Hoàng Kim Đài

chương 22: cắt đứt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ từ sâu xa đã tự có thiên ý, khiến miếng ngọc bội kia rơi trong tiểu viện ở huyện thành. Vận mệnh vô thường tựa như một bàn tay khổng lồ, dễ dàng dấy lên phong vân, khiến trời đất xoay vần, dễ dàng cắt đứt đoạn tình nghĩa thiếu niên chẳng còn ấm nóng, đã đến bước đường cùng này.

Đến tận bây giờ Phó Thâm vẫn không muốn hồi tưởng lại tình hình xác thực ngày ấy. Đời này y gặp phải rất nhiều chông gai gập ghềnh, sinh tử đại sự, chuyện nào cũng nghiêm trọng hơn chuyện này, thống khổ hơn chuyện này; y cũng không phải một kẻ mềm yếu, biết đau đớn nên không chịu đối mặt. Song có lẽ lần đầu tổn thương sẽ đặc biệt đau, nên chuyện ấy là một ngoại lệ. Bởi vì nó kéo theo một loạt biến cố, thảm liệt tuyên bố hồi kết cho thời niên thiếu của y.

Trở về huyện thành theo đường cũ mất chưa đến nửa canh giờ. Nhưng từ khi vào thành, Phó Thâm liền cảm giác được một bầu không khí vi diệu khác lạ: Người trong thành dường như ít đi, người đi trên đường phố chỉ lác đác, nhà nhà đóng chặt cửa, càng tới gần nơi ở của Thải Nguyệt, lại càng tĩnh lặng đến dị thường.

Thời điểm Phó Thâm dắt ngựa đi vào hẻm, cánh cửa tiểu viện đúng lúc bị người đẩy ra từ bên trong.

Hai người vốn không nên xuất hiện vào lúc này ở nơi đây, lại bỗng dưng chạm mặt nhau như vậy.

Y kinh ngạc đứng trân tại chỗ, như bị người giáng cho một côn vào đầu, ánh mắt dại ra, môi hé mở, nhưng chỉ phát ra tiếng thều thào ——

“Nghiêm, Tiêu, Hàn.”

Phó Thâm như rơi vào hầm băng, thậm chí phải cắn chặt răng, siết chặt tay mới có thể giữ cho mình không run lên. Khoảnh khắc trông thấy người kia, tiềm thức đã hoàn toàn sáng tỏ, nhưng đầu óc lại như thể không kịp phản ứng, cứ hỗn độn ngổn ngang, mơ hồ không rõ, y chỉ có thể gọi ra tên Nghiêm Tiêu Hàn, rồi chẳng nói thêm được lời nào nữa.

Tại sao ngươi lại ở nơi này?

Ngươi tới làm gì?

Tại sao ngươi lại….. gạt ta?

Nghiêm Tiêu Hàn có vẻ cũng trở tay không kịp, nhưng hắn trấn định hơn Phó Thâm, vẻ kinh ngạc chỉ chợt lóe qua, sau đó đều bị che khuất vào trong đôi mắt nặng nề.

Hắn thậm chí còn mở rộng cửa, mấy chục Phi Long vệ nối nhau đi ra. Giữa ánh đao bóng kiếm lạnh lẽo, Nghiêm Tiêu Hàn hiền hòa hỏi: “Sao lại quay lại?”

Phó Thâm nói: “Ta làm rơi một miếng ngọc bội, trên đường mới phát hiện, cho nên quay lại tìm.”

Nghiêm Tiêu Hàn đập tay như thể ảo não, lắc đầu nói: “Thảo nào. Vốn có thể không một sơ hở.”

Phó Thâm nghiến răng nói: “Hôm qua ngươi cố ý nhắc nhở ta triều đình đang điều tra đào phạm, hôm nay phái người theo đuôi ta, tìm đến nơi này, đợi ta đi rồi, lại mang người tới một lưới bắt hết. Nhờ thế, ngươi có thể thần không biết quỷ không hay mà bắt được phạm nhân. Còn ta thì chẳng hay biết gì, dù thế nào cũng sẽ không hoài nghi ngươi.”

“Hay cho một chiêu minh tu sạn đạo ám độ trần thương[], hay cho một chiêu thủ chu đãi thỏ, dĩ dật đãi lao[]! Nghiêm đại nhân trăm phương ngàn kế, vậy mà chỉ làm một cấm quân trung lang tướng, đúng là ủy khuất ngươi.”

Nghiêm Tiêu Hàn làm như không hiểu ý giễu cợt trong lời nói của y, hắn chắp tay nói: “Để bắt được đào phạm, đành phải dùng hạ sách này. Hành động bất đắc dĩ, Phó công tử chớ trách.”

Phó Thâm nở nụ cười: “Không trách ngươi.”

“Muốn trách thì phải trách ta quản việc không đâu, dẫn sói vào nhà,” Y nhìn chằm chằm Nghiêm Tiêu Hàn, ánh mắt sắc như dao, chậm rãi nói, “Ban đầu là ta bị mù nên mới tưởng sói là cừu. Bây giờ bị nó cắn ngược một cú, cũng là ta đáng đời.”

Nghiêm Tiêu Hàn đứng chắp tay, vẻ mặt không hiện ra hỉ nộ, khẽ nói: “Xin lỗi.”

Phó Thâm không chút lưu tình, hờ hững từ chối: “Miễn đi, không nhận nổi.”

Hai người căng thẳng hồi lâu, Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc duỗi bàn tay để sau lưng ra, mở lòng bàn tay, lộ ra ngọc bội trắng trơn nhẵn nhụi bên trong, chạm khắc hình hai đóa lăng tiêu. Tua rua trên ngọc bội đã lỏng ra, màu sắc cũng cũ kỹ phai nhạt, vừa nhìn liền biết là vật thường đeo bên người.

“Là cái này sao?” Hắn hỏi.

Phó Thâm không nói một lời, cầm lấy tua rua nhấc ngọc bội lên. Lòng bàn tay Nghiêm Tiêu Hàn trống trơn, khẽ cuộn ngón tay như không quá thích ứng, rồi mới thu tay về.

Việc đã đến nước này, bọn họ đều không có gì để nói nữa. Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt. Phản bội, lừa gạt đều biểu hiện bằng tư thái trắng trợn, chột dạ, xin lỗi hay thậm chí lẽ thẳng khí hùng cũng vậy, sự thực đã trần ai lạc định, thái độ chẳng thể thay đổi được gì.

Với tính khí xưa nay của Phó Thâm, chửi ầm lên hay vung nắm đấm cũng không ngoài dự kiến. Nhưng giờ phút này y chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một nơi để nhắm mắt ngủ một giấc. Một đao kia của Nghiêm Tiêu Hàn đâm vào thực sự quá chuẩn quá ác, ghim chặt lấy y. Máu còn chưa tràn ra, y đã mất đi khí lực phản kháng giãy dụa.

Có lẽ cũng không thể chỉ trách mỗi Nghiêm Tiêu Hàn được, chính bản thân Phó Thâm chẳng hề phòng bị, chỉ thiếu điều chỉ tay vào ngực bảo người ta đâm vào đây, chẳng lẽ còn không ngu xuẩn hay sao?

“Phó Thâm.” Khi y nhấc chân sắp đi, Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên gọi y từ phía sau.

Hắn nói: “Ta đã từng nói với ngươi, thân phận của hai chúng ta, một trên trời, một dưới đất, khác nhau như mây với bùn.”

Phó Thâm đứng lại.

“Khiến ngươi thương tâm, là lỗi của ta. Nhưng chuyện hôm nay, nếu như có thể làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ chọn làm như vậy.”

Phi Long vệ tâm địa sắt đá cuối cùng cũng gỡ xuống lớp mặt nạ bất động, lần đầu tiên trong đời thể hiện dã tâm và dục vọng một cách trần trụi, lẽ thẳng khí hùng, thoạt nhìn còn điềm nhiên hơn cả chính nhân quân tử.

“Trong đống bùn nhão cũng chia ra ba bảy loại, mặc dù ta đã lún đủ sâu, nhưng cũng muốn tìm một đường sống trong đống bùn ấy.”

Phía trước truyền đến mấy tiếng vỗ tay vang vang, Phó Thâm rốt cuộc xoay người, mày dài nhướn cao, đôi môi mỉm cười, sự khinh miệt và châm chọc trong mắt đều lộ rõ mồn một.

“Thật cảm động. Đáng tiếc ta chưa từng nghĩ như vậy,” Y nhẹ giọng nói, “Nghiêm đại nhân, đến giờ ngươi vẫn còn chưa thấy rõ ư? Chẳng ai ép buộc ngươi cả, là ngươi tự nguyện lún sâu, nhất định phải lăn lộn trong đống bùn nhão.”

Nói xong lời này, y liền xoay người hướng ra ngoài hẻm.

Y cũng muốn dứt khoát đi thẳng một mạch, nhưng mỗi bước đi, cây đao đâm trong lòng lại như bị người ta rút ra ngoài một ít. Máu tươi và đau đớn mất đi vật cản, rốt cuộc trào ra từ trong vết thương không cầm nổi.

Con hẻm như chẳng có điểm cuối, y biết có người ở sau nhìn theo, vì vậy cố gắng thẳng lưng. Nhưng càng cứng nhắc, những thống khổ ấy càng chẳng thể che giấu.

Trong khoảnh khắc, trước mắt hiện ra một bóng người: Tấm lưng chẳng tính là dày rộng, nhưng lại vô cùng kiên cường, nửa quỳ trước mặt y, ra hiệu cho y ngồi lên.

Phó Thâm đột nhiên quyết tâm, bỗng xoay người lại, ném mạnh ngọc bội lăng tiêu trong tay xuống đất.

“Choang” một tiếng giòn vang, mảnh vỡ văng tung tóe.

“Từ nay về sau, hai người chúng ta, cũng giống như miếng ngọc này.”

Y không chịu nhìn thêm phút nào nữa, như thể bỏ lại tất cả ở phía sau. Nghiêm Tiêu Hàn nhìn chằm chằm mảnh vỡ văng đầy đất, dường như trông thấy lúc vừa quay đầu, viền mắt Phó Thâm thoáng ửng đỏ.

Nếu bàn về tình nghĩa, bọn họ có vẻ cũng không khác bằng hữu bình thường là bao. Lần này cắt đứt, nói là ân đoạn nghĩa tuyệt thì cũng hơi quá mức; nói là cắt bào đoạn nghĩa, thì lại không hoàn toàn là vì quan điểm không hợp. Trong lòng y mơ hồ ý thức được, hình như mình đã mất đi cái gì đó còn sâu nặng, còn mỏng manh hơn cả tình bạn.

Giống như miếng ngọc vỡ kia, có lẽ là sự tín nhiệm tuyệt đối chẳng chút hoài nghi…… cùng với một tấm chân tâm ngây thơ còn nhỏ dại.

Phó Thâm một đường phóng ngựa như bay ra khỏi thành, thân thể như mũi tên rời xung, hất lên cát bụi cuồn cuộn. May mà trong thành ít người, ngoài thành đều là đất hoang mênh mông, dù chạy điên cuồng như thế nhưng không đụng phải người khác. Cuồng phong nơi đồng nội tựa như sóng biển ùn ùn kéo tới, thổi tung áo y, hai mắt mơ hồ, cũng khiến y phát tiết phẫn nộ trong mớ cảm xúc dồn dập như tự hành hạ đó.

Chờ đến khi y rốt cuộc sức cùng lực kiệt mà dừng lại, Phó Thâm nâng tay sờ lên khóe mắt, phát hiện nó hoàn toàn khô ráo.

Không biết là không khóc ra, hay là bị gió hong khô.

Nhất thời ý khí trào dâng, y cảm thấy mình cần phải xách đao xông về thành làm thịt Nghiêm Tiêu Hàn; nhất thời lại chán chường, y chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để uống ngàn chén, chia buồn cho tấm chân tâm đút cho chó ăn. Nhưng những suy nghĩ ấy chỉ lóe lên trong đầu y, thoáng cái đã qua, khoảnh khắc y rốt cuộc dừng lại, Phó Thâm lại chẳng muốn làm gì nữa.

Khác đường thì sao có thể về chung lối? Ban đầu y chẳng chịu tin, bây giờ rốt cuộc cũng biến thành một trong ngàn vạn bài học.

Nếu biết sai rồi, thời điểm nên buông bỏ, thì phải buông bỏ thôi.

Gió trời lồng lộng, mênh mang khắp chốn. Phó Thâm tự nhủ: “Không phải chỉ là một tên bạch nhãn lang thôi sao? Bị cắn một cú, lẽ nào vì thế mà mình lại không sống được?”

Nói thì nói vậy, nhưng đến khi hồi phủ rồi, nhìn thấy hộp cung được mình trân trọng giữ gìn, Phó Thâm vẫn thấy sống mũi cay cay. Y đè nén nỗi chua xót khôn kể trong lòng, gọi một hạ nhân tiến vào: “Mang cái hộp này cất vào kho đi.”

Hạ nhân hỏi: “Cất vào nhà kho chung hay cất vào viện của thiếu gia ạ?”

Phó Thâm vốn định nói cất càng xa càng tốt, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại sợ cây cung này bị người khác làm hỏng, cục tức nghẹn trong họng không xả đi đâu được. Cuối cùng vẫn ảo não nói: “Cất….. Thôi, cất vào trong viện của ta đi.”

Suy nghĩ một chút, lại dặn thêm: “Cất cẩn thận, đừng để ngấm nước, cũng đừng để mối mọt đục gặm.”

Cũng may bọn họ quen biết không lâu, giao du chẳng sâu, chỉ mỗi món đồ ấy là có liên quan tới họ Nghiêm kia. Sau khi cung được mang ra ngoài, Phó Thâm rốt cuộc không bực dọc nữa, ngửa mặt ra sau, ngả mình trên giường.

Lên lên xuống xuống, buồn buồn vui vui là hao tổn tinh thần nhất, Phó Thâm chẳng biết làm sao, mơ màng ngủ mất. Trong mơ y lại trở về bên vực núi Bảo Nham, lần này không có lợn rừng, chỉ có một tên Nghiêm Tiêu Hàn đáng chết đang treo một tay trên vách núi, dưới chân là vực sâu vạn trượng chẳng thấy đáy.

Trong mộng Nghiêm Tiêu Hàn lạnh như băng, sống chết không chịu lên tiếng cầu cứu, Phó Thâm vừa gấp vừa tức, lại cố kỵ gì đó mà không vươn tay kéo hắn lên.

“Tại sao ngươi lại gạt ta?”

Lời mà trong hiện thực không hỏi ra, rốt cuộc trong mơ y cũng đem ra hỏi. Phó Thâm đi qua đi lại bên vách núi, thở hổn hển, đột nhiên gào to: “Ngươi gạt ta! Lần trước gạt rồi lần này lại gạt nữa! Ngươi nhảy đi, ngươi có giỏi thì nhảy xuống đi!”

Gào xong, y bỗng giật mình, tỉnh dậy.

Ngoài cửa sắc trời đã tối, y bất tri bất giác ngủ suốt cả buổi chiều. Phó Đình Tín đang đứng bên giường y, sắc mặt hơi tiều tụy, thấy y tỉnh rồi liền thân thiết hỏi: “Sao không cởi quần áo mà đã ngủ luôn rồi, vừa gặp ác mộng à?”

Phó Thâm cúi đầu nhìn xuống, bấy giờ mới phát hiện tay mình siết chặt lấy ngực, chẳng trách vừa nãy ở trong mơ cứ cảm thấy không thở nổi.

Y trở mình rời giường, hoạt động phần vai cổ cứng ngắc một chút. Chợt chú ý thấy Phó Đình Tín mặc đồ trắng, mặt mày nghiêm chỉnh, lòng bỗng chùng xuống chẳng rõ nguyên do, hỏi: “Nhị thúc, người phải ra ngoài sao?”

“Vừa rồi nhận được tin từ trong cung truyền đến,” Phó Đình Tín chậm rãi nói, “Kim tiên sinh không chịu nổi tra tấn, đã dùng mảnh sứ cắt cổ tay ở trong ngục, lưu lại bốn chữ di ngôn….. Mất máu mà chết.”

Thiên ý như đao. Như thể ngại một đao kia đâm còn chưa đủ sâu, chưa đủ đau.

Phó Thâm lập tức nghiêm mặt.

“Ông ấy….. viết gì?”

Phó Đình Tín mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng rốt cuộc không kìm nén nổi nữa, một dòng lệ nóng lã chã tuôn rơi ——

“Viết là, ‘Phủ ngưỡng vô quý’.”

(Nghĩa là “Ngẩng đầu và cúi đầu không thẹn”, tức là không làm chuyện trái lương tâm, không cảm thấy hổ thẹn. Xuất phát từ《Mạnh Tử · Tận Tâm Thượng》: “Ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất.”)

✿Tác giả có lời muốn nói:

Ngọc bội hình hoa lăng tiêu là một loại ngọc bội phổ biến ở cổ đại, không có ý nghĩa đặc biệt. Trên Internet có ảnh vật thật ở đời Tống, đời Minh.

(Một hình mình kiếm được trên mạng)

★Chú thích:

[]Minh tu sạn đạo ám độ trần thương: sạn đạo là con đường bằng ván gỗ để đi trên sườn núi dốc. Ngày xưa Hàn Tín sai người tu sửa sạn đạo, ra vẻ sẽ dùng đường này để tiến quân, nhưng lại bí mật dẫn quân theo đường Trần thương để đánh Chương Hàm. Kế này cũng giống như dương Đông kích Tây.

[]Thủ chu đãi thỏ, dĩ dật đãi lao: nghĩa là ôm cây đợi thỏ, lấy mạnh ứng mệt. Ôm cây đợi thỏ là mai phục sẵn chỉ chờ quân địch đến rồi đánh. Lấy mạnh ứng mệt là chờ quân địch mệt mỏi kiệt sức rồi mới đánh.

Editor: Thương cả công lẫn thụ, ngược một chap sau nữa thôi, bà con cố gắng gượng. Có một thím làm cả thơ, xin mạn phép dịch ra (hơi thoát ý xíu) cho mọi người:

Hại vợ thì sướng nhất thời

Truy vợ thì khổ muôn đời nghe con

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio