Doãn Tu Trúc hồn vía lên mây, mở máy rửa bát ra mới phát hiện đã quên bỏ nồi vào…
Tề Mộ tắm qua loa xong liền đi ra, cậu thấy đèn phòng bếp vẫn sáng, lại đá dép lại đây: “Còn chưa xong sao?”
Doãn Tu Trúc nói: “Xong rồi đây.” Quay đầu liền thấy Tề Mộ đang mặc áo tắm, trên cổ còn có vệt nước.
Tề Mộ ngáp một cái: “Anh đi tắm đi.”
Hầu kết Doãn Tu Trúc trượt lên xuống: “Anh, đi dọn phòng cho em trước đã.”
“Lằng nhằng như vầy làm gì?” Tề Mộ đáp “Em ngủ phòng anh.”
Doãn Tu Trúc: “…”
Nói xong Tề Mộ mới hậu tri hậu giác ý thức được vấn đề, cuối cùng vẫn có chút hồi hộp: “…Ngày xưa chúng mình cũng không thường xuyên ngủ chung mà.”
Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ, hoàn toàn khác nhau.
Doãn Tu Trúc nói: “Vậy được, anh đi tắm.”
Tề Mộ thật sự không muốn ngủ phòng khách, hai người tách ra lâu như vậy, thật vất vả mới ở cùng một chỗ, cậu không nỡ lãng phí một giây một phút nào hết, chỉ là…
Doãn Tu Trúc vào phòng tắm, Tề Mộ tự leo lên giường, trong lòng cậu đang suy tính chuyện khác, vô cùng căng thẳng, mắt mở thao láo.
Hỏi: Cầu tư vấn, cô nam quả nam ngủ chung thì sẽ như thế nào?
Đáp: Vấn đề cay gà () như vậy, xin phép từ chối trả lời!
( Cay gà: ngôn ngữ mạng TQ có nghĩa là rác rưởi)
Tề Mộ căng thẳng hồi lâu rồi cứ thế mà lăn ra ngủ luôn.
Việc này thật sự không thể trách cậu được, từ khi trở về nước đến giờ câu chưa ngủ được một giấc nào tử tế, tối qua còn thức suốt đêm. Hôm nay vất vả cả một ngày, tâm tình lên xuống như bitcoin, thân thể cũng chạy ngược chạy xuôi, may là sức khỏe cậu tốt, phải người nào yếu đuối một chút đã sớm đầu váng mắt hoa, ngất xỉu rồi.
Lúc Doãn Tu Trúc đi ra liền nhìn thấy Tề Mộ đang ôm gối ngủ ngon lành.
Doãn Đại Trúc: “…”
Hắn không nỡ đánh thức cậu, chỉ là nằm bên cạnh cậu, đem cậu ôm vào trong lồng ngực.
Chẳng hề làm gì cả mà cứ nhìn cậu, ôm cậu như vậy là đã thỏa mãn vô bờ.
Hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Hạnh phúc như thế, ngọt ngào như thế, vui vẻ như thế.
Tất cả những điều này đều là Tề Mộ cho hắn, từ mười tám năm trước đến bây giờ, những thứ tốt đẹp nhất hắn có được đều liên quan tới cậu.
Hôm sau khi Tề Mộ tỉnh lại thì Doãn Tu Trúc vẫn còn chưa dậy.
Tề Mộ ngủ đẫy giấc, làm sao biết Doãn Tu Trúc đã ngắm cậu cả đêm, mãi đến tận hừng đông mắt mới díp lại mà ngủ thiếp đi.
“Lông mi dài quá nè…” Tề Mộ đánh giá hắn, nhìn thật kỹ “Cong cong như búp bê.”
Tề Mộ rời ánh mắt đến sống mũi cao thẳng của hắn, lại nói: “Búp bê cũng không có cái mũi như vậy.” Thật hâm mộ, mũi của cậu không cao được giống hắn, chẳng có khí chất đẹp trai gì cả.
Cậu tiếp tục ngắm rồi dùng lại ở bờ môi mỏng, Tề Mộ liếm môi, lại gần hôn một cái.
Doãn Tu Trúc mở mắt ra, Tề Mộ cười với hắn: “Đánh thức anh rồi à? Này…”
Cậu kinh ngạc thốt lên, bị Doãn Tu Trúc đặt ở dưới thân, hôn lên môi.
Đây cũng không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, đến tận khi cả hai người đều phải thở hổn hển mới thôi…
Tề Mộ cảm nhận được vật cứng nào đó rất rõ ràng, cậu có chút kinh sợ, nhỏ giọng nói: “Hôm…hôm nay anh có phải đi làm hay không?”
Doãn Tu Trúc vùi vào cổ cậu, lên tiếng: “Không muốn đi.”
Cổ Tề Mộ ngứa cực kì, cười đáp: “Đây là chuyện muốn hay không sao? Công ty có chuyện quan trọng thì làm thế nào?”
Doãn Tu Trúc cắn vào cổ cậu, tiếc nuối trả lời: “…Ừ”
Tề Mộ rụt cổ lại: “Đừng cắn em mà.”
Doãn Tu Trúc vốn đang nổi lửa toàn thân, bị âm thanh này của cậu chọc ghẹo lại càng không chịu nổi, hôn cậu thêm mấy phát…
Tề Mộ trốn tránh nói: “Đừng, đừng… Có việc thì phải đi làm chứ, sắp muộn rồi đó.”
Doãn Tu Trúc ngẩng đầu nhìn cậu, đôi môi vì vừa mới hôn mà trở nên ướt át: “Không.”
Cái tên này còn chưa tỉnh ngủ à! Tề Mộ buồn cười đáp: “Em đi với anh.”
Doãn Tu Trúc: “…”
“Đừng làm chậm trễ chính sự ” Tề Mộ kéo quần áo của mình, lên tiếng “Em cũng sẽ không chạy mất.”
Rõ ràng là một câu vô cùng mềm mại nhưng trong lòng Doãn Tu Trúc lại chợt căng thẳng, dùng sức siết chặt eo cậu.
Tề Mộ nói: “Sắp tám giờ rưỡi rồi, còn lề mề nữa thì anh khỏi đi làm luôn á.”
Doãn Tu Trúc dừng lại, cuối cùng cũng buông cậu ra: “Em đừng đi, ở công ty rất nhàm chán.”
Tề Mộ đứng dậy, khóe mắt nhanh chóng liếc nơi nào đó của hắn một chút: “Em không sợ.” Chỉ cần bút và giấy, cậu có thể tự chơi cả ngày.
Doãn Tu Trúc nhận thấy tầm mắt của cậu, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu.
Tề Mộ lập tức rời khỏi đó, vào WC trước: “Em đi vệ sinh!”
Doãn Tu Trúc không ngăn cậu lại, hôm nay đúng là hắn có việc thật, không thể không đến công ty. Nếu bây giờ mà làm gì thì hắn sẽ không thể bước chân ra ngoài cửa mất.
Tề Mộ trong WC lại bảo: “Anh lấy giúp em cái bàn chải đánh răng với, trong vali ấy.” Ngày hôm qua cậu đã dùng tạm bàn chải khác, rất không thoải mái, vẫn nên dùng của bản thân thì tốt hơn.
Doãn Tu Trúc đáp: “Ừ.”
Tề Mộ đã sớm đem hành lý của mình lên trên lầu, để ở phòng thay đồ của Doãn Tu Trúc, hắn liếc mắt một cái là thấy được ngay. Tối hôm trước cậu cần tìm áo ngủ cho nên hiện giờ vali đang mở tung ra.
Doãn Tu Trúc nhìn thấy bàn chải đánh răng bằng điện nằm trong góc, mới vừa cầm lấy, khóe mắt lướt qua mép cuốn tạp chí gần đó.
Doãn Tu Trúc nhẹ nhàng kéo một cái, tạp chí rơi ra ngoài, trang bìa đập vào mắt hắn.
Hắn khẽ run, khóe miệng nở nụ cười. Hắn chính là người trên bìa tạp chí này, hẳn là mới phát hành, Tề Mộ cố ý mua về đọc sao?
Cậu muốn nhìn thấy hắn ư?
Doãn Tu Trúc cười đến khoé mắt cong cong, hắn tiện tay mở cuốn tạp chí, bỗng nhiên một bức chân dung rơi xuống.
Sử dụng giấy ghi chép của khách sạn, vẽ tranh bằng bút chì, dưới bàn tay tài hoa lại trở nên vô cùng sống động, giữa hai lông mày có nét ngây thơ và khiếp nhược mà từ lâu Doãn Tu Trúc đã quên.
Là hắn khi còn trẻ.
Tề Mộ vẽ sao?
Doãn Tu Trúc kinh ngạc nhìn nó, như thể vừa nhặt được báu vật.
Tề Mộ đợi nửa ngày cũng không nhận được bàn chải đánh răng bèn tự mình đi ra: “Chưa thấy à? Hẳn là phải ở trong vali, sẽ không rơi ở khách sạn đấy chứ. Đầu óc em thật sự là không ổn, đi tới chỗ nào liền vứt…”
Cậu dừng lại, thấy được tấm chân dung trong tay Doãn Tu Trúc.
Tề Mộ bước thật nhanh về phía trước, lấy lại bức tranh…
“Em, em tiện tay vẽ vời một chút… Không có nghĩa đây là khả năng thực sự của em đâu.” Thật xấu hổ! Thế mà lại quên béng mất cái này!
Doãn Tu Trúc nhìn về phía cậu: “Là anh à?” Hắn đương nhiên biết đây là mình, nhưng vẫn muốn hỏi cậu.
Tề Mộ nói: “Vớ vẩn, còn ai có thể lớn lên đẹp trai như thế cơ chứ?” Cậu cúi đầu nhìn, cảm thấy bản thân vẫn quá lợi hại, tùy tiện vẽ được một bức tranh đẹp đến vậy!
Doãn Tu Trúc cầm tay cậu, lên tiếng: “Đi theo anh.”
Tề Mộ không hiểu tạì sao: “Hả?”
Doãn Tu Trúc dẫn cậu ra khỏi phòng ngủ, hướng tới cánh cửa bên trái thư phòng.
Tề Mộ buồn bực đáp: “Làm sao thế?” Cậu chưa tiến vào đây lần nào, hơn nữa còn được khóa bằng dấu vân tay.
Doãn Tu Trúc duỗi ra ngón tay quét lên, sau khi đã xác nhận, hắn bèn đẩy cửa vào.
Tề Mộ nhìn thẳng vào trong, cả người đều ngây dại.
Căn phòng này còn lớn hơn so với tưởng tượng của cậu, cảm giác sâu cực kì, tựa hồ thông cả với gian bên cạnh.
Đây không phải trọng điểm, mà là… Nơi đây quả thật rất giống hành lang trưng bày tranh thu nhỏ.
Bên trong mang treo rất nhiều tranh, tất cả đều là tác phẩm của Tề Mộ.
Doãn Tu Trúc cầm lấy bức chân dung trên tay cậu, cẩn thận vuốt ve: “Hóa ra anh cũng ở trong bức tranh của em.”
Tề Mộ cố gắng không cướp lại “lịch sử đen tối” kia, dù sao khắp căn phòng này đều là quá khứ đen tối của cậu rồi!
Cậu đi vào, lướt qua một lượt, quả thực như đang lật ngược lại quãng thời gian đi học trước đây của mình…
Gian phòng tận cùng bên trong được trang hoàng cực kì tinh xảo nhưng treo ở đó là một bức tranh non nớt đến xấu hổ.
——《Us》
Đây là bức tranh Tề Mộ đưa cho Doãn Tu Trúc: Trong ánh tà dương rực rỡ có hai đứa trẻ đang nắm tay nhau.
Tề Mộ quay đầu, nhìn về phía Doãn Tu Trúc: “Thì ra là anh…”
Cậu nghĩ tới chuyện trước đây Phương Tuấn Kỳ từng nói qua, năm ngoái y đã gặp Doãn Tu Trúc ở Paris.
Khi ấy cậu tham gia một triển lãm tranh, chủ yếu là vì mặt mũi của đại Kiều nên cậu mới có thể tổ chức triển lãm ở đây. Làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ chính là tất cả những bức tranh của cậu đều được bán hết sạch, ngay cả một bức cũng chẳng còn.
Lúc đó có rất nhiều người đã tới chúc mừng cậu, nói một đống lời khen ngợi, bề ngoài Tề Mộ vẫn cười mỉm, nhưng trong lòng lại thầm mắng Đại Sơn đến máu chó đầy đầu.
Mua tranh của cậu ấy à—— ngoại trừ Đại Sơn coi tiền như rác thì còn có thể là ai được?
Bản thân Kiều Cẩn cũng cho là như vậy, hai mẹ con họ lần lượt gọi điện thoại về nước để mắng vốn Tề Đại Sơn, ông oan ức vô cùng: “Ba mua tranh của mẹ con sắp phá sản luôn rồi, còn làm thế nữa thì trang sức Thất Xảo không giữ được mất!”
Tề Mộ: “…”
Ngoại trừ Đại Sơn ra còn có thể là ai đây? Ngày hôm nay coi như đã tìm được kẻ coi tiền như rác thật sự rồi… Thế mà tất cả đều do Doãn Tu Trúc mua hết.
Doãn Tu Trúc nói: “Lúc đó anh muốn về nước nên tới nhìn em một chút.”
Trong lòng Tề Mộ ngũ vị tạp trần: “Vậy tại sao không gặp em?” Cậu trở thành hộ hoa sứ giả () cho Kiều Cẩn, cả ngày đều không rời khỏi triển lãm tranh. Nếu Doãn Tu Trúc đến, nhất định có thể nhìn thấy cậu, vậy vì cớ gì lại không gặp cậu lấy một lần?
(hộ hoa sứ giả: người bảo vệ duy nhất)
Doãn Tu Trúc rũ mắt xuống, Tề Mộ bèn hỏi hắn: “Phương Tuấn Kỳ nói lúc anh ở Paris đã phát bệnh, xảy ra chuyện gì thế?”
Doãn Tu Trúc dừng lại, nghiêng đầu đáp: “Lúc đó bên cạnh em có một người phụ nữ, cô ấy còn hôn em.” Hắn lấy hết tất cả dũng khí đi đến Paris, chỉ muốn nhìn Tề Mộ từ xa một chút nhưng không ngờ phải chứng kiến một màn như vậy.
Người phụ nữ xinh đẹp thân mật khoác cánh tay Tề Mộ, hai người vừa nói vừa cười, thậm chí còn hôn hai gò má của cậu.
Lúc đó hắn như rơi xuống vực sâu, thật vất vả mới vượt qua vấn đề tâm lý nay lại triệt để bộc phát, nếu không phải Phương Tuấn Kỳ gặp hắn thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Tề Mộ ngây người, mang vẻ mặt khó mà tin nổi: “Không thể nào, em chưa từng yêu đương bao giờ, từ đâu lại có…”
Cậu cố gắng nhớ lại, thế mà thực sự đã nghĩ ra: “Đó là dì Khấu!”
Doãn Tu Trúc khẽ nhíu mày.
Tề Mộ như bị sét đánh: “Khấu Thục Hoa là chị em tốt với mẹ em, con trai của bà ấy còn lớn hơn em một tuổi lận.”
Doãn Tu Trúc giật mình: “Dì ấy…” Trẻ thế…
Tề Mộ muốn chết quách cho xong: “Dì cũng về nước rồi, hôm nào dẫn anh tới gặp sau.” Trời ạ, vậy mà ngày nào cậu cũng chúc bà ấy mãi mãi còn trẻ như tuổi , giờ ứng nghiệm luôn rồi nè!
Tề Mộ lại hỏi hắn: “Khi đó anh đứng xa lắm hả?”
Trong lòng Doãn Tu Trúc cũng bối rối vô cùng: “Anh nào dám tới gần em.” Hắn sợ Tề Mộ phát hiện ra mình, không muốn chọc giận cậu.
“Chẳng trách ” Tề Mộ đáp “Nếu anh tới gần một chút thì sẽ không hiểu lầm nữa!”
Dì Khấu bảo dưỡng rất tốt, nhưng dù có cẩn thận đến thế nào đi chăng nữa thì trên khuôn mặt của người tầm tuổi ấy cũng có nếp nhăn, nhưng nhìn từ xa sẽ không thấy được. Đặc biệt, dì Khấu rất có khí chất, dáng người lại đẹp, quần áo mặc lên người đều cực kì thời thượng. Nếu bà và con trai đi cùng nhau, kiểu gì cũng sẽ có người tưởng họ là một đôi tình nhân.
Tề Mộ: “Dì Khấu sống ở Pháp, mấy năm qua vẫn luôn chăm sóc em và đại Kiều, em hay tới nhà dì ăn quỵt, dì luôn coi em là con trai nuôi… Hơn nữa người Pháp rất thích thơm má mà”
Doãn Tu Trúc ngây ngẩn cả người, đương nhiên là hắn biết đến lễ nghi đó, nhưng người kia lại phụ nữ Trung quốc, hơn nữa cử chỉ của họ lại quá thân mật.
Tề Mộ vò tóc nói: “A a a, sau này không bao giờ chúc dì ấy năm nào cũng là tuổi nữa!”
Thực sự là bị hố chết rồi!