Trận đấu đúng giờ bắt đầu.
Các tuyển thủ đều sử dụng hết bản lĩnh toàn thân, chính là để bắt được tâm khán giả dưới đài, tình hình chiến đấu quả nhiên là hừng hực khí thế.
Thắng bại trận đấu được quyết định bởi hai điểm, một là nhìn kẻ nào có nhiều ngân lượng nhất, người nào có nhiều nhất sẽ có tư cách tranh đoạt hoa khôi. Hai là nhìn tất cả người dưới khán đài, đem ngân lượng bầu chọn tính toán, sau đó quyết định năm nay là hoa lạc nhà ai.
Diệu Quang không lên sân khấu, Si Ảnh xung phong nhận việc thay thế, hắn ăn mặt chỉnh tề đang ngồi phía sau đài xem đối thủ biểu diễn.
Hắn thấy Tuyền cùng Diệu Quang hai người đi ra, một hồi không vui hiện lên trong mắt, nhưng không nói gì, trực giác của Tuyền cho biết Si Ảnh hôm nay giữa trận đấu sẽ làm cái gì đó.
Chỉ có điều Tuyền cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, hơn nữa Si Ảnh là “cổ nhân”, đối với ái tình có điểm yếu trí mạng, cho nên Phạm nhất định sẽ là của hắn!
Trên đài đấu, Hi Xuân viện đầu bài – Ny Tình, sau một khúc [Thán xuân phú] không biết đã thu được bao nhiêu tâm nam nhân, dưới đài nhôn nhao đầu ngân đầu hoa (aka bỏ tiền bình chọn cho hoa khôi) không chút keo kiệt.
Mà lên sân khấu sau nàng cũng chính là Si Ảnh, hắn là lần đầu tiên tham gia thi đấu hoa khôi, không có kinh nghiệm không nói, dung mạo tuy là không kém nhưng so với Diệu Quang vẫn còn thua một chút, hơn nữa chỉ là ca vũ thì vô pháp hấp dẫn khách nhân, hắn sẽ làm thế nào a? Thời điểm Tuyền nghĩ như vậy thì Si Ảnh đã lên đài.
Chỉ thấy hắn vũ phục lụa lam sắc, cổ áo cùng tay áo viền vàng, trên áo thêu mấy đoá hoa khoa trương cũng không làm mất vẻ tao nhã của thân lam sắc, vành tai đeo trang sức hồ điệp mỗi khi nện bước liền rung động, giống như muốn đến gần đoá hoa góp mật.
Một mái tóc đen bóng, nửa phần tóc búi lên, phối xứng với đồ trang sức bên trên, mỹ lệ mê người, nửa còn lại tự nhiên buông xuống, cảm giác phiêu dật tịnh lệ. Hai cái tương phản như vậy ở trên cùng một người dung hợp, làm người ta khắc sâu rung động.
Nguyên nhân chính là như thế, dưới đài sau khi Si Ảnh lên sân khấu, xúc động lúc trước bình phục không ít, ánh mắt tự nhiên chuyển đến bên người hắn.
Tuyền không thể không khâm phục hắn – bao giờ cũng biết cách khiến bản thân trở thành tiêu điểm nổi trội.
Biểu diễn bắt đầu, hai tay hắn phất một cái, bày ra một tư thế, dưới đài tức khắc yên tĩnh.
Nhạc công hai tay mang đàn tranh lên, bắt đầu đạn tấu nhạc khúc. Âm nhạc êm ả như nước, du dương dễ nghe, tựa như hướng người nào đó bộc lộ tâm sự… Kỹ thuật của Si Ảnh, cộng thêm phần nhạc phối, căn bản là muốn hướng đến Phạm tỏ tình!
Vũ đạo, đúng là thần bí giống như nhau, nếu phối hợp trên nhạc khúc, đều có thể truyền đạt hết thảy tâm ý của người vũ.
Như hiện tại, âm nhạc đã từ yên ả chuyển biến thành tình cảm mãnh liệt, Si Ảnh vừa quay đầu, trong đôi mắt tất cả đều là hình ảnh người kia, hai tay giơ lên, tay áo kéo dài bay múa, tựa như biểu hiện cảm tình của hắn đối với người kia, một cái nhấc chân cẩn thận dè dặt, mà vũ bộ lại không lay động, chính là thái độ của hắn đối với phần tình cảm này, điệu nhảy là vì Phạm mà nhảy, hi vọng được nhìn thấu, được đáp ứng. (haiz, cả đều là số thì sao mà đáp ứng đc a~ trấm nc mắt)
Tuyền lén lút liếc mắt nhìn Phạm bên cạnh, biểu tình trên mặt Phạm vẫn là yên ả như thế, giống như hoàn toàn không biết ẩn ý trong điệu nhảy này.
Thật là tiểu hài tử không thành thật, ài… Tuyền vì Si Ảnh cảm thấy thương cảm.( thế muốn vợ hiểu rồi bỏ à… sao a thông minh thế)
Sau cùng, vũ khúc lại khôi phục tiết tấu êm ả, tiếng nhạc dần dần đạm nhạt, động tác của Si Ảnh cũng từ từ chậm lại, cuối cùng là kết thúc, một khúc đã xong.
Khoảnh khắc trầm mặc qua đi, dưới đài phát ra tiếng nhiệt liệt hoan hô cùng vỗ tay, vang vọng phía chân trời, hoa đoá, ngân lượng tung như mưa bay.
Xem ra năm nay hoa khôi đã định đoạt rồi!
Bất quá Si Ảnh đối với những thứ này hoàn toàn không hứng thú, sau khi hắn nhảy xong, ánh mắt đều chỉ nhìn chằm chằm Phạm, chỉ là Phạm [giống như] không thấy được, lực chú ý đều toàn bộ đặt trên người bé cưng.
“Chuyện như vầy không phải lần đầu tiên a.” Diệu Quang nói với Tuyền.
“A? Vậy không phải thật thảm?” Thật là bi ai a.
“Cũng không phải vậy, gặp lão bản tính cách như thế cũng thật đáng thương.” Diệu Quang nói như thế.
Tuyền lắc đầu thở dài, ài… Tính nết Phạm như vậy, vô luận loại sự tình này hắn làm bao nhiêu lần, đều sẽ không có đáp lại, hôm nay để cái thân hoàng để này dạy hắn phương pháp theo đuổi Phạm đi!
Trận đấu kết thúc, năm nay bởi Căng Uyên lâu đứng đầu bảo toạ vinh danh hoa khôi, sau khi kết thúc, cũng không phải là lúc mọi người giải tán, mọi người đều ngồi xuống tại chỗ khai tiệc [khánh công yến].
Các thanh lâu dĩ nhiên là cố gắng bồi dưỡng quan hệ, lôi kéo nhân tâm, Phạm cùng Tuyền cũng tham gia, mà bé cưng bởi vì đồng hồ sinh lí mà ở trong lòng ba ba thiếp đi, mặc kệ chung quanh tranh cải ầm ĩ ra sao cũng không có khả năng đánh thức hắn.
Si Ảnh vội vàng ứng phó đám fan vừa nãy bị hắn mê đảo, đến mức như phân thân, Tuyền nhìn thời gian không sai biệt lắm, đem bé cưng giao cho Phạm, chính mình ly khai yến tiệc, Phạm mặc dù cảm thấy kỳ quặc nhưng không ngăn cản, mặc hắn đi…
Lúc yến hội đang đi đến cao trào, Tuyền mang theo một đoá hoa lớn không biết là hoa gì trở lại. Bó hoa lớn như vậy đương nhiên thu được không ít lực chú ý, mà đây chính là mục đích của hắn.
Chỉ thấy hắn bình tĩnh đi lên đài, dùng thanh âm lớn nhất nói: “Các vị, thỉnh yên tĩnh một chút!”
Người phía dưới coi như nể mặt, tức khắc an tĩnh, nhìn chăm chú lên đài, không rõ hắn muốn làm gì.
“Khụ…” Tuyền thanh thanh giọng, “Tại hạ bất tài, vài năm trước yêu thương một vị mỹ nhân, không biết làm sao lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, chỉ có thể để mắt nhìn mỹ nhân rời đi…” Sau đó hắn giả vờ lau lệ, tranh thủ đồng tình, “Mỹ nhân rời đi, lòng ta như tro tàn, ý chí suy sút, mỗi ngày vọng giai nhân đồ (nhìn tranh người đẹp…aka láo) mà thương cảm, cố ý nói những lời này, gởi gắm tưởng niệm của tại hạ.” Tuyền thực sự cảm thấy chính mình đáng lẽ phải làm diễn viên.
Phía dưới không biết có bao nhiêu người bị hắn làm cảm động, mỗi người đều một vẻ mặt đồng tình, thậm chí người đa sầu đa cảm còn nước mắt lưng tròng.
“Hiện tại, vào lúc này nơi đây, mỹ nhân đã tìm được, tâm ngàn lần xúc động, ta muốn hướng mỹ nhân biểu đạt cảm tình của ta, sẽ không để hắn lần nữa ly khai.” Chính hắn cũng hoàn toàn bị rung động a.
“Xôn xao…” Dưới đài mọi người bắt đầu đứng lên dò xét là vị mỹ nhân nào, có thể thu được [si tâm lang] chân tình nhường này, có người hâm mộ, có người cảm thán, có người nghi hoặc, có người phỏng đoán.
Biểu tình Phạm rất kỳ quái, nhìn qua có phần run rẩy, Diệu Quang vẻ mặt như đang xem diễn trò hảo cười, còn lại Si Ảnh bởi vì hành động của hắn mà xem thường không thèm ngoảnh đầu lại nhìn.
“Ta muốn nói, mọi người yên lặng!”
Đợi đến khi phía dưới yên lặng, Tuyền gia tăng thêm tình cảm, phối hợp với âm điệu ngân nga xướng:
Phương thảo bích sắc, thê thê biến nam mạch.
Noãn nhứ loạn hồng, dã tự tri nhân, xuân sầu vô lực.
Ức đắc doanh doanh thập thúy lữ, cộng huề thưởng, phượng thành hàn thực.
Đáo kim lai, hải giác phùng xuân, thiên nhai vi khách.
Sầu toàn thích, hoàn tự chức.
Lệ ám thức, hựu thâu tích.
Mạn ỷ biến nguy lan, tẫn hoàng hôn, dã chích thị mộ vân ngưng bích.
Bính tắc nhi kim dĩ bính liễu, vong tắc chẩm sinh tiện vong đắc.
Hựu hoàn vấn lân hồng, thí trọng tầm tiêu tức.
Một từ vừa dứt, dưới đài càng thêm yên tĩnh, mọi người đều cùng suy nghĩ hàm nghĩa, chiều sâu cảm tình…
“Bốp bốp” Tiếng vỗ tay của Diệu Quang, “Hảo từ.” Phá vỡ trầm mặc.
Vì thế mọi người nhao nhao mở miệng: “Không nghĩ tới công tử có tài văn chương hảo như thế, hôm nay vừa thấy mới biết [ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân]” Đây là một thư sinh.
“Không biết mỹ nhân nào có được huynh đài chân tâm, thỉnh huynh đài chỉ điểm.” Đây là Ngân Lâu lão bãn.
“Mau! Để chúng ta mở mang kiến thức một phen, nhìn thấy vị mỹ nhân này đi.” Là tửu lâu chưởng quỹ.
“Liền là… liền là…”
Được nhiều người ủng hộ, Tuyền làm động tác chắp tay cảm tạ Diệu Quang, Diệu Quang nhìn lại hắn một ánh mắt [đừng khách khí].
Kết quả là, rèn sắt khi còn nóng, Tuyền nâng lên bó hoa to thu hút ánh mắt, đi tới trước mặt Phạm, quỳ xuống một gối, hành động này làm mọi người đều kinh hô, nhất là Diệu Quang.
[Cổ nhân] a, điểm này vĩnh viễn không bằng [người hiện đại], cổ nhân có quá nhiều quy củ, quá nhiều thể diện muốn tranh, đạo đức giả, che giấu, quá nhiều thứ đông tây không chịu bỏ qua, trong [ái tình], đây chính là tử huyệt.
Gặp phải hình tượng Phạm là loại không thành thật, hàm súc của Si Ảnh chỉ có ăn đại thua thiệt, mà Tuyền là cái người [hiện đại], là [hoàng đế] có thể quỳ trước [hoàng hậu].
Toàn bộ đạo cụ diễn đều chuẩn bị ổn thoả, Tuyền hoàn toàn dựa theo phương thức cầu hôn của [người hiện đại], nhẹ nhàng nâng lên một tay Phạm đặt trên môi, đem đoá hoa dâng lên: “Phạm, gả cho ta đi!”
Mọi người ở đây tưởng chừng như đang mộng du.
Diệu Quang cũng là vẻ mặt khó tin, hiện trường trừ bỏ tiếng gió, thanh âm gì cũng không có, có lẽ đều đang chờ Phạm trả lời, mà Phạm…
“Phụt…” Y vậy mà cười ra tiếng, “Ngươi là ngốc tử sao? Có người dùng hoa cúc cầu hôn à?”
“…”
Tuyền không nói gì, bất quá không thể trách hắn, trời tối như vậy, ai phân được đó là hoa gì? Ai lại biết hoa dại kia là cây hoa cúc a?
Khán giả chung quanh vẫn bảo trì trầm mặc.
Hiện trường ngoại trừ tiếng gió ra, chỉ có tiếng cười của Phạm, bé cưng trong lòng hắn tựa hồ cũng cảm thấy không khí quỷ dị mà tỉnh lại, còn ngáp to một cái, Tuyền thực hoài nghi bé cưng có phải hay không cố tình tỉnh lại nhìn hắn xấu mặt.
“Phạm… Ngươi cười hơi quá đáng…” Hắn vẻ mặt hắc tuyến, cố gắng rặng ra một tiếng làm dịu bầu không khí.
Lại không nghĩ rằng những lời này làm Phạm cười càng lợi hại, bé cưng tựa hồ cũng bị phụ thân lây nhiễm, dụi dụi mắt sau cũng khanh khách cười theo.
Ai, ai… Cái này là [người nhà khả ái] của hắn a!
Bất quá sai thì cũng sai rồi, như vậy một không làm, hai không ngớt – cứ tiếp tục cười.
“Cười đi! Cười đi! Ta thật đáng thương, cầu hôn thì khó khăn chồng chất, thất bại không ngừng, lão Thiên a! Ngươi vì sao lại muốn đùa giỡn ta! Trời ghen nhân duyên mỹ mãn a…” Tuyền một giọng nức nở cùng căm tức tràn đầy nói ra những lời này – dĩ nhiên là giả bộ.
“Phạm a, ta vì ngươi rơi vào bước đường này, nếu như ngươi không đáp ứng, ta không còn mặt mũi nào sống trên hậu thế, chỉ có lấy cái chết tỏ tấm chân tình.”
Tuyền người này lại lộ một đặc điểm – mặt dày so với trời còn cao hơn.
Bàn dân thiên hạ đang ngồi sau khi nghe hắn nói xong lời này, đã lộ ra thần sắc thảm hại, sợ thực sẽ làm vậy a.
Phạm cũng bị lời này làm cho dở khóc dở cười, biết là hắn nói xằng, nhưng bộ dạng Tuyền cuồng dại lại si mê, không nỡ nói lời đả kích, “Ngươi này a…”
“Ngươi đáp ứng rồi?” Tuyền nhân cơ hội này quay lại đề chính, hai lỗ tai dựng thẳng lên nghe đáp án.
“Đi đi, về đi!” Phạm chính là không trả lời, mang bé cưng đuổi về g ngực Tuyền, sau đó ly khai yến hội.
Tuyền không cam lòng, ôm bé cưng đuổi sát theo sau. “Phạm, từ từ ta…”
Ba người rời khỏi yến hội, khán giả vừa rồi yên lặng mới từ từ đàm luận.
“A, vừa rồi ngươi có thấy không, hắn vậy mà quỳ xuống cầu hôn a!”
“Rất không nên, nam nhi dưới trướng có hoàng kim, như thế nào vì cầu hôn mà quỳ? Lại là nam nhân nữa…”
“Các ngươi là nam nhân cổ hủ, ta thật ra hảo hâm mộ Mị Phạm lão bản, nếu có nam nhân vì ta quỳ xuống, ta trả giá gì cũng được!”
“Còn không phải sao? Nữ nhân nào không muốn có nam nhân như vậy để dựa vào!”
“Không thể nói như vậy, nam nhân có tôn nghiêm của nam nhân…”
Diệu Quang chịu không nỗi mấy lời cãi cọ này, quyết định ly khai “nơi thị phi” này, mọi người vẫn như cũ đắm chìm trong bình luận, ai cũng không chú ý tới thân ảnh mất mác của Si Ảnh cùng một đôi mắt mang hàn quang.
Cứ như vậy, hành động của Tuyền lại dẫn tới một hồi xôn xao.
Từ ngày đó, đầu đường cuối ngõ đều đồn ầm chuyện hắn hướng Phạm cầu hôn, hơn nữa càng đồn càng thái quá, thậm chí có lời đồn nói là hắn dùng kiếm kề cổ, cầu Phạm gả cho hắn, thực làm cho người ta không chịu nổi.
Hiện tại nhất cử nhất động của bọn họ đều có người chú ý, ngoại nhân tranh nhau muốn biết cuối cùng cầu hôn có thành công không. Bất quá này cũng không làm trở ngại cuộc sống của họ, Tuyền vẫn như cũ đuổi theo đáp án của Phạm, Phạm cũng vẫn như cũ lựa chọn không trả lời, hai người cứ như vậy mà nháo.
Sau khi yến hội kết thúc, Si Ảnh đi đến bờ sông, một mình đắm chìm trong suy nghĩ.
Hồi tưởng đến hình ảnh lão bản bị tên hỗn đản kia cầu hôn, hồi tưởng lại tiếng cười sang sảng của lão bản lúc ấy, đây đều là lão bản mà hắn chưa bao giờ gặp qua. Tại chính thời khắc đó, hắn biết mình đã thua, đã bại bởi tên hỗn đản đó, hay có lẽ là bại bởi chính bản thân mình.
Đắm chìm trong thế giới của mình, hắn hoàn toàn không chú ý có người đến gần, cho đến khi một bàn tay chế trụ cổ, Si Ảnh mới phản ứng lại, đáng tiếc đã muộn…
“Nói, hai người vừa rồi với ngươi có quan hệ gì?” Nam nhân mang theo ngữ điệu phẫn hận hỏi.
“Ngươi… là ai?” Người này thật lạnh.
“Ngươi không có tư cách biết, nói, Kỳ vì cái gì cùng hắn cùng một chỗ, còn làm ra chuyện vớ vẩn. Hắn chẳng phải tiện nhân kia sao? Có phải hay không tiện nhân đó đối Kỳ làm cái gì?” Ngữ khí hắn ngày càng kém.
“Lão bản? Không biết!”
Kỳ? Là ai? Chẳng lẽ… Si Ảnh có loại cảm giác, nam nhân này thật đáng sợ, quyết không thể nói chuyện lão bản cho hắn.
“Không nói? Được lắm! Bất quá, ta sẽ làm cho ngươi mở miệng.” Nam nhân nở nụ cười.
Trước mắt tối sầm, Si Ảnh mất đi tri giác…
Ngọn đèn sáng ngời, giường đan mềm mại, trang sức xa hoa, hết thảy đều nhìn thực quen mắt.
“Nơi này là phòng hảo hạng của Hi Xuân viện.” Thanh âm nam nhân vang lên.
Si Ảnh nghe nói, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng lại lập tức ngã xuống, “Ngươi cho ta ăn cái gì? Xuân dược!” Toàn thân nóng run cả lên, cả người không thể nhúc nhích, chức nghiệp thiên tính nói cho hắn biết, đây là là dược tính của xuân dược.
“Thông minh, ta thực thích bộ dáng ngươi khiêu vũ, cho nên muốn thử hương vị của ngươi. Phòng hảo hạng này cũng xứng với danh hào hoa khôi đầu bảng của ngươi đi!” Nam nhân lại cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không mang ý cười.
“Hừ, ngươi làm như vậy đơn giản chỉ muốn biết chuyện của lão bản, ta sẽ không nói cho ngươi!” từng giọt, từng giọt mồ hôi rơi trên mặt, hé ra sắc mặt đỏ ửng tràn ngập mị thái, thực dễ dáng khơi dậy dục vọng nam nhân.
“Ha ha, hảo quyết đoán, hy vọng ngươi cứ như thế mà kiên trì, nga, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết này không phải là xuân dược bình thường, [tình triều] chính là xuân dược cực phẩm, hy vọng ngươi thích…” Nam nhân vừa nói vừa lấy tay vỗ về chơi đùa toàn thân Si Ảnh.
Ước chừng một canh giờ qua đi, toàn thân Si Ảnh nhiễm màu đỏ ửng, không ngừng vặn vẹo trên giường lớn, nam nhân ngồi bên giường thưởng thức xuân sắc cũng không động một tia cảm tình.
Si Ảnh muốn điên rồi, thân thể rít gào kêu gọi phải giải phóng, lại bị nam nhân dùng dây thừng chặt chẽ ngăn lại, hắn bất lực, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn y.
“Phóng… Mở…A …Ân…” Si Ảnh đã muốn nói năng lộn xộn, “Lão bản… Là… hoàng hậu… Ngô…Là, tha ta.”
Nghe được lời nói của hắn, nam nhân vừa lòng nở nụ cười, rốt cuộc cũng có động tác, “Tốt lắm, cái này cho ngươi giải thoát!” Nói xong liển cởi bỏ dây thừng trói hắn.
Si Ảnh kềm chế không được dục vọng phun trào ra, áp lực hồi lâu làm cho hắn mệt mỏi không chịu nổi, mà ờ một khắc ý thức thanh tỉnh, trong đầu vẫn là hiện lên thân ảnh lão bản…
“Lão bản… Thực xin lỗi.”
Nam nhân thấy Si Ảnh hôn mê, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, ra khỏi phòng, đối thủ vệ canh cửa hạ lệnh, “Bệ hạ ở Căng Uyên lâu. Người chờ tuỳ ta tiếp bệ hạ hồi cung, nếu gặp tiền thái tử bị phế, giết không tha!”
“Tuân lệnh.”
Hôm nay, Tuyền một nhà ba người trước sau như một cùng ngồi ăn cơm, ai cũng không cảm giác đựơc bão táp sắp đến…
Đột nhiên, một tiểu quan tên Tấn Nghi thở hồng hộc xông vào, “Lão bản, cáp a… Có… Có người… Mang quan…Binh…Cáp a… Tới chỗ này!”
Tuyền nghe được sững sờ, miệng ngậm chiếc đũa.
Trái lại Phạm đứng lên, ý vị thâm trường nhìn Tuyền liếc mắt một cái, “… Là hắn sao?”
“Cáp a?” Tuyền nghe được một đầu mờ mịt.
“Tấn Nghi, đi thông tri mọi người, kêu tất cả mọi người gồm cả tạp dịch, hết thảy thu thập hành lý, cầm theo ngân lượng lập tức ly khai, càng nhanh càng tốt, nhanh đi!” Phạm bình tĩnh hạ lệnh.
“…Đã biết! Lão bản, các ngươi cũng đi nhanh đi, lai giả bất thiện a!” Nói xong hắn liền ly khai.
“Uy, Phạm, cuối cùng là ai…” Nghi vấn của Tuyền chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị Phạm nhét trở lại.
“Tuyền, ngươi…” Phạm vừa muốn nói cái gì, lại bị Diệu Quang vọt tới ngắt lời.
“Lão bản, Tuyền.”
“Minh Võng, Ngươi không ly khai sao?” Phạm hỏi.
Diệu Quang bị bất đắt dĩ, đầu đuôi gốc ngọn nói ra thân phận chính mình, “Nương nương… thực xin lỗi!”
Phạm nghe nói cũng không lộ ra bất luận cái gì không vui, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu: “Vậy ngươi hiện tại tính toán làm sao? Hồi cung?”
“Không, làm sao có thể…” Trong giọng nói lộ ra một ít giảo hoạt, Diệu Quang nhìn về phía Hồng Lẫm, “Còn chưa tới thời điểm, huống chi chuyện tiểu thái tử còn chưa giải quyết.”
“Ta nói nhân gia người ta đang công tới, các ngươi còn ở nơi này “bộc bạch” sẽ không gặp chuỵên sao?” Tuyền hảo tâm nhắc nhở bọn hắn, không nghĩ tới lại nhận được một ánh mắt khinh thường.
“Cũng không ngẫm lại, là ai làm hại!” Hai người trăm miệng một lời hướng về phía hắn.
“Chẳng lẽ là vì ta mà tới?” Tuyền vô tội chỉ vào chóp mũi chính mình.
“Các ngươi đi trước, hiện tại nếu Tuyền bị hắn phát hiện, nhất định sẽ lộ ra dấu vết. Ta đi kéo dài thời gian, các ngươi đi càng xa càng tốt, ta nếu chạy thoát sẽ cùng các ngươi hội họp, nếu như không thấy… thì coi như xong!” Dứt lời liền đem bé cưng nhét vào lòng Tuyền, liền ly khai.
“Chờ một chút…” Tuyền còn chưa nói hết đã bị Diệu Quang cứng rắn kéo theo.
“Đi mau a, bọn hắn tới rồi”
“Nhưng mà Phạm hắn…”
“Hắn có việc thì không là vấn đề, nhưng hoàng đế có việc chính là vấn đề lớn!”
“Buông ra!” Tuyền dùng lực vung tay, “Hoàng đế thì thế nào, có dân chúng mới có hoàng đế, hôm nay ngay cả vợ ta cũng không bảo hộ được, làm hoàng đế cái chó má gì, liền làm khất cái đi!” (anh tốt, e kết..)
Diệu Quang bị những lời này làm ngẩn ra, Tuyền nhân cơ hội đem bé cưng giao cho hắn, lại đối hắn thu phóng ngữ khí, “yên tâm, ta đã có biện pháp, ta sẽ cùng Phạm bình an cùng ngươi hội họp, ngươi mang bé cưng đến ngoại thành Giao Lâm chờ chúng ta! Đi mau!”
Đó là dụng nhân chi đạo – đường hào tiên tử (???)
Diệu Quang nhìn ánh mắt kiên định của hắn, biết rằng vô pháp khuyên bảo, vì vậy ôm lấy bé cưng, đối Tuyền làm một cái quân thần chi lễ. “Bệ hạ, thỉnh cẩn trọng, Diệu Quang cầu mong bệ hạ mã đáo thành công.”
Trùng trùng điệp điệp quan binh bao vây Căng Uyên lâu, mười vòng bao phủ, ngoại nhân đừng hòng xâm nhập.
“Quả nhiên là ngươi” Phạm bình tĩnh nói.
Bất quá ngươi đó cũng không có ý tốt đến đây đàm chuyện, “Ngươi tiện nhân đối Kỳ làm ra chuyện gì, vì sao đêm qua hắn làm việc vớ vẩn như vậy?”
“Đêm qua? Vương gia đang nói cái gì?” Phạm suy tư kẻ này đêm qua đã thấy được bao nhiêu.
“Đừng làm ra vẻ, Kỳ đêm qua thế nhưng lại hướng ngươi… Ngươi đã cho hắn ăn mê dược gì, bằng không hắn quyết không đối với ngươi làm như vậy.” Nói xong hắn liền rút ra bảo kiếm, đặt trên cổ Phạm. “Ngươi yên tâm, sau khi kết liễu ngươi, bổn vương sẽ đưa dã loại cùng ngươi đoàn tụ, chịu chết đi!”Bảo kiếm thu lại, cấp tốc hướng cổ Phạm đâm tới.
Trong tay Phạm cầm vài hòn đá nhỏ, chuẩn bị đánh ra.
Lúc này, Tuyền bỗng nhiên nhảy vào, “Dừng tay!”
Hô to một tiếng, sau đó kéo Phạm vào g ngực, Phạm không kịp phản ứng, ngả vào lòng hắn, thạch tử trong tay đánh vào một quan binh bên cạnh.
Mà nam tử thấy hành động này của Tuyền, bảo kiếm trong tay rơi xuống, hiển nhiên là bị đả kích.
Tuyền cẩn thận quan sát người này… Hảo một cái mỹ nam tử!
Hình dáng hoàn mỹ, ngoại hình anh tuấn, đủ để hấp dẫn nữ nhân, điểm phá hư chính là khí chất thực lạnh. Bất quá nhìn động tác cùng vẻ mặt nam nhân, bọn họ hẳn là nhận thức mới đúng, một khi đã như vậy…
“Thực xin lỗi!” Tuyền chủ động mở lời.
“Kỳ, không cần…” Nam nhân bộ dạng như phải kéo hắn lại.
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, Phạm lập tức bắn ra một thạch tử khác, bất quá mục tiêu lúc nay chính là ánh nến, nhất thời, hiện trường lâm vào một mảng tối đen.
Tuyền cũng phối hợp ngay sau Phạm, không nói hai lời liến hướng đại môn phóng đi, đại khái là cái câu “Thực xin lổi” kia đã nhập sâu vào tâm nam nhân, làm hắn chưa kịp phản ứng truy bắt bọn họ. Vì thế hai người thuận lợi trốn ra khỏi Căng Uyên lâu, Tuyền không chút nào thả lỏng cảnh giác, ôm Phạm một mạch chạy ra ngoại thành Giao Lâm cùng Diệp Quang họp mặt.
“Cáp a…” Tuyền thở phì phò từng ngụm từng ngụm, “Mệt quá a, ta thi chạy một ngàn thước cũng chưa chạy nhanh như vậy, hiện tại các ngươi có thể nói cho ta biết, hắn là ai vậy?”
“Tễ Lăng Nhạc, đại ca ngươi.”
Tuyền nhất thời hai mắt mở to, miệng há hốc, “Cái, cái gì? Đại ca? Vậy tại sao hắn lại chán ghét Phạm.”
“Đại khái là vì hoàng hậu nương nương giành mất người rồi, hơn nữa…”
Phạm trừng mắt liếc Diệu Quang một cái, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.
“Mẹ nó, trên đời có người sợ đệ đệ bị em dâu cướp đi à?”
“Tễ Lăng Nhạc cực kỳ yêu chiều đệ đệ Tễ Lăng Kỳ, cũng thực dung túng hắn, chỉ cần là nguyện vọng của hắn, ca ca này nhất định thỏa mãn.” Phạm vừa tiếp lấy bé cưng trong tay Diệu Quang, vừa hồi đáp.
“Luyến đệ tình kết nghiêm trọng!” Tuyền bình luận.
Bất quá cá tính đại ca này làm hắn liên tưởng đến lão ba mẹ đã lâu không gặp, bọn họ giống như…
“…”
“…”
“Hai ngươi các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Hắn có nói gì sai sao?
“Không… Bệ hạ, kia hiện tại chúng ta đi đâu.” Diệu Quang hướng tới trọng điểm nói.
“Này… kỳ thực ta muốn làm một chuyện, bất quá không có thời gian và cơ hội, hiện tại cơ hội tới, ta tính đi hoàn thành tâm nguyện.” Khẩu khí của Tuyền hảo… hưng phấn.
“Là cái gì?” Phạm hỏi.
“Ha ha… bước chân vào giang hồ.” Hắn một tay chống nạnh, một tay chỉ vào hướng trước mặt.
“…. Kẻ điên.” Phạm cho một cái khinh thường.
“Bệ hạ, ngươi không phát sốt đi?” Tay Diệu Quang áp lên trán hắn.
“Ngoạn ngoạn, đốt đốt.”
“…”
Căng Uyên lâu
“Vương gia, không đuổi theo sao?” Thị vệ đứng một bên hỏi.
“Không cần, Kỳ đều có tính toán! Bệ hạ sẽ trở về!” Nhạc vương gia nói.
“Kia, tiểu quan đó xử trí như thế nào?” Thị vệ lại hỏi.
Hắn tự hỏi một chút, bỗng nhiên linh cơ vừa động, “Dẫn hắn hồi cung, ngày mai lên đường.”
“Hiểu được, thuộc hạ cáo lui.”
Một mình một người Nhạc vương gia lưu lại, nhìn ngoài cửa sổ một vầng trăng sáng, nhớ tới người kia, trong mắt lại phiếm ra nồng đậm nhu tình….
Kỳ, chúng ta khi nào gặp lại đây?