Hoàng Kim Đồng

chương 742: tôi xong rồi, ngài cứ tùy ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tạ trưởng phòng quá khách khí rồi, tôi cũng chỉ làm việc của mình thôi.

Trang Duệ cũng không phải là đứa trẻ không hiểu thế sự, tục ngữ nói đưa tay không đánh khuôn mặt tười cười, người khác cung kính như vậy, chính mình lại kiêu căng, thì đó mới là không hiểu sự đời, lập tức một ngụm uống cạn chén rượu.

Tạ trưởng phòng thấy Trang Duệ nể tình như vậy thì không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, sau khi uống hết chén rượu liền ho khan vài tiếng, sau đó giơ cái chén lên úp xuống dưới tỏ ý chính mình đã uống hết.

Động tác này của Tạ trưởng phòng khiến mấy người ở đây không hiểu gì cả, người như Tạ trưởng phòng tại sao lại có thể làm ra hành động như vậy ở trước mặt mọi người chứ?

Nhìn thấy vị Tạ trưởng phòng cố gắng uống rượu như vậy, Trang Duệ mở miệng hỏi:

- Không biết hiện tại Tạ trưởng phòng đang làm việc ở nơi nào vậy?

Kỳ thật hỏi như vậy cũng là có chút không lễ phép, nhưng mà lúc này Trang Duệ cũng đã có chút say rượu, nói chuyện cùng tùy ý hơn, những chuyện trên bàn rượu cũng không cần chú ý nhiều như vậy.

Tạ trưởng phòng nghe thấy lời nói của Trang Duệ, vội vàng lấy ra danh thiếp, dùng hai tay đưa cho Trang Duệ, nói:

- Trang lão bố, đây là danh thiếp của tôi, có rảnh thì mời ngài đến chơi, cá nhân tôi cũng ưa thích sưu tầm đồ cổ, hy vọng ngày sau ngài có thể đến thẩm định một hai phần.

Dựa theo thân phận Trang Duệ, Tạ trưởng phòng kỳ thật nên gọi hắn là Trang tổng, nhưng mà hắn cũng là một người trong hội đồ cổ, xưng hô một tiếng lão bố, sẽ càng làm cho quan hệ với đối phương càng thêm thân mật một ít.

Nhưng mà người hơn 40 tuổi, há miệng gọi một tiểu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi là lão bố, cũng khiến cho mấy người đưa mắt nhìn nhau, tổng cảm giác cũng có chút không tự nhiên.

- Cục quản viện bảo tàng, công việc quản lý nhân sự…

Đừng nói là người hơn bốn mươi tuổi gọi hắn là lão bố, chính là người hơn sáu mươi tuổi cũng có người gọi Trang Duệ là lão bố. Trang Duệ cũng không để ý gì đến chuyện xưng hô mà là nương theo cảm giác say bắt đầu đọc tấm danh thiếp, miệng thì thào lẩm bẩm.

- Cục quản lý viện bảo tàng, như thế nào mà tôi cảm thấy hình như đã từng gặp qua ngài rồi?

- Ha ha, thời gian ngài mở viện bảo tàng tôi cũng đã đến xem.

- Sau này còn cần Tạ trưởng phòng chỉ điểm một vài câu.

Trang Duệ nói.

- Tạ trưởng phòng ngài cũng chính là quan phụ mẫu, sau này có chỗ tốt gì, cũng không nên quên viện bảo tàng của chúng tôi.

Sau khi nghe được lời nói của Tạ trưởng phòng, nhất thời Trang Duệ tỉnh rượu ra vài phần, tuy rằng ngoài miệng hô là quan phụ mẫu, nhưng trong giọng nói lại không có ý tôn kính bao nhiêu. Ở trong lòng Trang Duệ, những tên quan chức này đều là những kẻ tham quan chuyên vơ vét của dân, chẳng làm ra được chuyện tốt đẹp gì cả.

Trang Duệ và Tạ trưởng phòng đối thoại, khiến cho những người đứng nhìn ở ngoài lại càng như lọt vào sương mù không phân biệt được đông tây nam bắc, tuy rằng chỉ số thông minh của các vị tiến sĩ này rất cao, nhưng mà vẫn không thể tìm ra được một chút đầu mối nào để lần ra quan hệ của hai người này.

Từ trong lời nói của Tạ trưởng phòng có thể nghe ra được, dường như Trang Duệ có mở một cái viện bảo tàng tư nhân, thời gian hắn mở cửa Tạ trưởng phòng còn từng đến chúc mừng, nhưng cũng chính điều này mới khiến cho mấy người này không thể phân biệt nổi.

Lẽ ra Trang Duệ mở một viện bảo tàng tư nhân thì sẽ thuộc quyền quản lý của Tạ trưởng phòng. Nếu Trang Duệ sẽ phải nhờ Tạ trưởng phòng phê duyệt, nên không có khả năng không quen biết vị quan trong cục quản lý bảo tàng cũng không biết được?

Lại nói tiếp, coi như Trang Duệ không biết tạ trưởng phòng, mà là thủ hạ của hắn đến làm việc với tạ Trưởng phòng. Nhưng mà bây giờ gặp mặt cũng sẽ là Trang Duệ mời Tạ trưởng phòng chứ không phải là Tạ trưởng phòng mời rượu Trang Duệ như lúc này.

Huyện quan cũng không bằng hiện quản, chẳng lẽ Trang Duệ không sợ sau này Tạ trưởng phòng sẽ làm khó hắn trong công việc hay sao?

Tạ trưởng phòng vốn sẽ không để ý đến chuyện mấy vị tiến sĩ còn lại nghĩ gì trong lòng, sau khi Trang Duệ nói xong, thì vội vàng nói:

- Trang lão sư cứ yên tâm, nếu cần gì, tôi sẽ sắp xếp và mang một ít đồ sưu tầm của các viện bảo tàng khác tới trao đổi, để tăng thêm đồ trưng bày cho viện bảo tàng.

Việc trao đổi giữa các viện bảo tàng là cuyện rất bình thường, nhưng mà muốn thực hiện những việc này, cần phải có những người có chút năng lực như Tạ trưởng phòng mới có thể hoàn thành được.

- Như vậy thì xin cảm ơn Tạ trưởng phòng nhiều, nhưng mà việc này tôi không quản, khi nào ngài rảnh rỗi tôi sẽ bảo Hoàng Phủ Vân tới tìm ngài nói chuyện.

Trang Duệ nghe nói như thế, cũng xem như đối với vị Tạ trưởng phòng mập mạp này coi trọng vài phần, đút tấm danh thiếp vừa nhận được vào trong túi, có người thay mặt giúp mình giải quyết vấn đề, cũng không thể không biết cách cư sử được.

Cái viện bảo tàng của Trang Duệ kia, tuy rằng ở địa phương không tệ, muốn tiền cũng không thiếu, nhưng mà chỉ cần bớt cút đồ trưng bày mà có thể bắt quan hệ với một số viện bảo tàng khác, đó cũng là một chuyện không tồi.

- Thôi, tôi vẫn còn có chút công việc, hôm nay sẽ không làm phiền Trang lão sư nữa, sau này có thời gian sẽ đến nhà tiếp tục thỉnh giáo.

Tạ trưởng phòng là người thế nào chứ, sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, hắn lập tức đứng dậy cao từ, hắn vừa đứng lên thì đám người Nhâm tiến sĩ cũng đều đứng lên đưa tiễn.

- Trang…Trang lão sư, rốt cuộc là ngài đang làm gì vậy?

Sau khi Tạ trưởng phòng rời khỏi, rốt cuộc Ngô Triệu cũng không nhịn được mà mượn rượu hướng tới Trang Duệ hỏi một câu, nhưng mà vốn dĩ đã gọi là anh Trang, hiện tại cũng đã sửa lại thành Trang lão sư.

Sau khi ngô Triệu nói ra, trên bàn trở nên an tĩnh lại, mặc cho cả bọn đều là tiến sĩ thì tất cả đều muốn nghe Trang Duệ giải thích thế nào. Ngay cả Hám Vũ Hàm cũng mở to mắt, tò mò đánh giá Trang Duệ.

Lúc này biểu tình của Khương Nghĩa vẫn rất phong phú, mặc kệ là Trang Duệ là ai, thì hắn cũng đều có thể khẳng định chắc chắn một điều chính là, bản thân mình tuyệt đối không thể trêu chọc nổi, nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình với Trang Duệ, Khương Nghĩa hận không thể đào một cái lỗ để chui vào. Hơn nữa ngay cả Tạ trưởng phòng cũng đều phải nịnh bợ Trang Duệ.

Nếu như có thể tạo được quan hệ với Trang Duệ, thì ngay cả làm việc ở trong viện bảo tàng Cố Cung cũng sẽ không thành vấn đề. Khương Nghĩa nghĩ tới chuyện này thì cúi đầu hối hận, cố gắng suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể bù lại.

Nhưng mà người làm công tác văn hóa thường chết vì sĩ diện, nhất thời Khương Nghĩa mất hết mặt mũi nói chuyện với Trang Duệ, chỉ có thể dựng thẳng tai lên nghe câu trả lời của Trang Duệ.

- Ngô Triệu, đừng hại tôi, ngàn vạn lần đừng gọi tôi như vậy, tôi so với cậu cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, cứ gọi anh Trang là được rồi.

Trang Duệ cười khổ một cái, mình đến Kinh Đại là để học chứ không phải là làm lão sư gì cả, nếu như bị giáo sư Mạnh nghe thấy, nhất định sẽ dùng việc này cho mình một trận.

- Thật là tốt, anh Trang, vị Tạ trưởng phòng kia vì sao lại cung kinh với ngài như vậy? Rốt cục thì việc làm ăn của ngài là việc gì? Ngô Triệu suy nghĩ một chút rồi hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

- Không phải vừa nãy tôi đã nói rồi sao, tôi mở một cửa hàng ở Phan Gia Viên, mặt khác ở gần đường Tam Hoàn còn mở một cái viện bảo tàng nhỏ.

Trang Duệ trở về trường học là vì muốn kết giao với mấy người bạn học giống như là anh Vĩ, cũng không phải là khoe khoang thành tích của bản thân và gia đình mình. Nhưng mà hôm nay lại đụng phải một người nhận ra mình, Trang Duệ cũng không muốn lừa gạt mọi người, liền trực tiếp nói ra.

Về phần vì sao Tạ trưởng phòng cung kính với mình như vậy, tuy rằng Trang Duệ không giải thích, nhưng mà trong lòng cũng rất rõ ràng. Nhất định là bởi vì thân thế của mình, ngay cả người ngoài cũng đều biết thủ tục phê duyệt cho viện bảo tàng của mình rất không phù hợp với quy định của cục, lại càng không cần phải nói đến Tạ trưởng phòng, là một nhân viên làm việc trong cục.

Kỳ thật Tạ trưởng phòng cũng muốn tạo quan hệ với Trang Duệ, chưa cần Trang Duệ phải giúp gì hắn, chỉ cần Trang Duệ ngẫu nhiên có thể nhớ được tên của hắn ở trong cục quản lý, nhân tiện ở trước mặt những người khác có thể nói một hai câu, vậy thì Tạ trưởng phòng cũng đã cảm tạ lắm rồi.

Trong chốn quan trường, nếu muốn thăng quan kỳ thật không cần có quá nhiều năng lực, đầu tiên là cần phải đứng vứng, thứ hai là phải cho mọi người đều có thể nhớ kỹ tới ngươi. Đối với những người có thân thế, nếu ngày sau có cơ hội lên chức, những người được đề cử lên thông thường đều sẽ nói chính mình là người có gia thế, đương nhiên phải là gia thế tốt thì mới có thể hoàn thành được. xem tại TruyenFull.vn

- Mở một viện bảo tàng, ở đường Tam Hoàn?

Nhâm tiến sĩ như có suy nghĩ gì đó, nói:

- A! tôi nhớ ra rồi, thầy giáo chúng ta mấy tháng trước không phải đã đi tới một buổi lễ mở cửa viện bào tàng sao, có phải là viện bảo tàng của cậu không Tiểu Trang?

Phải nói là tâm tình của Nhâm Xuân Cường vẫn tương đối tốt, không muốn thì không cầu, hắn lại không cầu Trang Duệ cái gì, vì thế xưng hô vẫn giống như trước kia, khiến cho Trang Duệ cảm thấy thực thoải mái.

Vốn Trang Duệ cũng muốn một lần nữa tìm lại những cảm giác trước kia có con mắt kia, bạn bè đối xử với nhau rất thoải mái. Còn bạn học của chính mình cứ mở miệng liền gọi một tiếng ngài, thực sự là Trang Duệ chịu không nổi.

- Được rồi, đúng là viện bảo tàng của tôi, mới mở không được bao lâu, đồ trưng bày vẫn còn rất ít. Sau này có cơ hội thì anh Nhâm hãy chỉ giáo đôi chút, hôm nay không bàn công việc, mọi người tiếp tục ăn uống nào.

Trang Duệ bưng một chén rượu lên, lần này không chỉ có Khương Nghĩa cũng giơ chén cụng với Trang Duệ mà ngay cả Hám Vũ Hàm vốn không uống rượu trong đêm nay cũng nâng chén nên với Trang Duệ.

Thái độ của Trang Duệ so với trước kia thì không khác gì, cũng không nhằm vào Khương Nghĩa làm cái gì. Lấy thân phận bây giờ của hắn nếu như còn tính toán với Khương Nghĩa, vậy thì có chút quá nhỏ nhen rồi.

Có Hám Vũ Hàm ra nhập, không khí uống rượu càng thêm náo nhiệt, nhưng mà Trang Duệ cũng không thể tìm lại cảm giác nói chuyện ban đầu với Nhâm Xuân Cường và Ngô Triệu Vũ nữa. Nhâm tiến sĩ thì còn tốt, nhưng mà khi nói chuyện với Trang Duệ thì ý tứ nịnh hót trong lời nói của Ngô Triệu cũng đã quá rõ ràng.

Khương Nghĩa biết lúc trước mình đã có chút quá đáng, cũng không thể tiến tới kết giao với Trang Duệ, hơn nữa Trang Duệ đối với hắn vẫn rất ôn hòa, trong lòng Khương tiến sĩ cảm thấy buồn bực, chỉ cúi đầu uống rượu, trong chốc lát đã say nằm cả ra bàn, nhưng thật ra vẫn còn có chút tỉnh táo.

Rất nhanh đã uống hết hai chai Mao Thai, Trang Duệ cũng không có tiếp tục uống nữa, gọi phục vụ tới để chuẩn bị trả tiền.

- Thưa tiên sinh, tiêu phí của bàn thức ăn này đã có người trả giúp ngài rồi.

Trang Duệ nghe vậy thì lặng đi một chút, nhưng mà lập tức nghĩ tới vị Tạ trưởng phòng kia thì không khỏi cười khổ lắc đầu, bản thân lớn như vậy, cũng không thể hưởng thụ cảm giác trả tiền một phen sao.

Hôm nay mấy người này đều uống không ít, không thể lái xe được. Nhâm tiễn sẽ thì đưa Khương Nghĩa trở về trường học, mà Ngô Triệu và Hám Vũ Hàm thì Trang Duệ gọi cho mỗi người một cái xe, sau khi nói ra địa danh thì xe ô tô rời đi.

- A! giờ này mà còn ai gọi cho mình vậy?

Sau khi xuống xe ở chỗ ngõ nhỏ của tứ hợp viện, Trang Duệ trả tiền xong thì chợt có tiếng điện thoại vang lên.

- Trang tổng, tôi là lão Lý đây.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người mang theo vài phần quen thuộc, nhưng mà Trang Duệ đang say rượu, có chút mơ hồ, không thuận miệng hỏi:

- Lão Lý? Ai là lão Lý vậy?

- Trang tổng, tôi là lão Lý ở Hà Bắc đây, chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà.

Lý Đại Lực hơi có chút buồn bực, chính mình mất cả ngày mới có thể bắt quan hệ được với Trang Duệ, không nghĩ tới vừa mới sang hôm sau hắn đã quên mất.

- Ai ui, thì ta là Lý tổng, thật ngại quá, thanh âm của ngài nghe qua điện thoại có chút khác, vừa rồi tôi không nhận ra.

Phải nói rằng tửu lượng của Trang Duệ thật không tệ, hôm nay không sai biệt lắm hắn đã uống hết nửa lít rượu Mao Thai, nhưng mà khi nghe đến câu nói thứ hai của Lý Đại Lực thì lập tức có thể phản ứng trở lại.

Vừa lúc đi vào trong nhà, Trang Duệ nhìn thấy hai con sư tử đá ở trước cửa nhà, dưới bóng đêm càng có vẻ uy vũ dữ tợn hơn.

Cửa chính của Trang Duệ chính là một cái ngõ nhỏ, buổi tối có gió rất to, Trang Duệ vừa mới uống rượu xong vẫn còn cảm giác kho nóng lên đặt mông ngồi xuống bậc thềm nói chuyện điện thoại.

- Tang tổng, chuyện ngài giao cho tôi tôi đã làm xong, ước chừng khoảng thứ sáu tuần này là có thể gặp mặt, ngài xem có thể đến được hay không?

Trong lòng Lý Đại Lực có chút không yên, vốn là muốn người nọ đến Bắc Kinh gặp Trang Duệ, nhưng mà vị chủ quản của tiệm gốm sứ Trung Quốc này, gần đây nhất thì việc làm ăn có chút khó xử, căn bản là không thể đi ra ngoài được, điều này làm cho Lý Tổng cảm giác thấy sự tình mình lo liệu thật mất mặt.

Trang Duệ dùng bàn tay phải xoa nhẹ cái thái dương đang có chút đau đớn, thuận miệng hỏi:

- Vị Hứa tiên sinh kia ở thành phố nào của Hà Bắc?

- Trang tổng người nọ là ở Thạch gia trang, tôi sẽ ở Bắc Kinh đến ngày thứ bảy, hay là đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi.

Lý tổng hôm qua đã được mở mang kiến thức ở hội sở nơi này. So với câu lạc bộ của chính mình ở trong thành phố thì căn bản chính là một cái trên trời một cái dưới đất, hơn nữa Lý tổng còn nhận ra rất nhiều ngôi sao điện ảnh và các minh tinh trên truyền hình đang chuẩn bị phát triển tình chàng ý thiếp.

Đương nhiên, Tiểu Lý đã vượt qua cả ông bố về khoản bắt chuyện với minh tinh điện ảnh, Lý tổng vẫn là không làm được chuyện này.

- Được, vậy thì thứ bảy đi, đến lúc đó chúng ta sẽ liên hệ sau.

Trang Duệ gật đầu đồng ý, nếu đi tàu siêu tốc từ Bắc Kinh đến Thạch Gia Trang thì cũng phải mất hai ba giờ, một ngày có thể vừa đi vừa về, không thể chậm trễ việc đi học của bản thân được.

- Hắc, ông chủ, làm sao ngài lại ngồi ở chỗ này?

Trang Duệ vừa mới cúp điện thoại, cửa lớn liền vang lên một tiếng chi nha, Hắc Long nhìn thấy bộ dạng của Trang Duệ thì không khỏi nở nụ cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio