Hoàng Kim Đồng

chương 449: tên ăn mày cầm chén vàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Một khối phỉ thúy lớn như thế này giống như một mỏ khoáng nhỏ, thật sự là khó thể tin...

Giáo sư Phùng và giáo sư Trần đi xuống dùng dây đo đạc, sau phi bận rộn hơn mười phút thì mới đo được thể tích của vua phỉ thúy, đồng thời cũng giải thích nguyên nhânn tạo thành cho Hào Vinh và Trang Duệ.

- Cực kỳ lớn nhưng chất lượng quá kém, tạo hình ra cũng chỉ có giá rẻ mạt, nếu là cấp thủy tinh thì không biết sẽ bao nhiêu tiền...

Trang Duệ vừa cười vừa nói, nhưng lời nói của hắn lại nhận được ánh mắt khinh bỉ của hai vị giáo sư, cấp thủy tinh, nói đùa sao?

Nếu đây là khối phỉ thúy cấp thủy tinh, như vậy đã bị chính quyền Myanmar mua lại, còn để ở chỗ này à? Sợ rằng đã bị cắt mang bán từ lâu rồi.

- Đùa một chút thôi, đùa thôi...

Trang Duệ cười ngượng ngùng, hắn cũng biết là không thể nào, nếu không phải là nể mặt Hào Vinh, sợ rằng hắn cũng không nể tình hai vị giáo sư kia.

- Đến đây, Trang Duệ, lên đây đi...

Một giờ sau Hào Vinh ở bên trên lên tiếng, hắn mời hai vị giáo sư đến chủ yếu là tìm cho mình mạch khoáng, đưa bọn họ đến đây thăm chỉ là tiện đường mà thôi. Mỏ khoáng này cũng đã dừng sản xuất, ngoài vua phỉ thúy thì không còn gì khác cả.

Trang Duệ lần này ngồi cùng xe với hai vị giáo sư, sau khi xem vua phỉ thúy thì hai vị giáo sư rất hào hứng, cũng không sợ đường xa, luôn bàn luận về khối phỉ thúy kia.

Trang Duệ ngược lại cũng có chút tri thức, trước kia chỉ biết phỉ thúy lấy từ trong đá ra, bây giờ cũng hiểu được chút nhân tố và hoàn cảnh hình thành của nó.

Đoàn xe xuống núi, chạy trên đường cũ đến một ngã ba, con đường trở nên khó đi, sau gần hai giờ mới đến dưới chân núi, nhưng khắp nơi là cây rừng rậm rạp.

Dưới chân núi có dừng vài chiếc xe tải, còn có hơn hai mươi căn nhà gỗ, hơn mười người cầm vũ khí trên tay, bọn họ đang đi tới đi lui, khi thấy xe đến thì nhanh chóng vây quanh.

- Mọi người xuống xe, chúng ta đi lên bằng xe cáp (loại phương tiện vận chuyển, dùng cáp quay trên bàn tời để chuyển vật liệu qua các đoạn đường dốc hoặc có chướng ngại vật)...

Ngọn núi này rất dốc, muốn đi lên là không dễ.

Hào Vinh gọi là đi cáp vì từ dưới núi có bốn đường ray đi lên đỉnh, dùng điện để điều khiển, giống như mỏ than đá trong phim Hongkong.

Nếu gọi là xe cáp thì căn bản gọi là xe điện thì thích hợp hơn, chiếc xe rộng một mét rưỡi, bụng xe rất lớn, bên trong có thể đứng được ba bốn người. Hào Vinh cùng hai vị giáo sư lên một chiếc xe đầu tiên, phía dưới đóng diện, chiếc xe chậm rãi chạy lên núi.

Trang Duệ và Bành Phi đi lên đợt thứ hai, chiếc xe này chỉ chở hai người bọn họ, bên trong khá rộng rãi, tốc độ cũng không nhanh nhưng vài phút sau cũng lên đến sườn núi, lúc này nhìn về phía chân núi thì bóng người đã trở nên nhỏ bé.

- Anh Trang, từ chỗ này nếu đi về phía bên trái thêm ba mươi kilomet thì sẽ đến địa điểm giấu vàng...

Bành Phi nói làmcho Trang Duệ chợt sững sốt, hắn vội vàng nhìn thoáng qua, hai chiếc xe cách nhau vài chục mét, lúc này hắn mới nhìn theo hướng chỉ tay của Bành Phi.

- Đó là núi Dã Nhân Sơn?

Trang Duệ nhìn theo ngón tay của Bành Phi, hắn chỉ có thể thấy một dãy núi xanh mướt, rừng rậm dày đặc, những cây đại thụ khổng lồ mọc lên làm người ta sinh ra cảm giác cực kỳ âm u.

- Đúng vậy, chính là phương hướng kia, không sai...

Người phía trước còn cách mình khá xa, Bành Phi cũng không sợ bọn họ nghe được, hắn chỉ vào một đỉnh núi phương xa nói:

- Nếu như tôi nói không sai thì ba mươi kilomet chính là khoảng cách từ đây đến đỉnh núi kia.

Trang Duệ đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn về dãy núi kia thì vẫn phải hít vào một hơi khí lạnh, hắn có thể không cho rằng đứng đây có thể nhìn thấy nhưng tìm là không đơn giản. Có câu nhìn núi làm ngựa chết, khoảng cách ba mươi kilomet thật sự khó đi hơn trong tưởng tượng của mỉnh rất nhiều.

- Thật ra từ chỗ này đã xem như là núi Dã Nhân Sơn, từ chỗ này có thể đi thông qua nơi đó, nhưng không biết có đường mòn hay không, nếu không thì chỉ sợ mất ba bốn giờ cũng chưa thể đến nơi.

Bành Phi nhíu mày, từ nơi này nhìn qua chỉ thấy toàn là đường núi, hơn nữa khắp nơi đều là rừng rậm. Bành Phi cũng không phải sợ đường rừng, nhưng trong rừng có nhiều dã thú, rắn độc và chướng khí, đều là những thứ có thể làm cho người ta vong mạng, nếu đưa theo Trang Duệ thì hắn thật sự không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể bảo vệ an toàn... Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Chúng ta cứ xem xét tìm cơ hội, biết đâu tối nay sẽ phải đi về...

Trang Duệ nghe được lời của Bành Phi thi trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo, tuy vàng bạc đá quý hấp dẫn con người nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn, hắn cũng không phải kẻ thiếu tiền, sở dĩ đến nơi này chỉ vì hiếu kỳ, bây gời thấy tình cảnh như vậy thì thật sự cảm thấy khá khó khăn.

Bành Phi khẽ gật đầu, hắn chỉ quan tâm đến sự an toàn của Trang Duệ, thật sự cũng không tham vàng bạc, vì trước kia hắn bắt đám người buôn thuốc phiện, tiền tài đặt trước mặt rất nhiều nhưng không bao giờ thay lòng.

Tốc độ của xe khá chậm, tuy đỉnh núi không quá cao nhưng độ dốc đứng, phải mất nửa giờ mới lên đến đỉnh núi.

Lúc nàh đỉnh núi đã bị san thành bình địa, hơn ngàn người đang bận rộn công tác ở chỗ này, còn có bảy chiếc xe móc đá, thật sự không biết Hào Vinh dùng cách nào để đưa lên.

Những công tác trên đỉnh núi được chia thành vài loại, có vài người đi theo máy móc đá để kiểm nghiệm nguyên thạch, có những người khoan phá đá, có nhiều người đi xuống những hố sâu được móc ra. Dù sao thì ngoài Trang Duệ và Bành Phi thì ngay cả Hào Vinh và hai vị giáo sư đều bận rộn.

Lúc này hai vị giáo sư đang ngồi chồm hổm trên mặt đất để xem xét những khối nguyên thạch được đào móc ra, dựa vào niên đại để xác định tình huống của vỏ trái đất khi đó, cũng căn cứ vào đó để xem chỗ này có phải là hoàn cảnh phát sinh phỉ thúy hay không, mà một lát sau sợ rằng còn phải xuống hầm phỉ thúy thăm dò.

- Thế nào, cậu Trang, đây là mỏ khoáng phỉ thúy, là địa bàn của chúng ta, cậu tùy tiện xem xét, không có ai ngăn cản cậu, cũng giúp tôi xem xét một chút, để xem chỗ này rốt cuộc có phải là mỏ khoáng vứt đi không?

Hào Vinh thấy Trang Duệ đi lên thì gọi đến một vị quản công đi cùng hai vị giáo sư, chính mình thì đi về phía nhóm Trang Duệ.

- Hào đại ca, tôi đến để chơi đùa, cũng không có bản lĩnh nhìn nguyên thạch.

- Không có gì, cậu cứ tùy tiện đi dạo, quá lắm thì đóng cửa mỏ khoáng này...

Hào Vinh lộ ra nụ cười khổ, hắn nói thì có vẻ đơn giản nhưng nếu thật sự đóng cửa mỏ khoáng này thì nguyên khí của gia tộc họ Hào sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

- Nếu đầu tưu không nhiều thì đóng cửa cũng chưa hẳn là không thể...

Trang Duệ mở miệng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio