Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

chương 73

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngươi đang nói bậy bạ cái gì trước mặt bệ hạ thế?!” Triển Thúc Văn thấp giọng uy hiếp.

Nhưng người kia đã hoảng sợ tới mức không biết gì nữa, những lời uy hiếp kia cũng không lọt được vào tai y một chữ nào, chỉ biết dập đầu liên tục, lặp đi lặp lại, “Bệ hạ khai ân, bệ hạ khai ân! Tiểu nhân chỉ là một thảo dân, không thấy được đại giá, cũng không biết công tử chính là Vương phi nương nương, Triển Thúc Văn cho chúng tiểu nhân một ít bạc, là chỉ thị của hắn, đều là hắn!”

“A?” Hai tay Tuyền chống hông, chậm rãi đi tới trước mặt người nọ, “Nhưng trẫm nhớ kỹ công tử Triển gia ai ai cũng học rộng tài cao, nhân phẩm đoan chính, sao có thể có quan hệ cùng loại lưu manh đầu đường xó chợ như ngươi chứ?!”

“Không phải, không phải đâu!” Y vội vàng giải vây cho mình, đâu còn bận tâm tới cái gì nghĩa khí hay không nghĩa khí, đem tất cả hiểu biết của mình nhất nhất nói ra, “Tiểu nhân quen Triển thiếu chủ ở sòng bạc, hắn thường cùng các huynh đệ làm ra nhiều chuyện ác, nhưng do bối cảnh cùng thân phận đặc thù nên các quan viên cũng không dám động đến… Còn có lão tứ Triển gia, có tiếng là mê nữ sắc, thường mai danh ẩn tích đi kỹ viện tìm vui, bệ hạ muốn biết thật hay không có thể phái người đi điều tra! Còn có… bọn chúng nói Vương phi nương nương biết được bí mật của bọn chúng, cho nên phái chúng huynh đệ… Bệ hạ thứ tội, xin tha mạng!”

“Ngươi… ngươi là đồ lưu manh nói láo!” Triển Thúc Văn vội vàng che giấu tội của mình, “Rõ ràng là ngươi đến nhà chúng ta hết ăn lại uống, bệ hạ, người như vậy không thể tin được!”

Thấy hắn còn dám nói những lời như thế để giải vây cho mình, Tuyền thật đúng là có điểm bội phục, “Trẫm không tin hắn!”

Triển Thúc Văn nghe vậy hết sức vui mừng, nhưng câu nói tiếp theo của Tuyền đã hoàn toàn đập tan mộng đẹp của hắn, “Nhưng trẫm cũng không tin ngươi, trẫm chỉ tin tưởng vào hai mắt hai tai của mình!”

“Bệ hạ cũng không nên nghe những lời đồn nhảm nhí từ miệng những kẻ đê tiện này, con của ta là oan uổng!” Triển phu nhân vô cùng tức giận giơ tay chỉ về phía Si Ảnh.

Tuyền luôn tôn lão ái ấu (kính già yêu trẻ) nhưng cũng có nguyên tắc của mình, đáng tiếc vị phu nhân này ngôn ngữ thật không xứng để cho hắn tôn kính, “Triển phu nhân nói lời ấy sai rồi, trước mặt Trẫm, người không phân biệt phú quý sang hèn, ngươi nói nhi tử của ngươi là oan uổng… vậy ngươi có nhân chứng vật chứng gì không? Nếu không…”

“Bệ hạ!” Triển phu nhân kia đã sớm tức giận gần chết, nhất là sau khi nhìn thấy Vương phi chính là kẻ hạ lưu đê tiện mình ngày đêm muốn giết chết kia, bà thật hận không thể đi tới tự tay kết liễu mạng sống hắn! “Vậy bệ hạ vốn là tin tưởng lời tiện nhân kia nói, nói chúng ta cô nhi quả mẫu tham ô quan ngân, lợi dùng quyền thế ức hiếp dân chúng ư?”

“Trẫm chưa hề nói gì cả! Vốn là Triển phu nhân tự mình thừa nhận thôi…” Tuyền cao thâm cười, sau đó xoay người đi tới bàn chủ vị.

Si Ảnh ngồi một chỗ, lòng bàn tay ứa mồ hôi, không khỏi hướng Tễ Linh Nhạc hỏi: “Các ngươi là muốn làm gì?”

“Không làm gì cả.” Tễ Linh Nhạc thấp giọng trả lời, “Ngươi chỉ cần nhìn là tốt rồi!”

Thấy Tuyền bỏ đi, Triển lão phu nhân đột nhiên cả người run rẩy, chống quải trượng đứng lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ tay vào mặt Si Ảnh, “Ngươi… Ngươi…”

Triển Trọng Văn cảm thấy bà không bình thường, lập tức tiến lên dìu đỡ, “Nương, người đừng kích động, bệ hạ chưa hề nói gì mà!”

Nhưng Triển phu nhân tựa như không nghe thấy tiếng con mình, tay vẫn chỉ vào Si Ảnh, bà cất tiếng cười to, “Ha ha ha ha… Nực cười, chuyện nực cười nhất trên đời!”

“Có cái gì buồn cười ở đây?!” Tễ Linh Nhạc đứng lên, ánh mắt lạnh lùng hỏi.

“Thật buồn cười!” Triển phu nhân ngừng cười, chỉ vào mặt Si Ảnh chửi rủa, “Kỹ nữ cư nhiên có thể làm vương phi, thật đúng là không biết thẹn, Vương gia cũng vậy, đồ đê tiện bẩn thỉu đã bị bao kẻ chơi qua mà cũng muốn! Không tin ngươi thử đi hỏi xem, các vị đang ngồi ở đây, có bao nhiêu đại nhân đã từng ngủ với đồ tiện nhân này, thứ hạ lưu trời sinh đã mang số mệnh bị người chà đạp, cái đồ nam kỹ đãng, chắc chắn sẽ không chết tử tế!” Muốn chết thì mọi người cùng chết đi!

“Nương, người nói nhiều quá rồi!” Triển Bá Văn biết chuyện không ổn, những lời nói hồ đồ của Triển phu nhân này không thể nghi ngờ gì đã đem toàn bộ các vị đại nhân bán đứng hết rồi, như vậy Triển gia bọn họ sẽ là bia ngắm của tất cả mọi người!

Những gì Tuyền muốn làm đã làm xong, mặc dù cùng những gì hắn nghĩ có chút sai lệch, nhưng nói chung cũng coi như thuận lợi, đi tới bên người Phạm, theo thói quen ôm lấy y, lại khẽ đưa tay vuốt ve bảo bảo trong bụng, “Vai diễn của ta đã kết thúc, giờ đến lượt đại ca rồi!”

Tễ Linh Nhạc nhìn Si Ảnh bên cạnh vì những gì Triển lão phu nhân nói mà sắc mặt trở nên tái nhợt, y liền tức giận trừng mắt nhìn bọn chúng một cái, “Nam kỹ thì làm sao? Bị người ta chơi qua thì làm sao? Năm đó tiên tổ hoàng đế không phải cũng từng suy bại tới mức phải làm khất cái, vì miếng cơm manh áo mà đi ăn xin khắp nơi sao? Nếu theo như lời ngươi nói, vậy chẳng phải hoàng tộc cũng đáng bị người trong thiên hạ nhạo báng rồi?!” Si Ảnh là do chính y lựa chọn, y không cho phép bất luận kẻ nào khi nhục cười nhạo người mình yêu!

“A… Vương gia chỉ là nhất thời mê hoặc mà thôi, chỉ cần qua mấy năm nữa là sẽ biết ngay cái tên nam kỹ này không thú vị tới mức nào, dơ bẩn tới mức nào, đến lúc đó có khi Vương gia muốn hưu hắn còn không kịp đó!” Những lời nói của Triển phu nhân tựa như những câu nguyền rủa đâm sâu vào đáy lòng Si Ảnh.

Rốt cục Si Ảnh không nhịn được mở miệng nói: “Cho dù đến lúc đó Vương gia có muốn hưu ta… Hôm nay ta cũng muốn cùng hắn thành thân!” Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thật sự nắm được hạnh phúc của mình, nên tương lai sau này cho dù có xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không có nửa câu oán thán.

Đột nhiên từ bàn tay lạnh lẽo dưới gầm bàn truyền đến một trận ấm áp, chặt chẽ gắt gao trói buộc trái tim hắn, khi hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy người kia vẫn đang dùng vẻ mặt uy nghiêm mà nhìn chằm chằm Triển phu nhân, Si Ảnh không khỏi buồn cười, thật là một kẻ không thẳng thắn…

“Được, được lắm!” Triển phu nhân bộ dáng điên cuồng nhìn hai người họ, “Vậy đến lúc đó, ta sẽ xem xem tên nam kỹ nhà ngươi làm sao đón nhận kết cục bi thảm ấy! Ha ha ha ha… Hự… ư…. Phụt!”

Triển phu nhân trong khoảnh khắc tim bỗng đập dồn dập loạn nhịp, khí huyết tăng nhanh, máu tụ như dâng lên, đột nhiên thở dốc một chút, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, dính ướt cả vạt áo của mình, cũng phun lên cả người nhi tử!

“Nương!” Triển trọng văn đứng gần đó đỡ lấy bà, những người khác của Triển gia cũng đều xông tới, “Nương… Bà bà… Nãi nãi!”

“Hự… Ngươi… ư…” Vừa phun ra một búng máu, nhưng Triển phu nhân vẫn giơ tay chỉ mặt Si Ảnh, “Ngươi… ngươi…” Bà nhìn hắn bằng đôi mắt phẫn hận, đồng tử đột nhiên mở lớn, sau đó ngã xuống đất.

Một thái giám vội vàng bước lên, xem xét khí tức của bà một chút, cư nhiên không còn hơi thở!

Hắn kinh sợ hồi báo: “Bệ… Bệ hạ, Triển lão phu nhân đã… đã chết ạ!”

“Đã chết?!” Không riêng gì Tuyền, quần thần đều là một mảnh xôn xao.

Diêu ngự y vốn luôn bình tĩnh, liền đi lên bắt mạch của bà, cuối cùng lắc đầu: “Bệ hạ, Triển phu nhân vốn đã bị bệnh tim, hôm nay lại quá tức giận khiến khí huyết tăng cao, thân thể không chịu nổi liền…”

Vậy ra là tức quá mà chết, Tuyền thở dài: “Thôi thôi, các ngươi tất cả đều lui xuống đi, hôm nay là ngày vui của Vương gia, sao có thể để việc này ảnh hưởng được, hãy thu thập ổn thỏa đi, tiệc rượu tân hôn tiếp tục!”

“Dạ!” Mọi người vội vàng đi lên hỗ trợ thu xếp thi thể Triển lão phu nhân, người Triển gia cũng lập tức đi theo ra ngoài, chúng thần có chút bất an lo lắng, nhất là những kẻ nhận bạc hoặc những quan viên từng chạm vào Si Ảnh, lòng lại càng nóng như lửa đốt!

Triển Bá Văn một mình lưu lại, đi tới trước chủ vị, cắn răng quỳ xuống, “Bệ hạ, nương nương!”

Tuyền sớm đoán được y sẽ đến, bình thản hỏi: “Sao? Nương của ngươi đã chết, ngươi lưu lại, như vậy sao xứng là hiếu tử?”

“Tội thần không dám!” Triển Bá Văn quỳ rạp xuống đất nói, “Nương và tiểu chất nhi của vi thần lúc nãy đã nói những lời đại nghịch bất đạo, xin bệ thứ tội!”

“Thứ tội?” Tuyền đối với nam nhân xem quyền thế như sinh mạng này hết sức xem thường, hôm nay lại còn định đổ vấy hết tội lên người mẹ vừa mới mất của mình ư?! “Bọn họ không có đắc tội Trẫm, ngươi tựa hồ cầu sai người rồi!”

“… !” Triển Bá Văn cả kinh, ý tứ hoàng đế đã hết sức rõ ràng rồi, là muốn y… “Nhạc Vương gia… Vương… vương phi nương nương… xin hãy thứ tội cho vi thần!” Vì có thể thoát tội, muốn hắn làm gì cũng được!

Si Ảnh đối với loại tình huống này không biết phải phản ứng thế nào, nghi hoặc mà nhìn Tễ Linh Nhạc, chỉ thấy Tễ Linh Nhạc nói; “Đi xuống đi, đừng để bổn vương nhìn thấy ngươi nữa!”

“… Dạ!” Mặc dù rất kỳ quái, Vương gia vì sao lại bỏ qua cho mình dễ dàng như thế, nhưng Triển Bá Văn vẫn đứng lên chuẩn bị lui xuống.

“Chờ một chút!” Trước khi đi, Tễ Linh Nhạc lại gọi y lại, “Nhớ kỹ, sau này khi thấy Vương phi nương nương phải thực hiện lễ ‘nhất quỳ tam khấu’ (một quỳ ba lạy), không được Vương phi cho phép thì không được đứng dậy, không được phép nhìn thẳng vào mặt, khi nói chuyện cũng phải cung kính hữu lễ, đã biết chưa?”

“Tội thần đã biết!” Triển Bá Văn nói liền làm, lập tức đối Si Ảnh quỳ xuống dập đầu.

“Mau cút!” Nghe vậy, Triển Bá Văn một khắc cũng không dám chần chừ, lập tức lui ra ngoài.

Chúng thần còn lưu lại đều đứng thẳng không dám ngồi xuống, còn những tên đại thần lòng ôm mưu đồ xấu xa lại càng run rẩy, sợ hãi đến muốn chết. Bỗng Mẫn Chi Thiện đi tới trước vài bước, dẫn đầu quỳ xuống, “Lão thần chúc Vương gia, Vương phi nương nương vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão!”

“Vi thần chúc Vương gia, Vương phi nương nương vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão!” Được nhiều người hưởng ứng hiệu quả vô cùng tốt.

Nhưng Tễ Linh Nhạc vẫn bất vi sở động, ngồi bên cạnh gắp rau cho Si Ảnh, “Ngươi đói bụng rồi, mau ăn đi!”

“A!” Rõ ràng hắn không muốn dính dáng đến việc này, nên Si Ảnh chỉ cúi đầu dùng bữa, hắn cũng đói bụng lắm rồi.

Nhân vật chính trên chủ vị đã động đũa rồi, mọi người lúc này cũng đều bắt đầu ăn uống, trừ bỏ những tên đại thần có tật giật mình ra, trong điện đã khôi phục bầu không khí của hôn lễ.

Tựa hồ thấy được sự bất mãn của bọn họ, Mẫn Chi Thiện rất thông minh tiếp tục nói: “Bệ hạ, lão thần còn có việc muốn thỉnh cầu… Lão thần năm nay đã già, xin bệ hạ ân chuẩn cho lão thần từ chức, cáo lão hồi hương!”

Tuyền động đũa, gắp một ít thức ăn khác nhau vào bát của tiểu bánh mật cùng Phạm, một chút cũng không nhìn lão, “Đúng vậy, Trẫm cũng có ý này, đang có dự định thay đổi bộ mặt triều đình, chuẩn tấu!”

“Tạ ơn bệ hạ!” Lúc này bọn họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng là…

“Những lời vu khống của Triển phu nhân lúc nãy…” Húc vẫn ngồi im từ đầu đột nhiên mở miệng, “Các ngươi tin sao?” Hiển nhiên là đang hỏi mấy người đang ngồi trên bàn chủ vị.

Nhưng thanh âm của hắn đủ để cho đám quan viên đại thần nghe thấy, mà nghe được những lời này, đám quan viên như thể ngồi trên bàn chông, ngay cả chiếc đũa cùng cầm không vững.

“Húc, có một số việc hôm nay đừng nói tới có được không?” Những lời góp ý của Diệu Quang cũng đủ cho mọi người nghe thấy, rất giống như đang cố ý, “Những nghi lễ giáo dục của hoàng tộc ngươi đã quên rồi sao? Nếu Si Ảnh gả cho Nhạc vương gia, vậy sẽ trở thành người của hoàng tộc, mà tội danh vũ nhục hoàng tộc… ha ha, chắc không cần ta nói ngươi cũng biết rồi?!”

“Đúng vậy, chỉ số thông minh của Húc còn phải xem lại đã!” Tuyền vui vẻ tham gia thảo luận.

“Nhưng hy vọng không nên xuất hiện thêm một tên Võ đại nhân là tốt rồi, hắn nhát gan vô cùng!” Tễ Linh Nhạc thản nhiên trêu đùa như không có việc gì.

Nhưng những lời nói đùa của bọn họ này, nghe được chỉ khiến đáy lòng các vị đại thần thêm run sợ, đề cập đến chuyện của Hữu thị lang, càng khiến cho có đại thần ngồi không yên nữa, cả người run rẩy thỉnh cầu rời đi…

Tễ Linh Nhạc nhìn bộ dáng đám đại thần sợ tới mức hồn vía lên mây, trong lòng tràn ngập khoái ý, lại nhìn sang Si Ảnh vì những lời đùa cợt của đám đệ đệ mà lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng thầm nhủ đây chính là điều mình luôn mong ước, “Si Ảnh!”

“Ừ?” Si Ảnh quay đầu lại, không kịp đề phòng đã thấy đôi môi mình dán chặt vào đôi môi Tễ Linh Nhạc.

“Ư…” Ở trước mặt mọi người hôn say đắm, Si Ảnh cảm thấy xấu hổ muốn tránh ra, nhưng Tễ Linh Nhạc đã chế trụ đầu hắn không cho hắn rời đi, mãi đến khi hai người đều hít thở không nổi, y mới lưu luyến buông ra.

Đem hắn vẻ mặt phiếm hồng ôm vào lòng, Tễ Linh Nhạc cảm thấy vô cùng thỏa mãn, “Cả đời này… có ngươi là đủ rồi!”

Nhưng không nghĩ tới, Si Ảnh vừa khôi phục lại liền “ba ba” hai cái, tay đã hung hăng tìm tới hai gò má của Tễ Linh Nhạc, “Ngươi đi chết đi!”

“…”

Quả nhiên… Vương gia… cả đời này phải chấp nhận chịu đựng rồi! (bắt đầu chuyển sang giai đoạn trung khuyển công aka sợ vợ! =)))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio