Trang Duệ trong hòm thư thấy một bản quảng cáo bán đấu giá "tượng Thần Huệ quý phi", ngoài còn có một câu như trong bản ghi chép bán đấu giá ghi lại " xuất từ gia tộc Freyr cất dấu".
- Đúng rồi, Hoàng Phủ ca, việc này ngươi làm sao biết được?
Đối với tư liệu về người xuất ra vật phẩm bán đấu giá, đấu giá hội luôn luôn bảo mật chặt chẽ. Bằng hữu của Hoàng Phủ Vân cho dù là nhân viên công tác của đấu giá hội, e là cũng không dám tiết lộ, đây chính là sự tình phạm pháp. Nguồn tại ện FULL
- Trở về chúng ta lại nói đi sao!
Hoàng Phủ Vân lắc đầu, không có tiếp tục vấn đề này nữa. Mà là giới thiệu nhân văn, cảnh quan của Paris cho Trang Duệ.
Chỉ là nhắc tới đề tài này rồi, Trang Duệ đối với những cái này không còn hứng thú quá lớn, mãi cho đến lúc tới tửu điểm, cũng có chút không yên lòng.
Trang Duệ tuy rằng không phải loại người nhiệt huyết, thế nhưng đối với văn vật truyền lại từ mấy nghìn năm qua của quốc gia bị một gia tộc cường đạo lấy ra công nhiên bán đấu giá, trong lòng cũng thập phần khó chịu.
Tiến vào một gian phòng do Hoàng Phủ Vân sớm đã chọn cho mình trong tửu điếm, Trang Duệ vội vàng hỏi:
- Hoàng Phủ ca, đừng giấu nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Gia tộc Freyr kia còn có bao nhiêu văn vật của quốc gia ta a?
- Là như thế này, ta tại Paris có một học đệ, đối với việc này rất nhiệt tình, bất quá hắn một học sinh cũng không làm được gì. Ta tìm thám tử tư đi điều tra việc này một chút, phát hiện tại Paris, tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc trên cơ bản đều là gia tộc Freyr truyền ra.
Hoàng Phủ Vân nói khiến Trang Duệ bị hù dọa nhảy dựng lên, cảm thấy tên này bình thường trông có vẻ tùy tiện, không ngờ sau lưng ngay cả trinh thám gia cũng dùng tới. Chỉ là theo Hoàng Phủ Vân nói, sắc mặt Trang Duệ cũng dần dần trở nên ngưng trọng.
Hoàng Phủ Vân điều tra, so với Trang Duệ biết được càng thêm tường tận hơn.
Năm đó liên quân tám nước xâm lấn Bắc Kinh, bộ tư lệnh quân Pháp đóng tại Cảnh Sơn Thọ hoàng điện, theo tổ chế của Thanh triều quy định: Đồ vật hoàng đế cùng với hậu phi đã ngự dụng như ấn tỷ, phải cung phụng trong Thọ Hoàng Điện.
Thiếu tướng tư lệnh quân Pháp Freyr cùng với bộ hạ tự nhiên sẽ không bỏ qua trân bảo trong Thọ Hoàng Điện. Có người nói Freyr cũng tu dưỡng nghệ thuật rất giỏi. Hắn cướp bóc rất nhiều tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc đều có hồ sơ ghi lại.
Freyr thắng lợi trở về nước Pháp, hắn và con cháu từ những "Chiến lợi phẩm" thu hoạch được, có cuộc sống phi thường an nhàn.
Mấy năm gần đây, tại thị trường bán đấu giá đưa ra Thanh Cung Đình Họa, Càn Long nam tuần đồ đệ nhất quyển cùng Càn Long nam tuần đồ đệ thất quyển cũng đều là xuất ra từ gia tộc Freyr.
Ngoại trừ tác phẩm nghệ thuật đưa ra thị trường, từ năm 1925 đến năm 1934 Freyr đã quyên tặng 18 kiện văn vật quan trọng của Trung Quốc cho chính phủ nước Pháp. Trong đó bao gồm Lang Thế Trữ sở hội đệ tứ quyển cùng bốn bức họa của Càn Long hoàng đế và hậu phi.
Trong bốn bức tranh, tượng Càn Long hoàng đế nửa người triều phục đã được công nhận là Lang Thế Trữ vẽ.
Mà nơi phát ra, năm 1914, theo như lời trong thư Freyr viết cho nhà bảo tàng Cát Mỹ đều đến từ Bắc Kinh tế tự tổ tiên Thọ Hoàng Điện, chỗ bộ tư lệnh quân viễn chinh Pháp đóng.
Lần bán đấu giá này, là một lần hành động lớn của gia tộc Freyr, thật không biết những cường đạo này, năm đó rốt cuộc từ Trung Quốc cướp đi bao nhiêu văn vật trân quý?
- Mẹ nó! Vương bát đản này không biết đem thứ đó trả cho Trung Quốc, cho nhà bảo tàng nước Pháp làm cái gì a?
Trang Duệ tức giận đứng dậy, việc này nghe vào trong tai, thật sự là khiến hắn uất ức. Cái loại cảm giác trợn trừng mắt nhìn bảo vật quốc gia bị bán đấu giá này, thực sự là không dễ chịu.
Kỳ thực đây cũng là nguyên nhân lập trường khác nhau, Trang Duệ nếu như được vào hoàng cung của Nhật Bản để lấy đồ, thì đánh chết hắn cũng sẽ không trả lại.
- Có phải Bành Phi đã gây tai họa, trêu chộc Lôi gia hay không?
Đột nhiên trong đầu của Trang Duệ xuất hiện ý nghĩ này, nhưng đã bị hắn cắt đứt, cho dù Bành Phi có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không phải 007. Nếu đã trêu chọc đại phiền toái, chỉ sợ đã khiến toàn bộ quốc tế nói ầm lên rồi.
Hoàng Phủ Vân cũng không biết Trang Duệ đang đánh chủ ý gì, chỉ nhìn thấy Trang Duệ trầm tư không nói.
Lập tức mở miệng nói:
- Trang lão đệ, đúng là những chuyện này, những người trong nước không có thói quen nói ra ngoài.
Mà đồ cổ của Trung Quốc, theo đuổi chính là căn nguyên, lấy họa tiết làm chủ. Ở bên trong nước, có không dưới năm mươi phú hào tích trữ tiền bạc. phải có vượt qua mấy ức nhân dân tệ trở lên, mục đích chính là đi đấu giá mua đồ cổ.
Hoàng Phủ Vân đã từng làm thống kê, những phú hào này thường đi ra nước ngoài mua đồ cổ về tích trữ, trong đó có tới 85% là đồ sứ của ba đời Nguyên Minh Thanh làm chủ đạo.
Dựa theo lời Hoàng Phủ Vân thì những thứ này đều có giá trên trăm vạn, mà đồ sứ của thời Nguyên Minh Thanh có giá trên ngàn vạn, nhưng chỉ là những thứ được phòng bán đấu giá lăng xê mà thôi, không có món nào được xem là đồ cổ tinh phẩm cấp quốc bảo.
Trang Duệ gật đầu, nói:
- Chuyện này mọi người cũng biết, có chút đồ đồng thời nhà Thanh là cổ vật cấp quốc bảo, trong nước không cho phép bán đấu giá. Rất nhiều người phải đi ra nước ngoài, mà người mua thật sự, chính là người có tiền trong nước, còn có một ít người, dứt khoát ra tay trộm mộ...
- Di, tại sao ngươi biết rõ ràng như vậy?
Hoàng Phủ Vân có chút kỳ quái, hỏi:
- Nói nhảm, ngươi quên bây giờ mình là nguyên cứu sinh à...
Trang Duệ tức giận nhìn Hoàng Phủ Vân một cái, bởi vì các anh em đi trộm mộ kia, thiếu chút nữa mất cả cái mạng nhỏ, có thể không rõ ràng sao?
Trang Duệ nhắc tới lần Mạnh giáo thụ nói qua, từng nhiều lần nghe Mạnh giáo thụ nói về vấn đề mà các tay chơi gặp phải, cũng là vấn đề mà giới khảo cổ cũng gặp, đó chính là không có cách nào đề giải quyết "Tam đạo", tam đạo chính là: trộm mộ, trộm mò, trộm cắp, chính là nói đến ba loại người: tiêu thụ, làm giả, ăn trộm, cộng thêm những người tiêu thụ, làm giả, mà người làm các nghề này lên đến hơn trăm vạn.
Từ thập niên 80 của thế kỷ trước, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, đồ cổ của Trung Quốc trôi dạt khắp nơi, đại đa số là đến từ các lăng mộ, các căn hầm, dưới đáy nước, những cổ vật này rất nhiều và có nhiều món rất cao cấp, ngay cả cơ quan chuyên ngành về nó cũng không thể nói chuẩn xác số lượng cổ vật là bao nhiêu.
Trang Duệ nghe Đức thúc nhắc qua, Đức thúc quen biết một đại thương gia ở Chiết Giang, hắn có một viện bảo tàng tư nhân, trong đó có hơn ba ngàn cổ vật cao cấp thời cổ đại, mà toàn bộ cổ vật binh khí là do khai quật, có một ít đồ, có hơn phân nửa là mua từ nước ngoài mang về.