*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Editor: Nơ
Cận Thời Dược nhíu mày, lời ít ý nhiều: "Gọi bảo vệ."
Anh nói xong liền cúp máy.
Sau đó kéo vali đi đến phòng sách, Mạnh Ly vẫn đang nói chuyện điện thoại với Phương Thiến. Hai người đang thảo luận về phong cách trang trí cũng như chọn địa điểm và sản phẩm bên trong quán cà phê.
Cận Thời Dược đặt vali trước cửa phòng sách, thả bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt Mạnh Ly. Anh nâng cổ tay lên, dùng ngón trỏ với ngón giữa làm động tác "di chuyển bước chân".
Mạnh Ly ngửa đầu lên nhìn anh, Cận Thời Dược liền thuận thế khom người xuống hôn, hơi thở thanh mát ve vãn vành tai cô: "Anh phải đi rồi."
Mạnh Ly theo bản năng nhìn thời gian, lúc này còn chưa đến mười giờ.
"Sao anh đi sớm thế?"
Theo cô nhớ lịch trình bay của anh là vào buổi chiều.
Cận Thời Dược không đổi sắc mặt, tìm bừa một cái cớ: "Ừ, lịch trình thay đổi, có một chuyến bay sớm."
Mạnh Ly không nghi ngờ, chỉ nói với Phương Thiến: "Thiến Thiến, tớ có chút việc, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu."
Phương Thiến đáp: "Được, cậu bận việc của cậu đi."
Mạnh Ly cúp điện thoại, đứng lên: "Em tiễn anh."
Cận Thời Dược tưởng rằng cô muốn tiễn anh ra đến cửa, anh vừa định gật đầu thì Mạnh Ly đã kéo cánh tay anh rồi nói: "Em đưa anh đến công ty."
Trước hành vi nhiệt tình khác thường của Mạnh Ly, Cận Thời Dược đúng là vừa mừng vừa lo. Phản ứng đầu tiên của anh là cho rằng Mạnh Ly đã phát hiện ra điều gì đó?
"Sao thế?" Cận Thời Dược thích thú nhướng mày, "Không nỡ xa anh à?"
"Ừm." Mạnh Ly thoải mái thừa nhận không do dự, "Không được ạ?"
Vài chữ này như đòn chí mạng đối với Cận Thời Dược.
"Em đừng hỏi anh có được hay không, giờ anh không muốn đi làm nữa rồi." Anh thật sự không thể chống đỡ được, trái tim mềm nhũn chẳng khác gì vũng nước trong. Cả người anh dựa hẳn vào Mạnh Ly, khuôn mặt cọ qua cọ lại ở hõm cổ cô.
Hành động hệt như mèo con làm nũng.
Mạnh Ly luồn ngón tay vào tóc anh, giọng nói vô thức trở nên mềm mỏng: "Vậy rốt cuộc có được không đây?"
Nếu không phải có Lưu Ngọc Cầm bên kia xen vào, Cận Thời Dược sao có thể từ chối? Đây là lần đầu tiên Mạnh Ly nói không nỡ xa anh. Anh ước gì có thể mang theo cô ở bên cạnh mình, để bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ tách ra.
"Lần này thật sự không thể."
Cận Thời Dược bấm bụng mà từ chối, trái tim rỉ máu: "Trước đó anh phải đi gặp Diệp Phàm một chuyến."
Cận Thời Được lại nói: "Lần sau được không em?"
"Nhé?" Anh khom lưng, nghiêng đầu nhìn cô, âm cuối hơi tăng cao như muốn dỗ dành.
Rõ ràng người chịu thiệt là anh, thế nhưng anh còn phải dỗ ngọt ngược lại?
"Được." Mạnh Ly phì cười rồi hỏi: "Vậy khi nào anh về?"
"Nếu luồng không lưu [1] thông thoáng thì chiều ngày mốt sẽ trở về." Cận Thời Dược nói.
Mạnh Ly gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
Nghĩ đến muôn vàn nguyên nhân có thể làm chậm trễ chuyến bay là Cận Thời Dược lại đau hết cả đầu. Anh chán nản tựa vào người Mạnh Ly, nói với giọng đau khổ: "Anh không muốn đi làm nữa."
Mạnh Ly bật cười thành tiếng. Người đàn ông này thật là, lúc nào cũng nhen nhóm ý định trốn việc.
Cũng may, lần này anh không nấn ná quá lâu. Hôn vào môi cô mấy cái rồi quyết tâm buông cô ra.
Mạnh Ly chỉ tiễn anh đến cửa, nhìn đuôi xe ô tô dần dần khuất xa. Đừng nói là anh, ngay cả Mạnh Ly cũng thấy khó chịu trong lòng.
Dù biết ngày kia anh sẽ trở về nhưng vẫn cảm thấy trống trải.
Hơn nữa, đáy lòng luôn cảm thấy bồn chồn và bất an một cách khó hiểu.
Linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Mạnh Ly không khỏi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn dặn dò Cận Thời Dược: "Anh nhớ chú ý an toàn."
Hai phút sau, Cận Thời Dược trả lời:
[Anh sẽ chú ý.]
[Nhớ em.]
*
Cận Thời Dược lái xe đến thẳng công ty.
Chỉ có điều, chưa đến cửa công ty đã trông thấy Lưu Ngọc Cầm. Vài nhân viên bảo vệ đang vây quanh bà ta, chắc là muốn thuyết phục bà ta rời đi. Người đàn bà khoa tay múa chân, miệng đóng mở liên tục, chỉ cần nhìn đã đoán được nhất định là đang khóc lóc kể lể.
Nhưng khi quan sát kỹ hơn, không chỉ Lưu Ngọc Cầm mà còn có cả Mạnh Tinh và Lương Đan.
Cận Thời Dược nheo mắt, đạp mạnh chân ga phóng xe tới, cố ý bấm còi thật to.
Tiếng còi bất ngờ vang lên khiến đám đông giật mình, tất cả đều đồng loạt quay đầu.
Chiếc xe lao thẳng tới trước, không hề có ý định tránh người hay giảm tốc độ. Lưu Ngọc Cầm hoảng sợ hét toáng lên, nhanh chóng kéo Mạnh Tinh sang một bên.
Chiếc xe lướt nhanh qua như một cơn gió, Cận Thời Dược chạy thêm một đoạn nhỏ rồi bất ngờ phanh gấp, lốp xe cọ xát vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
"Két!"
"Biết lái xe không hả! Không có mắt sao...?"
Lưu Ngọc Cầm gân cổ lên mắng, nhưng khi cửa xe mở ra, thấy người từ trong xe bước xuống, bà ta ngay lập tức nuốt hết những lời chửi rủa vào bụng.
Khí thế điêu ngoa gần như đã bị dập tắt.
Khuôn mặt vừa rồi còn hung dữ với nhân viên bảo vệ đột nhiên nở một nụ cười hiền lành, mỉm cười chào Cận Thời Dược: "Tiểu Cận, con đến rồi. Dì đã đợi con lâu lắm rồi đấy."
Cận Thời Dược xuống xe, chậm rãi ung dung bước tới.
Ánh mắt hờ hững lướt qua ba người kia. Đến chỗ Lương Đan thì dừng khoảng chừng hai giây.
Anh đã ghen tị với sự tồn tại của Lương Đan trong suốt chín năm qua.
Đây vẫn là lần đầu gặp mặt.
Khi bốn mắt chạm nhau, sắc mặt của Lương Đan đột nhiên trở nên phức tạp đôi chút.
Cận Thời Dược điềm tĩnh nhìn đi chỗ khác, trên mặt không có biểu cảm gì, anh hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Những người khác có thể không hiểu, nhưng Mạnh Tinh đã được nếm trải sự uy hiếp đằng sau ánh mắt bình tĩnh của anh. Vì vậy khi Cận Thời Dược nhìn sang, Mạnh Tinh sẽ không chịu nổi mà nhụt chí.
Chẳng qua là ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Tiểu Cận, nhắc đến cái này, mẹ có vài lời muốn nói với con."
Lưu Ngọc Cầm lên giọng dạy đời, giọng điệu như bậc cha mẹ trong nhà: "Con với Mạnh Ly không thông báo lời nào đã âm thầm đi đăng ký kết hôn. Rốt cuộc là con có để người lớn hai nhà vào mắt không hả?"
"Dì tìm tới đây chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
Cận Thời Dượi thật sự lười nghe những lời vô nghĩa không lọt tai này, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, không chút lưu tình mà ngắt lời: "Vậy ngại quá, thời gian của tôi có hạn."
"Cả con và Mạnh Ly đều không hiểu chuyện như nhau. Nhất là Mạnh Ly. Con bé trộm sổ hộ khẩu của gia đình, nói dối để đi đăng ký kết hôn với con, bây giờ còn chặn cả nhà này. Nó quá bất hiếu, uổng công mẹ đã dưỡng dục nó hơn hai mươi năm qua. Nơi ở hiện tại của nó cũng giấu không cho mẹ biết, không tìm được nó nên mẹ chỉ có thể đến đây tìm con."
Từng câu từng chữ của Lưu Ngọc Cầm tràn đầy buồn bã và thất vọng, nhưng cũng không tiếp tục nói úp mở nữa mà vào thẳng vấn đề: "Nếu con đã kết hôn với Mạnh Ly, không phải con nên về nhà ra mắt ba mẹ vợ hay sao? Với cả, người lớn hai bên gia đình vẫn chưa ngồi lại với nhau bàn bạc chuyện hôn lễ, chẳng hạn như quà dạm ngõ?"
Cận Thời Dược im lặng, chỉ hơi nâng cằm, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Lưu Ngọc Cầm lặng lẽ quan sát anh, bình tĩnh nói tiếp: "Lúc trước là con đến cửa cầu xin mẹ, hiện tại đã có được rồi, vậy mà ngay cả một tiếng mẹ cũng không muốn gọi? Nhưng thôi chuyện này mẹ không chấp nhất. Chỉ là từ xưa đến nay, Trung Quốc ta con cái nhà ai muốn lấy được vợ cũng phải có "tam thư lục lễ", nhất định phải làm theo đúng trình tự từng bước! Con thì hay rồi, cưới được Mạnh Ly là mất dạng! Chẳng thấy tấm lòng đâu cả!'
Cận Thời Dược không phản bác mà thuận theo lời bà ta: "Vậy theo ý của dì, tôi phải đưa quà dạm ngõ bao nhiêu là thích hợp?"
Lưu Ngọc Cầm đứng thẳng người, nói: "Mạnh Ly nhà mẹ ấy à, thật ra là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã nghe lời mẹ. Nhưng chẳng hiểu dạo này bị ma quỷ xui khiến thế nào, ngỗ nghịch không ai bằng. Làm cả nhà khốn đốn vì nó. Nói đâu xa, chuyện hôn lễ của chị gái nó cũng bị nó phá hư cho sắp giải trừ hôn ước."
Nói đến đây, ống tay áo đột nhiên bị Mạnh Tinh kéo nhẹ, lúc này Lưu Ngọc Cầm mới nhận ra mình đã nói hớ. Bà ta hắng giọng, quay lại chủ đề chính: "Mẹ nhìn ra được, con thật sự yêu thương Mạnh Ly. Mẹ tin chắc rằng con sẽ không để nó phải chịu ấm ức, cũng sẽ không trêu hoa ghẹo bướm như những gã đàn ông khác. Quà dạm ngõ chỉ cần 10 triệu tệ, con thấy sao? Điều kiện của gia đình con tốt như vậy. Con số 10 triệu tệ không tính là nhiều đúng chứ? Con mua bừa một chiếc ô tô cũng có giá hơn 10 triệu tệ mà nhỉ?"
Thời điểm Mạnh Tinh nghe thấy con số này, khóe mắt cô ta co rút liên hồi.
Rõ ràng hôm qua Lưu Ngọc Cầm đã bàn bạc với cô ta rằng chỉ hỏi Cận Thời Dược quà dạm ngõ 8 triệu tệ, nhưng hôm nay lại biến thành 10 triệu tệ.
Ngay cả nhân viên bảo vệ ở một bên cũng bị sốc, đúng là lòng tham không đáy.
Cận Thời Dược không hề do dự, cân nhắc vài giây rồi gật đầu: "Được, tôi cực kỳ đồng ý với cách nói này của dì. Mạnh Ly rất tài giỏi, cưới được cô ấy là phúc đức ba đời của tôi. Đừng nói là 10 triệu tệ, thậm chí nếu muốn tài sản đứng tên tôi cũng không thành vấn đề. Tôi nguyện ý."
Những lời này vừa được thốt ra, mọi người có mặt đều sững sờ choáng váng.
Nét mừng rỡ như điên hiện rõ trên khuôn mặt Lưu Ngọc Cầm, hai mắt sáng rực.
Mà biểu cảm của Mạnh Tinh lại rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi, không ngờ Cận Thời Dược thật sự đồng ý.
10 triệu tệ.
Không phải là một ngàn tệ. Thế mà anh nói đưa là đưa?
Nào ngờ, giây tiếp theo, anh lại thản nhiên bổ sung: "Nhưng điều kiện tiên quyết là đưa cho Mạnh Ly."
"Ý con là sao?" Lưu Ngọc Cầm vẫn chưa hiểu.
"Dì muốn quà dạm ngõ bao nhiêu cũng được, bao gồm toàn bộ tài sản đứng tên tôi vừa nhắc tới. Nhưng điều kiện tiên quyết ở đây, người nhận phải là Mạnh Ly." Cận Thời Dược nhấn mạnh.
Mạnh Tinh nghe xong những lời này thì hoàn toàn không nhịn được nữa, mở miệng phản bác: "Tôi thấy anh chỉ không muốn đưa mà thôi?! Nói kiểu quanh co như vậy cho ai nghe?"
Trên thực tế, Mạnh Tinh gần như ghen tị sắp phát điên lên được.
Cận Thời Dược thẳng thừng tuyên bố sẽ chuyển toàn bộ tài sản của mình sang cho Mạnh Ly. Manh Tinh tin chắc Cận Thời Dược thật sự dám làm chuyện đó.
Chính vì như vậy, Mạnh Tinh vốn đã ganh ghét nay càng điên tiết hơn nữa.
Tại sao! Dựa vào đâu mà Mạnh Ly có thể có được nhiều thứ như vậy? Dựa vào đâu mà nó có thể có được sự thiên vị của Cận Thời Dược?
Lưu Ngọc Cầm cũng kích động không khác là bao: "Con nói gì vậy hả! Ai đời quà dạm ngõ lại không đưa cho ba mẹ vợ! Quá khó coi!"
Nói đoạn, bà ta chỉ vào Lương Đan bên cạnh: "Chẳng giống con rể lớn của mẹ, vừa vào nhà đã biết đưa quà dạm ngõ cho ba mẹ vợ trước tiên!"
Lương Đan nâng mắt kính: "Đúng vậy. Đây là lễ nghi cơ bản."
Xung quanh nơi này thỉnh thoảng có người qua lại, liên tục ra vào cổng công ty.
Lưu Ngọc Cầm cũng nhân cơ hội cao giọng hét to: "Mọi người mau tới đây phân xử giúp tôi! Cơ trưởng trong công ty các người cưới con gái của tôi nhưng bây giờ không muốn đưa quà dạm ngõ. Ngay cả một tiếng mẹ cũng không thèm gọi. Âm thầm đi đăng ký kết hôn, nhất định là muốn lừa con gái người ta đây mà. Không chỉ xúi giục con gái người ta trộm sổ hộ khẩu mà còn bảo nó chặn cả nhà mẹ đẻ! Theo tôi thấy chính là không muốn đưa quà dạm ngõ! Gia đình mở một công ty lớn thế này, giàu có hơn người nhưng lại làm ra loại chuyện quá xấu hổ..."
Mạnh Tinh cũng hùng hổ nói: "Mạnh Ly không nói không rằng chặn cả nhà này. Trước kia em ấy chưa từng như thế. Nhưng từ khi cưới anh, em gái tôi đã trở thành một con người khác. Ba mẹ ngày đêm mất ngủ, lớn tuổi nhưng vẫn phải nhọc lòng vì nó."
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, Cận Thời Dược không nói gì, chỉ nhắm mắt lại. Anh ấn thái dương như không chịu nổi sự ồn ào trước mắt, quai hàm căng ra.
Tiếp theo đó, anh chậm rãi cởi cúc áo vest đồng phục, rồi đưa áo vest đồng phục cho nhân viên bảo vệ ở bên cạnh.
Cùng lúc ấy, Lương Đan nhìn Cận Thời Dược, không khỏi xen vào đôi câu: "Lần trước, Mạnh Ly có nói với tôi em ấy đã kết hôn, lúc đầu tôi còn không tin..."
Tuy nhiên, người đối diện chưa kịp nói hết câu, Cận Thời Dược đã bất ngờ nâng cánh tay lên, đấm mạnh một quyền vào mặt Lương Đan.
Mắt kính trên sống mũi Lương Đan văng đi rất xa trong nháy mắt. Cơ thể cũng ngã phịch xuống đất.
"Xin lỗi nhé." Cận Thời Dược mỉm cười xin lỗi, nhưng trong mắt toàn là vẻ tàn nhẫn, "Người phụ nữ của anh với mẹ vợ anh thật sự quá ồn ào. Mà từ trước đến nay tôi không động tay với phụ nữ, nên đành để anh chịu thiệt vậy."
Lưu Ngọc Cầm và Mạnh Tinh đều sợ khiếp vía.
"Cận Thời Dược, anh làm gì vậy hả!" Mạnh Tinh hét to.
Mạnh Tinh bên này vừa gào lên, Cận Thời Dược đã túm lấy cổ áo của Lương Đan.
"Có vẻ như cách này cũng không thể khiến họ im lặng. Có phải anh nên tự kiểm điểm bản thân lại không?" Cận Thời Dược tặc lưỡi, một đấm nữa lại rơi xuống khuôn mặt Lương Đan.
Những cái khác thì không bàn tới, nhưng Cận Thời Dược đã muốn đánh Lương Đan từ rất lâu rồi.
Anh thừa biết cái gã Lương Đan này chẳng phải hạng người gì tốt. Yêu nhau với cô em nhưng lại thân mật với cô chị.
Đương nhiên, rất may là Lương Đan không phải người tốt, nếu không anh nào có cơ hội?
Chỉ là, khi nghĩ đến loại rác rưởi này đã bước chân vào thế giới của Mạnh Ly, là mối tình đầu của Mạnh Ly, lửa giận trong anh liền bùng lên không kiểm soát.
Lý trí biến mất, chào hỏi Lương Đan bằng nắm đấm của mình.
Khá đông người vây quanh hóng hớt.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, họ đều kinh ngạc thốt lên. Không ngờ cơ trưởng Cận vốn nổi tiếng là nhã nhặn, lịch sự lại có một mặt bạo lực như vậy.
Diệp Phàm cũng chạy tới.
Thời điểm bảo vệ can ngăn, anh ta cũng chạy tới kéo Cận Thời Dược.
Dù sao cũng đang ở trước cửa công ty.
Diệp Phàm cố gắng tách Cận Thời Dược, Cận Thời Dược cũng không giãy dụa mà thuận tay ném Lương Đan ra xa.
Mặt mũi của Lương Đan bầm dập sưng vù, cả người tàn tạ nằm trên mặt đất.
Lưu Ngọc Cầm và Mạnh Tinh sợ đến mức không dám ho he tiếng nào.
Cận Thời Dược lùi lại hai bước.
Rõ ràng vừa rồi giống như ác quỷ tàn nhẫn khát máu từ chốn địa ngục, nhưng trong nháy mắt, anh đã quay về dáng vẻ điềm tĩnh, phong thái tao nhã và ung dung.
Chiếc áo sơ mi trên người có hơi nhào nhĩ do động tác mạnh. Anh cúi đầu, cẩn thận sờ vào những chiếc cúc mà Mạnh Ly vừa đơm cho.
Sau khi xác nhận không có tổn hại gì, anh mới từ tốn chỉnh lại chiếc cà vạt bị lỏng. Tiếp đó nâng mí mắt liếc nhìn ba mẹ con nhà kia, gằn giọng: "Nói xong cả rồi chứ?"
"Vậy đến lượt tôi nhé?"
- --------
[1]: Luồng không lưu: luồng không lưu giống như một con đường giao thông vậy, tuy nhiên luồng không lưu sẽ ở trên bầu trời và phạm vi rất rộng lớn. (Cre: Google)