“Tiểu Nhã, nhắm mắt lại!” Hồng Lẫm nói.
“A? Vì sao?”
“Không cần lo!” Không thèm giải thích, Hồng Lẫm che kín hai mắt Tấn Nhã.
Bị hắn che như thế, Tấn Nhã thật đúng là có chút không quen, “Được rồi được rồi, ta tự mình che! Ngươi buông a!”
Hồng Lẫm thấy y đã nhắm nghiền mắt, liền buông tay, “Tốt lắm, bây giờ Tiểu Nhã nắm lấy tay ta a! Ta đưa ngươi đi!”
“Thứ gì mà lại thần bí như vậy a?” Tấn Nhã lại bắt đầu nói thầm.
“Thiên cơ không thể tiết lộ, dù sao tới rồi thì sẽ biết!” Hồng Lẫm thật cẩn thận dắt Tấn Nhã đi về phía trước.
Dọc theo đường đi, Tấn Nhã rất phối hợp mà nhắm chặt hai mắt, trong bóng đêm lần theo phương hướng của Hồng Lẫm mà đi...... Cũng không biết đi hết bao lâu, Tấn Nhã cảm thấy đám người nhộn nhịp xung quanh đã dần biến mất, tất cả chỉ còn lại sự yên lặng đã lâu không thấy, bản thân y giống như đang đạp trên cỏ, còn ẩn ẩn nghe thấy tiếng nước...... Tiếng nước??
“Được rồi, chúng ta tới rồi!” Hồng Lẫm dừng bước, “Chính là nơi này! Tiểu Nhã, mở mắt ra đi......”
“Ân!” Tấn Nhã làm theo lời hắn.
Mở to mắt, điều đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười của Tễ Hồng Lẫm, tiếp theo.....”Đây là???”
Hai người bọn họ đang ở ngoại ô Hoàng thành, mọi người đều đã vào thành ngắm đèn, nơi này sao có thể còn người nào? Im lặng là đương nhiên, mà tiếng nước kia chính là từ con sông bình thản vô kì trước mặt truyền tới!!!
“Ha hả...... Ta chính là muốn cho ngươi xme nơi này!” Hồng Lẫm hưng phấn nói.
Tấn Nhã cảm thấy mình giống như lại bị đùa giỡn, nhưng đối mặt với tươi cười của Hồng Lẫm lại nói không nên lời, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Nơi này có cài gì?”
“Lại đây!” Nói xong liền đem Tấn Nhã kéo đến bên sông, “Ngươi nhìn nơi này!”
Hắn cùng Tấn Nhã ngồi xổm xuống, đồng thời nhìn vào trong nước......”Đây là ảnh ngược của hai chúng ta!”
Vô nghĩa! Tấn Nhã hận không thể đáp hắn xuống, “Đúng vậy! Trong nước không có ảnh ngược của chúng ta mới là lạ!”
“Ta chính là mang ngươi đến nhìn cái này!”
Tấn Nhã nghe xong thiếu chút nữa phát nổ! Ngươi là ăn no rãnh rỗi quá sao? “Có bệnh!”
“Không nên nói như thế a, Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm một bộ già mồm.
“Vậy xin hỏi ngươi là nên nói thế nào?” Tấn Nhã cái cho hắn một cái xem thường!
Hồng Lẫm ôn hòa mà cười nói: “Đây không phải là truyền thống của tiết nguyên tiêu sao a?”
“Truyền thống?” Tấn Nhã cân nhắc...... Chẳng lẽ là......
“Đúng vậy!” Hồng Lẫm thấy bộ dáng của Tấn Nhã thì trộm cười, “Không phải tục ngữ nói ‘chiếu tỉnh thủy, diện kiểu mỹ’ sao? Tiết nguyên tiêu đi nhìn xuống nước sẽ thấy mình đẹp hơn” (chiếu tinh thủy, diện kiều mỹ: soi xuống giếng nước, mặt đẹp hơn)
Tấn Nhã nghe vậy thật sự sắp hôn mê, “Ngươi làm ơn đi, người ta soi chính là ‘giếng nước’, không phải ‘mặt nước’! Hơn nữa...... Đó là thói quen của cô nương gia người ta nha, chúng ta là hai đại nam tử còn đi soi cái gì nữa a!”
“’Giếng nước’ quá nhỏ, đổi thành ‘mặt nước’ không phải tốt hơn sao?” Hồng Lẫm già mồm át lẽ phải, “Nam nhân cũng phải có bề ngoài! Vì sao không thể soi?”
Người này...... Thật muốn hung hăng đánh hắn một trận a......
“Tiểu Nhã, không cần để ý mấy chuyện đó!” Hồng Lẫm nhìn nhìn sắc trời, “Được rồi, ta muốn đi chuẩn bị mấy thứ cho ngươi! Ngươi ở trong này chậm rãi soi a!”
Còn chậm rãi soi?? Muốn chết......
Đáng tiếc Hồng Lẫm đã rời đi, bàn tay đang nắm lấy Tấn Nhã cũng ly khai!
“Xem như gnươi đi nhanh!” Tấn Nhã chỉ có thể an ủi chính mình như vậy, y tiếp tục ngồi xổm xuống, nhìn ảnh ngược trong nước......”Chiếu tỉnh thủy, diện kiều mỹ”, không biết là thật hay giả...... Tấn Nhã dần thất thần......Hồng Lẫm rời đi không bao lâu, bỗng nhiên, mặt nước nguyên bản yên lặng lại nổi lên tầng tầng gợn sóng...... Đeiu này khiến cho Tấn Nah chú ý, y nâng đầu hướng trung tâm gợn sóng nhìn lại!
“Hoa đăng?” Tấn Nhã không lường trước được, trên mặt nước lại có hoa đăng, bất đồng chính là đăng được đặt trên một cái khay giống như thuyền gỗ hướng y trôi tới, hình như có tám trản đăng......
Ngay lúc Tấn Nhã nghĩ xem đã đủ, trản đăng thứ nhất đã đến bên bờ sông trước mặt Tấn Nhã!”Đây là......”
Tấn Nhã cầm lấy hoa đăng, trên đăng còn có một hàng chữ: “Chúc Tiểu niên cao cùng Tiểu Nhã: trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành”! Này...... Đây là chuyện gì a???
Từng trản đăng theo đó lần lượt dạt đến bờ, trên mỗi một trản đều có chữ viết mà Tấn Nhã quen thuộc, thậm chí còn có bút tích của cha mẹ y! Trản cuối cùng cập bờ, phái trên chính là chữ do Hồng Lẫm viết, không chỉ như thế! Trên khay cuối cùng kia còn đặt hai hình nhân làm bằng đường đang hôn nhau?!
“Tễ Hồng Lẫm!! Ngươi ra đây cho ta!!” Nhất định là chủ ý của hắn rồi!
Hồng Lẫm lần này lại thật nghe lời, “Tiểu Nhã, ta ở trong này!”
“Cái đó...... Cái đó...... Còn có cái đó......” Tấn Nhã chỉ đám hoa đăng kia, “Đều là ngươi làm?”
“Không chỉ là ta!” Hồng Lẫm lập tức thẳng thắn, “Mỗi trản đăng đều là dò đám người nhắc tuồng kia làm! Cho nên tất cả mọi người đều có phần, bất quá một trản cuối cùng chính là ta làm a!”
“Các ngươi......” Tấn Nhã vô pháp nghĩ a, bọn họ thế nhưng lại thông đồng với nhau???
“Tiểu Nhã, không cần lộ ra biểu tình nay!” Hồng Lẫm xoa xoa mặt y, “Ngươi hẳn là nên cười giống như phụ thân a! Đăng vừa rồi rất đẹp đi? Ta chính là mất rất nhiều công sức mới khiến bọn họ tự tay làm ra từng ấy đăng kia a......”
“Ân......” Tấn Nhã trước sửng sốt một chút...... Tưởng tượng Hồng Lẫm như thế nào chạy khắp nhà, nhờ bọn họ làm hoa đăng cho mình, sau khi hiểu rõ thì lại bật cười, “Rất đẹp! Lẫm ca ca, thật sự là vất vả cho ngươi rpờ, cám ơn!”
“Ha hả...... Nói như thế mới đúng chứ!” Hồng Lẫm cúi thân ôm chặt Tấn Nhã.
“Lẫm ca ca, chúng ta...... Cẩn thận!” Thấy phía sua Hồng Lẫm lóe sáng, Tấn Nhã cảnh giác đẩy hắn ra!
Thoáng chốc chỉ thấy năm thanh ám khí hướng bọn họ đánh tới, Hồng Lẫm cũng trở tay không kịp!
“Là au?” Hồng Lẫm đem Tấn Nhã đảy ra phía sau, định tay không ứng chiến!
Chỉ thấy trong bóng đêm nhảy ra một hắc y nam nhân, “Người muốn mạng ngươi!” Rồi lại thyấ hắn cầm lưỡi đao sắc bén hướng tới Hồng Lẫm.
“!” Hồng Lẫm nhanh nhẹn nghiêng người, tránh đi một kích của hắn, “Đó là......” Hồng Lẫm chú ý tới trên tay nam nhân kia thế nhưng lại đeo hạo lan!
Động tác nam nhân lưu loát công kích, không cho Hồng Lẫm một cơ hội thở dốc, Hồng Lẫm không có vũ khí rất nhanh liền bị đánh xuống hạ phong!
“Lẫm ca ca! Coi chừng bên phải!” Tấn Nhã cũng nhìn đến hoảng hốt, chỉ sợ Hồng Lẫm có tổn thương gì đó, y lại không có chú ý tới, bản thân cũng đã trở thành mục tiêu của địch nhân......
Tấn Nhã nguyên bản đang chuyên tâm xem cuộc chiến bỗng nhiên cảm thấy phía sau hình như có động tĩnh gì đó, nhìn lại, liền hoảng sợ, một con rắn trên người có hoa văn lân phiến đang hướng mình bò tới!
“!” Y không dám lên tiếng khiến Hồng Lẫm phân tâm, con rắn kia dừng ở trước mặt y, Tấn Nhã chỉ có thể lấy tĩnh chế động, hy vọng nó mau bò đi......
Lúc này, từ sâu trong cánh rừng truyền tới một hồi tiếng sáo ưu nhã, con rắn kia hình như có thể nghe hiểu thanh âm, nguyên bản đang đứng yên trước mặt Tấn Nhã lại bắt đầu bò về phía trước, không chút lưu tình ở trên tay y cắn một ngụm!
“Ngô......” Tiếng sáo này...... làm cho cảm giác tê liệt từ vết cắn truyền đến toàn thân, rất nhanh khiến cho Tấn Nhã chân đúng không vững!
Đồng thời ngay lúc y ngã xuống, một người bất ngờ xuất hiện tiếp lấy y, sau đó đối với hắc y nhân nói: “Nhiệm vụ hoàn thành! Rút!”
“Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm thấy Tấn Nhã bị đoạt đi, nhưng lại không biết công kích của địch nhân phái trước còn chưa đình chỉ, giữa bụng thình lịnh nhận một kiếm, “Ách...... Các ngươi......” Đang muốn đi về phái trước đoạt lại Tấn Nhã, nhưng Hồng Lẫm lại phát hiện vết thương nơi bụng đang không ngừng tràn ra máu tươi, rất nhanh liền hư thoát đến ngay cả cử động cũng làm không được!
Hắc y nhân chắn ở trước mặt Hồng Lẫm, nhìn xuống trứ nói: “Muốn y trở về thì đến ngoại ô phía Bắc!” Nói xong liền biến mất trong bóng đêm......
Hồng Lẫm nằm trên mặt đất, không cam lòng mà bò đến phía trước, thanh âm cuối cùng phát ra từ trong miệng chính là: “Tiểu Nhã......”