Kỳ Nghệ. Kiền Hi năm thứ hai mươi tư. Mùa xuân.
”Oa, không hổ là hoàng thành, thật đẹp a! Phụ thân, phụ thân, bên kia có hồ a! Còn có đi thuyền a……..Chúng ta có thể hay không đi thuyền a?” Một tiểu oa nhi khuôn mặt vui vẻ xin xỏ lôi kéo một nam tử hỏi.
Nam tử bị tiểu oa nhi gọi là “phụ thân” nhưng nhìn chung cũng chỉ là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Thiếu niên cũng không cấm oa nhi khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh hắn lôi kéo hắn, tập trung chú ý mới nhận thấy, mọi người đều bước nhanh hơn mình…… Thiếu niên này một khắc lộ ra bên má còn lại, vậy mà trên mặt hắn lại có một đạo vết sẹo ngoằn nghoèo như con rết vô cùng xấu xí, không ít người qua đường thở dài, ai…… Đáng tiếc cho một khuôn mặt xinh đẹp như vậy a…..
“Tinh nhi muốn đi thuyền hay không?” Thiếu nhiên cúi đầu hỏi.
“Ân, dĩ nhiên là muốn a!” Oa nhi cười gật gật đầu. “Đi thôi, đi thôi! Phụ thân!”
“Ai...... Tốt lắm tốt lắm, đi thì đi nào!” Thiếu niên thực đối oa nhi không có biện pháp.”Bất quá phải ngoan ngoãn cùng phụ thân quay về nhà ông nội, tới đó rồi không được hồ nháo, cũng không được nói lung tung!”
“Hảo hảo hảo! Đi thuyền đi thuyền!” Oa nhi hưng phấn mà trả lời, nào còn quản phụ thân nói cái gì, dù sao tất cả đều đáp ứng rồi tính sau.
————————————————————————
“Nhà đò, chúng ta nghĩ muốn đi thuyền, ngươi có chở không?” Thiếu niên mang theo tiểu oa nhi tìm được một con thuyền trống, nhà đò mới vừa tiễn bước khách nhân.
Nhà đò là một lão ông, hắn nhìn thiếu niên liếc mắt một cái rất nhanh liền nói: “Có thể, vị công tử này muốn đi thuyền đến đâu?”
“Tinh nhi muốn đi đâu?” Thiếu niên chuyển hỏi tiểu oa nhi.
Oa nhi con mắt vòng vo hai vòng nói: “Đến địa phương gần hoàng cung đi!”
“Hảo!” Lão ông lập tức chống sào khởi thuyền......
Lão ông nhiệt tình mười phần, thích nói chuyện xưa nhưng lại có phần lộn xộn, hơn nữa không hề có trung tâm đáng nói, thiếu niên nghe được đã mau chóng không có hưng trí......”Ta nói vị công tử này, ngươi là người ở nơi nào thế? Trong nhà còn có người nào a?”
“Ta sinh ven hoàng thành, về gia thế không thể nhiều lời, mong rằng nhà đò thứ lỗi!” Thiếu niên một tay nâng cằm, ngồi ở trên thuyền, một bộ buồn ngủ.
“Lão gia gia (ông lão) ,ngươi không cần để ý đến cha ta, hắn chính là như vậy! Ngươi hỏi ta đi!” Tương phản với thiếu niên, oa nhi lại tinh lực(nói thể lực nha, các bạn trẻ cấm nghĩ bậy cho em nhỏ = =ll) mười phần, đông nhìn xem, tây nhìn xem, một bộ vui đến quên cả trời đất.
Lão ông sờ sờ râu của chính mình nói: “Ha hả...... Tiểu oa nhi, ngươi cùng cha ngươi bộ dạng thật đúng là giống nhau a!”
“Đây là đương nhiên!” Nói đề tài này, tiểu oa nhi kiêu ngạo mà ngẩng đầu, “Ta là chính là con của phụ thân mà!”
“Ha ha......” Lão ông cười ha hả nói, “Tiểu oa nhi, các ngươi họ gì nha? Sao không thấy mẫu thân ngươi đâu?”
“Họ Kì! Nương sau khi sinh ta đã chết!” Oa nhi vừa nói xong, vừa thò tay vào trong hồ nghịch nước.
“Nga? Kia thật đúng là tiếc nuối a......” Lão ông nhìn thấy bọn họ hai người vội vàng chuyển đề tài nói, “Đúng rồi, tiểu oa nhi muốn hay không nghe chuyện xưa a?”
“Chuyện xưa?” Tiểu oa nhi thu hồi hành động của chính mình, “Cái gì chuyện xưa? Chuyện xưa của ai?”
“Chuyện xưa về đương kim thái tử và thái tử phi của hắn!” Lão ông thấy oa nhi đến đây hứng thú liền nói.
“Bọn họ hai người làm sao vậy?” Thiếu niên cư nhiên thái độ khác thường, lên tinh thần hỏi.
“Phụ thân?” Oa nhi tò mò nhìn phản ứng của phụ thân mình.
“Không có, không có, thái tử cùng thái tử phi hiện tại đều bình yên vô sự ở trong hoàng cung......”
“Ta muốn nghe, ta muốn nghe! Lão gia gia, ngươi nói cho ta biết đi!” Tiểu oa nhi thực thích nghe chuyện xưa, chuyện xưa này cũng khơi mào mối quan tâm của hắn.
Lão ông cầm lấy cây gậy trúc xanh khoát nước: “Ha hả...... Đó là chuyện từ bốn năm trước ......”
Lão ông chuyên chú kể chuyện xưa, oa nhi chuyên tâm nghe chuyện xưa, ai cũng không chú ý tới thiếu niên kia sắc mặt khẽ biến......
——Kỳ Nghệ. Kiền Hi năm thứ hai mươi. Mùa xuân ——
Hôm nay là ngày trọng đại, Kỳ Nghệ cao thấp cả nước vui mừng, bởi, hôm nay là ngày Kì Nghệ thái tử lập phi đại điển (đại điển = sắc phong)!
Thái tử phi danh viết Tấn Nhã, sinh ra tuy không phải hoàng tộc nhưng thân thế, bối cảnh cũng không phải bình thường. Song thân(phụ mẫu) nàng là người giàu nhất, hai người thích làm việc thiện,không ít người chịu ân huệ của họ còn thay bọn họ dựng trường sinh bài vị! Thái tử phi lại có đôi mắt tím trong truyền thuyết, thái độ làm người cùng bản tính tinh khiết, thiện lương, giúp mọi người làm điều tốt, hơn nữa có cha mẹ tốt nuôi dạy, tự nhiên là có thể làm một quốc gia chi mẫu (mẹ của dân), đối dân chúng hết lòng.
Đã có thể đây là một ngày tốt, ngày vô cùng tốt, thế nhưng nhà mẹ đẻ của thái tử phi lại nổi lên một ít phong ba (aka gió lớn aka có chuyện!) ......
“Ta không lấy chồng!” Tấn Nhã mặc hỉ bào(áo cưới) đỏ thẫm, ngăn cản người săn sóc nàng dâu ở trên mặt mình tô tô vẽ vẽ, “Cha, nương, ta không cần gả cho cái kia………ác ma a!”
“Tiểu Nhã, chẳng lẽ ngươi đã có người trong lòng sao?” Tấn Nghi ở một bên hỏi.
Tấn Nhã một ngụm phủ quyết: “Không có!”
“Vậy ngươi vì cái gì không lấy chồng?” Tấn Nghi khó hiểu hỏi.
“Vô nghĩa! Ta là nam a! Cha!” Hắn nhanh chóng bị phụ mẫu chính mình làm cho mê hoặc, đạo lí đơn giản như vậy bọn họ không hiểu sao? “Nương, ngươi cũng nói nói……
…A!”
“......” Diệu Ngân ngồi ở một bên uống ngụm trà, “Nam nhân thì thế nào?”
“Đông!” Hắn suýt nữa ngã sấp xuống, nếu không có người săn sóc nàng dâu nâng, chỉ sợ đầu hắn đã sớm nổi cục u, “Nam nhân không lập gia đình, lại làm hoàng hậu...... Đó còn không phải kì quái sao?”
“Phạm công tử lúc đó chẳng phải cũng như vậy?” Diệu Ngân không hiểu lắm đương ứng phó với đứa con của chính mình.
“Kia không giống! Nương nương cùng bệ hạ đều yêu đối phương! Chúng ta thì không phải!” Tấn Nhã đối vấn đề của Diệu Ngân rống lớn đáp.
“Tiểu Nhã, không cần cùng nương(mẹ) ngươi nói chuyện như vậy!” Tấn Nghi đem hắn kéo lại.”Là người đều nhìn ra được, thái tử điện hạ đối với ngươi tình thâm ý trọng! Ngươi còn có cái gì không hài lòng?” Tấn Nghi thật sự là không hiểu ý nghĩ của con mình.
“Cái gì mà tình thâm ý trọng!” Tấn Nhã nói đến đương kim thái tử Tễ Hồng Lẫm liền một bụng hỏa, “Cái kia ác ma căn bản là lấy ta làm con khỉ để đùa giỡn! Từ nhỏ đến lớn đều như vậy......”
“Ngươi rốt cuộc không chịu lấy chồng?” Diệu Ngân đứng dậy, lạnh lùng nhìn đứa con.
“Ta không......” “gả” còn chưa kịp nói ra, Tấn Nhã đã bị định trụ(làm dừng lại các động tác).
“Tiểu Ngân, ngươi làm cái gì?” Tấn Nghi thấy thế hỏi.
“Không có gì, điểm huyệt mà thôi!” Diệu Ngân trả lời xong, bắt đầu chỉ huy mọi người, “Người săn sóc nàng dâu mau giúp tiểu Nhã trang điểm. Nghi, ngươi ra bên ngoài chờ kiệu thái tử điện hạ. Còn lại chuẩn bị đồ dùng cho thiếu gia tiến cung!”
“Đúng! Phu quân!” Lúc này chân chính “chủ nhân” lên tiếng, mọi người cũng không có ý định giúp “Thiếu gia đáng thương”, đều vội đi chuẩn bị......
Diệu Ngân một lần nữa ngồi xuống, ở trong phòng “giám sát” người săn sóc nàng dâu giúp con mình trang điểm..... Tấn Nhã đáng thương a! Cứ như vậy bị song thân của chính mình bán đi...... Hiện tại không thể động cũng không thể nói chuyện, chỉ có ngoan ngoãn “mặc cho người ta xâu xé”......
Đáng giận tên Tễ Hồng Lẫm, trước đây đùa giỡn ta thì cho qua đi, hiện tại thế nhưng lập ta làm phi? Xem ta tiến cung sau không ¥%·—!.....Tấn Nhã không nói nên lời trong lòng âm thầm thề.
—— Cùng thời điểm này trong hoàng cung ——
“Ha hả ha hả......” Tễ Hồng Lẫm cũng là một thân hỉ phục, trên mặt thu hoạch lớn đầy ý cười đang tiếp đãi các khách nhân đến tham dự.
Nói là khách nhân, trên thực tế chính là thúc thúc, bá bá, còn có bạn bè từ nhỏ tới lớn!
“Đại ca, ta nói ngươi không cần cười nữa, nhìn thấy ngươi cười, ta toàn thân đều run lên!” Tễ Vũ Thần mười lăm tuổi nói xong, còn làm một động tác rùng mình.
“Ha hả ha hả...... Thần, ngươi ghen tị a?” Tễ Hồng Lẫm vẫn cười không ngừng.
“Bậy bạ! Ta làm cái gì mà phải ghen tị!” Tính tình Tễ Vũ Thần đúng là dễ dàng kích động.
Tễ Hồng Lẫm sửa sang lại quần áo nói: “Bởi vì ta hôm nay muốn thành hôn, mà ngươi vẫn là người cô đơn một chiếc!”
“Hừ! Ai nói! Ta còn có Phong! Phong, ngươi nói đi?” Tễ Vũ Thần như chơi đùa hướng đệ đệ song sinh nói.
“A? A......” Tễ Tường Phong đương không tập trung đáp.
“Tốt lắm tốt lắm, các ngươi không cần tái cãi nhau! Lẫm ca ca a, ngươi là không phải nên đi tiếp tân nương tử sao?” Tễ Vận Thục tốt bụng nhắc nhở hắn.
“A! Thời gian cũng không sai biệt lắm! Tiểu tử, ta phải đi trước! Để trở về lại cùng các ngươi ngoạn(đùa, chơi)!” Tễ Hồng Lẫm nhìn nhìn thời gian, bắt đầu chuẩn bị xuất phát!
“Đại ca thực vui vẻ a!” Tiểu Tứ thấy đại ca hưng phấn, không khỏi nói.
“Tiểu Tứ a! Mỗi người kết hôn đều là thực vui vẻ mới tốt!” Diệu Ngạn vuốt đầu của hắn nói.
“Phải không...... Ta không kết hôn qua, không biết a! Ngạn ca ca, nguyên lai ngươi đã kết hôn qua a!” Tiểu Tứ ngẩng đầu hỏi.
“......” Diệu Ngạn thạch hóa(anh đứng hình òi =.,=) !
Nghe Tiểu Tứ nói, chung quanh một mảnh chợt bật cười: “Ha ha ha ha...... Tiểu Tứ chính là Tiểu Tứ! Diệu Ngạn a Diệu Ngạn, ngươi nhận thua đi!”
“Ha hả ha hả...... Phạm, vi phu không lâu nữa có thể mang ngươi đi các quốc gia du ngoạn!” Tuyền thấy bọn nhỏ dần dần lớn lên tự đáy lòng nói.
Phạm chọn mày liễu trả lời: “Phải không? Tuyền, ngươi xác định nếu tương lai Lẫm làm ba ba, ngươi có thể không chiếu cố cục cưng mang ta đi chu du các quốc gia?”
“...... Này......” Hoàng đế bệ hạ thích tiểu oa nhi dĩ nhiên là rất khó bỏ.
Mọi người đắm chìm trong sung sướng, tất cả hết thảy đều tưởng chừng như tốt đẹp, không biết rằng một hồi hạo kiếp(kiếp nạn, tai họa) lại sắp bắt đầu..