Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba người cùng đi, thong thả dạo bước cũng tới Tuyết Mộ tuyền, Diệu Quang và Húc hai người sóng vai cùng bước, đi theo phía sau Tuyền. Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, Tuyền đem những lời Tễ Linh Nhạc đã nói nói lại cho bọn họ nghe, muốn từ đó thảo luận tìm ra hàm nghĩa của bốn câu thơ ấy…

“… Vậy nói cách khác Si Ảnh từng vào cung, trong lúc vô tình đã nhìn thấy kẻ trộm đem quan ngân giấu ở nơi nào đó của Tuyết Mộ tuyền, lại vừa lúc nghe được hai đứa trẻ nào đó nói lên cái tên này, nên mới ghi nhớ lại?!” Húc tổng kết nói.

“Đúng là như thế, có điều hắn không chịu nói nguyên nhân mình tiến cung!” Nhưng Tuyền ước chừng cũng có thể đoán được, dù vậy, bọn họ vẫn còn rất nhiều điểm chưa rõ, “Diệu Quang cùng Si Ảnh ở chung lâu như vậy, ngươi có thể cung cấp đầu mối nào đó khác không?”

Diệu Quang suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại: “Lão bản còn từng ở bên Si Ảnh lâu hơn, sao bệ hạ không hỏi hắn?”

Tuyền gật đầu, “Phạm cũng không phát hiện ra chút dấu vết gì, có điều hắn từng nói cho ta biết nội dung câu chuyện giữa hắn cùng Si Ảnh ngày đó, bản thân ta cảm thấy trong đó có vấn đề… Si Ảnh nói nếu như tương lai Phạm bên ta không có cuộc sống hạnh phúc, thì có thể đi tìm hắn… Đấy là tại sao?” Chẳng lẽ hắn có thể mang Phạm bỏ trốn?

“Tìm hắn ư?” Diệu Quang tinh tế suy đoán hàm nghĩa trong câu nói ấy, “… Vậy bệ hạ có thể nói cho ta biết, ngươi cùng Vương gia từng nói quan viên triều đình vốn là đang bảo vệ chính mình, thế là có ý tứ gì? Ngươi làm sao mà biết?”

“Ta a, vốn là suy đoán thôi!” Tuyền ở thời hiện đại đã từng xem rất nhiều phim nên mới cho ra kết luận như vậy, “Đại ca nhất định có chứng cớ gì đó xác thực hơn… Cụ thể là chuyện gì thì không thể nói cho các ngươi được, việc này vốn là càng ít người biết càng tốt!” Hẳn là bản thân Si Ảnh cũng nhất định không hy vọng người khác biết, nên mới chậm chạp không chịu nói cho bọn họ nghe.

“Ừm…” Diệu Quang cũng vui vẻ chấp nhận đáp án này, “Đầu mối gì đó ta không thể cho, nhưng bản thân ta có thể nói cho hai người biết về tính cách của Si Ảnh… Hắn là một người rất nặng tình, mặc dù không được lão thiên chiếu cố, nhưng là một người rất tài giỏi!”

Tuyền nghe vậy khẽ nhíu nhíu mi, “Rất giỏi ư? Nói vậy nghĩa là sao?”

Hắn là lần đầu tiên nghe thấy Diệu Quang đấnh giá một người cao như vậy!

Húc cũng khó có lúc nào lại an tĩnh lắng nghe thế, Diệu Quang liền cười cười nói tiếp: “Số phận hắn rất long đong, nhưng hắn vẫn có thể cười với cuộc sống, đối với người ngoài thẳng thắn chân thành, vì bằng hữu có thể không tiếc cả mạng sống mà giúp đỡ, là kẻ được lòng mọi người nhất ở Căng Uyên lâu. Mà điều khiến ta bội phục nhất chính là thái độ của hắn đối với người mình yêu, nếu so với hắn, ta còn kém rất xa!”

“Ngươi là nói hắn có can đảm thừa nhận tình cảm của mình ư?” Nhận thức của Tuyền có chút sai lệch với điều này.

“Không!” Diệu Quang liếc mắt nhìn Húc một cái, “Hắn có thể vì người mình yêu mà nỗ lực hết thảy! Cho dù người nọ đã không còn thương hắn, hoặc có thể thậm chí chưa bao giờ yêu hắn… Ta mới đầu còn cho rằng như vậy rất ngu ngốc, cũng từng hỏi qua hắn, ngươi biết hắn đã trả lời như thế nào không? Hắn nói chính mình sinh ra đã không may mắn, không thể trách người khác được… Si Ảnh mặc kệ kẻ khác khiến mình đau đớn bao nhiêu, hắn chỉ cần bản thân không làm người kia thất vọng là được rồi! Loại sự tình này ta không thể nào làm được! Cho nên thật sự có chút hâm mộ… Ta cũng hy vọng Vương gia và hắn có thể có một kết quả tốt đẹp…”

“Tiểu Quang đừng lo lắng, đại ca thật sự rất thích hắn!” Húc ở bên cạnh cổ vũ một cách không hề có căn cứ chút nào, “Bọn họ bây giờ ngay cả hài tử cũng có rồi, nhất định sẽ không buông tay!”

Tuyền cười lắc đầu, đệ đệ của mình cũng thật thú vị, “Bây giờ trở ngại lớn nhất của bọn họ lúc này chính là khẩu dụ của tiên hoàng, cái này nên làm sao bây giờ?”

“Ai…” Nhắc tới chuyện này Húc cũng thấy đau đầu, không khỏi oán giận mắng, “Phụ hoàng cũng thật là, đang êm đẹp lại chỉ hôn cái gì? Còn có Mẫn Hương Dung kia nữa, đã là một lão cô nương hai mươi bốn tuổi đầu rồi, như thế nào vẫn còn là tiểu thư khuê phòng chứ?”

“A? Cái gì mà hai mươi bốn tuổi? Người ta năm nay mới có mười tám tuổi mà!” Tuyền cải chính, “Húc, không biết thì đừng nói lung tung!”

“A?” Húc đột nhiên dừng cước bộ, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn hoàng huynh của mình, “Không thể nào… Khi còn bé ta từng gặp qua cháu gái của lão, khi đó Mẫn Chi Thiện chính miệng nói, cháu gái duy nhất của lão là Mẫn Hương Dung năm nay đã mười một tuổi… Tiểu Quang cũng biết mà!” Vừa nói hắn vừa xoay người sang Diệu Quang để chứng thực.

Vẻ mặt Diệu Quang cũng vô cùng kinh ngạc, “Không sai! Mười ba năm trước…” Nói đến đây hắn bỗng dừng lại, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên, hắn vội vàng hỏi Húc, “Húc, mười ba năm trước sau khi ước định tại Tuyết Mộ tuyền, có phải chúng ta đã gặp Mẫn Chi Thiện cùng cháu gái của lão không?”

“Hả? Ha ha… Hình như vậy… Đúng rồi, lúc đó Triển Hào Kiệt hình như cũng có mặt…” Húc cố lục lại trí nhớ nói, “Có điều lúc đó ta mới năm tuổi, nhớ không rõ lắm!”

“Chờ một chút!” Tuyền cũng cảm thấy có gì đó không đúng, “Năm nay hai mươi bốn tuổi là Si Ảnh… Hắn nói là nghe hai tiểu hài tử nói về cái nơi kia gọi là ‘Tuyết Mộ tuyền’… vậy chẳng lẽ…”

“A? Nhị hoàng huynh là muốn nói, cháu gái của Mẫn Chi Thiện mà trước đây chúng ta gặp thực ra chính là Si Ảnh sao?” Húc cười khan vài tiếng, “Ha ha… Sao có thể chứ? Hắn tại sao phải đi cùng Mẫn Chi Thiện?”

“Bộp!” Diệu Quang gõ vào đầu Húc một cái, “Đồ ngốc, cười cái gì, ngươi sao vẫn không hiểu hả, ngày ấy Mẫn Chi Thiện cùng Triển Hào Kiệt mang theo Si Ảnh là để giấu quan ngân ăn trộm, vừa lúc bị chúng ta nhìn thấy, vì để tránh nghi ngờ nên mới bảo Si Ảnh chính là cháu gái của Mẫn Chi Thiện!”

Húc ôm đầu, rất vô tội hỏi thăm: “Vậy tại sao bọn chúng muốn mang theo Si Ảnh đi? Ta vẫn không hiểu!”

“Bọn chúng không phải ‘mang theo’ Si Ảnh!” Tuyền cau mày, có chút tức giận mà trả lời hắn, “Mà là căn bản muốn dùng Si Ảnh để ‘làm giao dịch’!”

Kẻ luôn sống một cuộc sống hạnh phúc như Húc vẫn là nghe không hiểu, nhưng Diệu Quang lại rất rõ ràng, quan trường hiểm ác, những người có thân phận thấp kém luôn luôn không từ thủ đoạn nào mà trèo lên địa vị cao hơn, thậm chí không quan tâm đến việc phải hy sinh lợi dụng hết thảy…

“Xem ra chuyện cách những gì chúng ta suy đoán cũng không còn xa nữa…” Diệu Quang dứt khoát bỏ quên Húc, quay sang nói với Tuyền, “Bây giờ bí ẩn còn lại hẳn là về việc vì sao lại xuất hiện đĩnh quan ngân kia cùng với chỗ giấu quan ngân ăn trộm nữa thôi!”

“Chỗ giấu thì ta nghĩ ta đã biết rồi!” Lúc này, bọn họ đã đứng bên suối Tuyết Mộ.

Tuyền đi tới cạnh bờ, tay nhúng xuống mặt nước khuấy khuấy vài cái, tạo ra từng vòng từng vòng gợn sóng, sau đó đứng dậy nhìn một chút sắc trời…

“Nhị hoàng huynh, ngươi nói đi xem nào!” Húc không nhịn được hỏi.

Diệu Quang thấy động tác của Tuyền, nhất thời cũng hiểu ra, ngăn cản Húc nói: “Đừng vội, bây giờ còn chưa tới giờ… Si Ảnh thật sự rất lợi hại, mới biết chữ hơn một tháng, vậy mà có thể nghĩ ra bài thơ như vậy, nhìn tổng thể tưởng như mâu thuẫn, nhưng lại đem hết thảy huyền cơ giấu trong đó! Thanh thiên khai nhan thăng long hồi, vũ dư sơn sắc hồn như thụy. Mạc đẳng nhật lạc cận hoàng hôn, ngân xuyên ánh sắc thủy diệc hỗn.”

Tuyền quay sang giải thích cho Húc, “Bài thơ này không chỉ ám chỉ về địa danh Tuyết Mộ tuyền, mà còn được chia làm hai phần mỗi phần hai câu, nhằm nói rõ về hai sự tình… ‘Thanh thiên khai nhan thăng long hồi, vũ dư sơn sắc hồn như thụy.’… ‘Thăng long’ ám chỉ triều thần muốn thăng quan tiến chức, ‘thanh thiên khai nhan’ là chỉ triều đình có chỗ sơ hở, cho nên ‘thăng long’ mới được dịp thừa nước đục thả câu, ‘vũ dư sơn sắc hồn như thụy’ là chỉ chúng ta vẫn còn như mê ngủ chẳng hay biết gì!”

“‘Mạc đẳng nhật lạc cận hoàng hôn, ngân xuyên ánh sắc thuỷ diệc hỗn’…” Húc mặc niệm nói, dựa theo phương pháp của Tuyền tự mình giải thích, lập tức liền giác ngộ ra, “A! Là chỉ vị trí cụ thể giấu quan ngân… phải chờ tới khi hoàng hôn, mặt trời lặn, lúc đó sẽ thấy nước bạc lẫn lộn cùng nhau?!”

“Đúng thế!” Tuyền vỗ vỗ tay, “Tiểu đệ quả nhiên không phải đồ đần!”

“Vậy bây giờ…” Húc ngẩng đầu nhìn trời, đúng lúc mặt trời lặn, hắn lập tức hướng mặt nước nơi Tuyết Mộ tuyền nhìn đăm đăm, quả nhiên… “A, bên kia!”

“Ha ha, tìm được rồi!” Diệu Quang khẽ cười nói.

Tuyền cũng nhìn thấy, “Tốt lắm, cái này phải phái người đi mò lên…”

Mặt trời vừa lặn, ánh dương đã tắt nhưng vẫn chiếu lên mặt nước từng dải hồng lấp lánh, khiến cho Tuyết Mộ tuyền như lóng lánh ánh bạc. Bạch thuỷ yên lặng như tờ, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho mặt nước tầng tầng xao động, nhưng ánh nước lấp lánh kia vẫn lặng yên bất động đã tự nói lên tất cả huyền cơ ẩn giấu bên trong… Ở phía đông nam của Tuyết Mộ tuyền có một nơi không ngừng lóng lánh, có người có thể lầm tưởng đó là do ánh mặt trời phản chiếu, nhưng nếu cẩn thận nhìn, có thể thấy ánh dương kia nhất định không thể chiếu tới nơi này, cho nên… đó không phải quan ngân thì là gì đây?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio