Hoàng Kim Đồng

chương 180: tảng đá điên cuồng (tt)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy không thấy hình bóng của Trang Duệ những thương nhân ngọc khí vẫn tiếp tiếp lên giá, chỉ là Trang Duệ thật sự có chút thất vọng, Hứa Chấn Đông đang thì thầm với thầy Triệu, cũng không tham gia đấu giá.

- Biểu hiện không tệ, hai bên cửa sổ đều có màu xanh đậm, màu sắc đều đặn, độ trong suốt rất cao, có thể đánh cuộc.

Thầy Bành xem rõ mao liêu rồi đến bên cạnh Tống Quân vươn hai ngón tay khoa chân múa tay nói.

- Cậu Vương, tôi nâng giá giúp cậu.

Tống Quân cười với Trang Duệ, sau đó hắn cao giọng nói:

- Tôi ra giá mười lăm triệu.

- Anh Tống, cũng đừng chọc tiểu đệ như vậy...

Lúc này đến lượt Trang Duệ phải trừng mắt, hắn cũng thầm nghĩ rằng khối mao liêu của mình phải có giá mười lăm triệu, nếu như bên trong có phỉ thúy cũng không có vấn đề, như vậy thì mở một cửa sổ là được, điều quan trọng là mao liêu này không có phỉ thúy.

Tống Quân thật sự có giao hảo rất tốt với mình, đã nhiều lần cho ra đại ân, nếu như khối mao liêu này thật sự được đối phương mua lại, như vậy Trang Duệ cũng không biết xấu hổ để cầm tiền của đối phương. Tất nhiên Tống Quân dù có mua vào cũng không cắt đá, đối phương sẽ giữ lại vài năm mới bán ra kiếm tiền lời.

Tống Quân ra giá như vậy làm cho sân bãi vốn rất huyên náo chợt yên lặng xuống, giá cả mười lăm triệu xem như không thấp, nếu bỏ đi những mao liêu cấp bậc quá cao trong những món thầm tiêu, như vậy giá cả của khối mao liêu này có thể đứng vào mức giá hàng thứ ba.

- Ha ha, cậu Trang, người khác có thể mua, chẳng lẽ tôi đây không thể mua sao? Ôi, lúc đó sao tôi không thấy khối mao liêu này nhỉ, thật sự cũng xem nhẹ nó. Thầy Bành, không phải nói anh, chúng ta đều chỉ xem mao liêu bán đổ mà thôi.

Tống Quân oán trách vài câu, sau đó thấy vẻ mặt thầy Bành không quá tốt, vì thế vội vàng mở miệng an ủi vài câu, lời nói vừa rồi của hắn rõ ràng đã kéo cả đối phương vào.

- Giám đốc Tống, dù tôi có xem xét mao liêu toàn đổ, sợ rằng cũng không chọn được khối mao liêu này.

Sau khi nghe được lời của tống quân, thầy Bành chợt lên tiếng cười khổ nói.

Tống Quân khẽ gật đầu nói:

- Cũng đúng, mặt ngoài của khối mao liêu kia có biểu hiện quá tệ, thật sự không được tốt lắm. Cậu Trang, sao cậu có thể nhìn trúng khối mao liêu như vậy? Lại mở đá tốt như thế...Được, cậu cũng không cần nói, nhất định nó là do chuỗi hạt tổ chức mang đến vận may cho cậu.

- Anh Tống, anh cũng biết đấy, tôi không thể bỏ ra nhiều tiền, vì vậy chọn mua những khối mao liêu giá rẻ mà thôi, vì vậy nếu đổ thạch ra phỉ thúy thì sẽ có lợi nhuận, nếu không thì cũng chẳng có vấn đề, nhưng lúc này vận may cũng không tệ, ha ha.

Trang Duệ thật sự không cho những lời của Tống Quân là đúng, nếu thiên châu có thể mang lại vận may cho người ta như thế, như vậy bỏ ra chục triệu mua một chuỗi hạt, chẳng phải cả ngày sẽ may mắn sao?

Nếu thật sự chuỗi hạt thiên châu may mắn như vậy thì Trang Duệ cũng không bị đánh ở sân bay, hắn nghĩ đến đây mà không khỏi ngứa răng, lại nhìn về phía nhóm Hứa Vĩ.

Trang Duệ đưa mắt nhìn và thấy chỗ đó chỉ có một mình Hứa Vĩ, Hứa Chấn Đông và thầy Triệu thì đã chạy đến quan sát khối mao liêu của Trang Duệ. Không chỉ có hai người Hứa Chấn Đông, còn có bảy vị thương nhân ngọc khí đang vây quanh khối mao liêu, bọn họ giống như thật sự không quan tâm đến chuyện Tống Quân vừa ra giá trước đó.

Phải biết rằng Trang Duệ đã mở ra hai cửa sổ của khối mao liêu, đồng thời đều có sắc xanh, đều là loại xanh đậm và biểu hiện rất tốt. Phỉ Thúy như vậy nếu có thể tạo ra vòng tay thì ánh sáng sẽ thuần khiết, trong suốt long lanh, ngoài những món kim cương cao cấp thì phỉ thúy như vậy là cực phẩm, một bộ có thể bán ra với giá trên triệu.

Khối mao liêu kia phải năm chục cân, hai bên mới cắt ra hai ba centimet đã có màu xanh, như vậy bên trong rất có thể là một khối phỉ thúy cực lớn. Hơn nữa chỉ cần quan sát màu sắc thì thấy phần sắc xanh rất cân xứng, nếu không nhìn lầm thì từ khối mao liêu kia lấy ra hai ba mươi cân phỉ thúy là không có vấn đề.

Một bộ vòng tay của nó có thể bán ra với giá cả triệu bạc, mà bên trong lại có khoảng hai ba mươi cân phỉ thúy, như vậy sẽ được bao nhiêu chiếc vòng tay? Những người nơi đây đã sớm đánh giá rõ ràng, nhưng nếu tính toán từ điểm này thì giá trị thực tế của khối mao liêu này sẽ không ít hơn hai chục triệu.

Đồng thời khi làm ra vòng tay sẽ còn số lương phỉ thúy đủ để chế tạo không ít vật phẩm trang sức nhỏ, mà giá cả của nó cũng không thấp, tối thiểu cũng phải trên chín chục ngàn một sản phẩm, như vậy giá cả của khối mao liêu này càng tăng thêm. Vừa rồi Tống Quân chỉ tăng giá hơi cao một chút nhưng cũng không đủ độ để làm cho đám người kia kinh sợ.

- Tiểu huynh đệ, tôi ra giá khối mao liêu kia hai chục triệu.

- Hai triệu năm chục ngàn, ông chủ Hàn, hôm nay ông cũng không thuận, đừng gắng gượng.

- Thúi lắm, ông đến bây giờ còn chưa đánh cuộc thua, ngược lại thì ông đã cắt sai một khối rồi phải không? Hai mươi triệu một trăm ngàn...

- Hai mươi mốt triệu, hai vị cũng đừng giằng co nữa, công ty của tiểu đệ đang thiếu nguyên liệu, mong các vị quan tâm một chút.

Bảy phút sau thì những người vây quanh mao liêu đã tản ra, lúc này lại có một vòng đẩy giá lên cao, bắt đầu là ông chủ Hàn.

Tất cả mọi người đều mang theo chút biểu hiện cuồng nhiệt, giống như bắt buộc phải có khối mao liêu kia, thậm chí lúc này ánh mắt Hứa Chấn Đông nhìn về Trang Duệ cũng có chút ton hót, nhưng đến bây giờ lão vẫn còn chưa ra giá.

Điều này cũng khó trách Hứa Chấn Đông, vì công ty Hứa Thị thành lập trước giải phóng, cũng xem là một công ty lâu đời. Những năm đầu thập nhiên chín mươi thì công ty Hứa Thị phát triển rất mạnh, nhưng đến giữa những năm chín mươi, khi mà Hứa Chấn Đông tiếp nhận cầm lái gia tộc, vì vài lần phán đoán sai lầm mà nghiệp vụ của công ty héo rút, đến bây giờ xem như không còn giống năm xưa.

Ngày nay có rất nhiều công ty châu báu thất bại ở đấu giá phỉ thúy bên Myanmar, không những tổn thất quá lớn, càng làm cho những phương diện mặt hàng xa hoa của công ty gặp phải tình huống khó khăn vì thiếu nguyên liệu, khốn nổi Hứa Thị còn bị cắt cả hợp đồng cung cấp nguyên liệu. Vì vậy lúc này Hứa Thị xem như bốn phía là địch, nếu không phải còn có chút năng lực kinh tế để chèo chống, chỉ sợ các chi nhánh khắp nước đã rơi vào tình khốn cảnh.

Người làm nghề ngọc khí đều biết, những loại ngọc khí hơi kém một chút tuy dễ tiêu thụ nhưng lợi nhuận là không cao, một tháng bán đi vài trăm vật phẩm ngọc khí loại kém thật sự không bằng ba năm bán một món xa hoa. Hơn nữa trong cửa hàng có vật phẩm tốt hay không, điều này quyết định sự cân nhắc của khách hàng về tiềm lực và thực lực của công ty.

Chiêu thức rút củi đáy nồi của Cổ lão gia tử thật sự cũng không thể dao động căn cơ của công ty Hứa Thị, tuy Cổ lão giao thiệp quan hệ khắp nơi nhưng xưa nay thương nhân chỉ trục lợi, chỉ cần công ty Hứa Thị cho giá cao thì nguồn cung của phỉ thúy chất lượng kém là không thiếu, nhưng nguyên liệu phỉ thúy xa hoa thì cũng không phải những thương nhân kia có thể cung cấp, thứ này chỉ có thể quyết định từ việc mua phỉ thúy ở trong những trường hộp đổ thạch ở khắp nơi.

Hứa Chấn Đông cũng không ngờ tiểu tử vừa rồi bị mình chế nhạo lại có thể mở ra một khối mao liêu chất lượng cao như vậy, điều này làm lão cực kỳ hối hận, sợ Trang Duệ sẽ từ chối cho mình báo giá, đây chính là nguyên nhân mà nãy giờ lão không lên tiếng ra giá.

Nếu Trang Duệ hiểu được ý nghĩ của Hứa Chấn Đông thì sẽ càng thêm bực bội, tôi đây đang chờ ông lên giá, nhưng sau khi thấy ánh mắt của Hứa Chấn Đông thì hắn lại nở nụ cười.

Thái độ của Trang Duệ làm cho Hứa Chấn Đông chợt chấn động, lúc này Trang Duệ trong mắt lão đã không còn là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đã trở thành một thanh niên biết tiến thối và cực kỳ hứa hẹn. Vì vậy mà Hứa Chấn Đông không chút do dự lên tiếng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Công ty châu báu Hứa Thị đưa giá hai mươi ba triệu.

Hứa Chấn Đông sở dĩ hô tên của công ty, thứ nhất nói mình bắt buộc phải mua khối mao liêu kia, cũng đừng nên đối lập với mình, thực lực yếu hơn thì đừng kết oán. Thứ hai là lão cũng có giao hảo tốt với nhiều thương nhân ngọc khí, cũng muốn đối phương nể tình, sau này sẽ giúp nhau vào các trường hợp khác.

- Công ty châu báu Hàn Thị cho giá hai mươi lăm triệu.

Những công ty có thực lực cũng không phải chỉ là của Hứa Chấn Đông, ông chủ Hàn mập mạp kia là ông chủ của ông ty châu báu Hàn Thị, là Hàn Hạo Duy. Hiện tại các nguyên liệu phỉ thúy xa hoa là rất thiếu, bây giờ các công ty châu báu đều gặp khó khăn, vì vậy mà gặp được khối mao liêu tốt thì ông chủ Hàn sẽ chẳng thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy.

Tống Quân bên này thì lại hành quân lặng lẽ, hắn không phải kinh doanh ngọc khí, chỉ là mua hàng về sau này bán ra mà thôi. Hắn sẽ không ra tay, vì hắn tuy xem trọng thị trường phỉ thúy nhưng nếu đặt hết tài chính vào những khối mao liêu thì thật sự không phải lựa chọn sáng suốt.

Lần này Tống Quân gom vài chục triệu để chuẩn bị thu mua mao liêu, vừa rồi hắn thấy khối mao liêu kia cũng định giá hơn ba chục triệu trở lên, tất nhiên hắn sẽ không ném nhiều tiền vào một khối mao liêu như vậy, dù sao cũng còn nhiều mao liêu thầm tiêu của nhiều quầy hàng khác chưa được xem xét.

- Tiểu Hàn, lần trước các người đã thu mua được số lượng ngọc thạch xa xỉ bên Myanmar, bây giờ còn muốn cùng tôi cướp khối mao liêu này sao?

Bây giờ mở miệng hét giá chỉ còn lại ông chủ Hàn và Hứa Chấn Đông.

- Ông chủ Hứa, ngài là tiền bối, ngài cũng biết giá của thị trường, nhà tôi cũng không có lương tâm...

Hàn Hạo Duy cũng không nhường bước, vì đổ thạch chính là mười chơi chín thua, nhìn quanh hội chợ cũng không có mấy lần cắt đá cho ra phỉ thúy, thậm chí cũng không có mao liêu nào tốt như thế này, ông chủ Hàn tất nhiên sẽ không chịu nhường.

- Tốt, trẻ tuổi bốc đồng, tôi đây ra giá hai mươi bảy triệu.

Hứa Chấn Đông cười ha hả, lại tăng lên hai triệu, đây cũng là thứ lão muốn nói với đối phương, đó là khối mao liêu kia bắt buộc phải về tay của công ty Hứa Thị.

Ông chủ Hàn có chút do dự, dù sao thì khối mao liêu kia cũng không phải đã rõ ràng có phỉ thúy, tuy tính rủi ro không cao nhưng vẫn còn nguy hiểm, hai mươi bảy triệu không phải là giá thấp. Tất nhiên nếu biểu hiện của mao liêu là trong ngoài như nhau, như vậy vẫn có thể lời hơn con số hai mươi bảy triệu.

- Hai mươi tám triệu.

Ông chủ Hàn cắn răng, lại bỏ thêm một triệu, nhưng lúc này rõ ràng đã yếu thế hơn Hứa Chấn Đông.

- Ba chục triệu.

Hứa Chấn Đông cũng không nhường bước, ngay sau đó nâng giá lên hai triệu.

- Trời ạ, khối mao liêu kia nhất định sẽ là quán quân của hội chợ mất.

- Lạc đà chết đói vẫn lớn hơn ngựa, công ty châu báu Hứa Thị xem ra vẫn có thực lực.

Vô tình mọi người vây quanh nghị luận rộn rã, tình huống này nếu nâng giá tốt sẽ không khác gì tuyên truyền cho công ty của mình.

- Ba chục triệu.

Khi Hứa Chấn Đông hô lên những chữ như vậy thì tất cả mọi người đều phải hít vào một hơi thật sâu.

Ba chục triệu để mua phỉ thúy cũng không có nhiều, hơn nữa hôm nay còn là ngày đầu tiên của hội chợ đấu giá phỉ thúy, phải biết rằng mao liêu quán quân của hội chợ lần trước chỉ có giá ba chục triệu, bây giờ Hứa Chấn Đông hô giá thật sự đã có thể đạt đến mức giá của mao liêu quán quân trước kia.

Lúc này ông chủ Hàn thật sự có chút do dự, Hứa Chấn Đông hô giá như vậy đã vượt qua mức quy định của hắn. Giống như những gì Hứa Chấn Đông đã nói trước đó, hai tháng trước công ty của hắn đã đổ thạch thắng ở Myanmar, lạ mua hai khối mao liêu thầm tiêu, đánh cuộc thắng một khối, nếu nói rõ ràng ra thì lúc này công ty của hắn cũng không thiếu phỉ thúy xa hoa.

Nhưng đồng hành là oan gia có thể áp dụng cho nghề ngọc khí này, nếu có thể thu vào một nguyên liệu phỉ thúy xa hoa thì sẽ có ý nghĩa là thiếu một đối thủ cảnh tranh trên thị trường vật phẩm xa hoa, hơn nữa bây giờ chỉ là tranh chấp giữa hai bên, nếu như tỏ ra yếu thế thì sau này sẽ có ảnh hưởng đến danh dự công ty, tói thiểu cũng sẽ bị người ta nói rằng mình không đủ thực lực.

- Thế nào? Tiểu Hàn, các người đã tạo ra nhiều danh tiếng ở Myanmar, vì vậy khối mao liêu kia để lại cho tôi đi.

Hứa Chấn Đông thấy ông chủ Hàn đã do dự khá lâu mà không lên tiếng, vì vậy đắc chí nói.

Hứa Chấn Đông sở dĩ hô giá cao như vậy cũng chính là muốn giải tỏa khó khăn khan hiếm nguyên liệu phỉ thúy xa hoa cho công ty, thứ hai là vài tháng trước bọn họ đến Myanmar và quay về tay không, danh dự công ty cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Lão muốn nhân cơ hội này để phô bày thực lực của công ty châu báu Hứa Thị.

Trên đầu Hàn Hạo Duy đã toát ra những giọt mồ hôi như hạt đậu, chiếc khăn trên tay đã có thể vắt ra nước, một là vì thời tiết quá nóng, hai là vì bị Hứa Chấn Đông ép bức. Hắn muốn hô giá nhưng lại sợ mình phát sinh sai lầm và hối hận không kịp.

- Ba mươi triệu năm trăm ngàn.

Hàn Hạo Duy hầu như dùng từng chữ để nói ra giá tiền, lúc này gương mặt trắng nõn cũng trở nên đỏ rực, khăn mặt trên tay phải cũng bị bóp lại nhỏ nước xuống đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio