Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệu Ngạn quay đầu sang chỗ khác, một bộ không thèm để ý. Khả Vận Thục trong lòng hiểu được, hắn đây là rất muốn nghe xem cái chuyện xưa này, thế là lại cười khẽ vài tiếng xong, chuyện xưa bắt đầu rồi......

“Ta là nữ tử duy nhất của hoàng tộc, sinh ra trước Tiểu Tứ, ta cũng là đứa nhỏ nhất, mức độ được sủng ái có thể tưởng tượng được. Cái thời điểm kia ta thực tùy hứng cũng thực bá đạo, độc hưởng phần quyền lợi được sủng ái này, thẳng đến khi Tiểu Tứ sinh ra......”

Tiểu Tứ sinh ra đem cho Vận Thục không phải là vui sướng, cũng không là vui vẻ, mà là một loại cảm giác cướp đoạt ưu việt! Trong hoàng cung có thêm một tiểu đệ đệ được sủng ái hơn nàng, mọi người cũng không tiếp tục quay quanh nàng nữa, loại cảm giác mất mác này so với đồ vật này nọ gì đó còn đáng sợ hơn! Cho nên cái thời điểm kia Vận Thục là phi thường chán ghét Tiểu Tứ!

“Sao vậy? Ngạn không tin?” Vận Thục nhìn Diệu Ngạn giật mình hỏi.

“Không tin!” Cái này nói Diệu Ngạn làm sao tin?

Vận Thục nhún nhún vai, “Mặc kệ ngươi tin hay không tin, đây đều là thật sự, ngươi có thể đi hỏi Thấm Diêu, cái thời điểm kia ta lại hướng hắn bộc lộ không ít tính tình, hơn nữa ngươi lại vứt bỏ ta, ta thật sự tức giận, còn nói Tiểu Tứ nói bậy thiệt nhiều!”

“Từ từ!” Diệu Ngạn ngắt lời, “Ta vứt bỏ ngươi? Chuyện xảy ra lúc nào?” Hắn cùng nàng lúc nào từng có một chân?? Chính mình cũng không biết??

“Này nói sau...... Tiếp tục nghe ta nói chuyện xưa của Tiểu Tứ!” Khẩu khí của Vận Thục không để cho người khác phản kháng.

Diệu Ngạn “bị bất đắc dĩ” lại bắt đầu làm người nghe......

Tiểu Tứ bộ dạng rất đẹp, so với hài đồng cùng lứa thì y liền xinh đẹp khả ái hơn nữ hài tử, đây ko thể nghi ngờ là lý do khiến Vận Thục chán ghét y! Cho nên trừ bỏ đầy tháng và sinh nhật của Tiểu Tứ ra, Vận Thục gặp mặt Tiểu Tứ căn bản ngay cả một lần cũng không chẳng thèm. Thẳng đến một ngày, Vận Thục tuân theo mệnh lệnh của phụ vương tiến cung học lễ nghi......

Hoàng cung rất lớn, Vận Thục thích đông chạy tây cuống rất không may mà lạc đường. Nàng dựa vào trực giác tìm đường của mình chạy tới trong sân của một nơi giống như tư thục vậy, trong vườn hoa nhỏ kia có vài tiểu nam hài đang đá cầu, trong này có mấy đứa nhỏ là Vận Thục nhận thức, tôn tử của Tể tướng, ngoại tôn của đại học sĩ, còn có mấy đứa nhìn trang phục cũng là bọn nhỏ của nhà trọng thần trong triều, xem ra nơi này chính là thư thục, nơi hoàng tử cùng bọn nhỏ của trọng thần cùng nhau đọc sách...... Nhưng hấp dẫn nàng không phải bọn họ, mà là tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài ngồi bên sân!

Hài tử kia rất nhỏ, đại khái chỉ có ba, bốn tuổi, ăn vận cũng không kém, mà ánh mắt của y vẫn chú ý bọn nhỏ đang đùa chơi, tràn ngập hướng tới cùng chờ mong...... Nghĩ muốn chơi thì nói ra a, giả bộ thành thục cái gì? Vận Thục khinh thường, trong lòng thầm nghĩ.

Nhưng vào lúc này bỗng nhiên truyền đến một trận chuông, nhóm nam hài một chỗ liền tán ra, cũng không quản trái cầu kia cầu, đều chạy vào trong điện. Mà tiểu oa nhi kia không có vào, còn lại là chậm rãi đứng trước trái cầu kia, vui vẻ nhặt lên một mình chơi tiếp. Cầu kĩ của y thật sự rất tuyệt, chẳng lẽ là y khinh thường cùng mấy đứa nhỏ vừa rồi chơi sao? Vận Thục trong lòng tràn ngập nghi vấn......

Thấy y chơi thật sự cao hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cười, Vận Thục cũng có chút bị cuốn hút, suýt nữa cười lên tiếng...... Nhưng đột nhiên y một mình không khống chế được cầu, cầu cư nhiên hướng Vận Thục bên này bay tới, hoàn hảo nàng đủ thông minh, xoay người một cái tránh đi, bất quá chính mình nhìn lén không khỏi bị lộ là được.

Tiểu oa nhi kia thấy nàng rất giật mình, bất quá y vẫn là thực ngoan mà ôm cầu chạy đến giải thích, hướng Vận Thục nói: “Thực xin lỗi a, Vận Thục tỷ tỷ, ta không phải cố ý!”

Vận Thục khó hiểu, hai người bọn họ nhận thức sao? Nhìn kỹ dung mạo của đứa nhỏ kia, thật là có vài phần quen quen......

“Ta là Tiểu Tứ!” Tiểu oa nhi giống như biết được tâm tư của Vận Thục tự giới thiệu, “Bất quá Vận Thục tỷ tỷ không thường tiến cung, cũng không gặp ta...... Chính là ta có biết ngươi nga!”

Cái gì? Đứa nhỏ này chính là Tiểu Tứ mình chán ghét tử? Vận Thục liền thán năm hạn bất lợi, hoàng cung lớn như thế sao lại gặp phải đứa nhỏ này? Ảo não hết sức còn dùng lực thở dài vài tiếng......

Nguyên bản vẻ mặt còn hân hoan, Tiểu Tứ muốn nói gì đó nhưng sai khi nghe thấy vài tiếng thở dài, bỗng nhiên hiểu được...... Cúi đầu ôm lấy cầu chạy tới bên cạnh tiếp tục một mình chơi đùa.

Vận Thục rất kỳ quái với thay đổi của y, thế là ngồi bên cạnh mở miệng hỏi: “Ngươi vì sao lại một mình chơi ở trong này?”

“Bởi vì ta thích chơi đá cầu.” Y đơn giản trả lời.

“Vậy ngươi vì sao không cùng mấy người cùng nhau chơi?” Hoàng tử rất giỏi sao?

Tiểu Tứ dừng chơi, không khí trở nên có chút trầm buồn...... Sau một lúc lâu y mới mở miệng, “Bởi vì bọn họ đều cùng Vận Thục tỷ tỷ giống nhau, cho nên ta không muốn phá hủy hung trí của bọn họ!”

“Giống nhau? Cái gì giống nhau?”

“Các ngươi đều không thích ta......” Tiểu Tứ thanh âm rầu rĩ, nhìn chằm chằm cầu trong tay.

“Này......” Bị nói trúng tâm tư, Vận Thục có chút chột dạ, xấu hổ cười cười nói, “...... Là ngươi đa taam rồi.”

Lúc này Tiểu Tứ ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt vô cùng trong suốt nhìn Vận Thục, dùng miệng rất hiểu biết nói: “Không sao, ta cũng biết bản thân không thể khiến người thích, Vận Thục tỷ tỷ không cần lừa ta, ta có thể thừa nhận.”

Vận Thục không nói gì, là đã trải qua chuyện gì có thể khiến cho một đứa nhỏ như thế nói ra những lời khiến người khác đau xót như vậy?

“Ta đã quen......” Tiểu Tứ đem cầu ném về phía trước tiếp tục tự chơi tự vui, “Luôn thấy người chính mình không thích đứng trước mặt rất khó chịu đi...... Sau này ta sẽ tận lực tránh Vận Thục tỷ tỷ, không để ngươi thấy ta...... A, bất quá có việc muốn ta hỗ trợ vẫn là có thể tới tìm ta nga, ta nhất định sẽ giúp!” Cuối cùng còn tung ra một nụ cười tinh thuần.

Y nói lời chân thành lại thẳng thắn, không chút nào là ra vẻ, rất khó khiến cho người ta tin tưởng đây là giả bộ! Chính là......

“Vì sao chứ?” Vận Thục kêu to, chính mình cũng không biết nguyên nhân gì, khóe mắt cư nhiên tích tụ nước mắt, “Vì sao muốn giúp người chán ghét ngươi?”

“Hả? Vì sao?” Tiểu Tứ tựa hồ cũng có chút ngây thơ, méo mó cúi đầu nghĩ, y vẫn là cười mà trả lời một câu, “Đại khái là bởi vì ba ba nói qua, mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau!”

Vận Thục chậm rãi đi về phía Tiểu Tứ, nước mắt cũng đã không kiềm được chảy xuống......

“Vận Thục tỷ tỷ ngươi sao lại khóc? Là ta vừa rồi tổn thương ngươi sao?” Tiểu Tứ thấy nàng rơi lệ luống cuống, vội vàng vươn tay áo giúp nàng lau.

“Thật sự là ngu ngốc, ngu ngốc a!” Vận Thục không tự chủ được mà ôm lấy Tiểu Tứ khóc lớn.

Tiểu Tứ cũng không hiểu được nàng đang mắng cái gì, bất quá vì trấn an nàng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hưởng ứng: “Đúng, ta là ngu ngốc, là ngu ngốc...... Vận Thục tỷ tỷ đừng khóc được không?”

“Ô......” Nước mắt vẫn là không ngừng chảy xuống, không biết là vì chính mình vô tri ấu trĩ, hay là vì Tiểu Tứ thành thục thản nhiên quá mức......

....................................

“Được rồi! Chuyện xưa kết thúc, Ngạn cảm thấy thế nào?” Vận Thục đứng lên thân duỗi người.

Diệu Ngạn cũng có chút khiếp sợ, tức khắc hỏi: “Kia sau đó?”

“Sau đó?” Vận Thục đấm đấm bả vai của mình, “Sau đó ta liền giải thích với Tiểu Tứ, nói chính mình không phải là chán ghét y, còn muốn y tha thứ ta gì đó...... Cuối cùng chúng ta hai cái liền biến thành bộ dạng ngươi thấy đó!”

“...... Vậy ngươi nói với ta cái này là ý gì?” Diệu Ngạn cắn cắn môi.

Vận Thục thật sự là phục cái tên ngu ngốc này! Con của Diệu Quang thúc thúc sao lại thế này? Hổn hển kéo một bên tai Diệu Ngạn rống lớn nói: “Ngu ngốc, chính là muốn nói cho ngươi, Tiểu Tứ là mổ người đơn thuần lại đơn giản, nói điều không phải đại biểu không thích ngươi, ỷ lại ngươi chính là biểu hiện thích ngươi! Là chính ngươi suy nghĩ không thuần khiết, nghĩ ra nhiều hiểu lầm!”

“Ngô......” Diệu Ngạn chỉ cảm thấy một trận ù tai, vội vàng che lỗ tai, “Man nữ ngươi có bệnh a! Nói lớn tiếng như vậy......”

“Xì, không rống cho ngươi điếc đã là thủ hạ lưu tình, còn muốn thế nào? Còn không mau đi giải thích với Tiểu Tứ cho ta!”

“...... Không cần!” Diệu Ngạn tuy có chút sung sướng nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp, “Cho dù ta có chút hiểu lầm lời của Tiểu Tứ, nhưng y có sai vẫn như cũ không thể thay đổi...... Còn có y cùng Mạc Ngữ...... Hơn nữa lúc ấy nói chia tay y đều là một chút hối ý đều không có!”

“Hối ý?”

“Nước mắt a!” Diệu Ngạn ngẫm lại liền giận, “Giả bộ khóc, chính là ngay cả nước mắt đều không có...... Rất giả!”

“Ba!” Vận Thục một chưởng đánh trúng đầu Diệu Ngạn, “Ngươi là ngu ngốc a! Là ngươi trước để y một mình qua đêm, còn muốn y giải thích với ngươi?”

“Ta để y một mình......” Lúc này Diệu Ngạn mới nhớ lại chính mình cùng Tuyền ký kết phần hiệp ước kia......”A...... Là ta thất ước...... Chính là, chẳng qua là lúc đó có việc mà thôi...... Tiểu Tứ cũng không cần tìm người...... Bồi ngủ đi?” Ngẫm lại Tiểu Tứ tùy tiện tìm một người là có thể cùng ngủ, giá trị của chính mình tựa hồ càng thấp.

Vận Thục lúc này đã sắp bạo phát, khóe miệng run rẩy mà xốc cổ áo của Diệu Ngạn lên, “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, chuyện này nguyên bản Tiểu Tứ sẽ nói cho ngươi, nhưng ngươi ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho y, ngươi quả thực...... Quả thực xứng đáng bị vứt!”

“A? Chuyện gì?” Diệu Ngạn vẫn là mờ mịt.

“Hừ......” Vận Thục buông hắn ra, hai tay run rẩy nắm lại, “Tiểu Tứ có bệnh, trước đây bị đứa nhỏ lớn hơn cùng học đường khi dễ, lợi dụng tín nhiệm của Tiểu Tứ với bọn nó liên hợp lại lừa y đến trong thâm sơn rừng già, rồi lưu lại một mình y......”

“Sao......” Có thể?

Vận Thục tức giận bất bình, một quyền đập tới rồi trên bàn, “Gia hỏa này, cư nhiên còn lừa lão sư nói là Tiểu Tứ nhớ nhà tự mình trở về! Rồi sau đó các thúc thúc vài ngày sau trở về mới phát hiện Tiểu Tứ mất tích, phái bọn thị vệ tìm người khắp thành, kết quả cuối cùng tìm được...... Chính là khi đó đã là chuyện của hơn mười ngày sau!”

“......” Diệu Ngạn hít một ngụm lãnh khí, chẳng lẽ đây là bí mật Tiểu Tứ còn chưa nói ra?

“Một đứa nhỏ bốn tuổi, lại một mình ở trong thâm sơn rừng già hơn mười ngày, ngươi nói y sẽ thế nào?” Vận Thục càng nói càng kích động, “Tiểu Tứ thông minh, biết lấy dã quả để ăn, còn không đến nỗi đói chết...... Chính là y dù sao chỉ mới có bốn tuổi, cô độc bất lực, sợ hãi bóng tối, gió lạnh âm lãnh...... Mọi thứ đều khiến cho đứa nhỏ kia lâm vào vực sâu vô tận! Lúc y được mang về cung, ta quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, hai mắt y sung như vỏ cây hạch đào trốn trong lòng thúc thúc lạnh run, sợ hãi tiếng rống của động vật thậm chí là tiếng gió, mỗi buổi tối y đều cần nhiệt độ cơ thể của người khác mới có thể ngủ được, có đôi khi cũng sẽ nửa đêm tỉnh lại! Ngươi nói, nếu là ngươi, ngươi sẽ không tìm người bồi ngủ?”

“Này......” Sự thật tựa hồ dần dần sáng tỏ, Diệu Ngạn trong lòng hối hận cũng dần tăng lên, “Kia ngự y nói sao?”

“Ngự y nói thân thể Tiểu Tứ không có trở ngại gì, chính là thiếu dinh dưỡng...... Nhưng tâm bệnh kia là nghiêm trọng nhất!” Vận Thục ánh mắt ảm đạm, “Những ngày bị kẹt ở đó Tiểu Tứ liên tục địa khóc, chính là khi y ý thức được cho dù khóc thế nào cũng sẽ không có người đến giúp y...... Y cũng chẳng chảy không ra nước mắt nữa, mà hiện giờ ngươi gia khỏa này lại oán giận với ta Tiểu Tứ giả bôk khóc! Thật sự là đáng giận!”

“......” Diệu Ngạn khó tin đứng lên, “Sao lại...... Như vậy...... Là ta...... Sai rồi?”

“Vô nghĩa! Ngươi...... Ai, ngươi đi đâu?” Thấy hắn lao ra khỏi cửa, Vận Thục biết rõ còn hỏi.

Diệu Ngạn không có trả lời nàng, hiện tại hắn một lòng muốn chỉ có đối Tiểu Tứ vạn phần xin lỗi...... Cho nên quyết định thật nhanh, hiện tại lập tức đi đến chỗ Tiểu Tứ giải thích!

...... Chính là, sự tình thực sự đơn giản như vậy sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio