Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“!!!!!!!!” Một trận đập cửa dồn dập đánh thức Khải sáng sớm mới vừa ngủ.

“Ân......” Chỉ thấy hắn ta ngáp lớn dụi mắt, không cam tâm tình nguyện mà bò xuống giường, áo ngủ lôi thôi hướng cạnh cửa đi đến, “Cáp a...... Ai a...... Không cho người ta ngủ sao...... Ân......”

Cửa phòng mở ra, chính là Diệu Ngạn mừi rượu đầy người tay cầm hai bầu rượu, nghiêng ngả lảo đảo mà tiến vào!”Ngô...... Khải...... Theo ta...... Uống...... Uống rượu!”

“Ngạn?!” Lúc này Khải đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh, hắn ta vội vàng đem Diệu Ngạn đi cũng đi không xong nâng vào nhà, còn lấy cho hắn một chậu nước, cầm lấy khăn mặt muốn khiến hắn tỉnh rượu, “Lão thiên gia của ta, ngươi sao sáng sớm liền uống thành như vậy?”

Chính là Diệu Ngạn rất không hợp tác, uống rượu còn liều mạng giãy dụa! “Không cần...... Quản ta...... Uống rượu...... Uống nhanh......”

“Còn uống cái gì nha!” Khải một phen đoạt lấy bầu rượu đặt lên bàn, rồi mới đem Diệu Ngạn ôm lấy đặt trên giường!

“Ân...... Tiểu Tứ......” Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Diệu Ngạn không có phản kháng kịch liệt như ban đầu, chính là thân thể lắc lư vài cái sau đó ngủ ngay trên giường của Khải!

“Hô......” Thật vất vả giải quyết được Diệu Ngạn, Khải hít sâu một hơi, thuận tiện cầm lấy khăn mặt lau lau mồ hôi của chính mình, vừa lau vừa nhìn người trên giường, “Này rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Lúc này trên giường truyền đến giọng Diệu Ngạn khẽ lẩm bẩm nói mớ: “Tiểu Tứ...... Thích......”

Tiểu Tứ? Chẳng lẽ việc này cùng y có liên quan? Có phải muốn tìm y tới khuyên Ngạn? Khải âm thầm cân nhắc...... Chính là cuối cùng hắn vẫn là quyết định không nói chuyện này, hết thảy chờ Diệu Ngạn thanh tỉnh rồi nói sau! Thế là hắn ta cầm lấy cái cuốc đến ruộng......

..............................

Tới gần chạng vạng, Diệu Ngạn ngủ một buổi chiều chậm rãi tỉnh lại......

“Nơi này là......” Diệu Ngạn ôm đầu mơ hồ đau nhức, trùng hợp gặp Khải làm xong về đến nhà, “Khải? Ngươi sao lại ở chỗ này?”

“Ta sao vậy lại ở chỗ này? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi?” Khải cất xong công cụ, kéo qua ghế hướng bên giường ngồi xuống, rồi mới một tay chỉ giường, “Ngạn, nơi này là nhà của ta, ngươi ngủ chính là giường của ta, ngươi nói ta có nên ở trong này không?”

“...... Ta, đúng rồi......” Diệu Ngạn chậm rãi nhớ tới mọi thứ, vẻ mặt u sầu nhất thời chiếm cứ khuôn mặt tuấn tú.

Chuyện của Tiểu Tứ tựa như một hồi ác mộng khắc ở trong lòng gạt không được, hắn chỉ có thể dùng rượu đến tê liệt cảm xúc cùng suy nghĩ của mình, chính là tỉnh lại vẫn như cũ là công dã tràng!!

“Ngươi cùng Tiểu Tứ đã xảy ra chuyện gì?” Khải có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi.

“!” Diệu Ngạn kinh ngạc nhìn về phía Khải.

“Khụ khụ......” Khải ho nhẹ hai tiếng mất tự nhiên mà đem tầm mắt từ trên mặt Diệu Ngạn rời đi, “Không cần hiểu lầm...... Ta nghe ngươi nói mớ...... Tiểu Tứ cái gì đó......”

“Tiểu Tứ...... A......” Diệu Ngạn tự giễu mà nở nụ cười, “Là đã xảy ra chuyện đi!”

“Ngạn ngươi......” Khải nghe được giọng điệu của hắn đau thương như thế, theo phản xạ mà ngẩng đầu muốn an ủi hắn, chính là đầu ngẩng lên hắn liền nhìn ngây người!

Đau thương đọng lại trong hai tròng mắt đen huyền, ưu sầu lộ ra ở da thịt trắng nõn, trên mặt còn lưu lại nét đỏ ửng bởi vì say rượu mà nổi lên, sáng nay là môi mỏng phủ rượu màu trong suốt, sợi tóc rối tung trên đầu vai, ngay cả vóc dáng quen thuộc ngày thường lúc này xem ra cũng có một phen ý nhị khác lạ! “Ngạn, ngươi bộ dạng thật khá nga, trong thôn này không có nữ hài nhà nào so được với ngươi!” Lời nói đùa thường dùng lúc bé nói ra vui đùa, giờ phút này lại có sức thuyết phục như thế!

“Ực ực ực......” Khải nuốt nước miếng, cảnh sắc trước mắt hợp lòng người không khỏi khiến cho hắn ta đỏ mặt.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?” Thấy pahrn ứng của Khải có chút khác thường, sắc mặt cũng có chút ửng đỏ, Diệu Ngạn theo bản năng mà đưa tay chạm đến trán của Khải, “Không có việc gì đi? Có phải hay không phát...... Ngô!”

Ai ngờ đến, Khải thế nhưng lại bắt lấy tay Diệu Ngạn, kéo hắn vào ngực mình, rồi mới thuận theo bản năng nam tính đoạt lấy, cư nhiên hôn lên môi đỏ mọng của Diệu Ngạn, đem nó chiếm làm của mình!

“Ngô...... Ân......” Diệu Ngạn hoàn toàn bị hành động của hắn ta dọa ngây người! Ngay cả phản kháng cơ bản nhất đều đã quên...... Phía sau, bỗng nhiên, cửa bị mở ra!

“Cửa thế mà lại không khóa?” Tiểu Tứ trực tiếp bước vào phòng, “Khải ca ca, Ngạn ca ca có phải ở chỗ...... của ngưoi......” Hai chữ cuối cùng, nhìn đến cảnh này đồng thời cơ hồ đã không còn thanh âm!

“......!” Khải lúc nhìn thấy Tiểu Tứ mới ý thức được chính mình vừa rồi làm cái việc hoang đường gì, vội vàng buông Diệu Ngạn ra, chính mình vội vàng thối lui đến ngoài cửa, “Ta...... Ta...... Trời ạ...... Các ngươi...... Các ngươi hai cái...... Nói...... Ta...... Đi......”

Cũng không quản người khác có đồng ý hay không, Khải tựa như nổi điên rời khỏi phòng ốc của mình!

“Khụ khụ!” Diệu Ngạn ho khan vài tiếng mới tìm được hô hấp, nhìn Tiểu Tứ có chút sững sờ, bản thân cũng không biết nên giải thích như thế nào, “Tiểu Tứ, vừa rồi ta......”

Không nghĩ tới Tiểu Tứ sửng sốt trong chốc lát xong, cư nhiên tâm bình khí hòa ngồi xuống bên cạnh Diệu Ngạn, vừa rồi là vị trí của Khải, chỉ nghe y mỉm cười ôn nhu nói: “Ta biết...... Ngạn ca ca không cần giải thích, ta sẽ không tức giận! Ta lần này tới là nghĩ muốn với ngươi giải thích chuyện tối hôm qua......”

“Ngươi có biết?” Diệu Ngạn khó có hể tin kinh hô, Tiểu Tứ sao vậy......?

“Ân! Các ngươi là bằng hữu, ngẫu nhiên đụng chạm cũng là hẳn nên, giống ba ba có đôi khi sẽ......” Tiểu Tứ xác định nói, chính là chính y cũng không có phát hiện, hai tay nắm ở sau lưng đều đang không tự chủ mà run rẩy.

“Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn nhanh đánh gảy lời y, “Ngươi...... Không ghen sao?”

Tiểu Tứ nhìn hắn, giọng điệu quả quyết trả lời: “Không ghen!”

“Tiểu Tứ......” Thanh âm của Diệu Ngạn có chút run run, “Ngươi thích ta sao?” Nói thích...... Sao có thể “Không ghen”?

“Thích a...... Ngạn ca ca vì sao lại hỏi như thế?” Tiểu Tứ cảm thấy kỳ quái.

“Phải không......” Diệu Ngạn cười cười, bất an bị khơi mào bình phục một ít, nhưng hắn ngược lại lại hướng Tiểu Tứ xác nhận, “Như vậy Tiểu Tứ, ngươi thích ta thế nào?”

“Thế nào a......” Lúc trước Diệu Quang cũng hỏi qua Tiểu Tứ vấn đề giống vậy, lần này Tiểu Tứ chính là trả lời trôi chảy! “Đây là ngạn ca ca nói cho ta biết a...... Bởi vì ngạn ca ca vấn đề gì đều sẽ trả lời ta, cùng ngươi một chỗ thực vui vẻ...... Sau đó Ngạn ca ca luôn ở bên cạnh chỉ bảo ta trì độn, cho nên ta cần ngươi a!” Ý tưởng lúc năm tuổi, đến nay chưa đổi!

“Ba!” Diệu Ngạn phẫn nộ hai tay nặng nề chống trên giường!

Lầm! Tiểu Tứ thế nhưng đem ỷ lại đối chính mình lại làm như “thích”, làm như “yêu”! Đứa nhỏ mình yêu mười năm thế mà lại không có yêu mình?! Sao có thể...... Cái này bảo hắn chịu sao nổi?

Đột nhiên một ý tưởng chưa từng có xông vào trong đầu Diệu Ngạn! Hắn muốn trả thù...... Trả thù đứa nhỏ lãng phí mười năm tình cảm của hắn...... Nếu y cho rằng y thích ta...... Như vậy......

“Phải không...... Như vậy Tiểu Tứ...... Ngươi có biết hay không tối hôm qua ta cùng Chung Ly làm gì sao, đi đâu?” Một câu, một câu không mang theo gì tình cảm gì!

“......” Tiểu Tứ hai tay nắm thật chặt, cúi đầu không nhìn tới vẻ mặt của hắn, “Không biết......”

“Để ta nói cho ngươi đi!” Diệu Ngạn như là muốn trả thù hung hăng trừng y, lạnh lùng nói, “Tối hôm qua chúng ta lên đỉnh núi...... Trải qua một đêm thực điên cuồng...... Sau đó còn bồi hắn xem mặt trời mọc...... Thế nào? Ngươi......”

“Sẽ không!” Còn chưa nói xong, Tiểu Tứ hiếm khi đánh gảy lời hắn nói, sau đó nhanh chóng phản bác, “Ngạn ca ca sẽ không! Cái loại việc này......”

“Sẽ không? Vì sao sẽ không?” Diệu Ngạn nhìn Tiểu Tứ trước mắt, trong lòng lại có một tia khoái ý báo thù, thế là hắn nói kích thêm, “Ngươi cùng Mạc Ngữ đi, ta cùng Chung Ly lại không được sao?”

“Không phải, ta cùng Mạc Ngữ cái gì cũng không có......” Ngữ khí của Tiểu Tứ thật sự nóng nảy.

Chính là Diệu Ngạn một chút cũng không để ý tới, đứng dậy xuống giường, dùng khẩu khí càng tàn khốc nói: “Kỳ thật trong mười năm cùng ngươi đính hôn thật sự rất thống khổ...... Nhìn ngươi một chút lớn lên nhưng từ đầu đến cuối đều không chạm được...... Ta thực bình thường! Sao có thể chịu được? Cho nên...... Ta đã sớm cùng người khác trải qua!”

“!” Tiểu Tứ co rúm lại một chút, ngẩng đầu nhìn Diệu Ngạn, y bỗng nhiên phát hiện người trước mắt thật sự rất xa lạ, hắn thật là Ngạn ca ca sao? “Sẽ không...... Ngạn ca ca sẽ không như vậy......”

“Vì cái gì sẽ không? Có nam nhân bình thường nào có thể chỉ xem mà không ăn? Ta đương nhiên sẽ!” Diệu Ngạn từ biểu tình thươg tâm của Tiểu Tứ thu hoạch khoái cảm, trong lúc nhất thời lại nói ra lời có thể cả đời đều nói không ra!

Trong mắt Tiểu Tứ tràn ngập bất đắc dĩ cùng xót xa, ánh mắt nhìn Diệu Ngạn thật giống như muốn khóc đi ra!

“Làm sao? Bày ra bộ dạng này cho ai xem?” Diệu Ngạn căn bản khinh thường, bởi vì......”Trong ánh mắt một chút ý khóc đều không có, sau này học tập ca ca ngươi một chút như thế nào giả khóc, còn kém không nhiều lắm!”

“Ngạn ca ca......” Hai con ngươi của Tiểu Tứ mất đi thần thái trong veo như ngày thường, cúi đầu thay vào đó là một mảnh mờ mịt cùng ngơ ngẩn, “Ngươi không hề thích ta?”

“Thích?” Diệu Ngạn giống như nghe được chuyện thú vị gì hừ lạnh, hắn lúc này đã muốn hoàn toàn mất đi lý trí!”Chê cười, ngươi là Tứ hoàng tử của hoàng tộc, ta sao dám không thích ngươi?”

“...... Là vậy sao......” Tiểu Tứ xoa xoa mắt đau nhức lại không có nước mắt, lại nhìn về phía Diệu Ngạn, y đã muốn khôi phục bình tĩnh cùng lạnh nhạt lúc trước, “Ngạn ca ca, hôm nay...... Chúng ta giải trừ hôn ước đi!”

“Thật sự là cầu còn không được!” Diệu Ngạn một chống nạnh đưa lưng về phía Tiểu Tứ.

“Tái kiến!” Theo sau là một tiếng cáo biệt, sau đó chính là tiếng đóng cửa “ba” vang lên.

Lúc Diệu Ngạn từ trong tức giận thanh tỉnh, quay người lại Tiểu Tứ đã đi mất không còn bóng dáng! “Tiểu Tứ......” Thấp giọng gọi một tiếng cuối cùng, “Tái kiến...... ‘tình cảm chân thành’ mười năm của ta......”

..........................................

Sau khi rời đi, Tiểu Tứ chạy tới Căng Uyên Lâu, vội vàng thu thập hành lý của mình, sau đó cũng không quan tâm những người khác hỏi gì, một đường đi thẳng đến phủ đệ của Phong và Thần.

Lúc y đến cửa, Thần vừa định tự mình đến quan phủ, thấy Tiểu Tứ hắn cực kỳ kinh ngạc!

“Tiểu Tứ? Ngươi sao lại đến đây? Ngạn đâu? Các ngươi không có cùng nhau sao?”

“Nhị ca...... Ta có thể ở lại nơi đây không?” Thấy không rõ biểu tình của Tiểu Tứ, chỉ nghe y bình thản hỏi.

“Có thể a...... Chính là Ngạn nơi đó......” Nhắn nhủ không tốt lắm đi!

Nhưng vào lúc này, “Tiểu Tứ! Tiểu bơ!” Một tiếng vó ngựa cùng với thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Tiểu Tứ xoay người quay về hướng......”Ba ba, phụ thân!”

“Tới thật nhanh!” Thần không có cảm thấy bất ngờ.

“Ha hả...... Đã lâu không gặp!” Tuyền từ trên xe ngựa nhảy xuống, theo sau là Phạm, việc đầu tiên hắn làm chính là ôm đứa con đã lâu không gặp, nhưng hắn chú ý tới......”Ai nha? Tiểu Tứ giống như rất không cao hứng nha, tiểu tử Diệu Ngạn kia khi dễ ngươi?”

Tiểu Tứ bổ nhào vào trong lòng Tuyền, buồn bực trả lời: “Không có, Ngạn ca ca không có khi dễ ta...... Chỉ là chúng ta vừa mới giải trừ hôn ước mà thôi......”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio