Editor: Nơ
Hiệu suất làm việc của Mạnh Giang Quốc rất cao. Sau khi trở về đã ngay lập tức thuật lại yêu cầu của Mạnh Ly cho Lưu Ngọc Cầm. Tuy rằng, Lưu Ngọc Cầm vẫn còn bực tức không cam tâm nhưng lần này đã thực sự bị dọa sợ, hiện tại chỉ có thể gật đầu. Mạnh Giang Quốc từng là giảng viên đại học, vì vậy tự soạn thảo một bản thỏa thuận với các điều khoản rõ ràng, cầm tay Lưu Ngọc Cầm ký vào. Sau đó đến gặp Mạnh Ly để cô ký tên và lấy dấu vân tay, chia thành hai bản.
Trước khi rời đi, Mạnh Giang Quốc thở dài thườn thượt, nói với Mạnh Ly: "Nhà họ Mạnh có lỗi với con. Hiện tại con đã có một mái nhà tốt, xem như tất cả ấm ức phải chịu đã kết thúc. Từ nay con phải sống một cuộc đời vui vẻ, chúng ta sẽ không làm phiền con nữa.”
Mạnh Ly bình tĩnh nhìn ông ta, thờ ơ gần như máu lạnh: "Tốt nhất là như vậy."
Mạnh Giang Quốc còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ngập ngừng rồi lại thôi, cuối cùng thở dài rời đi.
Mạnh Ly không hề nói lời "Tạm biệt.” hay nhắn nhủ "Đi đường cẩn thận.”, nên đừng nói đến việc gọi một tiếng "Ba" lần cuối. Cô chẳng tha thiết gì với gia đình này hay những thứ được gọi là máu mủ ruột rà.
Cô quả thực quá máu lạnh, nhưng sự máu lạnh của cô đều do một tay họ tạo ra.
Cô tin rằng mọi thứ đều sẽ xuất phát từ hai chiều, họ chưa bao giờ đối xử chân thành với cô. Vậy dựa vào đâu mà bắt cô phải hoài niệm?
Mỗi ngày trôi qua, cô đều ước được giải thoát.
Hiện tại thật sự đã thoát khỏi họ, Mạnh Ly cảm giác rất không chân thực, giống như đang nằm mơ.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận trong tay.
Cho đến khi tầm nhìn trở nên mờ đi, thậm chí còn không biết mình đã rơi nước mắt từ khi nào.
Cô cảm thấy thứ mình đang cầm trong tay hoàn toàn không phải là giấy thỏa thuận mà là một khế ước bán thân.
Hôm nay, cuối cùng cô đã chuộc thân và lấy lại được tự do.
Cận Thời Dược ngồi bên giường bệnh, ôm cô vào lòng.
Mạnh Ly cũng vòng tay ôm anh, vùi mặt vào cổ anh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cận Thời Dược biết, lần này… Cô khóc vì vui mừng.
Cho nên, cứ để mặc cô buông thả cảm xúc. Việc anh cần làm là ôm cô thật chặt, xót xa đặt lên trán cô một nụ hôn.
*
Ngày hôm sau, cảnh sát đến. Từ những gì cảnh sát nói thì Lưu Ngọc Cầm thực sự đã bị nhồi máu não vào ngày thứ hai bị giam giữ và vẫn đang được điều trị trong bệnh viện.
Đúng như kế hoạch, Mạnh Ly nói với cảnh sát rằng nguyên nhân chính là do mình không cẩn thận nên làm bản thân bị thương, không liên quan đến Lưu Ngọc Cầm. Cảnh sát lại bảo nhân chứng có đoạn video về sự việc hôm đó, Mạnh Ly tỏ ra bình tĩnh, nói đấy chỉ là do góc quay.
Cô không hề nói dối, đúng thật là do góc quay. Trước khi vào cửa hàng tìm Lưu Ngọc Cầm, cô quan sát nơi Phương Thiến đang đứng nên thời điểm cầm dao đã cố ý đưa lưng về phía camera, góc độ đó chỉ có thể nhìn thấy động tác rút dao của Lưu Ngọc Cầm.
Phương Thiến như có tâm linh tương thông với cô vậy, không nói với cảnh sát họ là bạn bè. Hoàn toàn sắm vai một người qua đường vô tình quay được video.
Người trong cuộc khẳng định bản thân bất cẩn, cho dù cảnh sát có hoài nghi về lời khai cũng không làm được gì, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hủy bỏ điều tra.
*
Trong thời gian Mạnh Ly nằm viện điều trị, Cận Thời Dược đã hủy tất cả các chuyến bay trong lịch trình, nghỉ phép dài hạn ở lại bệnh viện để chăm sóc Mạnh Ly.
Dì Trương một ngày ba bữa đem cơm đến bệnh viện. Với sự chăm sóc cẩn thận và tâm trạng tốt, cơ thể cô đã hồi phục nhanh chóng.
Có thể nói Cận Thời Dược còn chu đáo hơn cả y tá. Chỉ cần đó là việc anh có thể làm, anh sẽ tuyệt đối không cho cô động tay.
Lúc đầu cô không thể xuống giường, cử động một xíu là ảnh hưởng miệng vết thương. Cho nên việc đi vệ sinh trở thành một vấn đề nan giải, bác sĩ nói có thể giải quyết trên giường. Nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi, làm sao mà “xả” được!
Mỗi lần như vậy Cận Thời Dược đều bế cô vào phòng tắm, anh bế cô lên xuống trong suốt quá trình, móng chân chưa hề chạm đất, hoàn toàn giống như một người mất đi khả năng sinh hoạt.
Đến giờ cơm lại được bón thức ăn tận miệng.
Vì không thể chạm nước nên tối nào anh cũng lau người giúp cô.
Đối mặt với cơ thể trần trụi của cô, ham muốn mạnh mẽ thường ngày biến thành đau lòng. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy miếng gạc trên bụng dưới của cô, anh đều cau mày, thở dài rồi thơm lên nó, như thể đang liếm láp vết thương cho cô.
Các vết khâu vẫn chưa được cắt bỏ nên phải thay gạc thường xuyên. Mỗi lần y tá cởi gạc ra, trái tim Cận Thời Dược đau thắt khi nhìn thấy vết sẹo chẳng khác gì con rết ở bụng dưới của cô. Cô không phản ứng gì cả, nhưng mắt anh thì đỏ hoe.
Rõ ràng sắp khóc đến nơi nhưng lông mày luôn nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng cực kỳ, tạo cho người ta cảm giác áp lực khó tả.
Anh đứng sang một bên, giống như cấp trên thị sát.
Cô bé y tá đang thay gạc bị ánh mắt dò xét của anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê rần, thỉnh thoảng lén nhìn sang, áp lực nhân đôi, trong lòng nảy sinh ý chí sống sót mãnh liệt để chứng tỏ bản thân: “Điểm đánh giá kỹ thuật thay băng vết thương của em là cao nhất trong khoa...."
Cận Thời Dược hỏi: “Sự tập trung có nằm trong phạm vi đánh giá không?”
"?"
“Nói chuyện ảnh hưởng tới khả năng tập trung.” Cơ trưởng Cận đã bật chế độ khó tính.
Mạnh Ly: "..."
Cận Thời Dược ấy à, xuất hiện ở chỗ nào là y như rằng được chào đón nồng nhiệt. Trong thời gian cô nằm viện, mặc dù anh luôn bám cô, ai cũng biết họ là vợ chồng, nhưng điều đó vẫn không ngăn cản được trái tim thiếu nữ của các chị em y tá, ngày nào họ cũng siêng năng đến đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể cho cô.
Và lần nào Cận Thời Dược cũng đứng ở cạnh giường bệnh quan sát, nhìn máy đo huyết áp trong tay y tá, anh hỏi: “Có bình thường không? Lần này là bao nhiêu?"
Sau khi y tá thông báo số liệu về huyết áp và lượng oxy trong máu của cô, Cận Thời Dược sẽ cẩn thận ghi chú vào App ghi chú trên điện thoại rồi so sánh với số liệu trước đó, nếu chênh lệch quá nhiều sẽ lập tức gọi cho bác sĩ. Sau khi xác nhận không có ảnh hưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói là y tá kiểm tra tình trạng của cô nhưng thật ra ánh mắt gần như đều rơi trên người anh. Mạnh Ly không so đo, mà cảm thấy rất tự hào.
Suy cho cùng, người đàn ông này là chồng cô, người đàn ông thu hút nhiều sự chú ý này chính là của cô.
Nhưng với thái độ hôm nay của Cận Thời Dược, chắc cô em y tá này cũng không dám tới nữa đâu? Bé nó vừa thay gạc xong đã nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
Sau khi người ta đi khỏi, cô đành phải trấn an anh: “Em thực sự không thấy đau chút nào. Anh đừng khoa trương như vậy được không?”
“Anh đau.” Cận Thời Dược ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận sờ lên vết thương của cô. Bộ dạng đáng thương cụp mắt nhìn cô, “Anh thà để vết sẹo này ở trên người anh còn hơn.”
"Thôi mà, không buồn nữa."
Mạnh Ly ôm đầu anh tựa vào ngực mình, không khỏi híp mắt, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Những lời này, anh đã nói rất nhiều lần rồi.
*
Cận Thời Dược có thể hoãn lịch trình chuyến bay nhưng không thể hoãn kỳ thi quan trọng vào cuối tháng.
Ban ngày, Mạnh Ly nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại. Cận Thời Dược ngồi làm việc với laptop và iPad ở bàn bên cạnh. Anh bấm vào màn hình laptop vài lần rồi quay sang nhìn Mạnh Ly. Giường bệnh đã được nâng lên, cô thoải mái dựa vào lướt xem video ngắn, âm lượng trên điện thoại bị giảm xuống rất nhỏ. Cô say mê đến nỗi chẳng thèm ngó ngàng lấy anh một cái.
Cận Thời Dược híp mắt nhìn vài cái rồi buộc bản thân phải tập trung vào laptop và iPad. Nào ngờ, chưa đầy một phút đã không nhịn được mà nhìn về phía Mạnh Ly.
Chiếc Apple Pencil bị anh cắn, đôi mắt nhìn thẳng, trần trụi.
Thỉnh thoảng lại nhận được ánh mắt của người nào đó, Mạnh Ly muốn ngó lơ cũng khó.
Không thể phớt lờ được nữa, cô đặt điện thoại xuống, bất lực hỏi: "Rốt cuộc là anh có tập trung học không đây?"
Cận Thời Dược lười biếng tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau, nhìn cô thở dài, giống như có chút buồn rầu: “Có em ở đây, anh không học được.”
Mạnh Ly mở to mắt, vô tội chỉ vào mình. Là cô đã ảnh hưởng đến anh á?
Mạnh Ly làm bộ xốc chăn lên: “Được, em ra ngoài, em ra ngoài là được chứ gì.”
Tình trạng sức khỏe của cô gần như đã bình phục và có thể tự mình bước xuống giường.
Cận Thời Dược vội vàng đứng dậy, lao tới giữ cổ tay cô ngăn cản: “Đừng.”
Anh lại đắp chăn đằng hoàng cho cô: “Không có em, anh càng không học vào.”
Mạnh Ly dở khóc dở cười: “Diệp Phàm từng khoe là anh có khả năng tập trung cao độ, nhưng hiện tại em thật sự hoài nghi mãnh liệt đối với tính xác thực của lời nói này.”
Nói như thể trước khi gặp cô thì anh chẳng làm được gì vậy?
Cận Thời Dược dường như cũng bị bản thân chọc cười, anh thuận thế ngồi xuống mép giường, như người không xương mà ôm chầm cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, chóp mũi hết dụi dụi xương quai xanh rồi lại thơm thơm, giọng mũi kéo dài: "Không muốn tập trung đâu.”
Chỉ cần cô ở bên, mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cô.
Cho dù cô không ở bên, đầu óc anh vẫn sẽ không ngừng nghĩ về cô.
Anh cảm thấy mình đã mắc bệnh nan y, vô phương cứu chữa.
Sở dĩ trước đây anh liền mạng học tập và làm việc là bởi vì sợ, sợ một khi có thời gian rảnh sẽ nhớ đến cô.
Nhưng hiện tại đã khác.
Anh không muốn làm gì cả.
Chỉ muốn ở bên cạnh cô.
Mạnh Ly phì cười. Trước đó thì anh không muốn đi làm, còn nay lại không muốn học tập.
Chưa kể thái độ nũng nịu ăn vạ như trẻ con, một sự tương phản đến đáng yêu.
“Không được.” Lần này Mạnh Ly không giúp được anh, hơn nữa do làm giáo viên nhiều năm nên khả năng cao là mắc bệnh nghề nghiệp, cô ôm mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh nhanh xốc lại tinh thần đi, em sẽ giám sát anh!”
Cận Thời Dược không khỏi bật cười, nhưng cũng không từ chối.
Chỉ là lần này anh không quay lại bàn làm việc mà dựa vào đầu giường cùng cô. Giường bệnh rất rộng, dư sức chứa hai người. Nhưng anh vẫn sợ chèn trúng cô nên cố tình ngồi sát ngoài mép giường, laptop đặt ở trên đùi.
Thân phận cô giáo Mạnh Ly đã được thiết lập. Cô ngồi bên cạnh, khoanh tay trước ngực, nhìn anh không chớp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nhưng mà, Cận Thời Dược chẳng biết hai chữ “tập trung” viết như thế nào nữa rồi. Chỉ cần cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Ly đã khiến trái tim anh đập không ngừng.
Nội dung trên laptop chẳng xem được một chữ.
Kiên trì cùng lắm hai phút, anh đóng laptop lại, sau đó nhắm mắt hít sâu một hơi, môi mím thành đường thẳng, như thể đang kìm nén điều gì đó.
Giây tiếp theo, anh choàng tay qua vai Mạnh Ly rồi bịt kín mắt cô, giọng nói nặng nề, cảm giác bản thân sắp “sa ngã” đến nơi: “Thôi, đừng nhìn anh.”
Mạnh Ly không hiểu tại sao, gỡ tay anh rồi hỏi: "Sao vậy..."
Lời còn chưa dứt, tầm mắt bỗng di chuyển xuống dưới, đập ngay vào mắt là chỗ đang dần phình to của anh.
Bởi vì chăm bệnh nên anh ăn mặc khá đơn giản, áo hoodie và quần thể thao thông thường. Chiếc quần rộng thùng thình dường như không thể ngăn được sự phát triển ở nơi đó, càng ngày càng cao hơn, giống như một ngọn đồi nhỏ.
Cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.
Cận Thời Dược không ngần ngại để mặc cô nhìn chằm chằm, thậm chí còn hơi duỗi người ra sau, nếp gấp của quần thể thao cũng theo đó mà được duỗi phẳng, càng ngày càng lộ rõ.
Anh cúi đầu sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào làn da như nhiệt độ cơ thể anh lúc này.
“Em nói xem?” Anh hỏi vặn lại một cách thản nhiên.
Mạnh Ly nuốt nước bọt, không nhịn được dùng tay đánh anh, giả vờ bình tĩnh tránh móc: “Bị cọ xát cũng không phản ứng thái hóa như anh đâu?”
Cái đánh này không đau, nhưng lại là đòn chí mạng đối với Cận Thời Dược, cơ thể anh lập tức căng cứng, nhích cẩn thận tới gần Mạnh Ly.
Anh hít hà một hơi, đôi môi mỏng sượt qua gò má cô, day cắn dái tai: "Em không biết ấy chứ, với anh mà nói, mỗi một ánh mắt của em đều tràn đầy cám dỗ, anh chịu không nổi."
Chỉ cần Mạnh Ly nhìn anh nhiều hơn một chút, anh sẽ mất kiểm soát cả về thể xác lẫn tinh thần.
Mạnh Ly im lặng.
Ngẫm lại thì, cô đã nằm viện gần nửa tháng. Hai người ngày ngày ngủ chung trên một cái giường, anh mỗi ngày đều giúp cô lau mình. Chỉ được nhìn, được sờ mà không được ăn, quả đúng là dày vò.
Cô đồng cảm đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương nên đưa tay ra: "Vậy để em giúp anh?"
Lý trí của Cận Thời Dược vẫn còn đó, kịp thời bắt lấy bàn tay cô: “Không cần.”
Cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu lúc này yêu cầu giải quyết vấn đề sinh lý của anh, vậy thì quá mức cầm thú.
Nhưng nó thật sự rất khó chịu, chỉ có thể tìm cách khác để giải tỏa.
Anh vội vàng tìm kiếm môi cô, hôn xuống một cách gấp gáp, mạnh mẽ thâm nhập gặm nhấm chúng.
Bàn tay anh xoa tròn đôi vai nhẵn mịn của cô, áo bệnh nhân phát ra tiếng sột soạt dưới lòng bàn tay, như thể muốn đốt cháy từng phần tử trong không khí.
Anh thở hổn hển, không biết đang an ủi bản thân hay là cô, chậm rãi thì thầm: “Hôn anh đi, Mạnh Ly, hôn anh nhiều hơn nữa đi.”
Giọng nói của anh giống như có ma lực, Mạnh Ly đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Quả nhiên, cô rất nghe lời mà nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Môi và răng quấn quít bên nhau, giữa chừng còn phát ra một vài âm thanh vụn vặt.
Cổ họng người đàn ông bật ra tiếng rên khẽ, vừa tê vừa sướng.
Mạnh Ly cảm thấy âm thanh này cực kỳ dễ nghe. Vành tai đỏ ửng hết cả lên.
Tuy nhiên, trong lúc mọi thứ đang chìm trong sắc tình thì đột nhiên có tiếng gõ cửa tượng trưng ở ngoài phòng bệnh. Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra kèm theo một loạt tiếng bước chân.
Cận Thời Dược là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng đưa tay kéo kín áo bệnh nhân của cô. Đồng thời cũng xốc chăn để che đi vùng dưới eo, hành động giấu đầu lòi đuôi.
Đương nhiên, bị làm phiền trong lúc tình tứ là không chấp nhận được, suýt nữa anh còn không nhịn được mà chửi bậy. Nhưng khi trông thấy người tới là ai, anh lại nuốt xuống.
“Ba, mẹ.” Cận Thời Dược hắng giọng nhưng vẫn khàn thấy rõ.
Mạnh Ly vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn vừa rồi, tầm mắt mờ mịt, hai má phiếm hồng. Nghe được Cận Thời Dược kêu hai tiếng “Ba, mẹ” mới giật mình tỉnh táo phần nào.
Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên đều bận rộn công việc, mấy ngày nay thường gọi điện thoại cho cô để hỏi thăm tình hình sức khỏe. Có lẽ hôm nay được rảnh nên là đến bệnh viện.
Mỗi khi đối mặt với Cận Chính Nguyên, Mạnh Ly vẫn sẽ nhớ đến cảnh tượng xấu hổ ở trước công ty ngày hôm đó. Nhưng hôm nay, khác hẳn với tâm trạng tuyệt vọng và nặng nề của lần đó.
Bây giờ cô đã thoát khỏi mọi ràng buộc và có thể thoải mái đối diện với người nhà Cận Thời Dược.
Vì vậy, cô mỉm cười rạng rỡ: "Ba, mẹ.”
Cận Chính Nguyên mỉm cười, gật đầu với Mạnh Ly.
"Ba mẹ xin lỗi nhé! Đến thăm đột ngột nên làm phiền hai con rồi.”
Tưởng Chiêu Anh nháy mắt với đôi vợ chồng trẻ nào đó.
Dù sao cũng là người từng trải, làm sao có thể không nhìn thấy tia lửa nồng nhiệt vẫn chưa dập tắt mà đang bùng cháy dữ dội lúc này.
Khuôn mặt của Mạnh Ly ngay lập tức nóng bừng.
Cận Thời Dược lặng lẽ hít sâu, nhưng sắc mặt vẫn điềm nhiên, nhướng mày: “Đúng là đã quấy rầy.”
Mạnh Ly thò tay véo đùi Cận Thời Dược như lời cảnh cáo.
Toàn thân Cận Thời Dược vốn đang nhạy cảm, cái véo của cô giống như móng mèo cào vào trái tim anh. Một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng khiến anh nuốt nước miếng, yết hầu chuyển động lên xuống.
Sắc mặt anh bỗng thay đổi thoáng chốc, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái tự nhiên, cố gắng hết sức kiềm chế, nói thêm: “Con đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối tháng, Mạnh Ly phụ trách giám sát con. "
Tuy rằng đây có thể coi là sự thật, nhưng vào lúc này, nghe kiểu gì cũng như “Lạy ông tôi ở bụi này”.
Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên cũng không vạch trần.
Chỉ có điều, Cận Thời Dược cứ ngồi im trên giường bệnh rất lâu không có ý định đứng dậy, Cận Chính Nguyên không khỏi cau mày nhắc nhở: “Muốn học thì ngồi vào bàn học đàng hoàng? Ngồi rúc vào Mạnh Ly như vậy làm gì?”
Thời điểm này trăm triệu lần không thể đứng dậy, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi đã cảm thấy mất mặt muốn chết rồi.
Mạnh Ly vừa định lên tiếng thì Cận Thời Dược không kiêng dè vòng tay qua vai cô ở trước mặt Cận Chính Nguyên. Anh tựa đầu vào vai vợ mình, nhướng mày khiêu khích: “Con chỉ muốn dính lấy vợ mình thôi.”
"...”
“Vượt quá một mét cũng không được.”
“Đủ rồi.” Vẻ mặt của Cận Chính Nguyên cực kỳ khó tả. Ông không thể nhìn nổi dáng vẻ không có tiền đồ này của con trai mình, “Dừng lại đi.”
Tưởng Chiêu Anh bật cười nghiêng ngả.
“Vậy mới đúng chứ!” Tưởng Chiêu Anh có vẻ rất hài lòng: “Phương châm của nhà chúng ta là mọi việc đều lấy vợ làm đầu!”
Cận Thời Dược cũng cười, nhìn Mạnh Ly: “Con luôn ghi nhớ.”
Mạnh Ly nhìn vào mắt anh, ánh mắt vừa tình vừa lưu manh, làm tim cô lỡ mất mấy nhịp.
Cô chẳng chống đỡ nổi, chỉ xấu hổ đẩy nhẹ người anh, muốn bảo anh cư xử đứng đắn.
Cận Thời Dược lúc này mới cười hỏi Tưởng Chiêu Anh: "Mẹ, ba mẹ tới đây làm gì vậy?"
"Đến thăm con dâu của mẹ chứ làm gì." Tưởng Chiêu Anh đáp, "Nhân tiện hỏi xem khi nào con bé có thể xuất viện."
Mạnh Ly nói: "Có lẽ sang tuần sau mẹ ạ."
Tưởng Chiêu Anh gật đầu, nói thẳng vào vấn đề: “Đợi tuần sau con xuất viện, mẹ sẽ mời thầy tới giải trừ vận hạn cho con.”
Mạnh Ly kinh ngạc: "Không cần đâu mẹ."
Cô cảm thấy việc này hơi khoa trương.
"Sao lại không! Nhất định phải làm cẩn thận, trình tự nào cũng không được thiếu!" Tưởng Chiêu Anh nghiêm túc nói.
Cận Thời Dược vỗ vai Mạnh Ly trấn an: "Không sao, cứ nghe theo mẹ đi em. Mẹ lúc nào cũng thế, mê tín."
Nhắc tới chuyện này, Tưởng Chiêu Anh liền có lời muốn nói: “Mê tín? Mê tín sao bằng người nào đó quỳ trong Phật đường suốt một ngày một đêm trong lúc vợ nó hôn mê.”
Cận Thời Dược ngay lập tức cứng họng, điệu bộ ngả ngớn giơ tay đầu hàng.
Mạnh Ly sửng sốt.
Anh quỳ trong Phật đường một ngày một đêm?
Vì cô?
Mạnh Ly nhớ đến cái hôm cô tỉnh dậy, thời điểm anh xuất hiện vẫn là bộ đồng phục dính đầy máu. Buổi tối ở bệnh viện, anh tắm xong ra khỏi phòng tắm, Mạnh Ly nhìn thấy hai đầu gối của anh đều thâm tím hết cả. Cô còn hỏi anh bị làm sao, anh chỉ nói bâng quơ: “Do anh không cẩn thận, không sao.”
Anh chưa bao giờ nhắc đến việc mình đã quỳ trong Phật đường một ngày một đêm để cầu nguyện cho cô.
Mạnh Ly không dám tin nhìn anh, hồi lâu không nói nên lời.
Đồng thời, hốc mắt cũng trở nên đau xót.
Từ trước đến nay, Cận Thời Dược luôn là người mặt dày chọc ghẹo cô, thế nhưng lúc này lại bị cái nhìn của cô làm cho ngượng ngùng, vành tai dần dần đỏ lên.
Khi đối mặt với Mạnh Ly, anh luôn bày tỏ tình cảm của mình một cách cởi mở và trực tiếp. Nhưng đồng thời, anh cũng không phải là người luôn nhắc đến việc cho đi. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô, và việc cô có biết hay không không quan trọng.
Anh cũng thừa nhận rằng, đôi khi anh rất muốn cô đau lòng vì anh mà cố tình làm ra một số hành động. Nhưng có những chuyện dường như một khi nói ra chân tướng sẽ tạo thành áp lực vô hình cho đối phương.
Anh không muốn cô bị áp lực.
Cận Thời Dược mím môi, ho khan, nói lảng sang chuyện khác: "Mẹ anh mê tín lắm. Trước đây..."
Anh vừa nói vừa gõ đầu ngón tay vào bên cổ: “Chỗ này của anh có một nốt ruồi. Năm cuối cấp ba anh ngã bệnh, mẹ liền đi tìm thầy mà mẹ vừa nhắc đến với em để xem bệnh tình cho anh. Ông thầy đó bảo nốt ruồi này rất có thể sẽ làm thay đổi cuộc đời của anh? Cụ thể như thế nào thì anh quên rồi, chỉ nhớ là mẹ nhất quyết đòi xóa nốt ruồi của anh thôi..."
Chuyện này chắc chắn không thể so với việc Cận Thời Dược quỳ gối trong Phật đường cả ngày lẫn đêm vì cô rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào nơi mà Cận Thời Dược chỉ vào, sạch sẽ và không có bất kỳ khuyết điểm hay dấu vết nào.
Mà trước mắt cô, chợt hiện lên chàng trai đã ôm cô vào ngày mưa năm ấy. Dù tầm mắt bị nhòe đi, nhưng vẫn thấy rõ vị trí nốt ruồi.
Chính xác là vị trí mà anh đã chỉ vào.
Đầu óc Mạnh Ly nhất thời trống rỗng, gần như theo bản năng lập tức hỏi: “Nốt ruồi của anh màu gì?”
Có lẽ đã quá lâu rồi, Cận Thời Dược nheo mắt nhớ lại, nhún vai: "Xanh lơ thì phải? Chắc vậy."
Mọi suy đoán đã được giải đáp.
Hóa ra, Cận Thời Dược chính là chàng trai năm xưa.
Nội tâm của cô như thủy triều dâng cao, dồn dập không thể nào bình tĩnh lại được. Nhưng cuối cùng vẫn cố gắp áp chế nó.
Mãi đến khi ba mẹ rời đi, Cận Thời Dược mới xốc chăn lên, lấy laptop trên đùi ra. Phản ứng cơ thể gần như đã bình thường trở lại.
Chỉ là giờ đây, sắc mặt Mạnh Ly có vẻ không ổn, hai má đỏ hây.
Anh tưởng Mạnh Ly bị sốt nên nhanh chóng dùng mu bàn tay sờ lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.
Nhiệt độ bình thường.
“Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?” Cận Thời Dược sờ mặt cô.
Mạnh Ly cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào anh rồi lắc đầu. Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô càng đỏ dữ hơn, sau đó chẳng nói chẳng rằng xoay đi, kéo chăn che kín nửa mặt.
Cận Thời Dược không nghĩ nhiều, tưởng rằng cô vẫn còn xấu hổ vì ba mẹ tới thăm đột ngột.
Đúng lúc này, chuông báo điện thoại của anh vang lên.
Đến giờ ăn trái cây của Mạnh Ly, anh tắt đồng hồ báo thức.
Sau đó bước xuống giường, mở tủ lạnh, lấy ra một ít trái cây, vừa định rửa sạch thì nghe thấy Mạnh Ly nhẹ nhàng nói: "Cận Thời Dược, em muốn nói cho anh một bí mật."
Cận Thời Dược khựng tay rồi đáp: "Anh nghe."
Cô im lặng trong vài giây, giống như đang chuẩn bị và sắp xếp ngôn từ của mình.
Cận Thời Dược vừa khó hiểu vừa mong chờ mà quay lại nhìn cô. Chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Thật ra, em rất thích rất thích một người, vào năm em mười bảy tuổi.”
“Bịch…”
Cô vừa dứt lời, quả táo trên tay Cận Thời Dược bỗng rơi xuống đất. Giống như trái tim anh khi nghe được lời bộc bạch của cô.
—----
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm tình lúc này bùng nổ: Tôi suy sụp, vợ tôi thích người khác, chẳng lẽ ẻm muốn nhìn thấy tôi chết sao?
Sao cơ! Người đàn ông đó thực sự là tôi á!