Hoàng Kim Đồng

chương 223: mở mao liêu (tiếp)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh rể, trước kia em cũng chưa dùng loại máy cắt đá thế này, vì vậy sau này em sẽ xem xét cách sử dụng cho phù hợp, trước tiên chúng ta mở những khối mao liêu này cái đã.

Trang Duệ lấy cớ không cắt khối mao liêu chứa phỉ thúy đỏ, hắn lấy ra vài khối mao liêu hắc ô sa được mua từ cửa hàng của Dương Hạo.

Trong số những mao liêu kia chỉ có hai khối có phỉ thúy, trong đó có một khối phỉ thúy là đế vương lục, một cái là phỉ thúy phù dung chỉ to hơn ngón tay cái, màu sắc rất tốt, hầu như đạt đến cấp độ khá cao. Những khối mao liêu còn lại đều là không có gì, chẳng qua Trang Duệ mua vì sợ Dương Hạo hoài nghi mà thôi.

- Tiểu Duệ, phỉ thúy thật sự lấy ra từ trong những khối đá này sao?

Không phải chỉ có Triệu Quốc Đống là tỏ ra cực kỳ nghi ngờ, ngay cả đồ đệ của hắn cũng cầm lấy một khối đá hắc ô sa lật qua lật lại xem xét, trên mặt viết rõ hai chữ "không tin".

Cũng khó trách nhóm Triệu Quốc Đống không tin, lần đầu tiên Trang Duệ gặp những khối mao liêu đen đúa này thì thiếu chút nữa đã vứt đi. Hắn cầm khối mao liêu có chứa phỉ thúy đế vương lục rồi cười ha hả nói:

- Ha ha, anh rể, thứ này rất rẻ, chỉ vài trăm đồng một cái, các anh cứ chọn lấy một cái mà cắt cho vui.

Trang Duệ thật sự không dám cho bọn họ cắt khối mao liêu có đế vương lục, phải biết rằng bên trong là khối phỉ thúy to như quả trứng gà, ít nhất có thể chế tạo được năm mặt dây chuyền, giá cả cũng là mười triệu, vì vậy mà trong quá trình mở ra cũng không nên có sai lầm gì.

- Thôi khỏi, Tiểu Duệ, cậu tự mình ra tay đi, nghe nói thứ kia rất mắc, chúng tôi đến phá hư thì sao?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Triệu Quốc Đống vội vàng đặt tảng đá trên tay xuống, tên đồ đệ của hắn cũng khẽ đặt khối đá xuống, điều này không khỏi làm cho Trang Duệ khó thể nhịn cười.

- Anh rể, được rồi, đừng nói những lời như vậy, nào có chuyện mao liêu đáng giá như thế, vừa rồi em đã nói rõ, những khối mao liêu này rất rẻ, em mua về đẻ mọi người cắt ra cho vui mà thôi.

- Thật vậy sao?

Triệu Quốc Đống vẫn còn có chút không tin.

- Thật sự, anh cắt thử đi...

Trang Duệ đưa máy mài đến, vì khối mao liêu này khá nhỏ, không cần dùng máy cắt.

- Cái này...Thứ này cắt ra thế nào? Tứ Nhi, cậu đến cắt trước đi.

Triệu Quốc Đống tiếp nhận máy mài, hắn không biết làm sao nên tiện tay đưa cho đồ đệ của mình.

- Được, tôi cắt trước.

Tứ Nhi đồ đệ của Triệu Quốc Đống cũng không phải loại luống cuống tay chân, trước tiên hắn cắm phích vào trong ổ điện trong gara, nhưng cầm khối mao liêu mà không biết cắt ở chỗ nào trước. Hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát ngồi xổm xuống, giẫm mao liêu xuống chân, sau đó mở chốt máy mài, chuẩn bị cắt ra.

- Này, đừng, đừng, như vậy sẽ làm chân tổn thương.

Trang Duệ tiến lên phía trước chặn hành vi của Tứ Nhi lại, vì nếu như thế chỉ cần có hơi rung tay thì sẽ cắt vào chân mình, thứ này có thể cắt mài cả kim loại, dụng phải chân thì có gì tốt?

- Tứ Nhi, bây giờ có thể cắt được rồi.

Trang Duệ lấy mao liêu ra khỏi chân của Tứ Nhi, hắn đặt lên máy cắt, mở dây bảo vệ ra, đặt mao liêu vào, vặn chốt, để cho mao liêu bị kẹp chặt vào giữa, sau đó mới mời Tứ Nhi cắt đá.

- Tiểu tử cậu nhanh lên, tôi còn đang chờ đấy.

Vẻ mặt Tứ Nhi có chút căn thẳng, hai tay cũng hơi run, sau khi mở máy thì nửa ngày sau còn chưa cắt xuống, mà Triệu Quốc Đống ở bên cạnh cũng không nhịn được mà mở miệng thúc giục.

- Sư phụ, em cũng không biết cắt hướng nào, nếu lỡ cắt phỉ thúy bên trong thanh hai nửa thì sao?

Tứ Nhi lúc này giống như chó cắn nhím, thật sự không biết nên cắt thế nào cho phải.

Trang Duệ ở bên cạnh mở miệng khích lệ:

- Cứ tùy tiện cắt vào, không có gì đâu, khi cắt chú ý quan sát một chút, nếu có màu xanh thì nên dừng lại.

Trang Duệ nhìn vào khối mao liêu mà cảm thấy tiểu tử kia khá may mắn, chỉ tiện tay chọn cũng trúng khối mao liêu có phỉ thúy phù dung, nhưng khối phỉ thúy kia quá nhỏ, Trang Duệ cũng không quan tâm, chỉ nhắc nhở Tứ Nhi một câu mà thôi.

Sau khi nhận được lời cổ vũ của Trang Duệ, chiếc máy mài được Tứ Nhi cầm trong tay nãy giờ được đưa về phía khối mao liêu, tiếng xoẹt xoẹt vang lên, trên mặt đất rơi xuống những lớp bụi hơi xanh.

Những khối mao liêu hắc ô sa này tuy có bề ngoài đen kịt nhưng lại do đất đá màu xanh hóa thành, vì vậy mà sau khi được cắt ra, màu đá bột chợt biến thành màu xanh.

Thể tích của mao liêu không lớn, vài phút sau đã bị Tứ Nhi cắt đứt, không có gì cả, nhưng lớp vân có màu xanh nhạt, thứ này hiện ra trong mắt Trang Duệ chính là điềm báo có phỉ thúy.

Tứ Nhi lúc này cũng có vẻ thả lỏng hơn, nhưng dù sao cũng là một công tác có chú áp lực, hắn gia cố lại khối mao liêu đã trở nên nhỏ hơn, sau đó cắt vào chính giữa. Triệu Quốc Đống cũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào những khối đá tung bay tán loạn.

- Ngừng, ngừng, tiểu tử cậu mau dừng lại, không thấy có màu xanh rồi à?

Khi Tứ Nhi đang cắt đá vui vẻ thì bên tai vang lên tiếng quát của sư phụ Triệu Quốc Đống, vì vậy mà sợ đến mức nhấc máy cắt lên, thiếu chút nữa động vào người.

Trang Duệ kéo ống nước rửa xe ra, sau đó xịt lên khối mao liêu, bụi được rửa sạch, một lớp sáng xanh đậm hiện lên trước mặt mọi người.

Triệu Quốc Đống nhắc nhở rất kịp thời, máy cắt cũng không làm ảnh hưởng đến khối phỉ thúy, tuy phần xuất hiện sắc xanh chỉ như lóng ngón tay nhưng màu xanh rất tốt, còn đậm hơn lá cây vài phần.

Tuy phỉ thúy này chỉ là chất lượng thường nhưng người trong nước thích phỉ thúy màu xanh, vì thế mà phỉ thúy này nếu tìm được một thợ thủ công đánh bóng và thiết kế tốt, khảm lên mặt dây chuyền, như vậy cũng có giá bảy chục ngàn.

- Sư phụ, thật sự là...Là phỉ thúy sao?

Vẻ mặt Tứ Nhi chợt vui mừng, tuy thứ này không phải là của hắn, nhưng chính hắn là người lấy nó ra từ khối mao liêu kia, vì vậy mà rất thỏa mãn.

- Nói nhảm, tất nhiên là phỉ thúy, cậu cẩn thận một chút, nên cắt những phần đá bên ngoài để cắt phỉ thúy ra.

Triệu Quốc Đống hầu như đã quên biểu hiện vừa rồi của mình, bắt đầu trở thành một vị sư phụ.

- Vâng...

Tứ Nhi đồng ý, hắn bắt đầu cắt những phần mao liêu ở bên cạnh phỉ thúy, vì sợ làm phỉ thúy bị hư hại nên hành động của hắn rất chậm, một giờ sau mới lấy ra phỉ thúy.

- Thật sự đẹp.

Tứ Nhi cầm khối phỉ thúy màu xanh nhỏ như ngón tay cái và mặt ngoài có hoa văn áng mây bỏ vào trong lòng bàn tay, hắn cẩn thận xem xét dưới ánh sáng mặt trời, trong miệng không khỏi cảm khái.

- Anh Trang, cho anh...

Tứ Nhi vuốt khối phỉ thúy một lúc sau đó lại đưa cho Trang Duệ, dù sao thì thứ này cũng không phải là của hắn.

- Ha ha, cậu cầm đi, sau đó đến tiện đá quý nào đó, nhờ bọn họ làm cho một món trang sức, sau đó khảm nạm khối phỉ thúy này lên, chính mình giữ lại mà chơi đùa...

Trang Duệ không tiếp nhận, khối phỉ thúy này tuy có giá vài chục ngàn nhưng cũng không là gì trong mắt hắn. Tên đồ đệ này của anh rể là rất tốt, đi theo Triệu Quốc Đống từ trong xí nghiệp ra ngoài, lần trước cũng là tên này theo đoàn xuống Nam Kinh, cũng coi như là nhân viên của Trang Duệ, vì thế mới phân phát cho chút quyền lợi.

- Ôi, cám ơn anh Trang.

Tứ Nhi thật sự vui vẻ lên tiếng, thứ phỉ thúy này không những chỉ có phụ nữ thích, dù là đàn ông cũng không thể nào cản lại được.

- Tiểu Duệ, khối phỉ thúy này giá bao nhiêu tiền?

Triệu Quốc Đống ở bên cạnh mở miệng hỏi, hắn biết rõ ý nghĩ của Trang Duệ, nhưng cho thứ gì đó cũng phải cho người ta nhớ kỹ, nếu không đưa ra ngoài sẽ được không quá coi trọng và sinh ra nhầm lẫn. Mặt khác hắn cũng thật sự không hiểu giá cả của nó.

- Ha ha, cái này khoảng năm sáu chục ngàn, nếu khảm nạm tốt thì giá cả còn đắt hơn.

Trang Duệ thuận miệng đáp, cắt và mài đá rất đơn giản, cũng không cần tay nghề, nhưng khảm nạm thế nào thì lại cần chú ý.

- Năm sáu chục ngàn sao? Anh Trang, tôi cũng không lấy thứ này, nó quá đắt.

Sau khi nghe Trang Duệ nói thì Tứ Nhi vội vàng nhét khối phỉ thúy vào tay Trang Duệ, bình thường hắn thấy phỉ thúy mắc nhất chỉ là vài trăm vài ngàn, hắn tưởng rằng khối phỉ thúy này cũng chỉ có vài trăm đồng mà thôi.

Trang Duệ đẩy tay Tứ Nhi về:

- Anh may mắn mở ra được phỉ thúy thì cứ giữ lại, không thì cho anh rể của tôi, dù sao tôi cũng không cần...

- Sư phụ, ngài xem...

Tứ Nhi dùng ánh mắt khó xử nhìn Triệu Quốc Đống, sư phụ gì thì đồ đệ đó, hắn cũng không phải người thích chiếm tiện nghi của kẻ khác. Hơn nữa từ sau khi cùng Triệu Quốc Đống rời khỏi xí nghiệp thì mỗi tháng được phát bốn năm ngàn, gấp đôi lương trước kia, còn có một phần cổ phần của xưởng, tính ra mỗi năm chia hoa hồng cũng được một trăm ngàn, hắn đã rất thỏa mãn rồi. nguồn TruyenFull.vn

- Nhận lấy đi, sau này cần làm tốt công tác, đúng rồi, sau này tôi ban thưởng cho Kiện Dân, tiểu tử cậu cũng đừng đỏ mắt đấy nhé?

Triệu Quốc Đống hiểu rõ cách xử lý của Trang Duệ, hắn khoát tay cho Tứ Nhi giữ phỉ thúy lại, bây giờ xe tư gia càng nhiều, ngành sửa xe cũng cạnh tranh dữ dội. Những đệ tử của Triệu Quốc Đống thật sự rất giỏi, khoảng thời gian trước có kẻ mời chào.

Triệu Quốc Đống nói đến Kiện Dân, chính là một đồ đệ khác của hắn, vì Tứ Nhi có vật phẩm đưa về, thì chắc chắn Triệu Quốc Đống phải có thứ gì đó cho đều, cho công bằng.

- Hì hì, sao có thể chứ?

Tứ Nhi cầm phỉ thúy trong tay một lúc lâu, sau đó cho vài túi áo.

- Cậu xem sư phụ này..

Đệ đệ đã cho ra phỉ thúy, Triệu Quốc Đống tất nhiên tràn đầy lòng tin, hắn dựa theo lời chỉ bảo của Trang Duệ mà bắt đầu thở hổn hển cắt mao liêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio