Hoàng Kim Đồng

chương 488: cửa hàng đồ cổ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh, không phải em không muốn chuyển nhượng ra ngoài, chỉ là những món trong cửa hàng cũng có giá trên triệu, em không còn cửa hàng thì bán hàng thế nào? Nếu không bán đi cả hai thứ cùng một lúc, vậy em giữ lại làm gì?

Ông chủ Triệu nghe được lời của đối phương thì lắc đầu bất đắt dĩ rồi nói tiếp:

- Khoảng thời gian này em quá xui xẻo, cũng vì vậy mà làm cho anh ngột ngạt lo lắng, các vị cứ ngồi chơi, tôi xin cáo từ...

Tuy người này đã rất khốn khó nhưng lễ tiết còn chưa mất, ông chủ Triệu chắp tay với nhóm người xung quanh rồi muốn bỏ đi.

- Này, ông chủ Triệu, xin dừng bước...

Trang Duệ đã động tâm, hắn lên tiếng gọi ông chủ Triệu.

- Cậu là...

Ông chủ nhìn Trang Duệ mà cảm thấy có chút quen mắt, nhưng khoảng thời gian qua hắn thật sự sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày mua bán lại gặp quá nhiều khách, căn bản không nhớ Trang Duệ là ai.

- Ha ha, ngài đúng là quý nhân hay quên, tôi tưng mua một bộ dụng cụ văn phòng trong cửa hàng của anh...

- À, thì ra là ngài...

Ông chủ Triệu cũng nhớ ra một chút nhưng không nhớ tên của Trang Duệ,thế là nói tiếp:

- Cậu có chuyện gì? Nếu muốn mua những vật kia thì tôi sẽ mở cửa hàng cho cậu tùy ý lựa chọn...

ông chủ Triệu cũng không muốn đóng cửa vì một ngày có nhiều lợi nhuận, nhưng vì đòi nợ quá nhiều, nếu hắn dám mở cửa thì sẽ có kẻ đến đập phá.

- Cậu Triệu, mời ngồi, ông chủ Trang có ý muốn tiếp nhận cửa hàng của cậu...

Ông chủ cửa hàng kéo ông chủ Triệu vào phòng, sau đó đưa đến một chiếc ghế, lại đi lấy một ly trà.

- Sao? Ông chủ Trang muốn thu cửa hàng của tôi sao?

Ông chủ Triệu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trang Duệ.

Trang Duệ khoát tay áo nói:

- Thật sự có ý nghĩ như vậy, giá tiền chưa nói ngay, ông chủ Triệu là tiền bối của Phan Gia Viên, có thể giới thiệu cho tôi biết cửa hàng làm ăn thế nào không?

- Điều này cần phải xem cậu kinh doanh thứ gì, nếu bán những dụng cụ văn phòng như tôi thì thường được khách nước ngoài yêu thích, một năm có thể thu lợi từ khách nước ngoài vài trăm ngàn...

Ông chủ Triệu nói đến đây thì nhìn ông chủ cửa hàng đồ gốm sứ, ông chủ cửa hàng khoát tay, hắn tiếp tục nói:

- Cửa hàng gốm sứ này thì khách hàng quen tương đối nhiều, cũng sẽ có người nước ngoài vào xem, còn lợi nhuận thì phải hỏi anh ấy...

- Ha ha, cửa hàng của tôi phần lớn là khách quen, nhờ có các vị khách như giáo sư Mạnh giúp đỡ mà phương diện này chiếm 60% hạn ngạch, bốn mươi phần trăm còn lại đến từ những vị khách mới và người nước ngoài. Không dối gạt các vị, bán cho những người kia những món hàng không hao tổn tiền vốn...

Lời nói của ông chủ cửa hàng làm cho đám Trang Duệ cười phá lên ha hả, gọi là không hao tổn tiền vốn chính là bán hàng giả, vì lưu lượng hàng giả trong Phan Gia Viên là cực lớn, những vị khách kia tất nhiên sẽ chiếm một phần không nhỏ trong hạn ngạch tiêu thụ của mọi người.

Sau khi nghe được lời của hai người kia thì Trang Duệ có chút động tâm, tiếp nhận Thư Nhã Trai cũng không là vấn đề, vì văn phòng tứ bảo khác với đồ sứ, nước ngoài cũng có đồ sứ nhưng các dụng cụ văn phòng theo kiểu này là đặc trưng của Trung Quốc, tất nhiên sẽ thu hút khách nước ngoài.

- Ông chủ Triệu, tôi có thể mạo muọi hỏi anh, sự việc của anh phát sinh thế nào?

Khi mọi người cười vui vẻ xong thì Trang Duệ chợt mở miệng hỏi.

Trên mặt ông chủ Triệu lộ ra nụ cười khổ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ôi, nói thật thế này, đây là một cái lồng của người ta, hơn nữa vì chuyện này mà đám người kia chuẩn bị nhiều năm, tôi không thể nào biết được thế nên chỉ có thể rơi vào lòng bàn tay của bọn họ, tôi cũng không còn gì để nói...

Thì ra ông chủ Triệu có nhiều bạn bè, cũng có một nhóm thường xuyên đến nói chuyện làm ăn. Hai năm trước hắn có quen một người bạn tên là Nam Cung, chuyên sưu tầm tượng phật đồng xanh, tuy không tương xứng với cửa hàng của ông chủ Triệu nhưng hai bên là bạn bè cùng sưu tầm đồ cổ, thường xuyên qua lại thành ra thân thuộc.

Nam Cung sau này thường xuyên đến cửa hàng của ông chủ Triệu để uống trà nói chuyện, hơn nữa trùng hợp chính là có lần hắn ở trong cửa hàng của ông chủ Triệu, có người xuất hiện đưa một kiện đồng xanh thời chiến quốc đến cửa hàng của anh Triệu bán với gái mười hai ngàn, nhưng anh Triệu không thông thứ này, lúc ấy không muốn tiếp nhận.

Nhưng Nam Cùng nhìn qua vật phẩm đồng xanh và cố gắng thuyết phục ông chủ Triệu mua lại, nói đó là món hời, ông chủ Triệu khi đó đã quen Nam Cung hơn một năm, nghĩ lại thấy mười hai ngàn cũng không là vấn đề, thế cho nên mới bỏ tiền ra thu về.

Hai tháng sau anh Triệu đưa món đồng xanh đi đến giao cho một công ty đấu giá, không ngờ đó là thứ tốt, hơn nữa bán được giá hơn hai trăm ngàn, vì thế mà ông chủ Triệu rất cảm kích Nam Cung, quan hệ của hai bên cũng càng thêm thân mật.

Trong Phan Gia Viên thường xuất hiện tình huống có người đến bán vật phẩm, ông chủ Triệu tập mãi thành quen nhưng ngoài những dụng cụ văn phòng thì không thu vật khác bao giờ.

Mà từ sau khi biết Nam Cung thì nếu có người đến bán vật phẩm đồng xanh, ông chủ Triệu sẽ gọi điện thoại cho Nam Cung đến xem. Sau vài lần như vậy hắn đã có lợi hơn ba trăm ngàn, hơn nữa kinh nghiệm của Nam Cung khá cao, không bao giờ mua lầm.

Sau hai năm làm bạn thì ông chủ Triệu đã xem Nam Cung là tri kỷ, hơn nữa rất bội phục phương diện giám định đồng xanh của đối phương.

Tháng trước có người đưa đến cửa hàng một món đồ cổ đồng xanh, ông chủ Triệu cũng biết người này, nghe nói cũng là kẻ có bí quyết, đã hai lần bán hàng cho ông chủ Triệu, đều là hàng thật giá thật, đã làm cho ông chủ Triệu lời vài phần tiền. Nhưng lần này hắn cảm thấy có chút không yên, vì bức tượng phật kia thật sự có giá.

Người kia cầm đến một bức tượng phật Lưu Kim, phẩm chất tốt, trên đầu đeo bảo quan, khảm nạm nhiều bảo thạch, hình thái ngồi kết già, phía dưới là một đài sen, cả kiện vật phẩm thật sự là cực đẹp.

Vật phẩm này rất đẹp mà giá cả đối phương đưa ra cũng không thấp, là chục triệu, hơn nữa không có ý giảm giá.

Hai năm qua anh Triệu và Nam Cung thường xuyên qua lại, lúc này hắn cũng nghi ngờ món hàng này xuất xứ từ hoàng cung, thế nên gọi điện thoại cho Nam Cung đến xem xét.

Sau khi được Nam Cung phân biệt thì xác định nó là một bức tượng phật nhà quan được đúc từ năm Ung Chính.

Vì hoàng đế Ung Chính cũng từng xuất gia, rất thành kính với phật, thế cho nên khi đúc tượng sẽ rất cẩn thận, vật phẩm nào cũng cực kỳ quý giá, truyền ra đời sau rất ít, có thể nói là báu vật vô giá.

Nam Cung sau khi xem xét xong thì kéo ông chủ Triệu ra nhà sau, nói rằng theo mình thì bức tượng phật kia không dưới mười hai triệu.

Vì đã kết giao với Nam Cung hơn hai năm, hơn nữa trước nay đối phương chưa từng xem lầm, vì vậy mà anh Triệu rấ tin tưởng lời của đối phương. Hơn nữa chính hắn trước đó cũng thấy nó là vật phẩm của hoàng gia, tự thân có ý nghĩ thu vào, bây giờ nghe được lời của Nam Cung thì càng quyết định mua lại.

Nhưng anh Triệu vẫn nghi kỵ về giá cả của nó, thế nên gọi điện thoại cho một người bạn làm trong công ty đấu giá hỏi thăm giá trị của tượng phật Ung Chính. Sau khi hỏi thăm thì hắn hoàn toàn yên tâm, vì gái cả của nó còn cao hơn mức định giá của Nam Cung. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Như vậy thì rõ ràng là quá lời, dù đối phương ra giá trên trời nhưng ông chủ Triệu cũng trả tiền ngay tại chỗ.

Sau khi được "ban tốt" Nam Cung giúp trả giá, Nam Cung đã mua được bức tượng phật với giá chín triệu rưỡi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio