Hoàng Kim Đài

chương 83: pn3 (hạ) – túc vương x nhị thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【】

Đến tháng tám, vết thương của Phó Đình Tín đã gần khỏi hẳn, nằm nhà rảnh đến nỗi sắp mọc nấm luôn. Tôn Lạc thấy hắn chán quá, lại chẳng nhớ ra được gì, y sợ hắn buồn lại sinh bệnh, vừa hay cuối tháng này tập đoàn tổ chức tiệc từ thiện, năm nay chủ tịch đang ở nước ngoài nên nhờ y thay mặt, Tôn Lạc nghĩ dù sao Phó Đình Tín cũng đang rảnh rỗi, liền cho hắn ăn vận chải chuốt đến tham dự tiệc tối.

Phó Đình Tín xuất thân từ quân nhân, dù mất trí nhớ nhưng thói quen hình thành từ nhiều năm trong bộ đội vẫn không đổi, mặc âu phục vào liền tỏa ra khí thế bức người, trông còn giống ông chủ hơn cả Tôn Lạc. Hai người sóng vai đi đến hấp dẫn không ít sự chú ý, sau khi mọi người vào hết, khách khứa bắt đầu tụm năm tụm ba, lén lút suy đoán thân phận của vị này.

Ngoài là thành viên ban quản trị của tập đoàn Thái Hợp, Tôn Lạc còn có chỗ dựa là Tôn gia quyền thế, mặc dù y đã tận lực khiêm tốn nhưng vẫn khó tránh khỏi những người muốn trèo cao. Quãng đường này vô cùng trắc trớ, thi thoảng lại lòi ra một người bắt chuyện với y, Phó Đình Tín thì lại rất kiên nhẫn chờ y, thấy Tôn Lạc cau mày có vẻ sốt ruột, liền vỗ vai y dỗ dành: “Đừng nóng, muốn ăn gì không? Tôi đi lấy giúp cậu nhé?”

Có người thương là khác ngay, sắc mặt Tôn Lạc lập tức tươi tỉnh, nghiêng đầu thì thầm gì đó với hắn, đại khái là oán giận đông người phiền phức, Phó Đình Tín liền đổi vị trí với y, đi ra rìa ngoài, dùng thân mình chắn một phần tầm mắt nhìn vào y. Hai người cao xấp xỉ nhau, tư thái thân mật, cứ đi trong sân như chốn không người, khi họ đang định ngồi xuống, sau lưng bỗng có người gọi: “Giám đốc Tôn?”

Hai người quay đầu lại, thấy một thanh niên trẻ tuổi cao gầy đang đứng sau ghế dựa, gương mặt điển trai tươi cười. Tôn Lạc quen biết người này, liền chủ động bắt tay anh ta: “Giám đốc Diệp.”

Diệp Tranh bắt tay y rồi thả ra, ánh mắt nhìn sang Phó Đình Tín ở bên cạnh, đôi mi dài ngước lên: “Chà chà, khí chất này, anh có muốn gia nhập giới giải trí không?”

Mặt Tôn Lạc lập tức như dính nhọ nồi, Phó Đình Tín thì chẳng để tâm lắm, còn sảng khoái vươn tay ra với Diệp Tranh, cười bảo: “Xin chào, tôi họ Phó, quân nhân xuất ngũ, hiện là vệ sĩ của sếp Tôn, hồi trước làm ở đội nhà bếp chứ chưa tham gia ban văn nghệ bao giờ.”

Diệp Tranh ngạc nhiên, cười lớn bắt tay hắn: “Công ty giải trí Tây Hoa, Diệp Tranh.”

“Cậu ấy đùa đấy, đây là Phó Đình Tín – bạn thân tôi, cậu ấy vừa mới bị thương, vẫn chưa khôi phục, giờ đang an dưỡng.” Tôn Lạc giới thiệu với Diệp Tranh xong, liền nói với Phó Đình Tín: “Vị này chính là nhị công tử của Tây Hoa, chị dâu cậu ấy Tôn Thanh Tĩnh là chị họ tôi, đều là thân thích trong nhà cả.”

Phó Đình Tín gật gật đầu, có vẻ chẳng kinh ngạc vì quan hệ thông gia rộng khắp của Tôn gia. Diệp Tranh thì quan tâm đến thương thế của hắn, nghe bảo là chấn thương não ảnh hưởng đến trí nhớ thì liền vỗ ghế dựa: “Trùng hợp ghê. Lát nữa tôi giới thiệu cho anh một người, giám đốc Hoắc của Hằng Thụy, Hoắc Minh Quân, anh từng nghe nói bao giờ chưa? Người yêu anh ta là Tạ Quan, hồi nhỏ cũng bị chấn động não mà mất trí nhớ, nghe nói năm ngoái vừa trị khỏi, lão Hoắc tìm không ít chuyên gia khoa não hội chẩn, lát nữa mọi người trao đổi xem, không chừng có thể giúp ích cho thương tích của Phó tiên sinh đấy.”

(Couple Hoắc Minh Quân x Tạ Quan ở trong bộ Thế Thân Tương Hứa cùng tác giả nhé, mọi người tò mò thì tìm đọc nha, mình thì chưa đọc bộ này.)

Việc này liên quan đến bệnh tình của Phó Đình Tín, Tôn Lạc không dám bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Bữa tiệc bắt đầu, y vội vã lên sân khấu đọc diễn văn ngắn gọn, sau khi xuống sân khấu liền đi thẳng đến phòng nghỉ. Kể ra cũng khéo thật, đêm nay Tạ Quan được mời tham dự, Hoắc Minh Quân cũng đi theo, khi Tôn Lạc bước vào, mấy người đã làm quen nhau dưới sự giới thiệu của Diệp Tranh, đang trò chuyện rất rôm rả.

Trước đây tuy Thái Hợp và Hoằng Thụy từng cạnh tranh làm ăn, nhưng không liên quan đến chuyên môn của Tôn Lạc nên y chưa từng gặp Hoắc Minh Quân ngoài đời bao giờ, chỉ nghe nói người này tính cách nghiêm túc lạnh lùng, là một con người quyết đoán. Song hôm nay gặp gỡ, vị này cũng không lạnh lùng như trong tưởng tượng, có lẽ là vì đang yêu chăng.

Tạ Quan cũng không giấu diếm gì, đều chia sẻ hết những gì mình nhớ cho Phó Đình Tín, cuối cùng nói: “Tôi có thể tìm lại ký ức, có lẽ là vì sau này từng ngã một lần. Tuy có vẻ vô căn cứ, nhưng nghe đâu rất nhiều người đều khôi phục trí nhớ nhờ đập đầu. Anh đừng nóng vội, không chừng qua mấy ngày là tự nó khỏi thôi.”

Phó Đình Tín gật đầu, điềm nhiên nắm ly rượu, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Bản thân tôi thì không gấp, chủ yếu là Tôn Lạc ấy, áp lực của cậu ấy quá lớn, chuyện này sắp thành tâm bệnh rồi.”

Tạ Quan vô cùng nhạy bén, lập tức nhận ra bất thường từ lời hắn nói, bèn hỏi: “Anh và Tôn tiên sinh……?”

“Vẫn chưa đi đến bước của cậu và giám đốc Hoắc.” Phó Đình Tín nói.

Câu này chứa lượng thông tin rất lớn, Tạ Quan nở nụ cười. Phó Đình Tín đứng dậy, đặt ly rượu trong tay lên quầy, nói: “Tôi đến phòng rửa tay.”

Phòng rửa tay phải ra ngoài đi đến hành lang đầu khác, Phó Đình Tín đút một tay trong túi, chậm rãi đi dọc theo tấm thảm mềm mại, vừa đi vừa nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Tạ Quan.

Tạ Quan nói sau khi ngã xuống khỏi sân khấu, trong lúc hôn mê cậu ta từng mơ thấy những chuyện xảy ra trước đây. Điều này khiến Phó Đình Tín không khỏi nhớ tới giấc mộng Nam Kha trong lúc hôn mê —— Nó thật sự chỉ là một giấc chiêm bao thôi sao?

Hắn suy nghĩ đến xuất thần, đứng ở bồn rửa tay một lúc lâu. Cửa buồng vệ sinh cách đó không xa bỗng hé mở, người đàn ông bước ra bị tiếng nước chảy thu hút chú ý, lúc đi ngang qua tình cờ liếc vào gương một cái, đang tiến lên mấy bước thì đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: “Đình Tín?”

Phó Đình Tín quay đầu lại, nhận thấy đó là một gương mặt xa lạ, trong lòng biết hẳn là người quen trước đây. Nhưng hắn không nhớ nổi người này là ai, đành vờ như kinh ngạc, lịch sự hỏi: “Anh là…..”

“Cậu không nhớ tôi sao?” Mặt người nọ hiện vẻ mất mát, nói, “Tôi là Khâu Minh đây mà, hồi cấp ba chúng ta còn từng ngồi chung bàn đấy, quên hả?”

Phó Đình Tín “bừng tỉnh đại ngộ”: “Ôi trí nhớ của tôi, xin lỗi, vừa rồi chưa nhận ra —— Cậu thay đổi nhiều quá.”

Khâu Minh năm nay khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, khuôn mặt tuy trắng trẻo ưa nhìn, nhưng Phó Đình Tín lại thấy có vẻ không cân đối lắm, sống mũi quá cao, cằm quá nhọn, mắt hai mí hình như là đi cắt, lúc cười trông rất cứng, chắc chắn là phẫu thuật thẩm mỹ. Cho nên hắn nói vậy, Khâu Minh cũng không thấy lạ, tiếp tục cười hỏi: “Hồi ấy tôi chẳng có gì nổi bật, nhưng mà tôi chưa từng quên cậu. Thời cấp ba cậu là nam thần toàn trường, trong đám bạn học có rất nhiều người thầm mến cậu.”

Phó Đình Tín nghe thấy có vẻ sai sai, liền nhíu mày hỏi: “Vậy hả? Tôi không có ấn tượng lắm.”

“Đúng thật là thế đấy, chẳng qua bình thường cậu toàn cặp với Tôn Lạc, không hay chơi với bạn học khác thôi.” Khâu Minh tiến gần lại một bước, mùi nước hoa trên người bay tới, “Hôm nay cậu cũng đi cùng cậu ấy à? Tôi nghe nói sau khi tốt nghiệp thì cậu nhập ngũ, bao năm vậy rồi mà vẫn liên lạc với cậu ấy, tình cảm của hai người tốt thật.”

“Ừ.” Phó Đình Tín lặng lẽ kéo dài khoảng cách, đáp qua loa, “Tốt nghiệp xong thì mọi người đường ai nấy đi, trong quân đội cũng không tiện liên lạc với bên ngoài. Giờ cậu đang phát triển trong giới giải trí hả?”

Khâu Minh miễn cưỡng cười, ậm ờ nói: “Cũng coi như là thế. Cậu….. bây giờ đang nghỉ phép à?”

Phó Đình Tín nói: “Giải ngũ rồi.”

Khâu Minh hào hứng hơn mấy phần: “Sau này cũng dự định làm ăn hả?”

Cậu ta càng lúc càng ghé sát lại, Phó Đình Tín không biết người này tính tình xởi lởi hay là có ý gì khác, bèn dừng một chốc mới đáp: “Đang thất nghiệp, giờ dựa vào người khác nuôi.”

“Cậu có người yêu rồi?” Khâu Minh ngẩn ra, “Nam hay nữ? Là ai thế?”

Phó Đình Tín suýt thì sặc: “Còn có thể là nam hả?”

“Cũng phải,” Khâu Minh nói, “Năm đó vì trốn tránh tôi, cậu thậm chí không học đại học mà chọn nhập ngũ, tôi còn tưởng cậu thích Tôn Lạc, thì ra cậu thật sự là trai thẳng.”

Phó Đình Tín ngớ người.

Bước chân ngoài cửa phòng rửa tay bỗng ngừng lại.

【】

Tôn Lạc không nhớ mình lẳng lặng rời phòng rửa tay như thế nào, rồi đi tới vườn hoa ngoài phòng tiệc như thế nào, đến khi y hoàn hồn, điếu thuốc trong tay đã cháy hết một nửa.

Mấy tháng nay, vì Phó Đình Tín chuyển vào trong nhà nên y triệt để cai thuốc. Ai ngờ một chốc kích thích quá độ, không nhịn được lại châm một điếu.

Chuyện về quá khứ, y quả thực không nói thật với Phó Đình Tín.

Tôn Lạc phát hiện mình là gay vào khoảng lớp tám, song y không kể với bất kỳ ai cả, bao gồm cả người bạn tốt nhất là Phó Đình Tín. Mà hai người sớm chiều bầu bạn, Phó Đình Tín lại quá chói mắt, tuy y đã cố giữ đúng mực, nhưng vẫn phải lòng người bạn thẳng nam của mình, thậm chí còn từng làm chuyện ngu xuẩn như lén vứt thư tình người khác gửi cho Phó Đình Tín.

Phó Đình Tín bướng bỉnh cứng đầu, tuy thành tích kém, nhưng vừa đẹp trai lại vừa tốt tính, đối xử cực kỳ tốt với Tôn Lạc, thậm chí còn ân cần hơn cả mấy cặp đôi trong lớp. Trong lớp hay có người trêu đùa bọn họ, Tôn Lạc nhớ khi đó Khâu Minh ngồi sau bàn Phó Đình Tín, thường nói với mình bằng giọng chua xót: “Phó ca thật sự rất tốt với cậu.”

Đáng lẽ y phải sớm nhận ra, nhưng khi đó y vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình, chẳng có tâm tình phản ứng lại Khâu Minh. Mãi đến tận học kỳ hai năm lớp mười hai, thứ tình cảm âm thầm ấy tựa như ngọn lửa thiêu đốt con tim, Tôn Lạc dù có lý trí và ẩn nhẫn đến đâu, thì đó cũng chỉ là khi so sánh với người đồng trang lứa mà thôi, y rốt cuộc không thể kiềm chế nỗi lòng mình, bèn giãi bày tình cảm trong một bức thư ngắn ngủi, kẹp vào cuốn sổ ghi chép của Phó Đình Tín.

Chạng vạng hôm sau, Tôn Lạc theo thói quen tan học liền đến nhà thể chất tìm Phó Đình Tín, y đi tới ngoài cửa phòng thay đồ, đang định gõ cửa, bỗng nghe một nam sinh nói: “…..Mày quyết định thật hả? Nghe nói làm lính khổ lắm, thà mày tham gia tuyển sinh đợt hai vẫn còn hơn nhập ngũ.”

“Thôi dẹp đi, tao không đi thì biết làm sao được? Cậu ta muốn cua tao, dù tao có lên đại học thì cậu ta cũng có thể tìm tới trường được,” Phó Đình Tín buồn bực đáp, “Không trêu nổi thì chẳng lẽ tao còn không thể trốn?”

Sau đó trong phòng vang lên tiếng xé giấy, Phó Đình Tín tức giận đạp thùng rác, hiếm khi văng tục: “Cái quái quỷ gì thế này, mịa!”

Chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nỗi thấp thỏm còn chưa kịp thả lỏng thì đã bị mưa sa gió táp đổ ập xuống.

Nửa phút sau, Tôn Lạc lặng lẽ xoay người rời khỏi nhà thể chất, không đợi Phó Đình Tín đi cùng. Y mất hồn về đến nhà, suốt đoạn đường đều nhớ tới câu nói “Tao không đi thì biết làm sao được” kia.

Y chợt nhận ra qua nhiều năm như vậy, bên cạnh mình chỉ có Phó Đình Tín là tri tâm tri kỷ, thậm chí có lúc còn xem hắn như của riêng của mình, không muốn chia sẻ cùng người khác. Hai người học cùng một nhà trẻ, cùng một trường tiểu học, cùng một trường cấp hai, thành tích của Phó Đình Tín vốn không vào được trường cấp ba trọng điểm, Tôn Lạc thà thi ít điểm hơn cũng nhất quyết phải học cùng một trường với hắn, Phó Đình Tín sợ gây ảnh hưởng đến y nên mới nhờ vả quan hệ trong nhà, xin được vào chung lớp với y.

Phó Đình Tín có lẽ cũng phát giác thứ dục vọng chiếm hữu cố chấp đó, nhưng chưa từng oán giận, thậm chí còn hào phóng dành hết sự chú ý của mình cho y. Cũng chính vì hắn dung túng, nên mới khiến Tôn Lạc sinh ra tình yêu không thiết thực ấy.

Trước đó, Phó Đình Tín chưa từng đề cập chuyện nhập ngũ với y, một chữ cũng không.

Tôn Lạc tự xét, quên đi hết thảy, cùng Phó Đình Tín thi lên đại học, chuyện như vậy y có thể làm được.

Thì ra y đã dồn Phó Đình Tín đến bước đường này từ lúc nào chẳng hay.

Khiến hắn hận không thể cao chạy xa bay, cách thật xa khỏi y.

Không bao lâu sau, Phó Đình Tín thông qua kiểm tra sức khỏe, trước khi nhập ngũ liền lôi kéo đám bạn đi ăn thịt xiên uống rượu, náo nhiệt đến tận đêm khuya, cuối cùng chỉ có Tôn Lạc sắp thi đại học là còn tỉnh táo, ngồi trên taxi nhìn hắn chăm chú suốt cả đoạn đường, cuối cùng chẳng làm gì cả, đưa Phó Đình Tín về nhà an toàn.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tôn Lạc thay đổi phương thức liên lạc và địa chỉ, tận lực lảng tránh tất cả tin tức có liên quan đến Phó Đình Tín, hai người cách xa ngàn dặm, dần dà không còn qua lại nữa.

Y cố chấp suốt mười năm, cuối cùng cũng học cách buông tay vào đêm đó.

Nhưng ở trong lòng y, đâu có ngày nào từng buông được người kia?

Tình yêu và tuyệt vọng khắc trong tim chưa từng bị thời gian mài mòn, trái lại còn ngày càng sâu đậm theo năm tháng tăng dần. Tôn Lạc rốt cuộc không còn gặp được ai khiến y động tâm nữa, Phó Đình Tín trước đây tốt với y bao nhiêu, sau khi tách biệt lại càng thống khổ bấy nhiêu, ký ức nhiều lần được hồi tưởng lại, mỗi nét đều như in trong huyết nhục, muốn quên cũng không quên được.

Trời xui đất khiến, Phó Đình Tín lại lần nữa trở về bên y, hắn mất trí nhớ, nhưng tính cách chẳng thay đổi, giọng điệu nói chuyện với Tôn Lạc vẫn thân thiết như thưở nào. Đây quả thực là cơ hội trời ban, ký ức của Phó Đình Tín như một tờ giấy trắng, mặc y muốn tô vẽ như thế nào cũng được.

Nhưng Tôn Lạc không dám nhắc đến bất cứ thứ gì liên quan đến đề tài “đồng tính luyến ái” trước mặt hắn, thậm chí không dám lộ ra chút manh mối nào —— Có thể là bởi tư vị bị đánh văng khỏi mộng đẹp quá đau, y không muốn chịu đựng thêm lần nào nữa.

Mấy năm nay Tôn Lạc rất ít liên hệ với bạn học cấp ba, từ lâu đã quên mất trong đời từng xuất hiện một nhân vật nhỏ như Khâu Minh, nhưng hôm nay lại đột nhiên nghe thấy lời kể khác xa tình hình năm đó.

Tại sao Phó Đình Tín lại nhập ngũ vì Khâu Minh?

【】

Đêm tiệc hôm đó, Phó Đình Tín tìm thấy Tôn Lạc bị muỗi chích đầy người trong vườn hoa. Không ai trong hai người đề cập đến cuộc gặp tình cờ trong phòng rửa tay, Phó Đình Tín là vì không để trong lòng, còn Tôn Lạc thì là tâm sự quá nặng. Sau lần ấy tất cả vẫn êm đềm như thường, chỉ là dần dần, Phó Đình Tín phát hiện Tôn Lạc có chút kỳ lạ.

Đương nhiên, không phải là “kỳ lạ” theo hướng xấu.

Hồi mới bị thương, Tôn Lạc đối xử với hắn rất chu đáo ân cần, nhưng trước sau vẫn giữ chừng mực, như thể giữa hai người có một “ranh giới” không thể vượt qua vậy. Nhưng sau khi trở lại, động tác tiếp xúc tứ chi càng lúc càng nhiều, sự kiên trì của Tôn Lạc dường như đã chất chứa rất nhiều năm, trao tặng hết cho hắn không giữ lại một chút nào, tìm bác sĩ thuốc men cho hắn, giúp hắn rèn luyện điều trị, tựa như một con trai trước nay luôn đóng chặt bỗng hé ra một khe nhỏ. Rọi chiếu ánh áng ấm áp ngập tràn căn phòng.

Phó Đình Tín cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ thanh tâm quả dục, tất nhiên cảm nhận được tâm tư của y, và cũng không thể thờ ơ không động lòng được.

Lại qua mấy ngày, Tôn Lạc rốt cuộc cũng quyết định, hẹn bạn học cũ hồi đó đi ăn.

Bạn học cấp ba từ lâu không liên lạc, mấy người thân với Phó Đình Tín nhất thì người xuất ngoại, kẻ đi nơi khác an cư lạc nghiệp. Tôn Lạc tốn mấy ngày, cuối cùng chỉ liên hệ được với một phú nhị đại mới mở công ty ở thủ đô. Công ty của đối phương ở khu khác, để biểu đạt thành ý nên Tôn Lạc đặc biệt lặn lội buổi trưa kẹt xe tắc đường để đến.

Y tranh thủ đi lúc giờ nghỉ trưa, đến nơi thì quán cơm dưới lầu công ty của bạn cũ đã qua giờ ăn rồi, hai người cũng không cần cơm nước thịnh soạn gì, chỉ tùy ý chọn một tiệm cà phê nói chuyện.

Bạn học cũ khá là nhiệt tình với y, có lẽ là nể mặt Phó Đình Tín: “Lão Phó dạo này thế nào rồi? Cậu không nhắn thì tôi cũng chẳng biết nó nằm viện đấy, hôm sau phải tìm thời gian đi thăm nó mới được.”

“Ngoại thương đã khỏi rồi,” Tôn Lạc giơ tay chỉ vào huyệt thái dương, “Chỉ là tụ huyết chỗ này vẫn chưa hết, không nhớ được chuyện quá khứ.”

Bạn học cũ trấn an: “Cậu đừng sốt ruột, bệnh này phải từ từ chữa trị, không chừng ngày nào đó nó lại tự khỏi ấy chứ.”

Tôn Lạc gật đầu, nói: “Tôi tới tìm cậu là vì có chuyện muốn hỏi, năm đó cậu thân với cậu ấy nhất, cậu có biết rốt cuộc vì sao cậu ấy lại nhập ngũ không?”

“Người thân với nó nhất phải là cậu mới đúng. Bọn tôi chỉ hay chơi bóng cùng nhau thôi, không nghe nó nói lý do,” Bạn học cũ bảo, “Cậu bật mí chút được không?”

Tôn Lạc: “Cậu còn nhớ Khâu Minh không?”

“Khâu Minh? Ai cơ?” Bạn học cũ vắt óc nghĩ cả buổi trời, “……À, cậu nói cái tên tiểu bạch kiểm ngồi sau hai cậu ấy hả, tôi nhớ ra rồi.”

“Chẳng phải cha của Khâu Minh là Khâu Vĩnh Sơn hay sao, là cái ông “Vua bán lẻ” nổi tiếng hồi năm hai lẻ mấy, không thì Khâu Minh cũng chẳng vào được trường chúng ta. Mà sau đó hình như phá sản, bỏ lại vợ con, một mình chạy sang Mỹ trốn nợ. Năm ngoái còn nằm trong danh sách đen.”

(Danh sách những người có điểm tín nhiệm xã hội thấp. Những người này sẽ chịu rất nhiều hạn chế từ xã hội. Ví dụ người nợ nần sẽ không thể nâng điểm trừ phi trả hết nợ.)

“Cậu nhắc mới nhớ, tôi vẫn còn chút ấn tượng. Một anh em của tôi nói là Khâu Minh từng theo đuổi lão Phó, lộ liễu lắm, suốt ngày đưa nước tặng quà cho nó, thích đến sắp phát điên lên được. Nghe đâu còn lén cạy cửa lẻn vào phòng giáo viên lật giấy điền nguyện vọng, muốn đăng ký cùng trường đại học với nó nữa cơ, không biết là thật hay giả nữa. Lão Phó chưa từng kể với cậu à?”

Tôn Lạc nắm chặt quai tách, lắc đầu.

“Cũng phải, hồi ấy trong mắt trong lòng lão Phó chỉ có một mình cậu, không kể với cậu chắc vì sợ chuyện này ảnh hưởng cậu thi đại học.” Bạn học cũ cười nói, “Chắc cậu không biết đấy thôi, lúc trước cậu lén vứt thư tình của lão Phó, tình cờ bị nó nhìn thấy, sau đó người khác lại tặng quà cho nó, nó đều lặng lẽ xử lý sau lưng cậu đấy. Lúc đó toàn bộ đội bóng rổ bọn tôi, ngày này cũng xé thư tình với ăn sô cô la thay nó ha ha ha ha…..”

Tôn Lạc: “!!!”

Bạn học cũ: “Nó đối xử với cậu thật sự không có gì để nói. Bọn này hồi trước hay hút thuốc cạnh thùng rác sau nhà thể chất, cậu chưa thấy đấy thôi, nó hút điếu thuốc mà như đi ăn trộm vậy, chưa bao giờ dám mặc áo khoác, hút xong là đứng ở đầu gió tận mười phút, chỉ sợ cậu ngửi được mùi.”

Tôn Lạc hoàn toàn bất ngờ, bị mấy câu này đánh trúng vết thương sâu kín trong lòng, y ngẩn ngơ, bạn học cũ thì vẫn đang cảm khái: “Mới đó đã bao năm trôi qua rồi, nó xảy ra chuyện, có cậu tất bật săn sóc, lão Phó hồi trước không thương cậu phí công. Tốt lắm, có thể làm anh em nhiều năm như thế thật chẳng dễ dàng.”

Tôn Lạc vô thức gật đầu, bạn học cũ thấy y mất tập trung, bèn dùng thìa gõ gõ miệng tách, làm cho y hoàn hồn: “Giám đốc Tôn, cậu lặn lội đường xa đến tìm tôi, rốt cuộc là muốn hỏi cái gì đây? Đến bảo tôi hồi tưởng lại năm tháng thoi đưa của hai người à?”

“Tôi đã hỏi xong rồi,” Tôn Lạc vội đằng hằng, ngượng ngùng xin lỗi, “Xin lỗi, làm tốn nhiều thời gian của cậu như vậy.”

Bạn học bỗng dưng nhìn y chằm chằm một hồi, cuối cùng bật cười nói: “Không có gì. Trong lòng cậu nắm chắc là được.”

Hai người chào tạm biệt ở cửa, bạn học cũ nhìn theo bóng Tôn Lạc lái xe ra đường chính, rút một điếu thuốc, không biết nghĩ đến cái gì mà bỗng tặc lưỡi, hả hê nghĩ thầm: “Mình đã bảo ánh mắt tiểu tử Tôn Lạc này nhìn lão Phó không bình thường mà nó cứ không tin, giờ thì bị người ta đè nhá, đáng đời.”

【】

Đoạn hội thoại năm ấy rốt cuộc là sao, ngoại trừ Phó Đình Tín, có lẽ không một ai có thể cho y đáp án xác thực, nhưng điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa. Khúc mắc nhiều năm đè nặng trong lòng như cục đá bỗng chốc biến mất, trái tim nhẹ bẫng như muốn bay lên.

Y hiện tại chỉ muốn về nhà thật nhanh, ồm chầm lấy cái người bị chính tay mình đẩy ra xa.

Tôn Lạc lái xe về biệt thự như bị người ta rượt theo truy sát, không thấy Phó Đình Tín trong phòng khách, y tìm tầng trên tầng dưới một vòng, cuối cùng phát hiện hắn đang dựa vào sô pha chợp mắt trong phòng chiếu phim. Hình ảnh trên màn hình biến ảo, bộ phim chiếu đến hồi kết, tiếng ca dần vang lên theo phụ đề ——

“Khuôn mặt thân quen của người trong mộng

Em là sự dịu dàng mà anh chờ đợi…..”

“Rung động quen thuộc giữa em và anh

Tình yêu rồi sẽ thức tỉnh…..”

“Tháng năm vui buồn duy chỉ có tình yêu là thần thoại vĩnh cửu,

Không ai lãng quên lời thề xưa cũ,

Nước mắt của em hóa thành cánh bướm rợp trời

Tình yêu là làn gió dưới đôi cánh ấy, hai trái tim chao liệng tự do…..”

(Đây là bài “Thần thoại” hay “Endless love” quen thuộc đó mọi người, nhưng bản này là lời của Tôn Nam & Hàn Hồng nha.)

Đây là bộ phim từ mười mấy năm trước, lúc chiếu chim hai người cùng đến rạp xem, năm đó nó nổi khắp phố lớn ngõ nhõ, là hồi ức thanh xuân của một đời người, khúc nhạc dạo chỉ cần vang lên là Tôn Lạc có thể ngâm nga theo.

Y đứng lặng trong căn phòng chiếu phim tối tăm, nghe hết bài hát, tâm trạng sôi trào dần dần bình tĩnh lại. Tôn Lạc có thể hiểu được phần nào nguyên nhân vì sao Phó Đình Tín xem lại bộ phim này, người này tuy ngoài miệng cứ hi hi ha ha chẳng chịu nói gì, nhưng ai lại thật sự nguyện ý làm một u hồn dị thế không nơi nương tựa chứ?

Y thầm thở dài, cầm lấy tấm chăn bên cạnh, cẩn thận đắp cho Phó Đình Tín.

Động tác của y nhẹ nhàng không gây tiếng động, nhưng từ lúc y vào Phó Đình Tín đã tỉnh rồi, chẳng qua vẫn giả bộ ngủ thôi, giờ thấy y ghé lại thì đột nhiên nảy ý xấu, túm lấy cổ tay Tôn Lạc, gạt chân làm y té ngã, trọng tâm bất ổn, chúi đầu vào ngực hắn.

Tôn Lạc chống tay lên sô pha, suýt chút nữa bị hắn hù chết: “Hồ đồ! Lỡ va vào cậu thì sao đây!”

Phó Đình Tín cười to, khẽ vỗ lưng y: “Cường tráng lắm, va không hỏng đâu.”

“Dù có thế cũng không được, cậu vừa mới gãy xương…..”

Phó Đình Tín mỉm cười nhìn y chăm chú khiến lời nói của Tôn Lạc nhỏ dần, nhiệt độ nơi lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp sơ mi mỏng manh, truyền tới làn da, chạy dọc theo thần kinh và cơ bắp, người y nóng đến tê rần, lồng ngực lại sinh ra vô số ý nghĩ rối loạn.

Phó Đình Tín vừa ngẩng đầu liền thấy y rũ hàng mi dài, sống mũi cao thẳng đỡ lấy cặp kính, đôi mắt đẹp đẽ bị che khuất sau lớp kính. Chẳng biết nghĩ gì mà hắn lại vươn tay tháo kính Tôn Lạc xuống, hai người có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau, chóp mũi kề sát, tư thế hơi quá thân mật.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt, lông mi rung rinh như cánh bướm hoảng loạn đập trên đầu ngón tay hắn. Hầu kết Phó Đình Tín khẽ động, cầm lòng không đặng đè y xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng kia.

Cái chạm ấy rất nhẹ, nhẹ như thể lông chim lướt qua, nhưng Tôn Lạc vẫn cảm thấy như bị bàn ủi dí lên, y đột nhiên bật dậy, lảo đảo lùi về sau mấy bước, suýt ngã nhào xuống thảm trải sàn.

Sự ôn nhu trong mắt Phó Đình Tín lập tức đóng băng.

Hắn run rẩy một thoáng, mới chậm rãi chớp mắt, cố bình tĩnh hỏi: “……Ghét tôi sao?”

Tôn Lạc vô cùng bối rối, lúc nghe Phó Đình Tín hỏi vậy thì còn chưa tỉnh táo, chỉ vô thức lắc đầu. Phó Đình Tín lại nói: “Vậy cậu…..”

Còn chưa dứt lời, liền nghe Tôn Lạc cất tiếng khàn khàn: “Cậu không ghét tôi ư…..?”

“Hả?” Phó Đình Tín khó hiểu, “Sao tôi phải ghét cậu?”

Đôi mắt mất đi vật che chắn đột nhiên ửng đỏ, y như lần thứ hai mổ trái tim mình ra, hèn mọn nâng hai tay dâng lên, cho người ta đạp ở dưới chân, ngập ngừng nói: “Tôi là….. gay.”

“Nói thừa,” Phó Đình Tín quả thực phải quỳ cái mạch não của y, “Tôi cũng thế mà, không thì cậu nghĩ tôi vừa mới làm gì?”

“……”

Phó Đình Tín đứng dậy khỏi sô pha, muốn dỗ y, nhưng thấy Tôn Lạc cúi thấp đầu, ống tay áo khẽ run, trông có vẻ đang hoảng loạn, hắn cảm thấy vẫn nên thôi: “Trước tiên cậu hãy bình tĩnh lại đã, đừng nghĩ lung tung gì, chờ cậu nghĩ xong rồi chúng ta nói tiếp.”

Nói rồi, hắn xoay người định ra ngoài, ai ngờ Tôn Lạc đột nhiên từ sau lưng nhào tới, ôm chặt hắn như bắt trộm: “Không được đi!”

Nếu là người khác thì chắc Phó Đình Tín đã hất ra rồi, nhưng đây lại là Tôn Lạc, hắn thoáng khựng lại, sau đó đứng nguyên ở chỗ cũ: “Hả? Sao vậy?”

Tôn Lạc cao hơn hắn mấy centimet, đôi môi đúng lúc chạm vào tai hắn. Một cái hôn ấm áp, run rẩy bất ngờ đặt lên tai Phó Đình Tín: “Tôi không ngờ được….. Tôi thích cậu, thích cậu biết bao năm rồi…..”

Tim Phó Đình Tín bỗng đập điên cuồng, ngoài miệng thì bảo: “Thật không đấy? Thế mà cậu còn nói chúng ta là bạn bè.”

“Tôi không dám nói thật với cậu,” Tôn Lạc vùi đầu vào cổ hắn, hai tay nắm chặt áo hắn, thì thào, “Tôi tưởng cậu ghét đồng tính.”

Phó Đình Tín thở dài, rút một tay ra, đặt lên mu bàn tay y, nghiêng đầu hỏi: “Có phải trước đây tôi từng làm chuyện gì khiến cậu hiểu lầm không?”

Tôn Lạc im lặng không nói, chỉ lí nhí “Ừ” một tiếng.

Phó Đình Tín nghe ra cảm xúc ấm ức từ âm tiết kia, hắn vừa thấy bất đắc dĩ, vừa thấy mềm lòng. Tính hắn lười giải thích, người khác muốn nghĩ sao thì tùy, nhưng Tôn Lạc không phải người khác, vậy nên đành lựa lời: “Tôi không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng nếu như là cậu, cho dù tôi không hiểu đi chăng nữa, nhưng chắc chắn sẽ không ghét cậu.”

Như thể thanh trường kiếm treo trên cao rốt cuộc thả xuống, nhưng lại không đâm vào ai, mà chỉ tra vào trong vỏ kiếm.

Tôn Lạc hoàn toàn nghe tai trái ra tai phải, y không để ý Phó Đình Tín nói cái gì, chỉ cần đáp lại như vậy là đủ rồi. Y lâng lâng chìm đắm trong sự ôn nhu và thỏa mãn ấy, rồi lại bừng tỉnh nghĩ thầm: Sao năm đó y không đi tìm Phó Đình Tín hỏi cho ra nhẽ chứ?

Tại sao không chính tai nghe cậu ấy giải thích, dù là từ chối nhưng dù sao vẫn tốt hơn bảy năm thống khổ dằn vặt và biệt ly đằng đẵng.

Tại sao y không chịu tin tưởng, người này tốt đến vậy, xưa nay chưa từng khiến y chịu tổn thương.

“Hôn thêm cái nữa đi,” Y xoay mặt Phó Đình Tín về hướng mình, vội vã tìm kiếm sự an ủi từ chiếc hôn dịu dàng, lại nói một lần nữa: “Tôi thích em. Thích em rất lâu rồi.”

“Trùng hợp thật,” Phó Đình Tín đón nhận đôi môi y, “Em cũng thích anh rất lâu rồi.”

“Hả?”

“Bắt đầu từ kiếp trước.”

【Kết thúc】

Phó Đình Tín là kiểu người chẳng thể ngồi không được, hắn dưỡng thương mấy tháng, thành công bẻ cong bản thân, cảm thấy cả sinh lý lẫn tâm lý đều khôi phục trạng thái khỏe mạnh, vì vậy bèn bắt đầu tìm việc làm.

Tôn Lạc nghe kế hoạch hùng hổ của hắn xong, cuối cùng dịu dàng nói: “Hay là em đến làm cho công ty của anh đi.”

Phó Đình Tín: “Em chỉ có bằng cấp ba, chẳng biết làm gì cả, chỉ có thể làm tài xế cho anh thôi.”

Tôn Lạc đồng ý: “Được, không thành vấn đề, em muốn làm bồ nhí cũng được.”

“Em quả thực không nhìn lầm anh mà,” Phó Đình Tín than thở, “Có phải anh còn muốn đóng cửa văn phòng lại rồi…..”

Tôn Lạc nhào tới chặn miệng hắn lại.

Bắt đầu từ hôm nay, giám đốc Tôn trải qua tháng ngày hạnh phúc, sáng có tài xế đưa đón, trưa cho tài xế mang cơm, tối có tài xế làm ấm giường.

Đáng tiếc chỉ được vài bữa, Phó Đình Tín đòi nghỉ không làm nữa.

Tôn Lạc nằm trên đùi hắn hầm hừ hỏi: “Tại sao? Chê ông chủ không đủ đẹp trai hay là chê đãi ngộ không đủ cao!”

“Anh có thấy ông chủ nào đòi tài xê hôn một cái mới chịu xuống xe chưa?” Phó Đình Tín cười nhạo, “Giám đốc Tôn, cái này người ta gọi là lạm chức chức quyền quấy-rối-tình-dục đấy.”

Ký ức của Phó Đình Tín không hề mất hẳn, đã sắp lấy lại toàn bộ rồi. Hắn từ từ nhớ lại từng đoạn ngắn một, mặc dù ban đầu còn hơi hỗn loạn, nhưng sau mấy năm thì cơ bản chẳng khác gì người bình thường cả.

Năm thứ hai sau khi hai người bên nhau, Phó Đình Tin liên lạc với mấy chiến hữu xuất ngũ, cùng nhau mở một quán lẩu. Trước đây trụ sở huấn luyện của bọn họ là ở Tây Bắc, tình cảm đối với nơi này rất sâu đậm, vì vậy sau khi khảo sát liền ký hợp đồng với nông dân chăn nuôi ở địa phương, mua thịt dê bò từ thảo nguyên chuyển thẳng đến thủ đô. Về sau quán lẩu làm ăn phát đạt, thậm chí còn mở chi nhánh ở đối diện tập đoàn Thái Hợp.

Ngày quán mới khai trương trùng với sinh nhật Tôn Lạc, y không nhớ, nhưng vì muốn lấy lòng Phó Đình Tín nên hôm ấy đặc biệt mời bạn bè đến ăn lẩu.

Đang ăn thì Phó Đình Tín gõ cửa phòng, mấy nhân viên phục vụ bưng đĩa đựng trái cây và bánh ngọt, vừa hát “Chúc mừng sinh nhật” vừa nối đuôi nhau đi vào.

Một người đồng loạt ồ lên.

Phó Đình Tín mặc sơ mi trắng quần âu, dáng người cao ráo, anh khí bức người, hắn thong dong đi tới, ôm lấy Tôn Lạc hôn một cái, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Việc hai người bên nhau đã xem như công khai một nửa, chỉ là chưa từng lộ liễu trước mặt người ngoài như vậy bao giờ. Tôn Lạc hơi ngượng ngùng, hai tai đỏ lên, đôi mắt ngậm cười: “…..Cảm ơn, cùng chung vui.”

Phục vụ bắt đầu cắt bánh sinh nhật chia cho mọi người, trong tay Tôn Lạc cũng có một đĩa, trên đó là một bông hoa kem không hoàn chỉnh cho lắm, Phó Đình Tín cười bảo: “Nếm thử đi. Hoa này em tự tay làm đấy.”

Đừng nói nhìn không đẹp, cho dù hoa này làm bằng xốp bọt biển, Tôn Lạc cũng có thể nuốt xuống với vẻ mặt không đổi sắc ——

“Hả?”

Y cắn phải thứ gì đó giấu trong lớp trứng.

Phó Đình Tín tốt bụng đưa cho y tờ giấy ăn, Tôn Lạc che miệng quay người đi, một chiếc nhẫn lấp lánh rơi xuống tờ giấy ăn trong tay y.

Tôn Lạc: “!!!”

Đám tinh anh áo mũ chỉnh tề trong phòng khách bắt đầu điên cuồng vỗ tay hú hét: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Phó Đình Tín rút một tờ giấy ăn lau khô chiếc nhẫn kia, nắm lấy Tôn Lạc, tay trái quơ quơ, chăm chú nhìn y, cười hỏi: “Có gì muốn nói với em không?”

Khoảnh khắc ấy, Tôn Lạc bỗng chốc hiểu ý hắn, một câu hứa hẹn bật thốt ra một cách tự nhiên.

Tựa như trăng đến rằm trăng tròn.

“Anh yêu em ——“

“Đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu mình em thôi.”

Chiếc nhẫn kia vừa vặn đeo vào tay hắn.

Lần này, sợi tơ hồng đứt đoạn cuối cùng cũng kết lại, trói chặt mối duyên phận dang dở, cả cuộc đời này, vĩnh viễn không buông tay, vĩnh viễn không chia cách.

Editor: Mị chèo nhầm thuyền các bạn ạ:)) Thuyền lật muốn khóc tiếng chó luôn.

Btw thật ra đôi này thảm vl, độ thảm đã được giảm bớt rồi đấy, mời đọc status của tác giả:

“Kỳ thực trong thiết lập ban đầu, Phó Đình Tín và Túc vương điện hạ còn thảm hơn bây giờ nhiều.

Thời tiên đế tại vị, kinh thành từng bị đại quân ngoại tộc xâm lăng, Túc vương điện hạ anh dũng thiện chiến, là người thừa kế có triển vọng nhất, ông và Phó Đình Tín từ nhỏ lớn lên bên nhau, thành thạo cung mã, vậy nên lúc nguy nan liền xuất quan nghênh chiến, kết quả binh bại rồi sau đó không rõ tung tích, khiến hoàng đế hiện tại leo lên ngai vàng.

Phó Đình Tín một mực cho rằng ông không chết, tìm kiếm ông ở Bắc Cương rất nhiều năm, sau đó tử trận sa trường, Phó Thâm lại thay ông tiếp tục tìm.

Thật ra Túc vương bị người Thát bắt làm tù binh, ông bị trọng thương, che giấu thân phận, làm nô lệ trên thảo nguyên rất lâu, sau khi bộ lạc cũ bị diệt thì ông lại bị mua đến Siberia chăn dê, trải qua ngàn cay vạn đắng mới liên lạc được với Trung Nguyên, Phó Thâm nhân cơ hội nghị hòa với Đông Thát liền đòi về một tốp người Hán, bấy giờ Túc vương mới được trở về Trung Nguyên. Thế nhưng cảnh còn người mất, Phó Đình Tín đã mất rất nhiều năm rồi….

Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy hít thở không thông, dục vọng cầu sinh đã khiến tôi sửa lại thiết lập.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio