Hoàng Kim Đồng

chương 37: ba triệu tám trăm ngàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô tình ánh mắt của tất cả mọi người tập trung lên người ông chủ Lữ, ai cũng muốn biết giá cả của bản thảo Hương Tổ Bút Ký của Vương Sĩ Trinh được ba người bọn họ xưng là quốc bảo có giá cả thị trường là bao nhiêu.

Tần Huyên Băng và Lôi Lôi thì xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Hứa Vĩ tất nhiên là mang lòng đố kỵ, hận không thể làm một mồi lửa cho cháy sạch đi, Lưu Xuyên thì hy vọng giá càng cao càng tốt, khi thấy người anh em của mình kiếm được tiền thì hắn cực kỳ vui sướng. Còn Trang Duệ, bây giờ hắn cũng có chút căng thẳng, tuy vừa rồi hắn nói rất hay nhưng làm gì có ai không muốn tiền, cũng không có người nào cho rằng mình có quá nhiều tiền, huống hồ hắn chỉ là một kẻ làm công cho người ta mà thôi.

ông chủ Lữ trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ cầm bản thảo lên nhìn, một lúc lâu sau mới mở miệng:

- Bộ bản thảo Hương Tổ Bút Ký này của Vương Sĩ Trinh có truyền thừa, chữ nghĩa rõ ràng, có thể xác định là vật thật. Năm ngoái trong một cuộc đấu giá ở Hongkong đã từng đưa ra bảy trang bản thảo "Thái Căn Đường Thi Tập Tự" của Vương Sĩ Trinh, lúc đó giá cả là một triệu một trăm tám mươi ngàn đô la Hongkong.

- Bao nhiêu? Một triệu một trăm tám mươi ngàn? Mộc Đầu, đô la Hongkong có được giá hơn nhân dân tệ không, tôi chưa từng xài qua thứ này...

Lữ lão gia tử còn chưa nói dứt lời thì đã bị Lưu Xuyên cắt đứt, hắn cực khổ nhiều năm cũng chỉ có dư vài trăm ngàn, nếu không phải tận tai nghe được, hắn cũng không tin quyển sách nát kia có giá trên một triệu.

- Tiểu tử cậu đừng chen lời, đứng sang một bên đi...

Lữ lão gia tử trừng mắt tức giận nhìn Lưu Xuyên, lão tiếp tục nói:

- Bản thảo này của Tiểu Trang có nội dung và niên đại xuất bản hơi khác, tôi tin với những sự tích và hình thái xã hội nghiên cứu về Vương Sĩ Trinh thì sẽ đưa đến tác dụng lớn, giá trị của nó chắc chắn sẽ quan trọng hơn so với bút tích "Thái Căn Đường Thi Tập Tự".

- Hơn nữa trong bản thảo còn có kèm theo chín trang hai mươi mốt bài thơ của tự tay Vương Sĩ Trinh viết ra, điều quan trọng là trên mỗi bài thơ đều có linh ấn của Vương Sĩ Trinh, cái này đã đủ trân quý, vì thế nếu chỉ cần đưa những trang thơ như vậy đi đấu giá cũng có giá trị xa xỉ.

- Thị trường bút tích của Vương Sĩ Trinh ở trong nước sẽ so ra thấp hơn so với ngoài quốc tế, nếu hai người muốn tôi định giá, tôi cảm thấy bản thảo này có giá trong khoảng từ ba triệu đến ba triệu tám trăm ngàn là cực kỳ phù hợp.

Tất nhiên nếu đưa bản thảo này ra bán đấu giá, giá cả có thể vượt qua bốn triệu, nhưng đó cũng phải bỏ tiền ra tuyên truyền và đấu giá phí, như vậy sẽ có giá không kém bao nhiêu, ông lão như tôi khá nắm chắc điều này.

- Ba triệu tám trăm ngàn?

Lữ lão gia tử vừa nói ra những lời như vậy thì trong đầu Trang Duệ chợt nổ ầm một tiếng, hắn thật sự không còn có thể nghe được những câu nói tiếp theo của lão. Sau khi hắn tốt nghiệp đại học, đã công tác được khá lâu, bây giờ mới có lương một tháng ba ngàn, một năm chỉ được hơn ba chục ngàn, ba triệu tám trăm ngàn là một con số gì, rõ ràng là hắn cần phải làm không ăn không uốn trong thời gian một trăm hai mươi năm.

Từ sau khi mua được bản thảo trong tiệm thú cưng của Lưu Xuyên, Trang Duệ luôn bảo trí tâm tính rất tốt, hắn lúc đầu cũng không quá chú trọng đến tiền, dù sao linh khí của hắn cũng được bổ sung, xem như đã tìm được lợi ích thực tế. Sau này về đến nhà kiểm tra về cuộc đời của Vương Sĩ Trinh, ý nghĩ của hắn đã thay đổi, nếu đó thật sự là bản thảo của Vương Sĩ Trinh, như vậy bán ra sẽ được một món tiền.

Vừa rồi Lữ lão gia tử nói ra giá cả của bút tích Vương Sĩ Trinh trong cuộc đấu giá ở Hongkong, Trang Duệ thật sự lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn cảm thấy bộ bản thảo của mình tổn hại quá nặng, có thể bán ra được giá năm ba chục ngàn là thỏa mãn lắm rồi. Hơn nữa hôm qua hắn đã bán được hồ lô Tam Hà Lưu với giá một trăm năm chục ngàn, hắn cũng không quá kích động, bây giờ nghe Lữ lão gia tử nói giá thì Trang Duệ thật sự chấn động, có chút cảm giác mơ hồ không rõ.

- Vậy thì ba triệu tám trăm ngàn, đây là con số may mắn, cậu Trang, chúng ta bây giờ làm hiệp nghị chuyển nhượng, tôi sẽ lập tức xuất chi phiếu cho cậu, cậu thấy thế nào?

Tống Quân lên tiếng, hắn là người phần lớn sưu tầm tranh sách, hắn cũng hiểu rõ giá cả thị trường của loại đồ cổ này. Lữ lão gia tử đã nói giá, có lẽ là thấp hơn so với đấu giá, nhưng nếu thật sự muốn đấu giá thì cần phải bỏ tiền ra tuyên truyền, còn phải nộp thuế, nếu là giao dịch tư nhân thì giá ba triệu tám trăm ngàn cũng xem như phù hợp, cũng có thể là một cái giá cao.

Có lẽ sẽ có người cho rằng đây là một hành vi trốn thuế, nhưng trong rất nhiều ngành nghề thì hành vi như vậy rất phổ biến, đặc biệt là những nhà sưu tầm trao đổi cổ vật cho nhau thì hiện tượng này là bình thường, vì bây giờ trong nước còn chưa quá mạnh về phương diện này, chỉ cần bí mật là được, không cần khai báo thuế.

- Tiểu Trang, Tiểu Trang, thế nào, cậu không hài lòng với giá cả này sao?

Khi thấy Trang Duệ trầm mặc không nói, không trả lời mình, Tống Quân dùng giọng thăm dò hỏi.

Trang Duệ bị Tống Quân đánh thức, hắn mơ màng thuận miệng đáp:

- Hài lòng, rất hài lòng, tôi chỉ không ngờ bản thảo có giá cao như vậy, tôi nghĩ có nên giữ lại sưu tầm hay không? xem tại TruyenFull.vn

- Hừ, cậu đã đồng ý bán cho tôi rồi, nếu không hài lòng về giá cả thì chúng ta có thể thương lượng...

Tống Quân nghe nói như vậy thì có chút tức giận, trong lòng thầm nghĩ, người không có chữ tín là không được, tôi đã đồng ý thì chưa từng đổi ý.

Trang Duệ cũng thật sự có ý nghĩ như vậy, nhưng đó chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, nếu so sánh với giá cả của bản thảo thì Trang Duệ cảm thấy nhét tiền vào túi sẽ an tâm hơn, còn giá cả cao thế nào thì hắn cũng không quá suy xét. Vì khi hắn công tác ở Điển Đương Hành thì cũng thường tiếp xúc với những cuộc đấu giá, hắn biết rõ dù bán bản thảo với giá ba triệu tám trăm ngàn, trừ đi mười lăm phần trăm tiền thuế thì trong tay sẽ không còn được số tiền như vậy.

- Tiểu tử cậu cũng đừng dọa người như thế, trái tim của tôi đây không quá tốt.

Tống Quân nghe nói như vậy thì thở dài một hơi, hắn cũng lên tiếng nói đùa một câu với Trang Duệ, sau đó hắn vẫy tay với nhân viên phục vụ, để nàng đi gọi một người đàn ông quản lý đến. Hắn đại khái nói ra số tiền và những hạng mục cần chú ý, để người kia đi làm hiệp nghị chuyển nhượng.

Mười phút sau vị quản lý kia quay về phòng, cầm trong tay hai phần hiệp nghị đã đóng dấu giao cho Tống Quân, lúc này Tống Quân đưa mắt nhìn qua, sau đó thuận tay đưa cho Trang Duệ.

Dăm ba triệu thật sự không đáng kể đối với Tống Quân, sở dĩ phải làm hiệp nghị chính là vì thói quen kinh doanh, như vậy sẽ tránh được những phiền toái phát sinh sau này, nếu hắn không nói thì Trang Duệ sẽ căn bản không cần ký kết như vậy.

Trang Duệ cũng không dám tùy ý như Tống Quân, hắn tiếp nhận hiệp nghị và cẩn thận xem xét, thật ra nó cũng rất đơn giản, chỉ là một trang giấy với nội dung ghi rõ vật phẩm và số tiền chuyển nhượng, hai bên ký tên là xong. Hơn nữa thứ đồ cổ này nếu làm hiệp nghị, như vậy đã nói rõ hai bên mua bán có giám định, cũng không cần thiết phải đi giám định, mua thì thôi, không được phép đòi lại.

Có nhiều người mau đồ cổ trong cửa hàng, nếu như mua phải đồ cổ có giám định mà lấy về phát hiện bị lừa thì hoàn toàn có thể đến đập nát cửa hiệu. Vì vậy dù là cây tăm của Khang Hi hay bồn cầu của Càn Long được bán trong tiệm cũng không có sách giám định, vì thế mới nói sản phẩm trong cửa hàng phần lớn là đồ giả, những giao dịch thật sự chỉ có thể lén tiến hành mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio