Hoàng Kim Đồng

chương 61: tiến vào tây tạng (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi nhóm Lôi Lôi nghe được lời nói của Lưu Xuyên thì mở giỏ trúc, lấy những vật chạm khắc thủ công ở bên trong ra, hình thái chạm khắc thật sự sinh động hơn so với làm máy rất nhiều, những cô gái xem qua và đều cảm thấy bị thu hút. Ngay cả Tần Huyên Băng đang xem DVD cũng bị thu hút, cũng cầm một vật phẩm lên ve vuốt.

Nhưng vừa rồi các cô gái đều đã được nghe lời nói của Lưu Xuyên, biết rõ những thứ này là của Trang Duệ, vì thế mà Lôi Lôi và Bách Mộng Dao chỉ thưởng thức một chút rồi lại bỏ vật phẩm vào thùng, còn Tần Huyên Băng thì không nỡ buông tay con tuấn mã bằng gỗ, nàng nhìn một lúc lâu mà thật sự không buông ra.

Tần Huyên Băng cúi đầu cầm tượng gỗ, giống như quyết định điều gì đó, nàng ngẩng đầu lên, nói với Trang Duệ đang lái xe:

- Trang Duệ, tôi rất thích con tuấn mã này, anh có thể bán lại cho tôi được không?

Tần Huyên Băng vừa lên tiếng thì ai cũng kinh ngạc, vì bọn họ đều không ngờ nàng sẽ mở miệng yêu cầu này nọ với người khác, chỉ có Lôi Lôi biết Tần Huyên Băng cầm tinh ngựa, hơn nữa đều rất có cảm tình với ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng không tệ.

Trang Duệ cũng lắp bắp kinh ngạc, la bàn trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống, cũng không phải vì Tần Huyên Băng muốn bức tượng chạm khắc kia, mà nàng rõ ràng không gọi hắn là Trang tiên sinh, lại gọi là Trang Duệ, đây là lần đầu tiên đối phương gọi thẳng tên của mình, hắn thật sự có chút không thích ứng.

Trang Duệ nhìn vào kính chiếu hậu, Tần Huyên Băng nói ra những lời này thì vẻ mặt cũng không có gì khác trước, mà nàng cũng nhìn Trang Duệ thông qua kính, cũng không tránh né, chờ cậu trả lời của hắn.

- Hì, còn ngây ra đó làm gì, lái xe đi, không thì để tôi lái cho.

Âm thanh của Lưu Xuyên vang lên, vì hắn phát hiện bây giờ mắt của Trang Duệ đã không còn nhìn ra đường, hắn suy nghĩ cho an toàn của mình, vì vậy mà vội vàng lên tiếng.

Trang Duệ đỏ mặt, ánh mắt lại chuyển xuống mặt đường, nhưng tất cả đều không tránh khỏi ánh mắt của Tần Huyên Băng, làm nàng cảm thấy tình huống lúc này rất có ý, không ngờ Trang Duệ trước nay luôn biểu hiện lạnh nhạt trước mặt mình cũng có lúc đỏ mặt, vì vậy mà nàng chợt lộ ra nụ cười.

- Khụ, khụ, Tần tiểu thư, vật kia không đáng giá vài đồng tiền, nếu cô thích thì cứ lấy đi, không cần phải nói chuyển nhượng hay không, vì sự kiện lần trước tôi còn chưa cám ơn cô.

Trang Duệ nói về chuyện giám định bảo vật lần trước, khi đó Tần Huyên Băng đã làm khó Hứa Vĩ, ngày đó ai cũng thấy Hứa Vĩ chĩa vào Trang Duệ, mà hành động của nàng lại thật sự vô tình giúp Trang Duệ giáo huấn Hứa Vĩ.

Tần Huyên Băng nghe vậy thì khẽ cau mày, từ nhỏ đến lớn ngoài những vật phẩm của trưởng bối trong nhà, nàng chưa từng tiếp nhận quà tặng của người đàn ông nào khác. Lúc này Trang Duệ nói ra làm cho nàng có chút khó xử, tuy thứ này theo như lời của hắn là không đáng giá, nhưng nàng cũng không muốn tiếp nhận một cách vô duyên vô cớ.

Tần Huyên Băng suy nghĩ một chút, sau đó nàng lấy túi của mình, lục lọi bên trong một lúc, cuối cùng lấy ra một cái hộp nói:

- Thế này đi, Trang Duệ, lần này tôi đến nội địa vừa vặn mang theo hai chiếc điện thoại, tôi sẽ dùng cái này để đổi lấy bức tượng chạm khắc của anh, thế nào?

Trang Duệ có chút sững sốt, vài ngày trước mình còn muốn đi mua điện thoại nhưng đến Thành Đô thì cũng không dùng nên quên, không ngờ bây giờ lại có người đưa đến tận miệng. Nhưng khi thấy Lưu Xuyên tiếp nhận cái hộp trong tay của Tần Huyên Băng thì Trang Duệ vội vàng nói:

- Tần tiểu thư, như vậy không thích hợp, thật sự không thích hợp, vì tượng gỗ của tôi giỏi lắm cũng chỉ có giá hai trăm đồng, cô dùng điện thoại để đổi lấy nó là lỗ lớn. Lưu Xuyên, mau trả lại cho Tần tiểu thư.

Trang Duệ dùng dư quang khóe mắt để đánh giá chiếc hộp kia, tất cả chữ trên hộp là tiếng Anh, dấu hiệu là Motorola, hắn biết rõ với thân phận của Tần Huyên Băng thì điện thoại sẽ tuyệt đối không kém, giá cả thấp nhất của một chiếc điện thoại cũng là năm nghìn, lúc này lại được lấy ra đổi một vật phẩm giá hai trăm, nếu mình đồng ý thì rõ ràng là chiếm tiện nghi của người khác.

Trang Duệ sẽ không làm những chuyện như vậy, đừng nói bây giờ giá tiền của một chiếc điện thoại căn bản không đáng kể với hắn, dù là lúc không có tiền thì hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của người ta.

Lưu Xuyên lại không có phản ứng với Trang Duệ, sau khi nhìn rõ đó là một chiếc điện thoại chưa từng được sử dụng thì hắn trực tiếp mở hộp, lắp pin, trong miệng hỏi:

- Tần Huyên Băng, sao tôi chưa thấy chiếc điện thoại này? Trong nước chưa bán sao?

Trước nay Lưu Xuyên căn bản đều gọi thẳng tên họ của Tần Huyên Băng, căn bản không nói chuyện khách khí.

Lưu Xuyên đổi điện thoại rất nhanh, hầu như mỗi lúc trên thị trường có điện thoại mới, chỉ cần hắn thấy thích sẽ mua lại, vì thế khá quen thuộc một vài nhãn hiệu điện thoại trong nước. Theo như lời hắn thì xe hơi không đổi được, điện thoại nếu còn không chơi được thì còn gọi là đàn ông sao? Lời này thật sự kích thích Trang Duệ, vì trước nay hắn đều không thể mua được một chiếc điện thoại.

- Đó là chiếc điện thoại Motorola mới nhất, có lẽ ở nội địa chưa đưa ra thị trường. Trang Duệ, loại điện thoại này dùng cho đàn ông, tôi cũng không thích, vì vậy chúng ta trao đổi, không ai thiệt thòi cả.

Tần Huyên Băng giải thích cho Lưu Xuyên, nàng vẫn kiên trì muốn đổi.

- Tôi cũng thấy không thiệt thòi, nhưng cũng không muốn chiếm tiện nghi của cô.

Trang Duệ có chút bất đắc dĩ, khi thấy Lưu Xuyên đã lấy điện thoại ra và ráp pin, bây giờ trả lại cũng không thích hợp, vì vậy mở miệng nói:

- Thế này đi, Tần tiểu thư, cô mua chiếc điện thoại này giá bao nhiêu, tôi sẽ trả tiền lại cho cô, xem như mua.

Tần Huyên Băng nghe vậy thì có hơi cau mày, trong lòng thầm nghĩ Trang Duệ bây giờ cũng coi như là bạn mình, cũng không khác gì Bách Mộng An, nhưng nghe lời nói của đối phương thì lại giống như không xem mình là bạn, trước từ vật phẩm của mình, làm nàng mất hứng. Nhưng nàng cũng không nghĩ lại, nàng không muốn tiếp nhận đồ vật của người khác, vậy người ta cũng không thể hưởng lộc không công cho được.

- Mọi người đều là thanh niên, tôi gọi anh là Trang Duệ, anh cũng không cần gọi tôi là Tần tiểu thư, có thể gọi tôi là Huyên Băng, còn con tuấn mã này xem như anh cho tôi, còn chiếc điện thoại kia cũng mời anh tiếp nhận, xem như vật đáp lễ của tôi.

Khi Tần Huyên Băng nói lời này cũng không suy xét nhiều, sau khi nói xong thì cảm thấy có chút không đúng. Bách Mộng Dao vào Lôi Lôi lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Huyên Băng, các nàng quen biết Tần Huyên Băng rất lâu, nhưng trước nay chưa từng thấy Tần Huyên Băng nói bằng giọng điệu như vậy với đàn ông.

Ở Hongkong thì những người trẻ tuổi có chút thân phận thường gọi Tần Huyên Băng là Huyên Băng, nhưng lại không có mấy ai được nàng đồng ý, nhưng không ngờ một Tần đại tiểu thư gần đây rất kiêu căng lại có ngày cho một người đàn ông gọi thẳng tên của mình.

Tần Huyên Băng cũng ý thức được mình lỡ lời, vì vậy mà gương mặt trắng nõn có hơi đỏ, dưới ánh đèn trong xe thì cực kỳ xinh đẹp không gì so sánh được. Ngay cả Lôi Lôi và Bách Mộng Dao là phụ nữ cũng ngây cả người, may mà lúc này Trang Duệ đang nhìn đường, nếu không chỉ sợ ngày mai sẽ có tin một chiếc Hummer xảy ra tai nạn ở Tứ Xuyên.

Nhưng lời nói của Tần Huyên Băng cũng làm cho Trang Duệ khó thể ngăn cản, tục ngữ có câu: "Khó nhất chính là tiêu thụ ân huệ của mỹ nhân", Trang Duệ cũng nghe ra lời không khách khí của Tần Huyên Băng, nếu bây giờ từ chối thì sẽ làm mất mặt đối phương, vì thế mở miệng nói:

- Vậy cũng được, sau này tôi sẽ gọi cô là Huyên Băng, tôi nhận chiếc điện thoại kia.

Sau khi nghe Trang Duệ gọi mình là Huyên Băng, Tần Huyên Băng cảm thấy gương mặt lại có hơi đỏ lên, chẳng biết vì sao khi nghe đối phương gọi như thế thì trong lòng nàng thật sự có chút khác thường.

- Chị Huyên Huyên, vì sao chị thích con tuấn mã này, vì vừa rồi em thấy con khỉ được chạm khắc rất đẹp. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Bách Mộng Dao đảo mắt một vòng, sau đó nàng mở miệng phá tan không gian trầm mặc trong xe. Tần Huyên Băng thở dài một hơi, sau đó lại nói chuyện phiếm với Lôi Lôi và Bách Mộng Dao, cũng không nói gì với Trang Duệ.

Nửa đêm về sáng thì trong xe Hummer rất yên tĩnh, vài người phụ nữ cũng không còn hưng phấn như lúc đầu, Lôi Lôi hạ tấm ngăn xuống, trò chuyện câu có câu không với Lưu Xuyên, một lát sau lại không thấy lên tiếng, có lẽ đã ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio