Hoàng Kim Đồng

chương 143: có chuyện tìm cảnh sát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cảnh sát Miêu, ngài cũng đừng ăn nhiều như vậy nữa, hôm nay tôi đến tìm là muốn phản ứng tình huống với cảnh sát nhân dân.

Trang Duệ nhìn Miêu Phỉ Phỉ đang ngồi ăn uống như điên mà không khỏi bất đắc dĩ, hắn không ngờ tiểu nha đầu này ăn uống nhiều như vậy mà dáng người vẫn tốt thế kia.

Hai tháng qua Miêu Phỉ Phỉ coi Trang Duệ là thùng cơm, thỉnh thoảng đến cùng dùng cơm. Nhưng Miêu Phỉ Phỉ cũng là một người sảng khoái, vài ba hôm sẽ mời Trang Duệ ăn một bưa cơm ngon, hai người bọn họ thật sự giống như huynh đệ, điều này làm cho Dương Vĩ mỗi lần thấy hai người bọn họ đi với nhau đều nghĩ chắc chắn có gian tình.

Tống Tinh Quân từ khi được Trang Duệ giúp đỡ bán Kê Hang Bôi thì trên tay có tiền, bệnh tình của bố cũng được khống chế, bây giờ dần chuyển biến tốt đẹp. Điều này làm cho nàng cực kỳ cảm kích Trang Duệ, những lúc không có chuyện gì thường mua vài món ngon đến giúp Trang Duệ làm cơm, hai bên thường xuyên qua lại. Nàng và Miêu Phỉ Phỉ cũng kết giao bạn bè, hai người thi thoảng đến nhà Trang Duệ, nhưng hôm nay Tống Tinh Quân không có mặt, vì Trang Duệ chỉ muốn mời Miêu Phỉ Phỉ.

- Anh không dựa theo con đường bình thường để báo cảnh sát, đến tìm tôi làm gì, tôi chỉ là một cảnh sát giao thông mà thôi.

Miêu Phỉ Phỉ sau khi ăn uống no say thì thõa mãn lau miệng, khẽ vỗ bụng nhỏ, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Trang Duệ rồi nói.

- Được, ngài nói không giúp đấy nhé? Không giúp thì tôi sẽ gọi cho 110, nói trong nhà có một vị ác khách đến ăn uống phủ phê.

- Tiểu Trang Tử, cũng không tệ à nha, cũng biết uy hiếp người đấy chứ.

Miêu Phỉ Phỉ vung vẫy nắm đấm nhưng không đánh lên người Trang Duệ, nguyên nhân chính là lần trước nàng đùa giỡn với Trang Duệ và bị Tiểu Bạch Sư kia xé rách sườn xám, cũng làm cho Trang Duệ một lần được nhìn no mắt.

- Anh nhìn cái gì vậy? Cẩn thận tôi móc mắt anh ra.

Bây giờ đã vào tháng sau, khí hậu ấm dần lên, lúc này Miêu Phỉ Phỉ chỉ mặc một chiếc áo bó sát và cực ngắn, bên dưới mặc quần jean, vì vậy mà nàng vừa duỗi người thì bụng thon không chút mỡ thừa chợt lộ ra, điều này không khỏi làm cho Trang Duệ ngồi đối diện được thấy sạch sẽ.

- Khụ, khụ, cũng không phải là chưa nhìn qua lần nào.

- Anh nói gì? Lặp lại lần nữa xem.

- À, không có gì, tôi chỉ nói hôm nay ngài khẩu vị tốt, cả bàn thức ăn bi ngài tiêu diệt sạch.

Trang Duệ khi còn bé thì mẹ thường phải đi dạy thêm dạy kèm dạy bù, vì vậy mà hắn và chị đều học được tay nghề nấu ăn rất tốt. Ngày Dương Vĩ lấy được giấy phép lái xe trong tay Miêu Phỉ Phỉ, Trang Duệ tự mình xuống bếp làm vài món thức ăn. Sau lần được nếm những món ăn của hắn, Miêu Phỉ Phỉ thật sự thích thú, vì vậy mà tiếp tục muốn được ăn thêm vài lần.

- Được rồi, ngài xem đi, sau đó cho tôi chút đề nghị chuyên nghiệp, cả ngày chỉ biết khoe khoang là cảnh sát hình sự, đừng nói bây giờ nhìn qua lại không biết gì đấy nhé?

Trang Duệ đưa cho Miêu Phỉ Phỉ một phần tư liệu, chính mình thì đi thu dọn bát đũa. Trang Duệ từng chiêu đãi bốn người trong nhà mình, ngoài Miêu Phỉ Phỉ và Dương Vĩ là hai kẻ ăn nhiều thì cũng chỉ có chú Đức, khi chiêu đãi ba người này thì hắn tất nhiên phải đảm nhận nhiệm vụ rửa chén.

- Trang Duệ, người phụ nữ tên là Lý Hà này chẳng phải các anh đã có tư liệu kỹ càng rồi sao? Cô ta đã nhiều lần tiếp xúc với mục tiêu, như vậy sao không trực tiếp dùng vài thủ đoạn bắt lại, việc này anh cần phải tìm người của phòng cảnh sát hình sự mới được.

Miêu Phỉ Phỉ nhìn tư liệu mà Trang Duệ đưa cho, sau đó không khỏi nhíu mày, người phụ nữ Lý Hà này cùng người hiềm nghi tiếp xúc nhiều lần, chắc chắn đây là vụ án trong ngoài cùng câu kết để lừa gạt chiếm đoạt tiền. Nếu vụ án như vậy giao cho phòng cảnh sát điều tra, chỉ sợ vài ba ngày đã có kết quả ngay lập tức.

- Hì, cảnh sát Miêu, vấn đề này nếu có thể báo cảnh sát thì tôi còn tìm ngài làm gì cho mệt? Tôi chỉ muốn ngày tư nhân ra mặt giúp tôi khống chế người phụ nữ kia, hoặc tìm ra chứng cứ trong miệng nàng. À, điều này cũng thật sự làm khó ngài, nhưng đã đến lúc ngài nên cho thấy năng lực của mìn rồi chứ?

Trang Duệ vừa vuốt mông ngựa vừa bưng rổ hoa quả đi ra, cầu người làm việc dù sao cũng phải đi qua đường bao tử cái đã.

Thật ra ban đầu Trang Duệ cũng có khuynh hướng báo cảnh sát, việc này nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đến xử lý, nhưng chú Đức suy xét một phen và quyết định nên xử lý nội bộ, vì chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng rất lớn, không chỉ làm Điển Đương Hành mất tín nhiệm, cũng làm khó cả các tổ chức đấu giá. Vì vậy mà Trang Duệ và chú Đức sẽ trơ thành công địch của cả hệ thống Điển Đương Hành.

Chú Đức và Trang Duệ thương lượng với nhau, sau đó quyết định bắt tay vào với người phụ nữ tên là Lý Hà kia, sau khi có được căn cứ chính xác về chuyện Vương Nhất Định cấu kết với bên ngoài để lừa gạt chiếm đoạt tiền, như vậy sẽ không sợ Vương Nhất Định không thừa nhận, chắn chắn đối phương sẽ cho ra lựa chọn sáng suốt giữa việc trả lại tiền và ngồi tù. Đồng thời với mối quan hệ của chú Đức trong ngành đồ cổ, sợ rằng sau này Vương Nhất Định cũng chỉ có thể ra nước ngoài hoạt động mà thôi, vì dù là ngành gì cũng cực kỳ căm ghét những kẻ như thế này.

- Vấn đề này cũng không khó, nhưn này Tiểu Trang Tử, tôi giúp anh, anh cảm tạ tôi thế nào đây?

Miêu Phỉ Phỉ chỉ cần nhìn và tư liệu là biến hai đối tượng kia không phải là kẻ lão luyện, đã lộ ra sơ hở khắp nơi, nàng chỉ cần động tay vào người phụ nữ kia thì chắc chắn sẽ có đột phát.

- Cô đã ăn của tôi hơn hai tháng, cũng đến lúc giúp đỡ tôi một chút chứ? Vì sau này muốn giúp tôi cũng không có cơ hội nữa rồi, tôi làm xong chuyện này sẽ chủ động từ chức với công ty.

Trang Duệ dùng giọng trầm thấp nói, đây là công tác mà hắn làm khá lâu, tuy hắn đã hạ quyết tâm nhưng trong lòng vẫn không nỡ, đặc biệt có người bạn vong niên là chú Đức, càng làm cho hắn có được lợi ích không nhỏ.

- Cái gì? Anh muốn từ chức sao? Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh làm sao lại muốn từ chức? Tôi giúp anh xử lý cho tốt không được sao?

Miêu Phỉ Phỉ có phản ứng vượt quá mức dự đoán của Trang Duệ, thật sự quá mãnh liệt, ngược lại giống như nàng phạm vào sai lầm và muốn nhận lỗi với mình vậy.

- Tôi đã sớm có ý muốn từ chức, vấn đề lần này chỉ là cái cớ mà thôi. Mẹ của tôi đã lớn tuổi, sau này toi nên bỏ nhiều thời gian đến Bành Thành, tất nhiên tôi cũng có nhà ở Trung Hải, sau này sẽ thường xuyên đến đây.

Trang Duệ nói lời này không chỉ giải thích cho Miêu Phỉ Phỉ mà còn an ủi chính mình, dựa theo những gì hắn suy nghĩ trước kia, dù thế nào hắn cũng phải công tác ở Điển Đương Hành một hai nam, sau đó mới đi ra. Nhưng không ngờ hắn mới công tác được hai tháng thì đã phải rời đi, sớm biết vậy thì hắn cũng không mua căn nhà này.

- Đi thì đi, dù sao thì sau này tôi cũng sẽ về thủ đô, Tiểu Trang Tử, sau này chúng ta sợ rằng sẽ có ít cơ hội gặp mặt đấy.

Tâm tình của Miêu Phỉ Phỉ có vẻ giảm xuống, nàng ở Trung Hải ngoài Trang Duệ thì hầu như không có bạn, sau khi biết hắn thì cuộc sống của nàng mới phong phú hẳn lên, thường xuyên kéo hắn đi du lịch khắp chung quanh, làm cho nàng hai tháng qua hầu như quên cả chuyện đi về Bắc Kinh. Bây giờ nghe nói Trang Duệ sắp rời khỏi chỗ này, trong lòng nàng cũng thật sự có cảm giác không nỡ.

- Ha ha, thương cảm như vậy làm gì, sau này tôi sẽ thường xuyên đến Bắc Kinh, thậm chí có thể ở lại một thời gian, đến lúc đó cô là địa chủ, phải chiêu đãi tôi cho tốt đấy nhé?

Nghe nói Miêu Phỉ Phỉ sắp về Bắc Kinh thì Trang Duệ cũng thật sự vui vẻ, một cô gái độc thân không có nhiều bạn bè ở lại Trung Hải thì thật sự đáng thương, vì vậy hai tháng qua hắn rất quan tâm đến nàng.

- Anh nói thật sao? Anh không phải gạt tôi đấy chứ?

Hai mắt Miêu Phỉ Phỉ chợt sáng rực lên.

- Tất nhiên là thật, tôi đã chuân bị sẵn sàng để đến Bắc Kinh làm thịt cô, có thể không đi sao?

Trang Duệ cười nói, hắn đến Bắc Kinh thật ra cũng là vì lời đề nghị của chú Đức.

Những gì chú Đức dạy cho Trang Duệ đều là kinh nghiệm lăn lộn ngành đồ cổ vài chục năm qua, nhưng có những trí thức mà lão biết nhưng thật sự lực bất tòng tâm, rất nhiều thứ có thể nói ra thật giả nhưng kohong thể nói ra lai lịch và bối cảnh của nó. Chú Đức không thể nói ra cho hết được, vì vậy lão mới yêu cầu Trang Duệ đến thi vào làm nghiên cứu sinh ngành đồ cổ ở Bắc Kinh.

Khoa đồ cổ thi họa của đại học Bắc Kinh được thành lập năm 1922, là một khoa trọng điểm, có kinh nghiệm sâu, giáo trình cao, trình độ của giáo sư và giảng viên là cực kỳ tốt, có lực ảnh hưởng lớn. Chú Đức dù có xuất thân bên đường nhưng cũng có bạn bè đang dạy ở đại học Bắc Kinh, chú Đức đề cử Trang Duệ đi thi làm nghiên cứu sinh, như vậy bạn học cũ sẽ nể chút tình mọn năm xưa.

Trang Duệ thật ra rất có lòng ghi danh vào đại học Bắc Kinh, vì trình độ tiếng Anh của hắn là khá tốt, lúc này cuộc thi nào cũng đặt nặng tiếng Anh, hắn cũng không lo lắng vì vấn đề này.

- Được, tôi sẽ giúp anh chuyện lần này, nhưng anh phải nhớ là thiếu nợ tôi một phần nhân tình.

Miêu Phỉ Phỉ cầm lấy tư liệu trên bàn rồi bỏ vào trong bóp của mình.

Sau khi tiễn chân Miêu Phỉ Phỉ thì Trang Duệ nhìn căn phòng mình đã ở hơn hai tháng, hắn thật sự có chút không muốn. Hoàn cảnh nơi đây tốt hơn ở Bành Thành, hắn thầm hạ quyết định, sau khi quay về Bành Thành thì nhất định phải mua một căn nhà tốt hơn.

Bây giờ trên ngườ Trang Duệ lại có chín triệu tiền bán bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ, Tống Quân đã ra giá mười triệu để nhanh chóng biến Trang Duệ thành một người giàu có.

- Này Tiểu Trang, cậu còn không bỏ vị trí quản lý ở Trung Hải đi kia sao? Mau nắm chặt thời gian quay về, tôi còn ở Bành Thành chờ cậu.

Trang Duệ đang nghĩ đến Tống Quân thì điện thoại trong phòng khách vang lên, hắn nghe máy, đó là ông chủ Tống điện thoại đến, rõ ràng muốn Trang Duệ xử lý mọi chuyện cho nhanh. Bây giờ đã gần cuối tháng năm, chợ phỉ thúy đã bắt đầu giao dịch, Tống Quân lần này thật sự khá bức bối, đã gom không ít tài chính để đi sát phạt bốn phương.

- Tôi biết rồi, anh Tống, tôi sẽ không làm chậm trễ anh phát tài, anh cứ yên tâm đi.

Sau khi ứng phó vài câu với Tống Quân, Trang Duệ đốt một điếu thuốc rồi đi đến ban công, hắn thầm nghĩ sự kiện của Vương Nhất Định nên giải quyết nhanh gọn mới được.

Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Cô em nóng bỏng, cô em nóng bỏng, cô em nóng bỏng của anh ơi...

Vương Nhất Định khẽ mở miệng ngâm một bài ca, hắn vừa mua được một chiếc xe Honda, nhưng chiếc xe này làm hắn rất chướng mắt, vì ống xả quá nhỏ, hơn nữa xe không đủ khí phái. Vài ngày hôm trước hắn đưa A Hà đi chơi và nhìn thấy một chiếc Buck Regal, nói chung cần trả thêm hai trăm ngàn nữa là được. Hắn nghĩ rằng mình đổi xe sẽ đưa chiếc Honda này cho A Hà.

Nhớ đến A Hà thì Vương Nhất Định không khỏi hát lên câu "Cô em nóng bỏng của anh ơi", tên của nàng là Lý Hà, là mộti cô gái Tứ Xuyên, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại Trung Hải công tác, nhưng nàng chỉ là một nhân viên bình thường. Sau khi hắn được gặp nàng lần đầu tiên thì nhanh chóng triển khai thế tấn công mãnh liệt.

Nhưng lúc này những cô gái bình thường sống rất thực dụng, đặc biệt là những cô gái ở các thành phố quốc tế như Trung Hải, nhân phẩm và dáng vẻ của đàn ông còn là điều quan trọng với các nàng sao? Thứ quan trọng nhất chỉ có thể là tiền, chỉ cần biểu hiện phóng khoáng một chút thì đã là ghi điểm rất cao rồi.

Nói ra thì lương một năm của Vương Nhất Định là hơn một trăm ngàn, xem như khá tốt ở Trung Hải, là một phần tử tri thức có thu nhập cao. Nhưng hắn về nước chưa lâu, vì vậy mà dùng tiền cũng khá nhiều, bây giờ chỉ chạy một chiếc xe hơn một trăm ngàn, vẫn phải thuê phòng, vì thế mà Lý Hà trước nay luôn tự tin vào nhan sắc của mình cũng không thèm xem Vương Nhất Định là bạn trai số một của mình. Nói cách khác thì với tư chất của Vương Nhất Định, căn bản chưa đủ để Lý Hà hạ thấp yêu cầu về tướng mạo và nhân phẩm của mình.

Hai bên quen nhau hơn nửa năm và bỏ ra số tiền vài chục ngàn nhưng Vương Nhất Định thậm chí còn chưa được nắm bàn tay nhỏ của nàng, lại càng không cần nói đến chuyện sẽ lên giường. Điều này làm cho hắn gần đây luôn xme mình là anh tuấn siêu sái chợt cảm thấy khó hiểu. Nhưng quan hệ giữa hai người chợt chuyển biến vào tháng trước, càng là đột phá vào vài ngày trước, điều này không khỏi làm cho Vương Nhất Định hồi tưởng lại mà và nở nụ cười vui vẻ.

Vương Nhất Định nghĩ đến dáng người uyển chuyển của Lý Hà, làn da trắng nõn, tiếng rền rĩ mê người, vì vậy mà bộ phận nào đó trên người hắn không khỏi trở nên cứng ngắc.

- Hừ, tối nay cần phải nói A Hà hầm canh gà cách thủy để bồi bổ.

Vương Nhất Định vừa nghĩ vừa lấy điện thoại ra muốn gọi đi, nhưng trong điện thoại vang lên âm thanh báo không gọi được làm hắn nhíu mày, chẳng lẽ hôm qua "làm việc" quá hăng say nên nàng còn ngủ sao?

Vương Nhất Định nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã là bảy rưỡi, chính mình đã đến sớm, vì vây hắn xuống xe đi vào Điển Đương Hành, thuận miệng nói lời vui đùa với Tư Linh. Sau khi thu phục Lý Hà thì hắn không còn hứng thú với Tư Linh, chỉ là ngoài miệng vẫn chiếm chút tiện nghi.

- Sáng không có việc gì, trưa phải mời cơm ông chủ đấu giá, đã định là cuối tuần sẽ đấu giá sao? À, Sao còn chưa tiếp điện thoại?

Vương Nhất Định ngồi trong phòng làm việc của mình ghi vài việc cơ bản trong ngày, sau đó tiếp tục gọi điện thoại cho Lý Hà, vẫn không ai nhấc máy, vì vậy mà có chút tức giận.

Vương Nhất Định là một người hẹp hòi, hắn sau khi cho Lý Hà nghỉ việc thì hầu như là độc chiếm, mỗi ngày phải gọi hơn mười cuộc điện thoại mới an tâm. Nếu xét từ góc độ tâm lý thì đây là một loại biểu hiện không tự tin cực đoan với chính mình, tất nhiên hắn lại coi đó là mình quan tâm đến đối phương.

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio