Hoàng Kim Đồng

chương 197: hiện trường cắt nguyên thạch náo loạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lôi Lôi bình thường cũng là mỹ nữ, hôm nay ăn mặc lại khá nóng bỏng, mặt một chiếc áo thun bó sát và một chiếc quần jean siêu ngắn, biểu hiện rõ ràng dáng người nóng nảy.

Nhưng vào tình huống hôm nay thì khối mao liêu khổng lồ và lại là tiêu vương thật sự có sức hấp dẫn quá lớn, sau khi chen chúc một lúc lâu nhưng liên tục bị đẩy ra, cuối cùng Lôi Lôi cũng bỏ qua.

Trang Duệ lúc này cũng không có thời gian đi xem Lôi đại tiểu thư có đến xem không, hắn đang khuyến khích tên mập họ Mã. Tên mập trước đó vốn rất tự tin nhưng bây giờ lại chối bỏ tư cách cắt nhát đầu tiên cho Trang Duệ, mà Trang Duệ thì đã sớm quyết định an phận làm người, tất nhiên sẽ không chịu ra tay.

- Anh Mã, anh phải đàn ông một chút chứ? Yến Tử đang nhìn anh kìa, đừng đẩy sang tôi.

Trang Duệ mất nửa ngày khuyên can cũng không xong, cuối cùng phải dùng cả phép khích tướng.

- Cút sang một bên, tôi có phải là đàn ông hay không thì Yến Tử đương nhiên biết rõ, còn cần cậu nói sao?

Tên mập họ Mã chợt đứng lên dùng sức vỗ bàn làm cho Yến Tử ở bên cạnh mắc cở đỏ mặt.

- Được rồi, nếu anh không cắt thì sau này đừng nói có quen biết tôi...

Tống Quân cũng không nhịn được, hắn đã phơi nắng nãy giờ, trong lòng thật sự bốc hỏa.

- Đừng, để tôi...

Sau khi bị Tống Quân nói mất thể diện thì tên mập mới xốc quần lên đi về phía mao liêu.

Khối mao liêu quá lớn nên chỉ có thể dùng xe nâng để đưa đến, phía trước mao liêu còn có một cái đài cao, tuy đài này không cao bằng mao liêu nhưng người đứng lên đó có thể dễ dàng thao tác cắt gọt.

Hội chợ đổ thạch cũng có những dụng cụ máy móc cung cấp đặc biệt cho những khối mao liêu khổng lồ thế này, hơn nữa cũng không cần đặt mao liêu lên bàn cắt đá, trực tiếp đặt trên mặt đất là được.

- Này, cậu Trang, đứng trên này sao thấy đầu óc có hơi choáng váng thế này? Tôi có phải sợ độ cao không?

Tên mập leo lên đài, thứ này chưa cao quá một mét mà lại lên tiếng nói sợ độ cao làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười hận không thể tiến lên cho một đạp rơi xuống đất. Hình như hôm trước anh Mã còn nói khoác đã mua một căn biệt thự mười tầng ở Thái Nguyên thì phải.

- Anh mập ơi, không có gì đâu, nếu rơi xuống sẽ có người đỡ.

- Xem ra cũng hơn hai trăm cân, coi chừng té chết.

Đám người vây quanh xem xét thật sự nhịn không được mà chỉ trích, chỉ cần nhìn vào tư thế thì thấy nếu tên mập không cắt đá thì bọn họ sẽ tiến lên cho một trận. Điều này cũng khó trách mọi người, vì bây giờ trời rất nóng, nếu mở mao liêu nhanh một chút thì bọn họ cũng nhanh chóng tản đi tìm chỗ không khí mát mẻ hơn.

Lẽ ra với kiến thức của tên mập thì sẽ chẳng căng thẳng như vậy, nhưng lần này hắn đổ thạch đầu tiên trong đời, càng là lần đầu tiên cắt đá, chỉ cần một nhát cắt sẽ biết sáu chục triệu ném ra đúng hay sai, coi như tất cả đều nằm trong tay hắn. Tất nhiên lúc này hắn sẽ lo lắng được mất.

Thật ra đây cũng là nguyên nhân Tống Quân không muốn cắt nguyên thạch, năm ngoái hắn cắt sụp một khối nguyên thạch hơn hai chục triệu, thật sự làm cho người ta đau lòng, năm nay hắn đã là tiêu vương, dù thế nào cũng không chịu ra tay.

- Hừ, ta đây cũng đếch sợ.

Tên mập quát to một tiếng, sau đó khởi động máy cắt, dùng hai tay cầm máy cắt ấn vào bên dưới.

Máy cắt đá có đường kính cả mét chợt xoay tròn và tiếp xúc với mặt đá, sau đó những âm thanh ma xát khó nghe vang lên liên tục, đá vụ văng ra khắp bốn phía, thỉnh thoảng còn có vài mảnh văng lên mặt và lên tay tên mập.

Lúc này tên mập khá tỉnh táo, tuy cũng có hơi run vì bị đá văng lên mặt nhưng hai tay vẫn rất vững, bánh răng cưa dần chui vào khối đá.

- Xoẹt xoẹt!

Khi thấy bánh răng cắn vào khối nguyên thạch thì tên mập vội vàng nhấc lên, vì khối mao liêu này quá lớn, khó thể nào cắt đứt.

Khi tên mập tắt máy cắt thì vài vị thương nhân ngọc khí có quen biết với Tống Quân chợt xông đến, bọn họ có kẻ dội nước, có kẻ dùng chổi lông để cọ rửa đường cắt, thậm chí còn có người cầm đèn pin rọi vào bên trong, muốn xem rõ đầu mối, để lát nữa dễ báo giá.

- Anh Triệu, anh sáng mắt, có thấy thứ gì không?

Người tẩy trừ vết nứt thấy mình rõ ràng là có hại, vì vậy mà tiến đến bên cạnh hỏi tên có mang theo đèn pin.

- Nhìn không thấy, quá sâu, anh đến mà xem...

Bánh răng cưa của máy là quá mỏng, chỉ có một khe hở nhỏ mà thôi, ban ngày căn bản không thấy gì, nếu không có ánh nắng gắt thì sẽ có thể thấy được vài manh mối.

- Các vị, các vị, trước tiên tránh ra, không phải cắt thêm thì sẽ thấy rõ ràng hơn sao?

Tống Quân đi đến nói, tuy trong lòng hắn sốt ruột hơn người ta nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, hắn thúc giục đám thương nhân tránh đường, sau đó chuẩn bị cắt tiếp.

- Ông chủ Tống, ông đúng là quá phóng khoáng, nếu bên trong có phỉ thúy, một nhát cắt xuống không phải sẽ tổn thất cực đại à?

Một vị thương nhân cảm thấy nghi vấn với cách cắt nguyên thạch của Tống Quân, cách tốt nhất là nên cắt vát bốn phía, khi thấy có sắc xanh sẽ chậm rãi mài vào. Cách cắt đôi như của tên mập thật sự là khó thể chấp nhận được. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thật ra cố vấn đổ thạch của Tống Quân là thầy Bành cũng cho ra đề nghị như vậy nhưng bị Trang Duệ phủ quyết, vì nếu dựa theo phương pháp bình thường và lấy ra phỉ thúy ở bên trong một cách toàn vẹn thì phải mất vài ngày mới xong, Trang Duệ cũng không có đủ thời gian và kiên nhẫn như vậy.

Đợi dến khi mọi người tránh ra thì xe nâng lại tiến lên lật khối mao liêu lại, đồng chí mập lại tiếp tục bận việc, lần này thì thật sự là cưỡi ngựa đường quen, nhanh chóng cắt xuống sâu hơn nửa thước. Nhưng hắn thật sự còn chưa xong, còn phải đợi lật khối mao liêu bốn lần, cuối cùng khối mao liêu mới chia làm hai nửa.

Khi người ta gặp phải nguy cơ hoặc cuồng nhiệt thì sẽ cực kỳ có tiềm lực, một đám thương nhân ngọc khí cũng không cần sử dụng xe nâng mà có thể lật khối mao liêu ra xem, ngay sau đó màu sắc long lanh của phỉ thúy đã đập vào mắt mọi người.

- Trời ơi.

- Thượng đế ơi...

- Lạy chúa...

- Tam Thanh đạo tổ, Phật Tổ Như Lai..

Vô tình có hàng loạt những âm thanh kích động vang lên, Trang Duệ nghe được những tiếng hô như vậy mà phát hiện trong nước rõ ràng có nhiều tín đồ như vậy.

Nhưng cũng có rất nhiều người ở đây thật sự không thể nào phát ra âm thanh, thậm chí nếu có cũng chỉ là tiếng rên rỉ, tất nhiên sẽ khác với những tiếng rên rỉ khi hoạt động gì đó.

- Trời, phỉ thúy, tiêu vương cho ra phỉ thúy.

Không biết là ai hét lên như vậy mà cả hội trường đều sôi trào, người phía sau chen người phía trước, lúc này đám bảo vệ và cảnh sát đứng chắn cũng khó thể nào chặn được rối loạn. Vài chục cảnh sát và bảo vệ phải ngăn chặn đám người như sóng biển vỗ vào, thật sự phiêu diêu bất định.

Tống Quân và Trang Duệ có chút sốt ruột, tuy mao liêu kia có thể tích rất lớn, cũng không sợ bị trộm, nhưng bọn họ sẽ không chịu nổi tình huống nhiều người ùa vào như vậy. Khi tình huống đang khẩn cấp thì một tiếng súng nổ vang lên bên tai, đám người đang chen chúc cũng bình tĩnh lại.

- Người nào nổ súng, không có lệnh ai cho phép nổ súng?

Sau khi nghe thấy tiếng súng vang lên thì tên trung úy cảnh sát thật sự sốt ruột, tình huống này chỉ có thể dùng súng để trấn an, nhưng nếu phát sinh sự kiện đạn lạc thì hắn cũng đừng hòng được mặc quân phục.

- Báo cáo đội trưởng, không phải chúng tôi nổ súng...

Một đám cảnh sát thật sự không hiểu vấn đề, bọn họ căn bản không nổ súng.

- Các đồng chí, là tôi nổ súng.

Khi viên trung úy chuẩn bị kiểm tra thì một người đàn ông trung niên đứng lên, Trang Duệ biết người này, đây là một vị lãnh đạo của ban quản lý, chuyên phụ trách khai mạc hội chợ, bây giờ phân phối bảo quản máy móc.

Khẩu súng trong tay hắn cũng làm cho người ta như trút được gánh nặng, lại nở nụ cười, vì đó là súng lệnh. Có lẽ vừa rồi hắn vì quá nôn nóng mà dùng súng lệnh bắn một phát.

- Mọi người mau lui về phía sau, xin mời phối hợp một chút, không cần vượt qua giới tuyến này.

Lúc này đám cảnh sát và bảo vệ cũng nhanh chóng di động, bọn họ kéo một đường cảnh tuyến tạo ra không gian trung tâm khoảng ba mươi mét vuông, chỉ có những thương nhân ngọc khí được Tống Quân cho phép mới có thể tiến vào bên trong quan sát mao liêu.

Tống Quân tuy không phải kinh doanh ngọc khí nhưng cũng có tiếp xúc với những thương nhân có máu mặt, khi hắn hô tên, có hơn chục vị thương nhân tiến vào trong, bao gồm cả ông chủ Hàn.

- Trang Duệ, cho chúng tôi vào...

Âm thanh của Lôi Lôi từ đám người vang lên.

Trang Duệ nhìn lại mà không khỏi thầm hoảng sợ, lúc này Lôi Lôi rất thương cảm, tóc tai bù xù, chiếc áo trắng còn có một dấu bàn tay đen trước ngực. Nếu bị Lưu Xuyên thấy được, dù có cảnh sát ở đây thì hắn cũng sẽ tiến lên cho đám người mỗi tên một đấm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio