Hoàng Kim Đồng

chương 452: đầu tư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mùa khô ở Myanmar thường là vài tháng không mưa, lúc này mặt trời lặn về tây, góc chân trời vẫn còn chút ánh sáng đỏ rực, nửa bầu trời giống như bốc lửa, khung cảnh rất đẹp.

Trang Duệ đứng trên xe và phát hiện Bành Phi và Hào Vinh ở bên cạnh được ánh sáng hoàng hôn chiếu đỏ rực, ngay cả núi đá trước mắt cũng nhuộm một màu đỏ, rừng cây tươi tốt xanh mơn mởn bên kia cũng được khoác một lớp áo đỏ.

Ràng đỏ duy trì không quá lâu, vài phút sau đã biến mất, xe còn tiếp tục chạy xuống núi, không mất hai mươi phút thì không thể xuống đến nơi được.

Vì chuyện mạch khoáng mà tâm tình của Hào Vinh là không tốt, Trang Duệ và Bành Phi không nói gì, bên tai chỉ có gió núi thổi qua ù ù.

Trong lúc nhàm chán thì Trang Duệ nổi hứng nhìn về phía đường ray, bốn chiếc đường ray rộng chừng bốn thước, hơn nữa chung quanh được dọn dẹp sạch sẽ khoảng sáu thước, dài gần ngàn mét.

Cây cối trên đường bị chặt sạch, dưới đường ray trải đá nhỏ, có thể mở một đường ray thế này chứng tỏ giai đoạn đầu Hào Vinh đầu tư cỡ nào.

- Núi này có phỉ thúy không?

Trang Duệ chợt có ý nghĩ như vậy, khi đi lên thì hắn cũng không quan sát, biết đâu phía sườn núi này có phỉ thúy?

Trang Duệ nghĩ đến đây mà đưa mắt nhìn vào mặt nham thạch đen bóng.

- Một mét, năm mét...Mười lăm mét, hai mươi mét....

Trang Duệ lắc đầu, hắn đã nhìn vào hai mươi mét, bên trong chỉ là đá đen, cũng không có phỉ thúy xuất hiện. Ngẫu nhiên cũng có vài khối phỉ thúy nhỏ có màu sắc xuất hiện, nhưng sắc xanh của phỉ thúy là rất nhạt, hơn nữa còn là ngọc thạch chất lượng kém.

Trang Duệ cũng không từ bỏ ý định mà tiếp tục nhìn vào sâu thêm mười mét nữa, đây là khoảng cách xa nhất mà lúc này mắt hắn có thể nhìn vào, nhưng thật sự là không có dấu hiệu của phỉ thúy. Hắn có chút thất vọng, ánh mắt chỉ hơi dịch chuyển, chuẩn bị thu hồi linh khí.

- Không phải chứ?

Ai ngờ khi Trang Duệ thu hồi ánh mắt thì một khí tức lạnh băng chợt bùng lên, đột nhiên linh khí có phản ứng, hơn nữa luồng linh khí kia khá thuần khiết, là thứ linh khí chỉ có thể cảm thụ được khi gặp phỉ thúy cấp băng.

- Phỉ...Bành Phi...

Trang Duệ thiếu chút nữa đã hô lên, may mà hắn nhanh miệng chữa thành gọi tên của Bành Phi.

- Anh Trang, có chuyện gì vậy?

Bành Phi đứng ở bên cạnh cứ tưởng trang duệ có chuyện gì đó.

- Không có gì, tối nay ngủ một giấc, ngày mai chúng ta không lên núi, vào rừng đi săn...

Trang Duệ cũng không dễ tìm được cái cớ nào khác, chỉ có thể dứt khoát nhắc đến chuyện đi săn. Tuy trước đó trong lòng có ý nghĩ bỏ cuộc, thế nhưng khi nghĩ đến vàng bạc đá quý của kho tàng, hắn không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Chỉ là Trang Duệ nói mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lớp đá bên đường ray, cũng may sắc trời đã tối, người bên cạnh cũng không thấy vẻ mặt khác thường của hắn.

Nêu như là ban ngày thì Bành Phi và Hào Vinh nhất định sẽ thấy cơ mặt Trang Duệ có hơi run rẩy, bàn tay giữ lấy lan can xe càng thêm chặt, gân xanh trên bàn tay cũng lồi lên, có thể thấy tâm tình lúc này rất căng thẳng.

- Cậu Trang, nếu ngày mai không lên mỏ khoáng thì tôi sẽ gọi Châu Phiên Phách đến đi cùng hai cậu, cậu ấy rất quen thuộc hoàn cảnh chung quanh nơi này, nhưng các cậu đừng đi quá xa, tuy vùng núi Dã Nhân Sơn này khắp nơi đều là bảo vật, nhưng cũng là nơi tràn đầy sát khí...

Hào Vinh ngày mai không rãnh cùng đi săn với Trang Duệ, hắn muốn cùng hai vị giáo sư tiếp tục khảo sát tình hình của hầm hoáng, đây chính là điều kiện cần cho quyết sách sau này.

- À, tốt, tốt, chúng tôi sẽ không đi quá xa...

Trang Duệ lên tiếng, Bành Phi cũng không khỏi khẽ đụng vào cánh tay của hắn, tất nhiên Bành Phi sẽ không hiểu vì sao Trang Duệ lại đồng ý đi cùng Châu Phiên Phách đi vào núi, vì hắn thật sự cảm thấy ăn không tiêu với đối phương, dù cũng rất thông cảm.

- Sao? Chuyện gì vậy?

Trang Duệ nghiêng đầu nhìn Bành Phi, hắn vừa rồi cũng không nghe rõ Hào Vinh nó gì.

- Anh Hào nói sẽ cho Châu Phiên Phách đi săn cùng chúng ta...

- Cái gì?

Trang Duệ nghe thấy tên của Châu Phiên Phách thì cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, hắn vội vàng nói:

- Anh Hào, cho chúng tôi hai khẩu súng, chúng tôi tự đi dạo là được, không cần đi cùng với người kia.

- Vậy thì không được, nhìn bộ dạng các cậu như vậy, sợ rằng đi vào đường núi được vài trăm mét thì lạc mất, nếu không có người theo cùng thì tôi sẽ rất lo lắng...

Hào Vinh từ chối yêu cầu của Trang Duệ, Trang Duệ cao lớn nhưng không quen thuộc Myanmar, mà Bành Phi thì với bộ dạng của một tên sinh viên đại học, có lẽ cũng là con cháu nhà giàu. Nếu không may hai người này vào núi và phát sinh vấn đề, Hào Vinh cũng không biết phải nói sao với Tần Hạo Nhiên.

- Vậy chuyện này để mai rồi nói...

Trang Duệ chợt không kiên trì khá khác thường, điều này làm cho Bành Phi cảm thấy có chút kỳ quái.

Bành Phi lúc này nào biết rằng tất cả tâm sư của Trang Duệ đang đặt sâu trong ngọn núi dưới chân.

Vừa rồi Trang Duệ cảm nhận được linh khí, hắn cũng thấy được tình huống bên trong, cảnh tượng này khó thể dùng lời để miêu tả, đập vào mắt đều là màu xanh, nhưng thảo nguyên vào mùa xuân, ngoài sắc xanh thì không còn thứ gì khác.

Từng lớp từng lớp và kể cả phỉ thúy được lớp da nguyên thạch bao bọc bên ngoài đều bùng ra những luồng huỳnh quang động lòng người trong mắt Trang Duệ, thậm chí hắn còn nghi ngờ ráng đỏ vừa rồi làm cho mình hoa mắt, nhưng khi xe liên tục di động thì những mạch khoáng càng hiện rõ hơn trong mắt.

Mạch khoáng này từ vị trí xe của Trang Duệ vào lúc này nhập sâu vào trong núi hai mươi sáu hai mươi bảy mét, cách đỉnh núi hai trăm mét.

Mạch khoáng phỉ thúy kéo dài từ vị trí ban đầu mà Trang Duệ nhìn qua đến bây giờ đã là hơn sáu mươi mét, độ rộng thì không thể dự đoán, ít nhất cũng phải hơn bốn mươi mét, vì đến biên giới khoảng cách mà linh khí của hắn có thể thấy được thì vẫn còn tồn tại phỉ thúy.

Vì xe luôn di động nên Trang Duệ không thể nào dừng lại quan sát phẩm chất của phỉ thúy, nhưng từ linh khí lạnh buốt mà hắn cảm ứng được, cho thấy cấp bậc của phỉ thúy là không kém, hơn nữa chỉ nhìn trực quan vài khối phỉ thúy thì thấy có màu xanh lá cây trở lên, là nguyên liệu phỉ thúy chất lượng thường.

- Không còn sao?

Sau khi xe chạy thêm khoảng cách một trăm mét thì tất cả mạch khoáng trong mắt Trang Duệ chợt biến mất.

- Mạch khoáng một trăm sáu bảy chục mét, trời ạ...

Trang Duệ lúc này thật sự kích động, mạch khoáng khoảng mộ trăm sáu bảy chục mét, độ rộng hơn bốn mươi mét, như vậy sẽ có bao nhiêu tiền? Một tỷ, hai tỷ, hắn căn bản khó thể tưởng.

Cũng không phải là một khối phỉ thúy dài cả trăm mét, mà trong khoảng cách đó phỉ thúy tập trung rất nhiều, cứ cách một khoảng lại có phỉ thúy, đó là mạch khoáng.

Theo như những lời của Hào Vinh thì trước đó khảo sát nơi này và xem như là mỏ khoáng lớn nhất Myanmar, đây thật sự không phải là lời nói giả dối, chỉ là bây giờ Hào Vinh còn chưa khai thác đúng vị trí, nếu từ vị trí này mà khai thác vào thì sẽ có mạch khoáng ngay lập tức.

Nhưng ý nghĩ của Trang Duệ cũng quá đơn giản, núi này dốc và dài cả ngàn thước, địa điểm mà Trang Duệ phát hiện ra mạch khoáng ở vào khoảng sáu trăm mét.

Vì đây là núi đá, khó thể nào khoan vào vài trăm mét, cho nên muốn tịm vị trí chính xác của mạch khoáng trên ngọn núi lớn này là rất khó, không khác gì mò kim đáy biển.

Dù các chuyên gia quốc tế suy đoán phỉ thúy được hình thành trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp và áp suất cao nhưng đều không có định luận rõ ràng, đến nay chưa có ai có một kết luận chính xác, hơn nữa thực tế khai thác cũng chứng minh mỏ khoáng phỉ thúy rất bất định, rất khó xem xét.

Ví dụ như mỏ khoáng vào lúc này lại nằm ở sườn núi, nếu nói nhiệt độ thấp và áp suất cao thì phải là hai nơi đỉnh núi và chân núi, nhưng khoáng lại xuất hiện ở sườn núi, không biết những chuyên gia nguyên thạch đến đây thấy tình huống này sẽ nghĩ gì.

Vài trăm mét ở vách núi bên dưới thì Trang Duệ không phát hiện có mỏ khoáng phỉ thúy, lúc này hắn đã hoàn toàn khôi phục sự tỉnh táo, hắn bắt đầu suy xét xem nên nói tin tức này với Hào Vinh như thế nào.

Có thể nhìn rõ mà không thể nói ra chính là nổi bức bối của Trang Duệ, hắn cung không thể kéo Hào Vinh đến nói ở vị trí sườn núi kia có phỉ thúy, đây rõ ràng là hành vi muốn chết.

Hơn nữa lớp nham thạch bên ngoài rất bình thường, không có dấu hiệu nhìn ra phỉ thúy, mình cũng không thể mở lời lừa dối Hào Vinh như với Ngọc Vương Gia, vì không có chứng cứ nào nói chỗ này có phỉ thúy.

Dưới chân núi có bốn năm mươi người, bọn họ là đội hộ vệ mỏ khoáng được vũ trang đầy đủ, công nhân bình thường sẽ không xuống núi, trên núi có chỗ ở đơn giản cho bọn họ, cũng có đầu bếp, ngoài gió núi gào thét vào ban đêm thì căn bản là còn ít muỗi hơn cả bên dưới.

Sau khi Trang Duệ xuống núi, đáng lý ra đốc công Châu Phiên Phách và một tiểu tử khác cũng không cần phải xuống, nhưng Hào Vinh gọi điện thoại cố ý cho bọn họ đi xuống, ngày mai cùng Trang Duệ tiến vào Dã Nhân Sơn.

Dưới chân núi có hai đống lửa lớn, lúc chiều đội hộ vệ mỏ khoáng đã bắt được một con lợn rừng, còn nhièu loại chim khác, bọn họ dùng xiên nướng trên lửa, còn đống lửa còn lại được đặt lên một cái chảo lớn, cũng không biết bên trong có nấu thứ gì.

Hào Vinh dù có chút tâm tư nhưng vẫn giữ vững tinh thần, hắn mời Trang Duệ và hai vị giáo sư ngôi xuống mặt đất đã được trải nệm, trước mặt là một chiếc bàn dài khá thấp, thỉnh thoảng có người đem những món đã nướng chín đặt lên bàn.

Bọn họ cùng uống rượu, mà rượu của đội hộ vệ mỏ khoáng là loại rượu mạnh, đặt trong một thùng thủy tinh trong suốt, nhưng bên trong có một con rắn năm màu to như cổ tay trẻ con làm cho Trang Duệ thật sự hoảng sợ.

- Vì cảm tạ hai vị giáo sư, chúng ta cùng cạn ly này...

Hào Vinh đứng lên kính rượu hai vị giáo sư, vì thái đội công tác của hai ông lão thật sự làm cho người ta khâm phục.

- Anh Trang, rượu này uống rất tốt, rắn độc ngâm rượu có thể trị phong thấp viêm khớp, càng là rắn độc thì hiệu quả ngâm rượu càng tốt, không có gì có hại với bản thân...

Bành Phi thấy Trang Duệ thỉnh thoảng nhìn về phía bình rượu thì biết có gì xảy ra, Bành Phi tuy không uống rượu nhưng đã ăn nhiều mật rắn, biết rõ đó là thứ tốt.

Trang Duệ nghe Bành Phi nói vậy thì uống vào một ngụm, ngoài cảm giác có hơi ngọt thì căn bản không có vấn đề, thế là tận tình ăn uống, hôm nay đi từ gần giữa trưa, đến bây giờ đã thật sự rất đói bụng.

Người lên mời rượu khá nhiều, hai vị giáo sư chỉ chống đỡ được một lúc, cuối cùng cũng không thắng được hơi say, vì thế Hào Vinh cho người dìu hai giáo sư vào nhà gỗ nghỉ ngơi. Lúc này Trang Duệ và Bành Phi trở thành cánh chim đầu đàn, những người đàn ông hộ vệ mỏ khoáng đều bưng ly đến tìm Trang Duệ.

Nói là rượu mạnh nhưng thực chất là rượu gạo của người địa phương, cũng không quá cao độ, Trang Duệ uống cũng được cả chục ly mà không ngã, nhưng mắt cũng có hơi mơ hồ, chỉ là Bành Phi xem xét thời cơ rõ ràng thì chạy trốn ra xa.

- Ông chủ Trang, tôi mời anh một ly.

Một âm thanh truyền vào trong tai Trang Duệ làm hắn tỉnh đi vài phần, hắn ngẩng đầu nhìn lên, vị tiên sinh người Thái Lan kia đang nhìn mình, thời tiết hơn hai mươi độ lúc này cũng không khỏi làm cho Trang Duệ rùng mình.

- Uống, uống...

Trang Duệ quay đầu lại nhìn thì không biết Bành Phi đã chạy đi đâu mất rồi, thế là hắn chỉ có thể nâng ly uống cạn, rồi lại thuận thế ngã luôn xuống bàn, mình không chạy được nhưng cũng có thể giả say chứ?

Nào ngờ rượu gạo này tuy không quá khó uống nhưng uống nhiều thì tác dụng cũng không kém, Trang Duệ vừa ngã xuống bàn thì thấy đất trời xoay chuyển, mơ màng ngủ thiếp đi.

May mà Hào Vinh để người của đội hộ vệ mỏ khoáng đưa vào nhà gỗ nghỉ ngơi, nếu đẻ Trang Duệ cho Châu Phiên Phách thì không biết có trò gì xảy ra.

Sau vài giờ huyên náo thì không gian bình tĩnh trở lại, đống lửa hừng hực cũng được dập tắt, trong bóng đêm thi thoảng có vài điểm sáng, đó là thuốc của những người gác đêm.

Hào Vinh tất nhiên sẽ cực kỳ coi trọng công tác bảo vệ, điều này là không cần nhiều lời, chỉ là con đường một kilomet nhưng sắp xếp bảy trạm gác, hễ là bất kỳ động tĩnh nào cũng có người đến kịp thời.

Khi ngủ đến nửa đêm thì Trang Duệ tỉnh lại, cơn đau đầu đã giảm bớt nhưng miệng lại khô, cảm giác khác nước rất mạnh, hắn xóc lên chiếc mền ai đắp lên người mình rồi ngồi dậy khỏi giường trúc.

Trong phòng có mùi thơm, đó là loại nhang muỗi đặc sản của Myanmar, chỉ cần dùng một nén nhang thì có thể làm cho cả gian phòng không còn con muỗi nào.

- Ủa, anh Trang, anh tỉnh rồi à?

Trong góc nhà gỗ vang lên âm thanh của Bành Phi.

- À, tôi không sao, cậu cứ ngủ tiếp đi, tôi đi uống chút nước...

Trang Duệ đeo giày vào, đẩy cửa nhà gỗ, đi xuống bên dưới theo cầu thang gỗ.

Người Myanmar dựng nhà gỗ vì đề phòng lũ quét vào mùa hè, thường thì nhà cao hơn mặt đất hai mét, dùng gỗ lớn làm trụ, bên trên là nhà, cửa phòng và mặt đất có một cái thang gỗ.

Khi nước lũ quét qua sẽ không phá hủy nhà bên trên, kiến trúc như thế này đủ phát huy nhiều tiện dụng ở các nước như Myanmar, Lào và Thái Lão Nhị

Những ngôi nhà đúng chất sẽ không dùng đinh, dùng dây thừng cột lại cực kỳ rắn chắc, thân gỗ không bào vỏ, nhìn qua có vẻ rất thô kệch.

Trang Duệ đi ra đi vệ sinh, sau đó chuẩn bị uống nước, lại thấy ở bãi đất trống có một người đang lặng lẽ hút thuốc, nhìn kỹ thì thấy đó là Hào Vinh.

- Khát nước phải không, cậu uống đi...

Hào Vinh thấy Trang Duệ đi đến thì lấy một cái siêu dựng nước quân dụng màu xanh ở bên cạnh đưa đến.

- Ực ực...

Trang Duệ thật sự rất khát, hắn tiếp nhận siêu nước, uống vài ngụm lớn, đây là nước trong khe suối đá, rất ngọt.

- Hào đại ca, sao không ngủ được thế này?

Trang Duệ ngồi xếp bằng xuống mặt đất, tiện tay đặt siêu nước sang một bên.

Phương xa là cánh rừng cây cối rậm rạp, mùa này ở Myanmar cũng không có loại công trùng nào kêu lớn, bốn phía khá yên tĩnh, đến mức làm cho người ta bị đè nén, giống như trong thiên địa chỉ có một mình mình.

- Ngủ không được, tôi cũng nghĩ như cậu vậy, uống rượu thì cái gì cũng quên, sẽ ngủ một giấy say sưa, nhưng Hào gia chúng tôi có quá nhiều người, không thể nào khôngn quan tâm lo lắng...

Hào Vinh hít vào một hơi thật sâu, đóm thuốc lóe sáng, sau đó hắn dụi xuống đất, vẻ mặt u sầu.

- Hào đại ca, anh cũng không nên quá lo lắng, mỏ khoáng đã được khảo sát, có lẽ là có mạch khoáng tồn tại, chỉ cần đào xuống sẽ cho ra phỉ thúy...

Trang Duệ dù biết chỗ nào có mạch khoáng nhưng khổ nổi không thể nói ra, mà lời này Hào Vinh lại cảm thấy nó có ý nghĩa an ủi.

- Lại tiếp tục đào xuống sao? Ha ha, hai ba tháng còn dễ nói, nếu là thời gian dài thì tôi cũng không chống đỡ được...

Hào Vinh cười khổ nói, những thứ này là áp lực đã lâu trong lòng hắn, bây giờ hắn xem như tìm được điểm thổ lộ, vi vậy mà thao thao bất tuyệt với Trang Duệ.

Thì ra Hào gia bây giờ nhìn thì có vẻ rất có cảnh tượng nhưng lại khá khó khăn, cũng vì mỏ khoáng này đã lấy đi hầu hết tư kim của bọn họ, hơn nữa số lượng lớn công nhân ở đây vào mỗi ngày cũng mất đi số tiền lớn. Nếu không phải lần này Hào Vinh có thu hoạch ở công bàn phỉ thúy Myanmar, sợ rằng cũng khó chống đỡ nổi.

Giá cả phỉ thúy tăng vọt đó là chuyện của cả chục năm trước, trong nhiều năm qua số tiền mà Hào gia đã tích lũy được cũng khá lớn.

Nhưng những năm gần đây Hào Vinh đầu tư ở Đông Nam Á, bỏ ra vài trăm triệu, hơn nữa mỏ khoáng này là hầu như tất cả tư bản của Hào gia, vì vậy bay giờ Hào gia có hơi khó khăn, nếu mạch khoáng không cho ra phỉ thúy, hậu quả sẽ là nghiêm trọng.

Lần này ở công bàn phỉ thúy Myanmar, Hào Vinh muốn buôn lậu chút nguyên thạch cho Tần Hạo Nhiên cũng vì muốn có chút tài chính, tuy không cần nhiều nhưng dù thế nào cũng giải quyết được áp lực. Nhưng Trang Duệ chen vào, giúp Tần Hạo Nhiên đổ thạch thắng vài khối mao liêu, vì thế mà sự việc không thành.

Trang Duệ nghe xong thì dùng giọng khó hiểu nói:

- Hào đại ca, dù bây giờ mỏ không ra khoáng phỉ thúy, nhưng trong thời gian ngắn anh cũng không thể nào quy đổi nguyên thạch phỉ thúy ra tiền mặt được?

Bây giờ vì nguyên nhân chính quyền Myanmar quản lý chặt nguyên thạch phỉ thúy, thế cho nên một thương nhân lớn như Hào Vinh chỉ có thể đựa vào công bàn phỉ thúy để tiêu thụ nguyên thạch mà thôi.

Còn chuyện buôn lậu nguyên thạch, giá cả thấp, số lượng cũng không nhiều, vì thế căn bản không có trợ giúp lớn với Hào Vinh, thế cho nên Trang Duệ mới hỏi như vậy.

Hào Vinh lắc đầu nói:

- Không đồng dạng là như vậy, nhưng nếu nó không phải là mỏ khoáng vứt đi, tình huống có thể đảo ngược...

Trang Duệ không biết ở Myanmar thì có phỉ thúy là có tiền, các công ty phỉ thúy có kinh doanh với nhau, cũng có thể dùng phỉ thúy để thế chấp, tìm chút tài chính như vậy là bình thường.

Chỉ là bây giờ Hào gia gặp phải mỏ khoáng vứt đi, nhiều công ty đang chế giễu, cung không ai tiếp nhận nguyên thạch phỉ thúy của Hào gia, hoặc mua thì ép với giá thấp.

Vì vậy ma trên tay Hào Vinh có phỉ thúy nhưng không biến nó thành tiền mặt ngay được, nhưng nếu mỏ khoáng cho ra nguyên thạch phỉ thúy, như vậy Hào gia sẽ thoát khỏi hoàn cảnh khốn đốn, sách lược của các công ty ở Myanmar với Hào gia sẽ thay đổi.

- Hào đại ca, bây giờ anh có thể duy trì được bao lâu?

- Tiết kiêm một chút thì sẽ đến công bàn phỉ thúy Myanmar lần sau, nhưng nếu không phá hiện ra mỏ khoáng thì thật sự là...

Hào Vinh không tiếp tục nói hết, nhưng Trang Duệ biết rõ, chỉ cần một ngày không tìm ra mỏ khoáng, như vậy sẽ vẫn hao tổn nhiều tiền, bây giờ nếu hắn vung tay vứt bỏ thì tiếc tiền đầu tư, rõ ràng là bỏ thì thương vương thì tội.

Trang Duệ nghĩ đến mạch khoáng dài cả trăm mét thì có một ý nghĩ, hắn lập tức nói:

- Hào đại ca, phía Myanmar có tiếp nhận đầu tư nước ngoài không?

- Có thể, công ty phỉ thúy Myanmar có thê được đầu tư từ bên ngoài nhưng có nhiều hạn chế, vài chục năm qua cũng chỉ có vài tỷ Euro đầu tư vào mà thôi, cậu không phải muốn đầu tư vào mỏ khoáng này chứ?

Hào Vinh nói và chợt giật mình ngẩng đầu nhìn Trang Duệ.

Từ những năm cuối 80 đến nay thì đã qua hơn mười bảy năm thế nhưng lĩnh vực khai thác mỏ ở Myanmar chỉ thu hút được khoảng năm trăm triệu Euro đầu tư từ bên ngoài.

Phải biết rằng đây là một quốc gia, năm triệu Euro ở trong nước Trung Quốc chỉ có thể là vài ba hạng mục đầu tư, thậm chí cũng không đủ để xây cảng, nhưng đối với một quốc gia phong phú về tài nguyên như Myanmar thì lại là số tiền lớn.

Trang Duệ nghe thấy vậy mà không khỏi cảm thấy đồng tình với nơi này.

- Hào đại ca, tôi chỉ hỏi xem có khả năng này không, dù sao thì mỏ khoáng này đã được nhiều công ty liên hợp khảo sát, hơn nữa bọn họ rất xem trọng, có lẽ chúng ta kiên trì vài tháng sẽ cho ra phỉ thúy thì sao?

Chính quyền Myanmar thế nào không liên quan đến Trang Duệ, hắn chỉ muốn đặt suy nghĩ của mình lên chuyện mỏ khoáng mà thôi.

- Đầu tư thì tất nhiên là có thể, hơn nữa tôi có thể chuyển nhượng cổ phần của công ty, không cần thông qua chính quyền Myanmar, như vậy sẽ đỡ mất tiền. Nhưng...Nhưng này cậu Trang, đây không phải la việc nhỏ, nếu đây là mỏ khoáng vứt đi, như vậy không khác gì ném tiền qua cửa sổ...

Hào Vinh trước đó không phải chưa nghĩ đến tình huống kéo người bơm tiền, nhưng tất cả công ty khai thác mỏ ở Myanmar đều biết rõ tình huống, căn bản không ai tình nguyện tiếp nhận hoặc là đầu tư tiền.

Những công ty phỉ thúy kia cảm thấy đây là một mỏ khoáng không đáy, công ty Hào Thị đã bị kéo vào vũng bùn, bọn họ cũn không muốn đi theo vết xe đổ của đối phương.

Mà kêu gọi đâu tư bên ngoài lại rất phiền toái, vì chính quyền Myanmar chắc chắn sẽ động chân động tay, nếu không thì với tài nguyên như Myanmar thì cả chục năm sao chỉ thu hút được năm trăm triệu Euro?

Chủ yếu là Hào Vinh bây giờ cũng không coi trọng mỏ khoáng này, hắn đã san bằng năm mươi mét đỉnh núi, đều không phát hiện mạch khoáng, thật sự là một chuyện khó tưởng đối với một mỏ khoáng được đánh giá tốt.

Ngoài miệng Hào Vinh khuyên Trang Duệ như vậy nhưng trong lòng vẫn rất hy vọng có người đầu tư tài chính với mình, có người gánh vác nguy hiểm thì áp lực của hắn sẽ nhỏ hơn, nhưng lời nói của Trang Duệ lại làm hắn có chút do dự.

Tóm lại là tâm tình của Hào Vinh bây giờ khá mâu thuẫn, đã nghĩ đến tài chính, lại không nghĩ muốn Trang Duệ đầu tư vào, vì dù sao không lâu sau hai nhà sẽ có quan hệ thân thích.

- Tôi bây giờ cũng không có tiền, không dối gạt gì anh Hào, tất cả tiền bạc của tôi lần này đều đã ném vào công bàn phỉ thúy Yangon.

Trang Duệ nói làm cho Hào Vinh thở phào một hơi, nhưng vẻ mặt cũng không khỏi có chút thất vọng, xem ra cục diện rối rắm này chỉ có thể là một mình mình thu dọn mà thôi.

Trang Duệ đột nhiên đổi đề tài:

- Đúng rồi, anh Hào, nếu như mỏ khoáng cho ra phỉ thúy, như vậy tài chính xoay vòng có nhanh không?

- Tất nhiên là nhanh, sợ rằng lúc đó tất cả công ty phỉ thúy ở Myanmar đều phải đến cầu cạnh tôi, hơn nữa Myanmar cũng có thể tổ chức công bàn phỉ thúy một năm ba lượt, nếu có đủ nguyên thạch thì chính quyền sẽ lấy phần trăm mà tổ chức công bàn, không có vấn đề gì cả...

Ở Myanmar này thì các công ty phỉ thúy đều bù đắp cho nhau, cũng không thể nói đó là nguyên thạch của nhà nào thì nhất định phải thông qua nhà này mới mua được, những công ty khác chỉ cần có tiền cũng có thể mua được, chỉ cần không đưa ra ngoài Myanmar, chính quyền cũng mặc kệ các anh mua bán thế nào.

- Hào đại ca, mỏ khoáng này cần bao nhiêu tiền để chống đỡ một năm?

- Ít nhất cũng là bốn mươi triệu Euro, tôi đi công bàn phỉ thúy lần này chỉ có thể bán đi được hai mươi triệu Euro tiền nguyên thạch, hơn nữa chính quyền còn thu phí tổn, chỉ còn lại số tiền đủ để chèo chống nửa năm mà thôi.

Những chuyện này đối với công ty của Hào Vinh là cơ mật, nhưng hắn thật sự không đề phòng Trang Duệ, thứ nhất Trang Duệ là người ngoại quốc, thứ hai là hai bên có quan hệ sâu xa, cũng không sợ Trang Duệ ra ngoài nói loạn.

- Hai mươi triệu Euro có thể chèo chống một năm sao? Hào đại ca, nếu như tôi bỏ ra hai chục triệu Euro thì có được bao nhiêu cổ phần?

Trang Duệ nhíu mày, hắn bây giờ đang tính toán, số tiền kia cũng không nhỏ, nhưng nếu buông tha cơ hội lần này thì thật sự là không cam lòng, dù sao thì tình huống phỉ thúy chói mắt cũng đã xuất hiện.

- Cậu Trang, cậu...Cậu chẳng phải đã hết tiền rồi sao?

Hào Vinh bị lời nói của Trang Duệ thật sự không biết phải làm sao, vừa rồi còn nói mình không có tiền, bây giờ lại muốn đầu tư.

Trang Duệ nở nụ cười:

- Hào đại ca, tôi không có tiền nhưng cũng không có nghĩa là không tìm ra tiền, trước tiên anh cứ nói xem...

Hào Vinh nhờ vào ánh trăng nhìn Trang Duệ một lúc lâu, sau đó hắn xác nhận Trang Duệ thật sự tỉnh táo, không phải là đang say nói mê sảng.

- Hào đại ca, anh nói đi, tôi không sao, nói thật thì ngọn núi này có điều kiện tạo phỉ thúy, tôi cũng không tin một đỉnh núi lớn như thế mà không có mạch khoáng phỉ thúy, tôi cũng muốn đánh cuộc một phen.

Trang Duệ dùng ánh mắt kiên định nhìn Hào Vinh

- Tuy tôi không lớn tuổi nhưng đã sống trên đời hơn hai chục năm, mà lại rất may mắn, món tiền đầu tiên đến từ việc mua một quyển sách cổ, sau đó là đổ thạch, đánh bạc. Tôi cũng có thể đánh cuộc với mỏ khoáng này, sống chết có số, phú quý do trời, để xem anh Hào có dám tiếp nhận tiền cược của tôi không?

- Cậu, cậu...Cậu nói thật sao?

Hào Vinh nghe vậy thì biết rõ Trang Duệ không nói đùa.

Trang Duệ dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:

- Tất nhiên là thật.

Hào Vinh lấy từ trong túi ra một gói thuốc, đưa cho Trang Duệ một điếu, sau đó mồi thuốc cho cả hai rồi im lặng rít khói. Trang Duệ cũng không thúc giục, hắn biết rõ Hào Vinh đang tính toán lợi ích và được mất của mình. nguồn TruyenFull.vn

- Hai mươi triệu Euro sẽ được hai mươi phần trăm cổ phần, không thể nhiều hơn, hơn nữa cổ phần công ty của cậu không được chuyển nhượng, chỉ có thể dựa theo sản lượng phỉ thúy được khai thác ra để chia hoa hồng. Nếu như cuối cùng mỏ khoáng là vứt đi, như vậy tiền đầu tư của anh sẽ bị hớ, có thể thu về được bao nhiêu thì chỉ biết bấy nhiều mà thôi.

- Hợp đồng của chúng ta có thể ký kết ở Trung Quốc, không liên quan đến chính quyền Myanmar...

Sau khi hút xong điếu thuốc thì Hào Vinh tiếp tục mồi điếu khác, đến khi mồi điếu thuốc thứ ba, hắn vừa châm lửa đã bóp nát đầu thuốc, nói ra một lời như vậy.

- Hào đại ca, số tiền kia có cần thời gian gì không?

Trang Duệ biết rõ hợp đồng ký kết bên Trung Quốc theo lời của Hào Vinh chính là để cho mình an tâm, vì nếu ký hợp đồng và công chứng bên Trung Quốc thì dù đầu tư ở Myanmar cũng sẽ được pháp luật Trung Quốc bảo vệ.

Hào Vinh suy nghĩ một chú rồi duỗi ngón tay cái nói:

- Trong vòng một tháng, nếu như cậu có thể gom đủ số tiền kia, tôi sẽ đến Trung Quốc ký hợp đồng với cậu, nếu không thì mỏ khoáng này tôi sẽ chuẩn bị xử lý cho xong...

Số tiền trên tay Hào Vinh có thể để cho mỏ khoáng duy trì hoạt động được nửa năm, nhưng gia tộc họ Hào còn cần dùng tiền cho nhiều chỗ khác, không thể nào ném mãi vào túi rỗng thế này. Hôm nay Hào Vinh cho mời đến hai vị chuyên gia địa chất Trung Quốc, cũng vì hắn muốn quyết tâm xử lý gọn mỏ khoáng này.

- Một tháng?

Trang Duệ cau mày, một tháng phải cho ra hai chục triệu Euro, tương đương với hai trăm triệu tệ, điều này thật sự khó khăn. Hắn có thể nhận được 50 triệu tiền hoa hồng từ Ngọc Vương Gia, nhưng một trăm năm chục triệu còn lại không biết lấy từ đâu.

Nhưng Trang Duệ nghĩ lại mà khó thể buông tha cho mỏ khoáng phỉ thúy kia, mình thấy chẳng qua là vùng rìa của mỏ khoáng, bên trong còn sâu bao nhiêu? Chỉ cần tiếp tục lấn vào một centimet cũng đủ có lợi cả trăm triệu.

Theo những gì Trang Duệ được thấy thì mỏ khoáng phỉ thúy kia sẽ có giá trị hơn hai tỷ, có hai mươi phần trăm trong số hai tỷ, coi như đầu tư sinh lợi một trăm phần trăm.

- Được, thời gian một tháng, Hào đại ca, tôi sẽ đầu tư vào mỏ khoáng, anh chuẩn bị hợp đồng, chờ sau khi quay về thì có lẽ nửa tháng sẽ có tin tức...

Trang Duệ cắn răng đồng ý, nếu như Hào Vinh thật sự ném mỏ khoáng cho người khác xử lý, như vậy hắn sẽ hối hận không kịp.

Còn vấn đề tài chính, Trang Duệ cũng nghĩ đến điều này, đến lúc đó có thể dùng tứ hợp viện thế chấp ngân hàng, để xem có thể vay được một khoản tiền hay không. Bây giờ giá trị của tứ hợp viện cũng phải lên đến hai trăm triệu, mình thế chấp vay một trăm năm chục triệu có lẽ không phải là vấn đề đấy chứ?

Nếu như con đường này không thể thực hiện được thì Trang Duệ chuẩn bị đi tìm Tống Quân và Mã Mập để mượn tạm một khoản tiền. Hai người kia đều là địa chủ, đặc biệt là Mã Mập, một trăm triệu đối với đối phương thì có thể lấy ra bất cứ khi nào, một trùm tài nguyên trong nước khong biết mạnh hơn các công ty ở Myanmar bao nhiêu lần.

Dù không thể thì Trang Duệ cũng còn có nguyên thạch trên tay, hắn mua hơn hai mươi khối nguyên thạch, nó cũng không phải để lại ngắm. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì hắn sẽ mở một đại hội, mời các thương nhân châu báu trong nước đến, cắt ra vài khối mao liêu, như vậy sẽ giải quyết được vấn đề về tài chính, nhưng đây là hạ sách, Trang Duệ không có ý định áp dụng.

- Cậu Trang...Cậu thật sự quyết định như vậy?

Hào Vinh nói mà trong lòng cũng không có hương vị, hắn sợ mình cũng kéo Trang Duệ xuống nước, sau này mỏ khoáng vứt đi, ngày đó mình cũng không biết làm sao để đối diện với Tần Hạo Nhiên.

- Quyết định, Hào đại ca, cứ cho là tôi đổ thạch, không...Là đánh cuộc là mỏ khoáng này thắng...

Trang Duệ cười lên ha hả làm cho những tên hộ vệ đều nhìn về phía bên này, cũng có vài tiếng quát lớn từ trong nhà vang ra, rõ ràng có người bị quấy rầy giấc mộng đẹp.

- Dược rồi, anh Hào, đã xong rồi, ngày mai tôi sẽ đi săn, anh chuẩn bị cho tôi hai khẩu súng tốt, còn nữa...Đừng...Đừng để cho Châu Phiên Phách đi theo tôi...

Trang Duệ đứng lên vỗ đất dính trên mông, xoay người đi về phía nhà gỗ, bây giờ hắn cũng không có ý định nhắc nhở vị trí mỏ khoáng với Hào Vinh.

Sau khi hợp đồng ký kết xong thì Trang Duệ sẽ đề nghị Hào Vinh đến khám trắc sườn núi, nhưng hắn sẽ không cho ra phương vị cụ thể, dù là bỏ ra nhiều tiền thì Trang Duệ cũng không muốn mình bị người ta cho là thần tiên sống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio