- Là như thế này...
Trang Duệ nói đến chuyện mở bảo tàng, nhưng thu xếp mấy ngày nay, thì cả Âu Dương Uyển mới biết được tin này vào hôm qua, đương nhiên Triệu Hàn Hiên khó hiểu, Trang Duệ đem từ đầu tới cuối của chuyện này nói cho hắn nghe.
Tuy những thứ đồ đồng này không thể mua bán lưu thông trên thị trường, nhưng việc tẩy trắng lại dễ dàng, chỉ cần không phải là thứ bị các cơ quan nhìn chằm chằm, Trang Duệ có là biện pháp tẩy trắng, tối đa phiền toái Eze Kenner, ký tên lên hiệp nghị quyên tặng thôi.
Nhưng nếu những vật "Sinh Khanh" này rõ ràng, Trang Duệ cũng không dám muốn, cho nên lúc này mới muốn nhìn một chút. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Kháo, lão bản, ngươi nói đều là thật?
Dù Triệu Hàn Hiên lăn lộn trong giới đồ cổ hai ba mươi năm, nhưng cũng bị lời nói của Trang Duệ làm khiếp sợ, Bắc Kinh không phải không có bảo tàng tư nhân, nhưng có thể vận hành nó thuận lợi, tuyệt đối chỉ có một nhà.
Trang Duệ gật gật đầu, nói ra:
- Đương nhiên là thật, hiện tại nhà bảo tàng đã có địa chỉ, nhưng đang trong tình trạng cải tạo và lắp đặt hệ thống bảo vệ, tối đa một hai tháng, là có thể khai trương...
Sau khi nghe lời này của Trang Duệ, Triệu Hàn Hiên suy nghĩ một hồi, nói ra:
- Lão bản, mua bán món đồ đồng này, kỳ thật ở trong Phan gia viên này không coi vào đâu, nếu như ngươi nhìn trúng, trước đừng nói cái gì, tôi đi tìm người trung gian mua lại, như vậy sẽ ổn định hơn.
Tuy lén mua bán đồ đồng là bất hợp pháp, nhưng cũng không thể làm gì khác, bí mật giao dịch với nhau, ai bị nắm, chỉ có thể trách số ngươi quá xấu, trước kia Triệu Hàn Hiên cũng từng mua bán vài món đồ đồng "Sinh Khanh" này rồi.
Trang Duệ đang nói chuyện với Triệu Hàn Huyên, Hầu tử gõ đi vào phòng, nói ra:
- Trang ca, Triệu ca, đã liên hệ với người nọ, nói là nửa giờ sau sẽ ở quán trà gặp mặt, hiện giờ chúng ta muốn đi qua đó hay không?
Trang Duệ gật gật đầu, nói:
- Đi, lão Triệu, không có việc gì thì đi thôi, ai, Hầu tử, người nọ đang ở nơi nào? Nửa giờ có thể tới không?
- Trang ca, chắc sẽ tới, nếu không tới thì sao báo địa điểm cho chúng ta biết chứ, bởi vì người này trong thời gian gần đây, thường xuyên đi quanh Phan gia viên, nói không chừng hiện giờ đang ở đó đấy.
Hầu tử nói ra lời này, làm cho Trang Duệ nhịn không được cười lên, hắn biết rõ, nếu nhóm người kia gặp ai cũng nói ra chỗ ở, chỉ sợ chưa bán đồ chơi đi, đã bị bắt vào trong tù rồi.
- Đại Hùng, trông chừng cửa tiệm, ta dẫn Hầu tử và Triệu quản lý đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Trang Duệ đã báo cho Đại Hùng.
Không biết có phải bởi vì chuyện có bạn gái hay không, sau khi Đại Hùng tới Bắc Kinh, làm việc càng ổn trọng, Triệu Hàn Hiên cũng rất hài lòng với hắn, có đôi khi chuyện nhập hàng, đều do một mình Đại Hùng đi xử lý.
- Lão bản, bảo tàng của ngài có tên là gì? Đến lúc đó có chút tranh chữ, in con dấu của Tuyên Duệ Trai, cũng có thể làm quảng cáo a.
Cái quán trà kia nằm ở lối ra vào Phan gia viên, cũng không phải là rất xa, mấy người vừa đi vừa trò chuyện với nhau.
- Gọi Trung Quốc Định Quang Bác Vật Quán, đó là ta lấy theo tên của Định Quang Kiếm, về phần ý kiến tranh chữ có in con dấu của Tuyên Duệ Trai cũng không tồi a.
Lúc này đã năm giờ chiều, người lưu lại Phan gia viên không còn nhiều, vài phút sau, ba người đã đi tới cửa ra vào của quán trà.
Đi vào quán trà, bọn người Trang Duệ không phát hiện, thời điểm bọn họ bước vào cửa, thì một đôi mắt ở trong góc, đang dò xét ba người, tiếp theo lại nhìn chung quanh, nhìn bốn phía.
- Ta nói Hầu tử, những người này làm việc không tin cậy được a, đã tới giờ mà không thấy ai?
Mấy người Trang Duệ gọi phòng, lại cho người gọi nước trà, nhưng đợi bốn năm mươi phút, người ước định với Hầu tử vẫn chưa xuất hiện, Trang Duệ không khỏi có chút sốt ruột, vốn bảo chiều nay về nhà ăn cơm, hiện tại xem ra, không cần ăn rồi, vừa rồi Tần Huyên Băng còn gọi điện thoại tới hỏi
- Trang ca, để tôi gọi điện thoại lại, hối thúc một chút.
Hầu tử lấy điện thoại ra rọi, vừa rồi đã điện hai lần, đối phương đều nói đến ngay lập tức, Hầu tử cũng hận đến hàm răng ngứa ngáy, việc này quá mất mặt với Trang Duệ nha.
- Đến rồi, Trang ca, tôi đi ra ngoài dẫn bọn họ tiến vào.
Sau khi hầu tử điện thoại xong, nói với Trang Duệ.
- Trang ca, vị này chính là Nhậm đại ca, trên tay hắn có vài món đồ chơi tổ truyền.
Không tới hai phút sau, hầu tử đẩy cửa phòng ra, có một nam nhân đi theo sau, chỉ cao một mét năm, đột nhiên nhìn thấy, Trang Duệ còn tưởng rằng hắn là một đứa trẻ.
Nhưng nhìn kỹ chân mày người này, hẳn là hơn ba mươi tuổi, người rất cơ bắp, đúng như lời của Triệu Hàn Hiên, toàn thân toát ra mùi tanh của bùn, riêng dáng người, tuyệt đối là hảo thủ đào mộ.
- Nhậm đại ca, vị này chính là lão bản của tôi, ngài đem những thứ trước đây ra cho lão bản xem một chút.
Hầu tử giới thiệu người này cho Trang Duệ biết, đương nhiên, không nói lời nào.
- Là cổ vật tổ truyền, không biết có đáng giá hay không, vị lão bản này nhìn cho kỹ a.
Dù biết lời này không có ai tin, nhưng nam tử nhỏ con kia vẫn nói ra, sau đó đem cái hợp tròn đựng bánh nhọt đặt lên bàn.
Sau khi mở cái hộp ra, Trang Duệ nhìn thấy, trong hộp, có đặt hai Thanh Đồng Tước.
Hai Thanh Đồng Tước lớn nhỏ như nhau, đều có bụng tròn, ở cái miệng lộ ra cái rãnh rót rượu, phần sau có hình tiêm, trên rãnh có lập trụ, phần bụng có bắt tay, ở dưới thân có ba cái chân chống đỡ.
Mà trên người hai Thanh Đồng Tước này, đều có họa thiết thú văn, ở giữa thú văn, đều có hoa văn trang trí, chế tác thập phần tinh mỹ và rườm rà, tuy đồ vật không lớn, nhưng Trang Duệ có thể nhận ra, đây là lễ khí thời Thương Chu.
Thanh Đồng Tước, công dụng của nó là chén rượu, nhưng thời cổ đại thường xuyên dùng để tế trời, mà Thanh Đồng Tước chia làm hai loại, dùng để uống rượu và tế trời, đồ uống rượu là vật mọi người sử dụng hàng ngày, mà lễ khí dùng để tế trời, trình độ tinh mỹ và giá trị, vượt xa những thứ dùng để uống rượu.
Trang Duệ đeo bao tay vào, cầm một cái Thanh Đồng Tước lên vuốt vuốt, linh khí trong mắt phiêu đãng, linh khí du đọng trên thân Thanh Đồng Tước, đúng là đồ thật không thể nghi ngờ.
Sau khi buông Thanh Đồng Tước ra, Trang Duệ nói với nam nhân kia:
- Ha ha, thứ này, thời gian khai quật không nhiều hơn mười năm a?
Thanh Đồng Tước này là "Sinh Khanh", đương nhiên là đồ "Thục Khanh" rồi.
"Thục Khanh" và "Sinh Khanh" đều có ý nói đồ đồng mới khai quật, trải qua thời gian dài truyền lưu, đương nhiên là bị mài mòn và tẩy trừ, khiến cho hình thái bên ngoài biến hóa có cảm giác như sáp, mà màu sắc ở dưới chót lộ ra màu "Sinh Khanh" vốn có.