờ ở cửa, nhìn thấy hắn, giọng nói cũng thay đổi, há hốc mồm, cuối cùng chỉ phun ra bốn chữ: “Hoàng thượng cấp chiêu.”
Dọc đường đi, Định Đường vương đã có suy đoán vô số, nhìn dáng vẻ của tiểu thái giám cũng biết là không hỏi ra được gì, liền không nói thêm nữa, giục ngựa vào trong cổng, sau đó xuống ngựa đi bộ.
Đêm năm trước, quan hệ của Đế hậu nhìn qua thì có vẻ rất hòa thuận. Hoàng hậu vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt, tất cả tâm tư đều dồn lên người thái tử, hết sức ôn hòa với hoàng đế. Quảng tiệp dư hầu hạ hoàng đế, hoàng đế hầu hạ hoàng hậu, hoàng hậu hầu hạ thái tử, toàn bộ yến tiệc của hoàng tộc lâm vào một cái vòng lẩn quẩn.
Lần này Tiểu Quái Tử không đưa hắn đế điện Biền Đằng, nơi mà hoàng đế xử lý triều chính, ngược lại đi tới tẩm điện là điện Tốn Vĩ. Người ở bên ngoài điện rất ít, chỉ có hai gã công công lớn tuổi đứng ở cửa. Mà cung điện to như thế nhưng lại không mở bất kì cánh cửa sổ nào, thậm chí tất cả đều đóng thật chặt, nhìn giống như một cung điện hoang phế đang giam cầm kẻ mê muội, bên trong đen kịt, không thể nhìn rõ.
Vào hẳn bên trong, giơ tay không thấy được năm ngón, cũng chẳng thấy rõ vật gì, cửa lớn ‘chi’ một tiếng, đóng lại, lần nay ngay cả chân của mình Định Đường vương cũng chẳng nhìn thấy nữa.
Hắn vẫn không nhúc nhích: “Hoàng huynh!”
Trong bóng tối, hoàng đế lặng lẽ đi tới trước hắn, con ngươi lóe sáng như quỷ mị: “Cửu đệ, ta sắp tận số rồi.”
Định Đường vương hoảng sợ: “Lục ca, nói bậy bạ gì thế…” còn chưa nói xong, người đã dại ra, hắn chỉ vào mái tóc màu nhạt ẩn hiện trong bóng tối: “Đây là sao?”
Hai tay Cố Song Huyền tóm lấy vai hắn: “Đệ nói phải làm sao bây giờ? Ta còn đang tráng niên, Lệnh Thù vẫn lúc tuổi hoa, chẳng lẽ ta thật sự đưa nàng đi chôn cùng sao? Nếu nàng theo ta đi rồi thì Thiên Nhi sẽ thế nào? Linh Nhi phải làm sao? Triệu vương sẽ giúp đỡ Thiên Nhi đăng cơ thuận lợi ư? Với thủ đoạn của hắn thì cho dù nể mặt Triệu vương phi mà xưng thần với Thiên Nhi, ta vẫn còn hai hoàng nhi, có khi nào bọn họ sẽ vướng vào lệnh ‘thanh quân sườn’ mà bị treo cổ không?” Vội vàng nói một tràng, hai tay ra sức bóp bả vai của Định Đường vương khiến xương vai hắn cũng sắp vỡ.
(thanh quân sườn: tức là lệnh làm trong sạch những người ở bên cạnh quân vương, có thể do một vị đại thần nào đó đề nghị tiến hành lệnh này)
Dáng vẻ kích động của Cố Song Huyền làm Định Đường vương hoảng hốt, trấn an một lúc mới sờ soạng mở ra một cánh cửa sổ. Sương mù lạnh lẽo chậm rãi bay vào, hòa lẫn với mái tóc muối tiêu của Cố Song Huyền, tuy hai mà một.
Định Đường vương hít một hơi lạnh: “Lục ca, tóc của người…”
Cố Song Huyền thấy ánh sáng, giống như đang ở trong vực sâu vô tận lại bị đánh thức, hoảng sợ đắn đo chợt biến mất không còn gì. Hắn tiện tay nắm lấy bên tóc mai dài, lạnh nhạt nói: “Đừng ngạc nhiên, chưa thấy người tóc bạc sớm sao? Kể cả chưa từng thấy thì bây giờ thấy rồi đấy. Giờ thì câm miệng cho ta.” Dưới ánh sáng, hắn lại trở thành hoàng đế uy nghiêm kia.
Định Đường vương đã quen kiểu trước mặt sau lưng khác nhau của hoàng đế, liền bình tĩnh lại, tìm một cái ghế, ngồi xuống, hỏi: “Hoàng huynh bị bệnh hay là trúng độc?” Xử lý triều chính đương nhiên không thể khiến tóc bạc hết như vậy, hắn hoàn toàn tin tưởng rằng hoàng huynh của mình còn chưa chăm chỉ đến nông nỗi u sầu bạc trắng cả đầu ╮(╯▽╰)╭
Hoàng đế lấy ra một bầu rượu từ chỗ nào đấy, đặt lên trên án kỷ, tự mình rót một ly, uống cạn: “Ta có thể trúng độc gì chứ? Bảo Thái y bắt mạch thì không ra được gì, tất cả là một đám phế vật.”
Định Đường vương cân nhắc trong chốc lát về chuyện triều đình gần đây, còn cả tính tình người trong hậu cung kia, cẩn thận hỏi: “Trong lòng hoàng huynh nghĩ thế nào? Nếu là bệnh thì sớm trị tận gốc, nếu là độc cũng phải nhanh chóng loại trừ, nếu là chuyện khác…”
Cố Song Huyền cười ha ha: “Đừng đoán nữa, nói thật đi, thật sự trẫm không thể sống lâu được nữa. Trẫm đã kiểm tra rồi, hoàng đế Đại Nhạn đều chỉ sống được tới tuổi tứ tuần, người sống tới năm mươi rất ít.” Hắn đứng dậy, vỗ lên đùi mình, phất hai cánh tay: “Già rồi, lực bất tòng tâm.”
Nhìn một nam tử tráng niên cảm khái rằng mình đã già đi, cho dù là Định Đường vương vẫn nghiêm túc từ nhỏ cũng không khỏi run rẩy: “Thân thể hoàng huynh khỏe mạnh, không bệnh không đau, nếu không trúng độc thì chỉ cần dưỡng bệnh một thời gian là được rồi.”
Cố Song Huyền không nói một từ, chỉ đến thiên điện, ngẩng đầu nhìn bức vẽ núi sông trên vách tường. Ở giữa bức tranh là Đại Nhạn, xung quanh là Tuyết quốc, Hứa quốc, man tộc, Nam Hải. Ánh mắt Cố Song Huyền dừng lại ở những đảo nhỏ của Nam Hải, thật lâu không nói gì.
Định Đường vương biết suy nghĩ của đối phương, lập tức quỳ xuống, trậm giọng nói: “Thần thỉnh chiến Hải quốc, thể hiện uy thế của Đại Nhạn ta.”
Cố Song Huyền vẫn không nhúc nhích, cúi mái tóc dài xám trắng ảm đạm không ánh sáng: “Cửu đệ, nếu đệ cũng ra chiến trường rồi thì khi hoàng thành có biến cố, đệ sẽ không kịp trở về, sẽ làm hỏng tiền đồ của đệ.”
Thân thể Định Đường vương run lên, dường như đã đoán ra chút gì nhưng vẫn cúi đầu như cũ: “Thần vĩnh viễn là thần tử của Đại Nhạn, chỉ mong làm tốt bổn phận của vi thần, bảo vệ quốc gia, cả đời không hối hận.”
Trong điện rất yên tĩnh, hơi thở của Cố Song Huyền như có như không, sắc mặt tái nhợt giữa mái tóc màu xám càng làm nổi bật dáng vẻ cô đơn của hắn. Cạnh hắn là huynh đệ, là thần tử, cũng có thể là hoàng đế tương lai. Cố Song Huyền không thể cược, cũng không dám cược. Vì con trai con gái của minh, hắn phải dẹp bỏ tất cả trở ngại khi hắn còn sống, vì con mà để lại một thời kì thái bình yên ổn. Không có huynh đệ hoàng tộc rình mò, không có đại thần kiêu ngạo ương ngạnh, không có thế gia đại tộc dám có gan đối kháng.
Thiên Nhi của hắn là trái tim của Hạ Lệnh Thù, cũng là xương cốt của hắn, vì bọn họ, ngay cả huynh đệ vào sinh ra tử của mình, Cố Song Huyền cũng phải bắt đầu đề phòng.
Không thể oán người, cũng chẳng trách mình, đây là tấm lòng của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ mà thôi.
Lời tuyên thệ của Định Đường vương vang lên trong cung điện trống rỗng, rất lâu sau vẫn không tan hết, hùng tâm tráng trí đã theo bóng dáng cao lớn ấy ra khỏi hoàng cung, rời xa hoàng thành, bùng cháy nơi biên cương Đại Nhạn.
Cố Song Huyền đứng trên cao, nhìn huynh đệ sinh tử chi giao dần xa khỏi tầm mắt mình, trong lòng đã chết lặng.
Hắn xoay người, lạnh nhạt nói: “Bãi giá cung Phượng Huyền…” Đầu chợt nặng nề, khuỵu gối ngã xuống, An Định Đế của Đại Nhạn ngã xuống ngay dưới tiếng hô kinh sợ của mọi người.