Hoàng Kim Đài

chương 69: đảo ngược

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gì mà ôn tuyền thư giãn gân cốt, toàn là nói linh tinh, Phó Thâm ngâm xong không những chân không tốt lên mà hông còn sắp tàn phế luôn rồi. Y cạn kiệt sức lực, trốn xa xa sang một bên bể khác, chỉ vào tên đầu sỏ đang cười mãn nguyện, nói: “Đừng có tới đây. Cách xa ta ra chút.”

Nghiêm Tiêu Hàn nói một cách hết sức vô tội: “Ta giúp ngươi xoa eo nhé? Không làm gì khác đâu.”

Phó Thâm: “Không cần, cút.”

Nghiêm Tiêu Hàn không lên tiếng nữa, Phó Thâm nhắm mắt dưỡng thần một lát, thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, lòng không khỏi bồn chồn, hoài nghi mình nói quá nặng lời, cảm giác hệt như vừa ngủ xong liền đá người ta xuống giường, thật chẳng dịu dàng săn sóc gì cả, vì vậy y lặng lẽ thở dài một hơi, định vuốt lông dỗ dành hắn.

Cơ mà vừa mới mở mắt ra, liền phát hiện Nghiêm Tiêu Hàn đã “trôi” đến trước mặt mình từ bao giờ, nếu y mà còn do dự một chút nữa thôi thì không chừng tên này đã đánh lén thành công rồi.

Nghiêm Tiêu Hàn: “…….Hay là ngươi nhắm mắt ngủ thêm một lát đi?”

Phó Thâm: “……”

“Thật không ngoan tẹo nào,” Phó Thâm bất đắc dĩ nói, “Ta nuôi ngươi để giải sầu sao? Còn chẳng bằng nấu lên ăn.”

Nghiêm Tiêu Hàn lẳng lặng nở nụ cười lấy lòng y.

Ánh nước lấp lánh, gợn sóng lăn tăn, gương mặt hắn dính nước, đường nét càng trở nên rõ ràng hơn, mái tóc đen dài dập dềnh quanh thân, phần xương quai xanh nổi trên mặt nước còn vương mấy dấu hôn đỏ loang lổ, nụ cười kia lại càng quyến rũ như thể thiêu đốt con mắt, ngay cả thanh sơn tú thủy cũng phải vì đó mà thất sắc, Phó Thâm rũ mắt nhíu mày, cảm giác nếu mà còn nhìn tiếp nữa thì y sẽ không khống chế nổi cái tay của mình mất.

Cùng ăn ngũ cốc nhân gian mà lớn lên, Nghiêm Tiêu Hàn cũng chẳng hấp thụ nhiều thiên địa linh khí hơn người khác, mà sao ngoại hình hắn lại được như này?

Thấy Phó Thâm nhắm mắt như là hòa thượng bị yêu quái dụ dỗ, mắt không thấy tâm không phiền, Nghiêm Tiêu Hàn biết y đã ngầm cho phép, bèn cười híp mắt tiến lại gần, cẩn thận ôm y vào trong ngực: “Kính Uyên.”

Phó Thâm đáp một tiếng “Ơi”.

“Không có gì, chỉ là muốn gọi ngươi thôi,” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Quá mỹ mãn, cứ sợ là đang ở trong mơ.”

Có thể là đau đến phát sợ rồi, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy hoảng loạn, dù đang ôm trong ngực điều tốt đẹp nhất trong đời mình, hắn vẫn cứ bất an nhớ lại tư vị cô đơn trằn trọc.

Hắn ưu tư không phải không có lý do, chưa bàn tới thiên ý vô thường, sau khi giành lại Trường An, Triệu Hi Thành muốn lưu thủ ở nơi này chờ lệnh triều đình, Bắc Yến thiết kỵ thì lại phải tiếp tục Đông tiến, chia ly đã gần ngay trước mắt, bây giờ mà phải từ biệt thì chẳng khác nào trực tiếp xẻo một miếng thịt từ người Nghiêm Tiêu Hàn xuống.

Phó Thâm nắm tay hắn từ trong lớn lên mân mê, bỗng nói: “Không biết nhà chúng ta hiện giờ sao rồi.”

“Hả?”

“Nơi này tuy tốt, nhưng suy cho cùng vẫn không phải quê hương của ta,” Phó Thâm uể oải nói, “Cái sự ‘mỹ mãn’ của ngươi có thể tạm thời gác xuống đi, chờ giành lại kinh thành rồi cảm khái cũng không muộn.”

Nghiêm Tiêu Hàn bật cười cúi đầu ghé vào tai y, giảm thấp thanh âm, nói: “Ý của ngươi là…. chờ hồi kinh rồi, cũng có thể làm thế này ở bể nhà chúng ta……Ui!”

Phó Thâm xoay cùi chỏ huých hắn một cái, dấy lên một mớ bọt nước: “Tiền đồ đâu.”

Nghiêm Tiêu Hàn dùng cả tay lẫn chân bọc y vào trong ngực, vừa phi lễ với người ta, vừa giả vờ đàng hoàng nói: “Rồi, đừng nghịch, nói chính sự đi, chờ bên này yên ổn rồi, ta dự định đến Thục Trung một chuyến.”

Phó Thâm chau mày: “Ngươi định đi gặp thái thượng hoàng ư?”

“Phải,” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Sau biến cố kinh thành, Phi Long vệ cùng phấn lớn cấm quân và phân nửa kinh doanh đều theo thái thượng hoàng chạy về phía Tây. Ngươi cũng thấy rồi đấy. Tuy ở tân triều ta cũng tàm tạm, nhưng so với thế gia Giang Nam cây lớn rễ sâu thì vẫn kém cạnh, quá ít thủ hạ có thể dùng được, cứ tiếp tục thế này không phải cách hay.”

“Cho nên ngươi muốn mang bộ hạ cũ từ chỗ thái thượng hoàng về?” Phó Thâm hỏi, “Dựa vào đâu mà ông ta phải đáp ứng ngươi cơ chứ?”

Nghiêm Tiêu Hàn lại không chịu nói thẳng mà úp úp mở mở: “Sơn nhân tự có diệu kế.”

“Được rồi,” Phó Thâm biết hắn sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ nên cũng không định xen vào: “Trong lòng ngươi tự biết chắc lấy. Có cần ta giúp ngươi việc gì không?”

Nghiêm Tiêu Hàn thuận miệng đáp: “Cho ta ăn no rồi hẵng đi nhé?”

Phó Thâm nhấn cái đầu to bự của hắn vào trong nước.

Hai người ở trong sơn trang ân ân ái ái, Nghiêm Tiêu Hàn tuyên bố phải đòi lại khoản nợ một năm qua, song thời gian thực sự có hạn, Phó Thâm xin xỏ mãi, cam chịu đồng ý một đống điều kiện vô căn cứ mới dỗ dành được hắn cho xóa nợ nửa năm, còn đâu tạm gác lại để sau khi hồi kinh lại tính tiếp.

Hai ngày sau, hai người xuống núi quay về thành, Phó Thâm từ Cam Châu phái Viên Hoàn – một trong những đại tướng của Bắc Yến, ở lại thủ Tây Kinh, Du Kiều Đình thì tiếp tục dẫn quân Đông tiến để chuẩn bị đánh Lạc Dương. Có Bắc Yến quân làm gương, tiết độ sứ Tương Châu cũng học theo, phái tướng lĩnh thân tín đóng giữ ở Trường An. Triệu Hi Thành vốn tưởng Trường An giành lại rồi thì sẽ là của tân triều, không ngờ lại vừa lơi là đã trở thành “Ba nhà phân chia”. Ông dẫn binh đánh giặc thì còn được chứ đối với mấy trò câu tâm đấu giác này thì không hề thành thạo, Nghiêm Tiêu Hàn lại bị ông chắp tay đưa vào quân doanh Bắc Yến, giờ mới nhận thấy sự tình không ổn, vừa đi mời Nghiêm Tiêu Hàn, vừa sai người tức tốc trở về Kim Lăng xin ý chỉ.

Đáng tiếc lần này Nghiêm Tiêu Hàn còn chẳng gặp được, Phó Thâm trưng bản mặt lạnh tanh, trong sự khách khí không che giấu vẻ “Ngươi là cái quái gì”, mời ông ta ra khỏi trụ sở Bắc Yến quân.

Chẳng bao lâu sau, triều đình Giang Nam phát chỉ, lệnh cho Triệu Hi Thành tiếp tục dẫn quân Bắc phạt, hiệp lực cùng Bắc Yến quân thu phục Lạc Dương, Trường An tạm thời do ba phe cùng cai quản, song lại không nhắc một chữ tới Nghiêm Tiêu Hàn.

Tháng tám, giành lại Lạc Dương.

Cuối tháng tám, Nghiêm Tiêu Hàn đến Thục Trung bái kiến thái thượng hoàng, chỉnh đốn lại cấm quân và kinh doanh cũ thành Thiên Phục quân, tin tức này truyền ra khiến toàn bộ triều đình Kim Lăng xôn xao.

Chỉ có Trường Trì đế là như đã sớm có dự liệu, hạ chỉ sắc phong Nghiêm Tiêu Hàn nhậm chức Thiên Phục quân sứ, quy Thiên Phục quân thành thân quân của thiên tử, lại lệnh cho hắn không cần hồi triều, mà đến phía Bắc hội hợp với Triệu Hi Thành, thu phục kinh thành.

Đến lúc này, đảng Giang Nam trong triều mới ý thức được, Nghiêm Tiêu Hàn mạo phạm thiên uy, bị trục xuất khỏi trung khu, ngay từ đầu đã là một màn kịch mà quân thần liên thủ diễn cho bọn họ xem.

Có sĩ tộc Giang Nam cản trở khiến việc Bắc Phạt cứ chậm chạp mãi chẳng quyết định. Nếu không phải vì Nghiêm Tiêu Hàn khiêu khích xử lý Tiết Thục phi thì Tiết Thăng đứng đầu tứ học sĩ Giang Nam sẽ không đá hắn ra ngoài, tình nguyện nhượng bộ chuyện Bắc phạt, đồng ý để triều đình xuất binh cùng Bắc Yến thiết kỵ đánh Trường An.

Bọn họ đã tính lầm, Trường Trì đế thật có chí lớn, mặc dù bình thường chẳng có chủ kiến, nhưng cũng không phải không có dã tâm, hắn từng trải qua thịnh thế, ắt không chịu cam lòng an phận ở một góc Giang Nam, từ trong sâu thẳm hắn vẫn khát vọng quay về Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ.

Trước kia Nghiêm Tiêu Hàn phụng mệnh thành lập thân quân triều đình độc lập với các tiết độ sứ, từng chỉ ra cho Trường Trì đế hai con đường. Một đường ở ngoài sáng, tức là chỉnh đốn lại bại quân và tàn quân, chiêu mộ lính mới, cũng chính là quân đội mà Triệu Hi Thành hiện đang thống lĩnh. Quân lính Giang Nam không đồng đều nhau, sức chiến đấu không cao, hoàn toàn là quân tạm bợ không chính quy, nhưng lấy trưng ra ngoài thì vậy là đủ rồi. Một đường khác ở trong tối, cũng là sứ mệnh quan trọng nhất khi hắn rời khỏi Kim Lăng.

Toàn bộ quân lính theo Nguyên Thái đế chạy đến phía Tây đều là tinh nhuệ của Bắc Nha cấm quân và kinh doanh. Cấm quân là thân tín của Nghiêm Tiêu Hàn, kinh doanh là thân tín của hoàng tộc, hai nhóm nhân mã này tạo thành Thiên Phục quân, mới là thân quân mà Trường Trì đế và tân triều tương lai thực sự có thể dựa dẫm vào.

Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, khi Tiết Thăng cho là hắn đang hít bụi ở tiền tuyến, Nghiêm Tiêu Hàn đã ở Thục Trung chỉnh đốn lại Thiên Phục quân xong xuôi; khi Tiết thượng thư rốt cuộc hiểu ra mình lại bị Nghiêm Tiêu Hàn qua mặt, thì Nghiêm Tiêu Hàn đã mang theo đội tinh nhuệ này lao tới sa trường, tề tụ với Bắc Yến thiết kỵ vừa đánh hạ Lạc Dương.

Đến bước này rồi, sĩ tộc Giang Nam đã hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong, thu phục Trung Nguyên, thống nhất Nam Bắc là chuyện bắt buộc phải làm, chỉ sợ dù bây giờ bọn họ kéo Trường Trì đế xuống khỏi ngai vàng thì cũng chẳng thể nào ngăn cản quân địa phương đang mọc lên như nấm, liên tiếp phát binh, càng không thể ngăn cản gót sắt hung hãn tiến về phía Bắc của Bắc Yến quân và Thiên Phục quân.

Cuối năm, tin chiến thắng từ các nơi liên tiếp báo về, vùng hạ du sông Hoàng Hà và toàn bộ phía Nam đã khôi phục, Bắc Yến thiết kỵ và Thiên Phục quân cùng đánh Khánh Lăng, và năm vùng Lộ Châu, tiến thẳng đến Nguyên Châu – trọng trấn của chủ lực hai tộc Thát Chá. Gần giao năm, triều đình Giang Nam phái người đưa tới rất nhiều lương thảo trang bị, trọng thưởng cho Thiên Phục quân, còn có mật thư do thánh thượng tự tay viết hỏi thăm Tĩnh Ninh hầu.

Buổi tối khi Phó Thâm hồi doanh, sắc trời âm u như thể sắp có tuyết rơi. Y lạnh đến độ hai tay phát run, vén rèm cửa lên, chợt có một luồng hơi ấm phả vào mặt. Giờ khắc này, trong doanh trướng chủ soái vốn phải tối tăm trống vắng lại sáng ngời ánh đèn, con “tu hú” chiếm tổ chim khách đang dựa vào đầu giường xem quân báo, nghe thấy tiếng động liền cười dịu dàng nhìn sang, đặt thư xuống, chìa tay ra với y.

Có người như thế ở đây, căn lều đơn sơ thật giống như biến thành tiên cung.

Đôi tay lạnh giá được ấp vào trong lòng bàn tay ấm áp, Phó Thâm khom lưng, cố ý dùng đôi má lạnh dán lên mặt hắn: “Sao lại chạy tới đây?”

Nghiêm Tiêu Hàn dõng dạc nói: “Đã sắp hết năm rồi, sao có thể để ngươi một mình phòng không gối chiếc được? Ta đến làm ấm giường cho hầu gia.”

Phó Thâm lắc đầu cười, gương mặt tràn đầy sự dung túng bất đắc dĩ “Thật hết cách với ngươi”, bị hắn nắm cằm hôn một cái.

Nhắc đến cũng buồn cười, toàn bộ Thiên Phục quân từ chủ soái tới tướng sĩ bình thường, dường như đều quyết ôm chặt cái đùi bự Bắc Yến thiết kỵ. Từ sau khi hội hợp ở Lạc Dương, Thiên Phục quân liền thành cái đuôi nhỏ của Bắc Yến quân, một mặt là vì quan hệ mật thiết giữa hai vị chủ soái, mặt khác cũng vì đa phần Thiên Phục quân xuất thân từ kinh đô và vùng lân cận, cho nên có cảm giác thân thiết tự nhiên đối với Bắc Yến quân.

Hơn nữa kinh nghiệm dẫn binh của Nghiêm Tiêu Hàn còn ít, thường cần Phó Thâm ở cạnh chỉ điểm cho hắn, vậy nên khi người khác không chú ý, hầu như tối nào Nghiêm Tiêu Hàn cũng phải đến đại doanh Bắc Yến quân để tìm Phó Thâm “lĩnh giáo”. Phó Thâm đã dặn trước thân binh là đừng ngăn hắn, dần dà, mọi người cũng thành quen, ngay cả Du Kiều Đình sáng sớm thấy Nghiêm Tiêu Hàn đi ra từ lều Phó Thâm, cũng có thể chào hỏi với vẻ tỉnh bơ, bảo hắn “Ăn đã rồi hẵng đi”.

“Đang xem gì thế?” Phó Thâm được hắn giúp cởi áo giáp, thay quần áo ở nhà nhẹ nhàng, đi đến chậu nước nóng rửa tay, vừa lau khô vừa nghe Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Tin triều đình gửi đến, Chá tộc và Bột Hải quốc phái sứ giả tới Kim Lăng, muốn nghị hòa.”

Phó Thâm ngồi ở mép giường, mở từng móc sắt trên giày ra, bảo: “Ta cũng đoán vậy, bọn chúng nói sao?”

“Muốn lấy Hoàng Hà làm ranh giới, phía Nam trả cho triều đình, phía Bắc thì do ba tộc thống trị. Nam Bắc không xâm phạm lẫn nhau, mở thương lộ mậu dịch, Giang Nam hằng năm cống vài vạn tiền cho ba tộc Thát, Chá, Bột Hải,” Nói đoạn, Nghiêm Tiêu Hàn khẽ cười, “Hoàng đế của bọn chúng còn muốn kết bái huynh đệ với hoàng thượng.”

Phó Thâm ngâm chân vào nước nóng, lười biếng nói: “Hờ, khẩu khí lớn ghê nhỉ, đã nguy cấp đến nơi rồi, còn tưởng lũ người này đến đi chợ cơ chứ?”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Hoàng thượng tạm thời sẽ không dao động đâu, nhưng trong triều đình lại có khối kẻ muốn nghị hòa. Đặc biệt là phe Giang Nam, không muốn lấy nguồn lực của phía Nam để cung dưỡng cho phía Bắc. Việc này e là lại tranh cãi đây.”

“Cứ để đám đó cãi nhau đi,” Phó Thâm cười lạnh, “Thật là kỳ lạ, có nghị hòa hay không, không nghe bách tính phía Bắc Hoàng Hà, không nghe tướng sĩ chinh chiến ở tiền tuyến, mà lại đi nghe mấy đại nhân ngồi ễnh bụng ở hậu phương, vừa mở mồm đã đòi dâng ra một nửa Trung Nguyên —— Có mơ giữa ban ngày thì cũng không mơ như thế được đâu.”

Editor: T chỉ muốn nói là chị em đừng chìm quá sâu vào bể đường ngọt lịm này mà lơi là cảnh giác =.= cuối truyện có một đoạn ngược nhỏ nha, mềnh nhắc tí thui sợ mí bạn u mê quá:v gần cuối thôi chứ hiện tại vẫn đang hường huệ dài dài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio