“Đẹp quá!” Nhìn lên bầu trời đêm, lấp lánh những vì sao, Nhan Hân Lam reo lên khen ngợi.”
“Là vô cùng đẹp…” Giọng nam trầm nhẹ phụ họa, Thiệu Duẫn Thiên hướng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn sang cô vừa nhảy xong nên khuôn mặt nhu mỹ ửng hồng, thành ra người ta không rõ, anh khen trời sao đêm nay sao? Hay là khen người bên cạnh?
“A…” Không biết anh đã nhìn đến ngẩn người, cô quay đầu nhìn anh, miệng vẫn cười. “Anh dọa cả đại sảnh sợ đó!” Khi anh theo nhịp nhàng, di chuyển xe lăn theo những tư thế ưu nhã, toàn bộ khách khứa trợn lồi cả mắt, toàn bộ lui hết ra xem nhảy, cả sàn nhảy rộng chỉ còn lại hai bọn họ.
“Là em khởi xướng còn gì?” Nếu không phải cô lôi kéo anh đi học nhảy, học cách điều khiển xe lăn cùng bạn nhảy khiêu vũ như bình thường, làm sao hôm nay anh có thể có kỹ thuật ưu nhã phong thái mê người, làm mọi người rơi cả cằm đây? Hơn nữa, đêm nay cũng là cô mời anh nhảy mà?
Cô thích làm người khởi xướng đấy! Hoạt động không tiện không có nghĩa là phải từ bỏ những việc tốt đẹp, chỉ là dùng một cách khác, nhưng cũng vẫn đẹp như cũ, mà khiêu vũ là một trong những việc đó.
Nhan Hân Lam thầm nghĩ vậy, gương mặt dịu dàng lại nở nụ cười, hưởng thụ không khí yên tĩnh trong sân vườn, khác hẳn với tiếng ồn ào xôn xao trong phòng.
Ai… Thực ra, hai người họ là “chuồn” ra giữa ánh mắt của bao nhiêu người đó. Nhảy xong một điệu khiến mọi người kinh ngạc tán thưởng, theo ý Thiệu Duẫn Thiên, cô đẩy anh rời sàn nhảy, đi thẳng vào sân vườn yên tĩnh ngoài tòa biệt thự. Còn, tại sao vài đồng chí làm tạp vụ sao không đi ra theo? Nghĩ cũng biết là do hành động của anh lúc muốn ra ngoài vườn, ý tứ đã quá rõ ràng —— tôi muốn yên tĩnh, đừng lại gần, đáng ghét! Thế nên người khác cũng không dám không thức thời mà đi theo!
Cô —— thật đẹp! Nhất là tắm dưới ánh trăng, cô có một hơi thở thuần khiết, thần thái dịu dàng, nụ cười nhẹ này, thật sự sẽ khiến bất cứ người đàn ông nào may mắn nhìn thấy cô phải ngây ngốc mà say mê…
Bỗng nhiên, anh cảm thấy ngực mình nóng lên, đáy lòng mơ hồ mừng rỡ, trong vườn chỉ có hai người họ, bởi vì… như vậy có nghĩa chỉ có mình nhìn thấy phong thái xinh đẹp của cô lúc này…
“Đang nghĩ gì thế?” Ánh mắt anh làm cô tim đập dồn dập, Nhan Hân Lam không khỏi hiếu kỳ cười hỏi.
“Không, không có gì!” Vội vàng thu lại tâm trí, Thiệu Duẫn Thiên không khỏi kinh ngạc mình lại có ý muốn độc chiếm với cô.
Đối với phụ nữ, trước nay anh vẫn lấy thái độ lễ độ nhã nhặn mà đối đãi, nhìn như thân thiết, thực ra cũng không dấu vết hóa giải hết cảm tình của người kia, triệt hạ mọi hành vi thân mật. Đặc biệt là sau khi tai nạn, anh tâm phòng quá nặng, ngoại trừ y tá trong bệnh viện và Trương tẩu ở nhà ra, hầu như anh chưa bao giờ cho phép phụ nữ chạm vào hai chân mình. Những mà nghĩ lại mấy ngày đầu mới biết cô đến nay, anh không chỉ một lần để cho cô chạm vào cái chân đáng ngại nhất của anh, trong lòng không hề có chút bài xích, hơn nữa trong thời gian ấy, thậm chí còn thoải mái vui sướng mà hưởng thụ cô xoa bóp chân cho anh, kệ cô nâng lên đặt xuống cũng không cảm thấy ngại ngần gì.
Mà đáng chú ý nhất là —— hai hôm trước, anh lại có phản ứng với cô, và hôm nay lại sinh lòng độc chiếm.
Tổng hợp các điều trên, việc này đại biểu cái gì? Chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, anh có chút hoảng mà nhận ra, rồi lại không nén được cười khổ, bàn tay thon dài vô ý thức xoa lên chân… Cô đáng giá được một người đàn ông hoàn hảo, xuất sắc chăm sóc, thương yêu, chứ không phải… không phải ngược lại khổ cực chăm sóc một người tàn tật như anh…
“Chân khó chịu sao?” Nhạy cảm nhận ra động tác nhỏ đó, Nhan Hân Lam vội vã ngồi xuống trước mắt anh, cẩn thận điều chỉnh vị trí hai chân anh, tiện thể nắn bóp các cơ.
“Nếu thật sự có cảm giác khó chịu, mới là tốt.” Hai chân liệt suốt bao lâu không có cảm giác, nếu thật thấy khó chịu, đó mới là chuyện tốt! Thiệu Duẫn Thiên nhẹ cười nhạt, mắt lại rũ xuống, không may rơi xuống khe mờ hơi lộ ra giữa bộ ngực, đầy đặn trắng nõn, rất là mê người nha…
Rất muốn có vẻ phong độ mà dời mắt đi, lại lần đầu trong đời phát hiện ý chí của mình yếu ớt đến thế, không làm sao buông tha được cho cảnh đẹp này…
“Duẫn Thiên, mặt anh đỏ lên thế! Anh sốt à?” Vội vàng đứng dậy, vươn tay sờ trán anh kiểm tra.
“Không… Anh không sao… Chỉ là miệng hơi khô…” Vừa ăn vụng viên kem của người ta, miệng khô lưỡi cũng khô! (kem=đậu hủ/đậu phụ mà chúng ta thường dùng)
“Em đi lấy đồ uống cho anh…” Xoay người đi vào.
“Không cần!” Nhanh chóng nắm cánh tay tinh tế, gấp gáp hô lên. Nếu vào trong, chỉ cần là người đàn ông nào hơi cao một chút đứng cạnh cô, thế nào cũng thấy cảnh đẹp như anh vừa thấy.
Có thể để anh xem, tuyệt đối không thể cho người khác xem! Ai… Ham muốn độc chiếm của đàn ông lại quấy phá… Còn nói gì mà cô xứng đáng người tốt hơn! Chỉ là thế này, anh đã không chịu được rồi, huống chi nếu có ngày, cô cùng một người đàn ông khác cùng một chỗ, thật sự anh có thể chân thành chúc phúc được sao?
Nghĩ đến đây, Thiệu Duẫn Thiên thực phỉ nhổ mình, quá hèn hạ. Không dám theo đuổi, lại không muốn người khác phát hiện ra những điểm tốt đẹp của cô.
Bị hành động đột ngột của cô dọa, Nhan Hân Lam vẻ mặt lo lắng: “Anh chắc chắn không có chuyện gì chứ?” Nhìn anh thực sự không giống bình thường!
“Anh…” Vốn định lắc đầu, nhưng lại nghĩ, nếu nói là không có chuyện gì, cô nhất định sẽ kiên trì vào trong lấy đồ uống cho anh, lập tức đê tiện mà giả vờ tỏ vẻ mệt mỏi. “Anh thấy hơi mệt, người hơi khó chịu.” Cô chắc chắn sẽ ưu tiên lo lắng cho thân thể anh.
“A — có muốn đi về trước không? Bây giờ anh có thể rời đi không?” Quả nhiên, cô lo lắng mà.
“Có thể! Em đẩy anh đến chỗ đỗ xe đi, anh bảo tài xế đưa hai chúng ta về.”
“Được, mình đi.”
Dưới ánh trăng đêm, cô gái dịu dàng xinh đẹp có vẻ lo lắng, cứ thế mà bị chàng trai nhã nhặn ngồi xe đẩy lừa đi về mất.
“Chậc chậc! Kỹ áp toàn trường, diễm kinh tứ tọa, lão đại a!” Tặc lưỡi trêu chọc, Thiệu Duẫn Cương cười không dứt. (câu thành ngữ trên tạm hiểu là tài năng được biễu hiện làm kinh ngạc người xem, kiểu anh múa Hàm Hương tung bướm của CN’s got talent mùa thứ vừa rồi ý)
“Mày lại nói gì thế!” Đầu cũng không ngẩng, Thiệu Duẫn Thiên không dừng tay, tiếp tục xử lý tài liệu.
“Đừng giả nai! Hôm qua anh khiêu vũ với Nhan tiểu thư quá đẹp, hai người đi rồi, tất cả khách khứa đều bàn luận sôi nổi, khâm phục vô cùng… Nói mới nhớ, lão đại, anh cũng thật quá đáng! Chỉ lo cùng ý trung nhân chuồn êm, bỏ lại em và bà đàn ông ở đằng kia, thật không có tình nghĩa huynh đệ gì hết!” Ai… Thực sự là đau lòng! Ba người cùng đi một xe đến, kết quả lão đại lại gọi tài xế lái xe đi trước, hại hắn và bà đàn ông còn phải đi nhờ xe người khác về.
“Cái gì mà ý trung nhân?” Nghe vậy, tay khựng lại, Thiệu Duẫn Thiên ngẩng đầu nhíu mày. “Đừng nói nhảm! Nếu để phiền đến Hân Lam thì không tốt đâu.” Lời này mà truyền ra ngoài, để cho đám nhà báo biết, không biết sẽ nói thành cái gì.
“Lão đại, còn chưa chịu thừa nhận.” Vạch trần anh trong ngoài bất nhất, Thiệu Duẫn Cương nghiêm túc nói: “Lẽ nào em còn không biết anh? Thành thật đối diện với mình đi!”
Nhìn chăm chăm khuôn mặt dương cương tuấn dật của người nào đỏ, Thiệu Duẫn Thiên không khỏi thở dài: “Sao mày nhìn ra được?” Biết mình không gạt được em trai, đanh phải thừa nhận thôi.
“Từ cách anh đối xử với cô ấy.” Đuôi mày cong lên, đắc ý cười to. “Lão đại, trước giờ đối với phụ nữ bao giờ chẳng lễ độ ôn hòa nhưng mà lại khó thân cận, nhưng chỉ có Nhan tiểu thư đó thân thiết với anh mà không bị anh bài xích. Hơn nữa, từ trước đến nay đối với người anh yêu thương sâu sắc anh đều ngoan ngoãn phục tùng, điểm này, có thể thấy từ lần anh để cho cô ấy áp tải anh trở về bệnh viện khám bệnh. Từ trước đến nay, trừ nhan tiểu thư, cũng chỉ Kỷ Tình Vân được anh đối xử như thế.”
Sống ba mươi năm, chỉ có hai người phụ nữ, anh cả của hắn cũng quá mức trong sáng… Nói thế, hay là nói hai cô gái đó đánh giá cao lão đại rồi. Vị nhan tiểu thư này hẳn là còn chưa bị ăn đâu, nói vậy thì… Ha ha, lão đại cũng cần hưởng tư vị nữ nhân a!
Hóa ra trong khi anh còn hồn nhiên chưa nhận ra tình cảm của mình, anh đã biểu hiện rõ ràng như vậy, để cho Duẫn cương dể dàng nhìn ra như thế… Thiệu Duẫn Thiên cười khổ.
“Lão đại, giờ tích cực theo đuổi hạnh phúc đi! Em tuyệt đối ủng hộ anh.” Hơn nữa còn giơ cả hai tay tán thành.
Vô thức xoa chân, cười khô khốc. “Hân Lam, cô ấy… Cô ấy đáng được nhiều hơn… Anh không xứng…”
“Nói bậy!” Nhìn anh trai không có tự tin, Thiệu Duẫn Cương nháy mắt nổi giận. “Lão đại, anh rất tốt! Trên thế gian không có cô gái nào là anh không xứng hết… Anh… Anh còn nghĩ như vậy, đừng trách em không nể anh khó hoạt động mà đánh anh một trận! Huống hồ, anh ở trong mắt cô ấy, chính là người tốt nhất. Anh không thử hỏi, làm sao biết được ý nghĩ của cô ấy?” Mẹ nói! Lão đại bình thường sáng suốt lắm mà, sao gặp truyện này lại ngốc thế không biết! Thật khiến hắn… khiến hắn muốn đánh người! (nguyên văn là làm thịt anh. Khổ thân tôi, sao làm ngôn tình lại ngồi soi hint huynh đệ thế này?)
“Anh…”
“Đừng có nói anh xứng hay không xứng gì đó nữa.” Nheo mắt nguy hiểm, khẩu khí cứng rắn, “Cho mình cơ hội, đừng để sau này hối tiếc!”
“Vậy sao? Cho mình cơ hội à…” Thở dài lẩm bẩm, anh suy tư hồi lâu, rồi mới nhướng mày chầm chậm cười. “Mày nói đúng!”
“Thừa lời! Chuyện nam nữ, em đây cao thủ đi qua bao bụi hoa suốt mười năm, còn nói sai được chắc?” Thấy anh có vẻ đã thông, Thiệu Duẫn Cương mới hơi bớt giận.
Thiệu Duẫn Thiên nghe thế buồn cười: “Không phải cao thủ đã về hưu rồi à? Nghe một người đã về hưu lâu rồi nói chuyện, có vẻ cũng không đáng tin lắm.”
“Ngay cả có về hưu, thì đẳng cấp vẫn còn đấy!” Mắt trừng lạnh, cười tà. “Căn cứ vào sự quan sát của cao thủ em đây, Nhan tiểu thư chắc chắn có ý với anh. Không chừng cô ấy đã sớm thích anh từ lâu! Anh cũng không cần phải tấn công gì hoành tráng, chỉ cần cưỡi ngựa trắng đến đón trước cửa lâu đài, cô ấy sẽ vui vẻ mà mở cửa cho anh ngay.” Hờ hờ… khả năng này cao lắm.
Đây là cái ví dụ kiểu gì vậy? Thở dài vì sự dùng từ của hắn, Thiệu Duẫn Thiên lắc đầu bật cười, nhưng trong lòng lại như được cổ vũ mà sôi sục…
Đúng, anh nên tự cho mình một cơ hội! Một cơ hội tìm thấy hạnh phúc…
“A, được rồi, lão đại!” Có lẽ bị cuộc nói chuyện vừa nãy kích thích, Thiệu Duẫn Cương không biết lấy ở đâu ra một tờ báo vừa ra lò, cười rất tà ác mở ra trước mặt anh. “Vừa lúc nãy anh bảo em không nói nhảm kẻo làm phiền phức cho Nhan tiểu thư. Nhưng mà, rất tiếc phải nói với anh là, phiền phức đã có rồi!”
Chỉ thấy tất cả tiêu đề tạp chí dù giải trí hay kinh tế đều là tin buổi tiệc hôm qua và ảnh chụp.
Nhìn đây! Phiên bản tài chính và kinh tế viết —— tập đoàn Đại Hoa và tập đoàn Đông Ngô nối lại tình xưa? Dưới ảnh chụp to là đoạn Kỷ Tình Vân cúi người ôm anh, cũng không biết là muốn nói hai công ty quan hệ tốt đẹp, hay là ám chỉ tình xưa không rủ cũng tới?
Phiên bản lá cải thì đầu đề là —— “cùng tình mới thần bí khiêu vũ, cùng tình cũ ôm nhau”! Tiêu đề nhỏ —— “hai cô gái tranh một đống phân?” Đến mức ngoài vài bức ảnh chụp Kỷ Tình Vân ôm anh ra, còn có vài bức anh và Nhan Hân Lam khiêu vũ.
Nhìn đám báo chí, Thiệu Duẫn Thiên không khỏi nhíu mày, từ đáy lòng thực sự sợ Hân Lam nhìn thấy báo viết rồi, vì để không bị người ta bàn tán sẽ giữ khoảng cách với anh, còn có đám chó săn đáng ghê tởm quấy rồi cuộc sống yên tĩnh của cô.
“Ai… Lão đại, đây cũng là chuyện không thể tránh! Anh cũng biết nhà báo thích nhất là nói láo, bọn họ cũng chỉ vì cơm áo mà thôi…” Rất không có lòng cảm thông, Thiệu Duẫn Cương ở đáy lòng cười điên loại.
Ha ha… Cuối cùng trong ba anh em Thiệu gia, cũng không phải chỉ có hắn là chủ đề hot cho báo chí soi mói kiếm chuyện trà dư tửu hậu nữa, giờ có thêm lão đại cũng vùng lên tỏa sáng rồi, hắn không cô đơn nữa!
“Hầy ——“ một tiếng thở dài rất dài truyền ra sau quầy bar.
Ể? Không phản ứng!
“Hầy ——“ thở dài càng dài càng sâu.
Gì? Vẫn không động tĩnh gì? Xem ra có người khinh cô nhỏ tiếng quá đúng không?
“ Hầy—— hầy—— hầy—-“ Tiếng kêu vừa sắc vừa lớn vang vọng trong quán cà phê, nhưng lại trúc trắc, tiếng này đỡ tiếng kia, âm vang kéo dài không dứt, đạt đến cảnh giới ma âm xuyên não.
“Còn may chúng ta chưa mở hàng, nếu không khách ngồi đây cũng bị mày dọa chạy mất!” Vội vàng đặt bánh ga tô nhỏ vào tủ kính, Nhan Hân Lam cuối cùng cũng không chịu nổi mà lên tiếng.
“Ai bảo mày chả có phản ứng gì cả!” Phản kháng chỉ trích, Trần Giai Kỳ lập tức cười quái dị, vẻ mặt biến đổi. “Nói! Mày và Thiệu tiên sinh kia có quan hệ mờ ám gì hả?” Đến mức còn bỏ rơi bạn bè, “chạy trốn” cùng người kia!
“Mờ ám gì? Không phải là bạn bè thì gì?” Xong việc, cô rót một cốc nước đi tới ngồi xuống trước quầy bar.
“Cắt!” Hoàn toàn không tin, trừng trắng mắt. “Nhìn hai người khiêu vũ tối qua đi, mắt đưa tình quấn quít, ăn ý hoàn hảo, đứa bé ba tuổi cũng nhìn ra hai người tình ý dạt dào!”
“Nào … nào có giống như mày nói…” Chợt nghe lời này, Nhan Hân Lam lúng túng đỏ mặt, không biết hai người họ khiêu vũ lại khiến người khác có cảm giác đó.
“Có đấy!” Như đinh đóng cột, Trần Giai Kỳ bỗng chuyển nghiêm túc. “Mày thích anh ta, đúng không?” Tính cách bạn thân, cô hiểu rõ nhất. Cái loại người gần như tự kỷ ít khi cùng người khác phái có quan hệ này, nếu không phải cực kì quan tâm, cực kỳ yêu quý, cô làm sao có thể để tiến triển đến mức giao tình thân thiết như vậy.
Nghe vậy, đáy lòng Nhan Hân Lam như bị người ta hung hăng đâm xuống, tình cảm bị chôn vùi xuống thật sâu dưới đáy như có người cạy mở, đôi mắt đẹp như có nước bao phủ một màn sương mờ, đáp lại chẳng ăn nhập gì: “Giai Kỳ, mày còn nhớ vụ tai nạn làm bố mẹ và em trai tao qua đời không?”
Gật đầu, Trần Giai Kỳ vĩnh viễn cũng không quên vụ tai nạn cướp đi người thân mà cô ấy yêu quý nhất, cũng để lại cho cô ấy một khoảng thời gian sống như người chết.
“Duẫn Thiên và tao đều là người sống sót trong tai nạn đó.”
“Gì?” Kinh hãi thốt lên, Trần Giai Kỳ thật không thể tin được chuyện lại trùng hợp đến thế… Khoan! Hình như cô đã nghĩ ra!
Còn nhớ không lâu sau chuyện buồn của nhà Hân Lam, tôn gia lại có chuyện vui, đón con dâu vào cửa. Nếu là như thế, Thiệu Duẫn Thiên phải xảy ra chuyện trước đó… Ai nha! Thời gian thực sự cũng khớp.
Không nhìn sự kinh ngạc của cô, Nhan Hân Lam cứ nhìn chăm chăm cốc nước, mắt vẫn mù sương. “Vụ tai nạn đó cướp đi mạng sống của rất nhiều người, bao gồm cả người nhà tao, mà tao lại giống như kỳ tích không hề có chút thương tích. Lúc đó, tao thẫn thờ nhìn nhân viên trong bệnh viện vội vàng, rối loạn đi tới đi lui, trong đầu trống rỗng, cho đến khi… cho đến khi bên tai truyền đến tiếng loa phóng thanh dồn dập, mới kéo lại thần trí của tao.”
“Loa phóng thanh?”
“Đúng thế!” Nhẹ gật đầu, cô như có suy nghĩ gì lạnh nhạt nói: “Giai Kỳ, mày biết tao có nhóm máu O Rh âm tính đúng không!”
“Biết! Nhóm máu đó rất hiểm ở người châu Á!”
“Cũng không phải hiếm đến thế!” Mỉm cười, cô lại lạc vào hồi ức từ lâu trước đây. “Rất đúng lúc, Duẫn Thiên cũng là O Rh âm! Lúc ấy kho máu không còn đủ loại máu này, Duẫn Thiên lại mất quá nhiều máu, cần gấp người truyền máu mới cứu được mạng, cho nên bác sĩ không có cách nào khác, đành gọi loa, tìm xem có người nhóm máu này xuất hiện không.”
“Mày nghe được, cho nên đến?” Là câu nghi vấn, nhưng hoàn toàn khẳng định, Trần Giai Kỳ thật gần như muốn hát tặng họ một bài của Đặng Lệ Quân —— “Vừa khớp”.
Cười yếu ớt, cô không phủ nhận. “Biết người nhà đã mất, lúc đó tao chỉ nghĩ, vụ tai nạn này đã giết chết quá nhiều người rồi! Không cần tăng thêm người vì người thân mất mà đau khổ nữa… Song khi đi vào để truyền máu, tao mới nhận ra người bị thương nặng đó chính là người ở không xa nhà tao, người luôn dịu dàng với bạn gái, đến mức tao vô cùng ngưỡng mộ.”
“Ngày hôm đó trở đi, tao mất đi người thân, lại ngoài ý muốn vì cùng nhóm máu mà cứu được một người, cho nên theo bản năng, tao coi người đó là một người cùng “quan hệ huyết thống” trên đời, một người cùng “huyết thống” do máu của tao truyền đi, thay thế người nhà đã mất của tao, để cho tao dành mọi quan tâm. Cho nên, so với trước tai nạn, tao càng chú ý anh ấy, quan tâm đến anh ấy, luôn luôn âm thầm nhìn theo nhất cử nhất động của anh ấy, từ cuộc sống hàng ngày…”
“Dừng! Dừng!” Bỗng nhiên, Trần Giai Kỳ cắt lời, vẻ mặt như cười như không, không dám tin. “Mày —— rình trộm người ta hả?” Ha! Không ngờ cái người như bạn cô cũng có thể làm chuyện biến thái như thế, thật đúng là nhìn mặt không bắt được hình dong mà!
Dường như đoán được ý nghĩ của cô, Nhan Hân Lam mặt trắng nõn liền hồng lên, vội vàng giải thích. “Nhưng… nhưng từ sau khi tao và Thiệu Duẫn Thiên quen biết nhau, tao, tao không làm thế nữa…” Bởi vì có thể đường hoàng nhìn anh, quan tâm anh, hiểu được cuộc sống của anh!
“Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là —— mấy cái này và mày có thích anh ấy không thì liên quan gì?” Nói một hồi cũng không nói trọng tâm gì hết! Là muốn lấy quá khứ ra đánh lạc hướng à?
Nghe thế, trầm ngâm hồi lâu, cô nhẹ nhàng chầm chậm nói. “Tao đã nhìn anh ấy từ lâu lắm, lâu lắm rồi… Từ trước tai nạn là yêu mến và người mộ, rồi sau tai nạn là âm thầm quan tâm như người thân, cho tới hôm nay quen nhau rồi thì hiểu nhau, đã bao nhiêu năm qua, tình cảm tích lũy với anh ấy đã nhiều lắm, rất phức tạp!” Những tình cảm đó giao hòa thành một thứ dây leo cắt cũng không xong, cắm rễ trong lòng…
“Nếu như quan tâm một người, không thể nhịn được nhìn anh ấy, tìm anh ấy, trong lòng luôn tràn đầy hình ảnh của anh ấy, mong muốn anh ấy bình an khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc của anh ấy cũng là hạnh phúc của mình là yêu, thì tao nghĩ, tao yêu anh ấy!” Bỗng dưng, cô cười lộ lúm đồng tiền mị hoặc mê ảo, ánh mắt bình tĩnh mà dị thường mỹ lệ.
Khỏi cần nói! Cô dám lấy mạng cả nhà cô ra cá, con bé này đúng là yêu ngài Thiệu đại tiên sinh ngồi xe lăn kia rồi! Trần Giai Kỳ trợn trắng mắt lên, rõ ràng là vô lực dựa vào quầy bar.
“Bạn học, mày có từng để cho Thiệu đại tiên sinh biết tình cảm của mày không?” Theo cái tính cách này của cô, chắc chắn là không rồi!
“Tại sao phải cho Duẫn Thiên biết?” Nếu để anh biết được cô vẫn lén nhìn anh, sợ là anh sẽ hiểu nhầm cô có ý đồ mới tiếp cận anh đấy! Cảm thấy kỳ quái liếc bạn, Nhan Hân Lam phát hiện mình hình như tiết lộ quá nhiều tình cảm riêng tư rồi, cho nên mặt cũng nóng bừng.
Ai… quả nhiên là cô đoán trúng rồi! Âm thầm thở dài,Trần Giai Kỳ tỏ vẻ bất lực. “Nếu mày không cho anh ta biết, làm sao anh ta biết rõ ân tình của mày với anh ta được?”
“Tao đâu cần anh ấy rõ!” Cô lặng lẽ quan tâm anh, cô cũng đã thấy thỏa mãn. Cười cười, Nhan Hân Lam không muốn dây dưa nhiều ở đề tài này nữa. “Không nói nữa! Cũng sắp trưa rồi, mày mở hàng đi, tao đi về đây!” Dứt lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đồ ngốc!” Nếu có tình, sao không để cho người kia biết? Muốn làm nàng tiên cá hả? Lại trợn trắng mắt, Trần Giai Kỳ nhìn theo cô mở cửa ra ngoài, lười biếng bổ sung một câu —— “Làm phiền lật bảng sang mặt “Đang mở cửa”, cảm ơn!”