Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tễ Linh Nhạc cũng không biết mình phải về Vương phủ làm gì, chỉ là trong lòng có một cỗ lực lượng lôi kéo hắn phải quay về… Bọn hạ nhân thì thấy thật kỳ quái, Vương gia vào lễ Đông chí lại thường xuyên xuất nhập hoàng cung cùng phủ đệ, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra! Là bởi vì cái tên nam sủng kia sao? Đáng tiếc là trong phủ không có ai dám mở miệng ra hỏi hết…

Nhạc Vương gia sau khi hồi phủ liền đi ngay đến phòng bếp. Hắn cẩn thận quan sát mặt bàn gỗ, chậm rãi cân nhắc, thậm chí còn lấy tay miết miết một chút bột mì còn lại trên bàn, muốn từ đó để tìm ra một chút đầu mối.

“Vương gia?!” Đầu bếp Vương phủ không nghĩ rằng có thể nhìn thấy thân ảnh Vương gia ở nơi này, liền cuống quýt quỳ xuống hành lễ.

“Miễn lễ…” Tễ Linh Nhạc không để ý đến hắn, tiếp tục tự mình kiểm tra.

“Vương… Vương gia… nghe… nghe nói… ngài…” Đầu bếp kia lắp bắp mãi không nên câu, bộ dáng như thể rất muốn nói ra suy nghĩ của mình!

Tễ Linh Nhạc không nhịn được quát lên: “Có chuyện gì thì nói mau, nhăn nhó cái gì, tính tình của bổn vương ngươi còn không rõ sao?”

“Dạ dạ!” Gã đầu bếp đầu đầy mồ hôi trả lời, “Nghe nói Vương gia đem… đem Si Ảnh công tử… ra định tội rồi…”

Tễ Linh Nhạc nghe vậy liền quay đầu lại: “Không sai, đang chờ xử trí, thế thì sao?”

“… Tiểu nhân…” Đầu bếp cúi đầu giống như có gì đó khó nói ra.

“Ngươi làm sao vậy?” Trong nháy mắt, Tễ Linh Nhạc phát giác ra trong lòng mình dường như khó nén được chờ mong!

Kỳ quái, hắn là đang chờ mong cái gì?

Chờ mong tên nam kỹ kia vô tội, chờ đợi có người đến vì y mà biện hộ hay sao…

Nói đùa! Hắn bị chính suy nghĩ trong lòng mình làm cho khiếp sợ đến ngây người! Tại sao từ trong sâu thẳm cõi lòng hắn vẫn luôn tình nguyện tin rằng y vô tội?! Người kia không chỉ ăn trộm cống phẩm, lại còn không biết trời cao đất dày, dám tấn công cùng vũ nhục hoàng tộc, dù không có chuyện thọ đào này, chỉ riêng những chuyện kia, tội hắn đã không thể nào tha! Vậy mà tại sao bây giờ mình còn…

Trong lúc Tễ Linh Nhạc còn đang mê man, gã trù tử liền mở miệng, dù rất sợ hãi nhưng hắn vẫn quyết tâm nói ra, “Vương gia, kỳ thật… Si Ảnh công tử vốn là vô tội! Cái này…” Hắn từ trong bao quần áo mình mang theo lấy ra một khối thọ đào nạm vàng.

“Lớn mật, là ngươi ăn trộm sao?!” Tễ Linh Nhạc tức giận đến cực điểm, không biết là tức giận chuyện y trộm cống phẩm, hay tức giận vì mình đã hiểu lầm Si Ảnh.

“Không… Không phải! Tiểu nhân dù có lớn mật đến đâu cũng không dám ăn trộm cống phẩm của tiên hoàng tiên hậu… Thật là như vậy!” Đầu bếp kia sợ đến phát run, “Tiểu nhân… tiểu nhân lúc trước do không cẩn thận khiến cho một khối thọ đào bị rơi xuống sông, nhất thời sợ hãi không biết làm sao cho phải, cho nên… cho nên…”

“Cho nên cái gì? Nhanh nói ra cho ta!” Tễ Linh Nhạc đập bàn một cái, khiến cho cái bàn gỗ dưới tay hắn suýt nữa sụp xuống.

Đầu bếp thấy thế, đầu càng thêm cúi thấp! “Dạ… Cho nên tiểu nhân quyết định làm thêm một lễ thọ đào để bổ sung, vì vậy liền tán một ít bột vàng nhào vào trong một khối bột… Nhưng ai ngờ thọ đào năm nay được đưa vào cung sớm hơn năm ngoái một ngày, khiến tiểu nhân bị lỡ mất thời gian. Khi đó tiểu nhân rất sốt ruột, lại đúng lúc gặp Si Ảnh công tử đến đây xin một ít bột mì, tiểu nhân nhất thời sơ ý đưa bột đã nhào cùng bột vàng cho y, sau đó liền…”

“Sau đó ngươi thật không ngờ, hắn cư nhiên dùng bột này làm một khối thọ đào, sau đó lại bị bổn vương nhìn thấy, liền coi như ăn trộm mà tống vào đại lao!” Tễ Linh Nhạc càng nói càng kích động, cuối cùng tức giận bạo phát đến nỗi muốn đem gã trù tử đi giết ngay lập tức.

.

“Dạ… Dạ… Đúng như lời Vương gia đã nói!” Trù tử cơ hồ mặt đã dán sát xuống đất.

Tễ Linh Nhạc thật sự muốn lao tới giết hắn cho rồi, nhưng năng lực tự kiềm chế đã giúp hắn có thể nhịn xuống nỗi xúc động nhất thời, hắn liền tiếp tục hỏi: “Chuyện đã rồi sao ngươi còn muốn báo cáo bổn vương? Si Ảnh bị định tội, hết thảy đều coi như vô can, hắn đã trở thành con cừu hiến tế, ngươi lại cũng không mất mát gì, như vậy không tốt hay sao?”

Bị hỏi vấn đề này, trù tử thật thà cười đáp: “Hì hì… Vương gia, tiểu nhân vốn là một người thô lỗ, nhưng tiểu nhân cũng phân biệt được ai tốt ai xấu! Si Ảnh công tử mặc dù thân phận thấp kém, nhưng hắn đến ở trong Vương phủ đã được mấy tháng, tiểu nhân cảm giác được người này thật sự rất tốt… Có lần tiểu nhân làm bữa sáng bị trễ giờ, vừa đúng lúc Si Ảnh công tử đi qua nơi này, công tử cũng rất nhiệt tình mà hỗ trợ. Taynghề của y cũng không hề kém! Chính là lần Vương gia khen tiểu nhân kỹ thuật tiến bộ mà ban thưởng đấy ạ…”

“Hả… Thức ăn lần đó là do hắn làm sao?!” Tễ Linh Nhạc có chút giật mình.

“Đúng vậy, càng khó hiểu chính là tiểu nhân từng muốn đem tặng phẩm mang cho Si Ảnh công tử, nhưng công tử nhất định không nhận, còn nói là y chỉ quá nhàn nhã mà thôi… Một người tốt như vậy, tiểu nhân sao có thể để cho y bị hàm oan đây…” Trù tử đã nói rõ ràng đâu ra đấy.

“… Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!” Tễ Linh Nhạc cầm lấy thọ đào trù tử đã dâng lên.

Trù tử có chút ngạc nhiên hỏi, “Vương gia… không xử phạt tiểu nhân sao?”

Tễ Linh Nhạc cân nhắc thọ đào trên tay nói: “Bột vàng trên thọ đào này đã đủ để bỏ qua sai lầm của ngươi, ngươi có thể đi xuống rồi!”

“Vậy Si Ảnh công tử…” Trù tử kia vẫn còn lo lắng.

“Ta tự có chủ định, ngươi cứ lui xuống trước đi!” Vừa nói Tễ Linh Nhạc vừa chậm rãi rời khỏi phòng bếp.

“Tuân mệnh!” Vương gia là người công chính vô tư, về điểm này trù tử hết sức yên tâm.

Thọ đào kia quả như lời Si Ảnh là do hắn làm ra, nhưng vấn đề chính bây giờ là hắn làm sao phải làm thọ đào chứ, còn có… hắn vì sao không chịu giải thích… Mang theo hàng loạt nghi vấn, Tễ Linh Nhạc đi đến phòng giam.

… … … … …

Khi màn đêm buông xuống, trong đại lao chỉ còn lại một phạm nhân là Si Ảnh. Nhìn phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt, Si Ảnh đột nhiên có cảm giác buồn cười.

Mấy tháng trước hắn còn là hồng bài của Căng Uyên lâu, vậy mà hôm nay thế sự xoay vần, hắn cư nhiên lại bị nhốt vào đại lao. Mà Vương gia của hoàng triều kia còn muốn cái mạng hèn này của hắn nữa… Càng buồn cười hơn chính là hắn rõ ràng không làm gì nên tội!

Cho dù Si Ảnh từng ngàn vạn lần nghĩ tới cái chết, nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ chết theo cái cách hoang đường đến thế này!

Lựa chọn một chỗ ngồi đối diện với khung cửa sổ duy nhất trong phòng, Si Ảnh đem toàn bộ cỏ trong nhà lao gom lại thành một đống, sau đó thả lỏng người trèo lên đống cỏ, ngồi ngơ ngẩn nhìn vầng trăng sáng bên ngoài…

Hôm nay chính là “Đông chí”, vốn là có kế hoạch sẽ tìm một ai đó cùng trắng đêm trò chuyện, quên đi mâu thuẫn cùng nỗi sợ hãi trong lòng; lại còn cố tìm một ít nến thơm cùng thọ đào để cúng tế mẫu thân đã khuất; còn chờ sau khi cúng xong có thể len lén ăn thọ đào tự tay làm để chúc mừng sinh thần chính mình… Nhưng mỉa mai thay, cái gì cũng không thành! Bản thân thì bị tống vào đại lao, thọ đào bị tên cẩu Vương gia kia cướp mất, còn sinh thần hai mươi bốn tuổi của mình rốt cuộc lại thành sinh thần cuối cùng!

“Nương à, người nói xem có phải con trời sinh là hung tinh không? Tại sao bất cứ chuyện tốt gì con làm cũng đều thành chuyện xấu vậy?” Si Ảnh cười khúc khích nhìn ánh trăng mà hỏi.

Một mình trong đại lao khiến cho hắn có thể nói gì tùy thích, nhưng hắn không ngờ đúng lúc ấy tên “cẩu Vương gia” trong lời nói của mình mở cửa đại lao ra, đứng một bên nghe hắn chửi.

Y đang nói chuyện? Là nói gì vậy nhỉ? Không gian yên tĩnh, ánh trăng sáng ngời, Tễ Linh Nhạc trong bóng tối của đại lao nghe rõ những lời của Si Ảnh đến nhất thanh nhị sở, hắn liền quyết định không hiện thân, cứ nghe ngóng tình hình rồi mới tính…

Si Ảnh đưa ra một vấn đề, sau đó lại tự hỏi tự đáp: “Ai, quên đi! Nương à, đáp án nhất định là: ‘Không phải!’ Nhưng mà con thật sự vô cùng xui xẻo a… Làm không được thiếu gia lắm tiền nhiều của cũng chưa tính đi, nhưng con chỉ cầu được làm một nam kỹ nho nhỏ, bình an mà sống qua ngày, nhưng cư nhiên cũng không được sống tử tế lại bị cái tên Vương gia kia bắt tiến cung bồi dưỡng để làm gian tế… Mà cũng buồn cười, đến làm gian tế cũng không yên! Xem ra ông trời thật sự rất chán ghét con!”

Vẻ mặt phong phú này của Si Ảnh, Tễ Linh Nhạc chưa từng được thấy qua, khi thì mất mát, khi thì tức giận, thật sự là thú vị vô cùng. Lúc này y không hề ngụy trang, cũng không giấu giếm, chỉ đơn giản là muốn đem những ủy khuất trong lòng phát tiết ra ngoài mà thôi!

“Còn có tên Vương gia kia nữa!” Si Ảnh nhắc tới hắn thì liền bốc hỏa, hai tay cũng nắm lại đến mức nổi gân lên, “Thật sự là con mắt mù mà, con mới đầu thấy hắn đối với con ôn nhu, còn tưởng rằng hắn là người tốt! Ai ngờ là con đã xem trư thành người… Một mực khẳng định con là người đã ăn trộm thọ đào?! Đúng là không sao hiểu nổi! Con vốn chẳng thiếu tiền, mà dù có thiếu tiền cũng sẽ đem bản thân ra bán, sẽ không làm cho hắn bị suy chuyển một mảy may!”

Si Ảnh dừng lại trong chốc lát… rồi đột nhiên không báo trước mà òa ra khóc nức nở. Đây là nghĩa làm sao?

“Nương à, con mặc dù đã nói sẽ cố gắng sống tốt… Nhưng nhìn bộ dáng con lúc này xem, hẳn là không bao lâu nữa con có thể gặp người rồi…” Hai mắt liền buông xuống, ánh mắt Si Ảnh lúc này không còn sinh khí như bình thường, chỉ còn mệt mỏi cùng tuyệt vọng, “Hôm nay là ngày sinh thần đáng thất vọng nhất trong đời…”

Sinh thần? Hôm nay là sinh thần hắn? Như vậy… Tễ Linh Nhạc thật sự vô cùng kinh ngạc.

“Quên đi, không nói nữa! Dù sao cũng chỉ có vài ngày để sống, phải cố sống thật vui vẻ mỗi ngày mới đúng!” Nghĩ thông rồi, Si Ảnh liền vỗ vỗ mặt mình mấy cái cho tỉnh táo.

“Ba ba ba!” Một cái, hai cái, ba cái… Nhưng đánh đến mức mặt đã đỏ lên, Si Ảnh vẫn không hề ngừng lại!

Tên ngốc này làm sao vậy? Tễ Linh Nhạc nhẹ nhàng nhích tới gần muốn nhìn cho rõ, nhưng khi đến gần hơn hắn liền thấy rõ ràng… hai hàng lệ trong suốt đang lăn trên đôi gò má, cứ thế lặng lẽ rơi trong đêm, dù cho Si Ảnh có cố gắng thế nào cũng không sao ngăn được… Hắn khóc ư?

“Ghê tởm, khóc cái gì mà khóc! Có cái gì đáng để khóc đây, không phải cũng chỉ là chết hay sao?!” Si Ảnh lớn tiếng tự mắng bản thân.

Thế nhưng vô ích, cuối cùng hắn cũng nhịn không được mà quỳ trên mặt đất, đôi bàn tay gắt gao đấm vào đống cỏ, những ngón tay mảnh dẻ cũng bị cỏ khô cùng rơm rạ khiến cho trầy da tróc vảy…

“Nhưng con thật không cam lòng… không cam lòng mà chết như vậy!” Tiếng khóc cùng những câu nức nở khiến cho người ta xúc động không thôi, “Tại sao ai ai cũng đều có một người yêu thương, mà con lại không thể? Tại sao dù con luôn cố gắng giống người ta, nhưng thất bại cũng chỉ hoàn thất bại? Tại sao? Con không hề phụ bạc người nhưng lại không ai nguyện ý thuộc về con? Bởi vì con là nam kỹ, con quá nhơ bẩn sao? Nhưng con đâu muốn thế…..”

Hắn nghẹn ngào mà ngồi trên mặt đất, tiếng khóc thê lương đến tê tâm liệt phế, như một đứa trẻ lạc đường, bơ vơ không biết về đâu. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ rơi lên dáng người gầy gò, là an ủi, hay đang cười nhạo? Tễ Linh Nhạc vốn là người bàng quan hết thảy, nhưng lúc này y không hề phát hiện ra, ánh mắt y nhìn người kia ẩn chứa đầy quan tâm cùng đau đớn!

Khóc lâu khiến Si Ảnh mệt mỏi, cũng không biết lúc này đã là lúc nào rồi, toàn thân hắn liền cố dựa sát vào đống cỏ khô hòng tìm kiếm một chút ấm áp, khóe mắt vẫn còn vương đầy lệ, thân thể vô thức hơi co lại vì lạnh, thân ảnh cô đơn tịch mịch càng thêm nổi bật dưới ánh trăng. Cứ như vậy, Si Ảnh mê man mà tiến vào giấc ngủ…

Thấy hắn đã ngủ yên, Tễ Linh Nhạc liền lặng lẽ mở cửa phòng đi tới bên người Si Ảnh, cẩn cẩn dực dực ôm lấy cơ thể nhỏ gầy, ôn nhu lau đi những giọt lệ còn vương nơi khóe mắt, cuối cùng cúi xuống tai hắn thì thầm: “Đừng khóc, như vậy không giống ngươi đâu. Ngươi nên là Si Ảnh mười phần tinh lực mà tập kích Vương gia kia mới phải!”

“Ân…” Cảm nhận được cơ thể ấm áp cạnh bên, Si Ảnh liền tự động dựa sát vào, “Nương… Vận nhi muốn… hạnh phúc!”

“A… ” Tễ Linh Nhạc mỉm cười đầy đắc ý, “Vận nhi được sinh ra vào Đông chí sao… Si Ảnh, bổn vương nhất định sẽ tìm thấy ngươi giữa biển người mênh mông ấy!”

Nói xong, hắn liền cứ như vậy ôm theo Si Ảnh rời khỏi đại lao đi về phủ đệ của mình…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio