Hoàng Kim Đồng

chương 748: sơ hở

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ Quốc Thanh ngượng ngùng gãi gãi đầu, điều này làm cho mái tóc trên đầu của hắn lại càng có nhiều màu sắc hơn, nhưng mà ở trong mắt Trang Duệ thì người đàn ông bốn mươi tuổi này cũng có vẻ thực đơn thuần.

Trang Duệ cũng có chút tò mò, phòng làm việc của Từ Quốc Thanh đến tột cùng là cái dạng gì, lập tức đi theo phía sau của hắn, đi vào một căn phòng bên cạnh.

Bành Phi cảm thấy tính tình của vị Từ Quốc Thanh này có chút vần đề, sợ hắn xúc phạm tới Trang Duệ nên cũng đi vào theo, mà Lý Đại Lực là dẫn đường cho Trang Duệ, tự nhiên cũng không có ý chờ ở bên ngoài, lập tức vài người ở đây đều đi theo vào trong phòng thí nghiệm của Từ Quốc Thanh.

- Ai ya! Đây…Chính là phòng làm việc của ngài?

Trang Duệ vừa mới đi vào căn phòng bên cạnh lập tức giật mình chấn kinh, căn phòng này chừng bốn năm trăm mét vuông, nhưng mà cái đồ vật ở giữa kia mới khiến cho Trang Duệ nhìn thấy có chút trừng mắt líu lưỡi.

Thì ra cái ống khói trắng Trang Duệ nhìn thấy ở bên ngoài kia chính là ở trong phòng này. Cái ống khói được xây bằng gạch, đường kính khoảng chừng mười mét xuất hiện ở trong phòng, điều này thật khiến cho người khác rung động.

Ở bên cạnh, bày đầy các giá gỗ cao thấp bất đồng, ở trên từng cái giá gỗ đều có phôi hình đã được làm tốt, nhưng mà còn chưa được vào lò nung để trở thành đồ sứ. Ở đây có không dưới mấy trăm kiện.

Cái này cũng chưa tính, ở trong một góc phòng, còn có một cái máy đập nát, lôi độc mài và dòng khí mài cực kỳ chuyên nghiệp, những thứ này đều là công cụ nghiền nhỏ rất chuyên nghiệp. Có thể nghiền nát những cục đất khô cứng rắn và quặng nhỏ thành bột phấn cực mịn.

Trang Duệ biết, muốn làm ra một món đồ sứ phòng chế thượng hạng, thì phải cần tiêu phí công sức rất lớn, chẳng những cần lấy phương pháp cổ để xây dựng lò nung, nhất định còn phải dùng đất sét trắng để tạo nên các loại đồ gốm sứ này.

Ngay cả thuốc màu sư dụng cũng cần phải nghiền nát một số quặng mở có màu sắc, sau đó phải tự mình dùng nhiệt độ cực cao nung chảy để điều phối, những nguyên liệu hóa học trên thị trường, tuyệt đối không thể dùng được.

Cho dù hoàn thành xong những thao tác sản xuất này, ở trong thời gian nung cũng sẽ thường xuyên xuất hiện phế phẩm. Giống như vậy, sản phẩm được nung theo công nghệ hiện đại, giá trị cũng không thể so sánh được với đồ cổ một vài năm trước, thậm chí còn thua rất xa.

Trang Duệ có thể nhìn ra, toàn bộ công việc chế phôi, chế màu, vẽ màu, và quy trình thao tác nung gốm, đều là một mình Từ Quốc Thanh làm. Để làm được như vậy, thì cần nắm giữ thật tốt mấy môn học vấn. Nếu Từ Quốc Thanh không có tinh thần cuồng nhiệt như thế này, thật đúng là không thể làm được.

- Trang Duệ, ngài còn chưa nói đâu, làm sao ngài có thể nhìn ra sơ hở trong tác phẩm này của tôi?

Thành thật mà nói, đối với đồ gốm ba màu phỏng chế phẩm của mình, Từ Quốc Thanh vẫn cực kỳ tự tin, bởi vì bất kể là sử dụng đất hay là công nghệ nung gốm, đều là hắn nghiêm khắc tuân theo phương pháp cổ gia truyền để tiến hành.

Theo suy nghĩ của Từ Quốc Thanh, trừ phi là dùng thí nghiệm than thập tứ, nếu không Từ Quốc Thanh không tin là dùng mắt thường và dụng cụ gì khác, có thể kiểm tra đo lường vật này của hắn là giả?

- Ha ha, tôi gọi ngài là Thanh Từ công nha.

Đối phương lớn tuổi hơn mình, gọi bằng tên thì không thích hợp, Trang Duệ suy nghĩ một cái tên để xưng hô.

- Gọi là gì cũng đều được, ngài nhanh nói một chút đi.

Đối với việc Trang Duệ gọi mình là gì, Từ Quốc Thanh hoàn toàn không có hứng thù gì, hiện tại việc hắn muốn biết là gốm màu đời Đường mình sản xuất ra, có điều gì cần phải cải tiến.

Trang Duệ cười lắc lắc đầu nói:

- Từ công, tôi hỏi ngài, phương pháp lò nung của ngìa, là bắt đầu từ triều đại nào?

- Bắt đầu từ triều Tống, Hán Đường. Tuy rằng cũng có chuyên gia hoàng cung sử dụng nền tảng nò nung, nhưng quản giáo cũng không có mạnh mẽ như vậy, cũng không có phân chia với dân gian.

- Là bắt đầu từ triều Tống, dụng cụ gốm sứ của hoàng gia mới tách biệt cùng với dân gian. Nhưng mà Trang Duệ, cái đó và gốm màu đời Đường của tôi thì có quan hệ gì?

Gốm màu đời Đường Từ Quốc Thanh chế tạo ra, là chuyện tình mấy năm trước, hắn cảm giác được công nghệ sản xuất gốm màu đời Đường đã bị hắn hoàn toàn khám phá ra, không có tính khiêu chiến nữa, cho nên mấy năm gần đây luôn nghiên cứu phương pháp lò nung của triều Tống, cho nên đối với câu hỏi này của Trang Duệ, có thể thuận miệng trả lời.

- Được rồi, đích thật là phương pháp lò nung từ thời triều Tống. Thời khì gốm sứ của Hán Đường, ngoại trừ gốm màu đời Đường xem như là tinh phẩm ra, thì những thứ tốt truyền lại đời sau cũng không có bao nhiêu, cái này cũng chứng mình rằng đồ vật này nọ không nhất định là càng cổ càng tốt. Nếu không thì tảng đá khắp trên núi có lịch sử lâu nhất, sẽ trở thành đồ vật đáng tiền nhất hay sao?

Lời nói này của Trang Duệ, không chỉ khiến cho Từ Quốc Thanh hồ đồ, mà ngay cả hai người Lý Đại Lực và Vu Chính Quân cũng mơ mơ màng màng, không biết Trang Duệ nói cái này và vấn đề của Từ Quốc Thanh có quan hệ gì.

- Hoàn mỹ, Từ công, sở hở duy nhất của gốm màu đời Đường ngài làm ra chính là quá hoàn mỹ!

Không đợi Từ Quốc Thanh mở miệng hỏi, Trang Duệ đưa ra đáp án của chính mình.

Từ Quốc Thanh nghe câu trả lời thì không hiểu gì cả, thì thào lẩm bẩm:

- Hoàn mỹ? Chẳng lẽ hoàn mỹ cũng là sau sao? Nhưng mà hẳn là phòng chế phẩm và chính phẩm giống nhau như đúc mà?

- Hoàn mỹ đương nhiên là tốt, nhưng mà cần phải tiến hành cùng lúc với việc làm mặt. Nếu như là quan đồ sứ thời Tống, vậy sẽ theo đuổi sự hoàn mỹ, độ minh đường vân của mỗi đóa hoa, khoảng cách nhỏ giữa hai cánh hoa, đây cũng không thể có chút sai lầm. Nhưng mà đối với đồ gốm ba màu của ngài mà nói, ngài làm quá mức hoàn mỹ.

Những thứ đồ sứ của Hán Đường sau này, chỉ cần có một chút tì vết, đều phải đập nát vụn. Trong hoàng cung không được dùng, cũng không được lưu truyền đến dân gian. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho những đồ sứ tinh phẩm được lưu tuyền từ các triều đại sau triều Tống cực kỳ thưa thớt và trân quý.

Lời nói của Trang Duệ khiến cho ánh mắt của Từ Quốc Thanh dần dần phát sáng lên, từ khi hắn còn mặc tã, đã bắt đầu chơi với những mảnh gốm vỡ cha mình đào được từ những di chỉ cổ, nghiên cứu đối với đồ gốm sứ có thể nói là cực kỳ tinh thâm.

Nhưng mà đối với phân tích tính người, hắn còn kém quá xa, bây giời nghe Trang Duệ nói như thế, Từ Quốc Thanh liền chậm rãi hiểu ra.

- Trang Duệ, ý của ngài là ở thời kỳ sản xuất đồ gốm ba màu đời Đường, bởi vì không có quản giáo canh chừng, cho nên rất nhiều đồ gốm ba màu có tì vết cũng đều được bảo tồn lại, mà đồ sứ của tôi đây đều là hoàn mỹ vô khuyết, như vậy mới bị ngài nhìn ra sơ hở, có phải như vậy hay không?

Từ Quốc Thanh cũng là một người rất thông minh, khi nghe Trang Duệ nói vậy, hơi tưởng tượng một chút liền hiểu rõ ràng chuyện này. Thì ra là bởi vì chính mình theo đuổi hoàn mỹ, điều này lại trở thành sơ hở trong mắt người khác.

- Đúng rồi, chính là như vậy, Lý tổng, có phải lúc ngài mang mấy thứ này cho người khác xem, có phải cũng có rất nhiều người nói như tôi?

Trang Duệ gật gật đầu, quay mặt về hướng Lý Đại Lực.

- Đúng vậy, có vài vị chuyên gia cũng nói vật này quá mức hoàn mỹ.

Lý tổng nói việc này cũng là sự thật, có vài vị chuyên gia khong tìm ra tật xấu nào, nhưng mà trong lòng vẫn có cảm giác không đúng, cuối cùng cũng không tìm đủ chứng cứ, chỉ nói là mình nhìn không đúng.

- Tôi hiểu rồi, đây chính là trăng tròn thì thiếu, thùy đầy liền đầy.

Từ Quốc Thanh hơi có chút mất mát, nhưng mà trên mặt thì lại lộ vẻ hưng phấn, nói với Trang Duệ:

- Những thứ đồ sứ đời Đường này không theo đuổi sự hoàn mỹ, nhưng mà hiện tại tôi đang ghiên cứu lò nung Từ Châu. Trang Duệ, ngài đến xem có thể tìm ra được sơ hở hay không?

- Cái gì? Hiện tại ngài bắt đầu nghiên cứu phương pháp nung của Từ Châu sao?

Trang Duệ nghe vậy thì lặng đi một chút, cảm thấy vị này không chơi đồ gốm ba màu nữa, chuyển qua chơi gốm sứ Từ Châu của triều Tống. Phải biết rằng gốm sứ Từ Châu mặc dù là của dân gian, nhưng mà là một trong những hệ thống gốm sứ lớn nhất của phương bắc Trung Quốc cổ đại.

Không chỉ có triều Tống, mà ngay cả Liêu Kim Nguyên, Minh Thanh cũng vẫn tiếp tục đốt chế, lịch sử của phương pháp này cũng rất lâu, có sinh mệnh lực rất mạnh, đồ sứ tinh phẩm lưu truyền tới nay cũng là nhiều nhất.

Hơn nữa tới thời gian Nam Tống, lò nung ở Từ Châu cũng góp một phần nhỏ vào việc cung cấp đồ sứ cho triều Nam Tống, cho nên hiện tại còn lưu truyền rất nhiều đồ sứ ở Từ Châu, giá cả của thứ này trên thị trường cũng không hề thấp hơn so với các loại đồ sứ khác của thời Tống.

- Đúng vậy, đáng tiếc chính là, bề ngoài và mấy thứ khác thì tôi đều đã làm xong, nhưng mà không có tiền để nung.

Nguyên bản sắc mặt của Từ Quốc Thanh đang hưng phấn, đột nhiên suy sụp xuống, phải biết rằng trình tự nung đồ gốm sứ giả cổ, quan trong nhất là một chữ đốt. Thời gian nung có thể đạt tới hơn nửa tháng, hao phí than củi cũng đều là một con số rất lớn.

Không như chén đĩa sứ chúng ta đang dùng, chỉ cầ làm tốt hình dạng liền ném vào trong lò, trực tiếp dùng than đặc chế để nung, có cả máy tính tự động điều chỉnh.

Mà cái lò nung hiện đại giả cổ của Từ Quốc Thanh, tuy rằng cũng có thể dùng máy tính để khống chế nhiệt độ, nhưng mà anh bạn này hiện tại đã là sơn cùng thủy tận, đừng nói là mua than củi, ngay cả tiền điện cũng không thể trả nổi.

- Mở cửa, nhanh mở cửa.

Đang lúc Trang Duệ muốn xem vài thứ đồ gốm thô chưa nung của Từ Quốc Thanh trước một chút, dường như là ở ngoài cửa lại có thanh âm vang lên, mà con chó săn kia cũng sủa ầm lên.

- Tang tổng, các vị ở đây nói chuyện, tôi đi ra xem.

Ở chỗ của Từ Quốc Thanh, Vu Chính Quân coi như là nửa chủ nhân, hắn biết Từ Quốc Thanh đang đau đầu về vấn đề tài chính, tuyệt đối sẽ không đi ra mở cửa.

- Từ công, thứ đồ vật này của ngài, tuy rằng đã làm rất hoàn mỹ, nhưng mà vẫn còn có chút thiếu khuyết.

Từ Quốc Thanh đối với ai tới ở bên ngoài cũng không hề để tâm, khách nhân như Trang Duệ tư nhiên lại càng không có lý do đi xen vào việc của người khác, nói không chừng chính là người tới cửa thu phí.

Vừa rồi Trang Duệ nói ra sở hở của Từ Quốc Thanh, kỳ thật là có chút già mồm át lẽ phải.

Trong lúc người ta đánh giá đồ vật này, dù là ngài có kết luận thứ đồ này là giả, ngài cũng không thể nói cho người khác rằng bởi vì vật này của ngài quá mức hoàn mỹ cho nên là đồ giả? Nếu như vậy tuyệt đối sẽ bị người ta cười đến mức phun nước miếng.

- Trang Duệ, còn có sơ hở gì? Nói cho tôi nghe một chút, là về mặt công nghệ sao?

Từ Quốc Thanh nghe thấy lời nói của Trang Duệ, ánh mắt lập tức lại phát sáng, hắn nghiên cứu việc phỏng chế gốm sứ cổ, hoàn toàn là vì ham thú cá nhân, đương nhiên loại ham thú này hơi có chút cuồng nhiệt.

- Không phải trên công nghệ, Từ công, về mặt công nghệ mà nói, việc nung đồ gốm ba màu của ngài đã là không có tỳ vết chút nào, nhưng mà tuy rằng ngài có thể tạo ra gốm màu đời Đường như thật, nhưng mà ở trong đó lại thiếu một loại lịch sử lắng động, không có tùy bút thương cảm.

Trang Duệ thấy Từ Quốc Thanh có chút không hiểu, liền nói tiếp:

- Tôi từng đào được một thanh đao bằng đồng thau từ thời Thương Chu, cái thanh đao này theo như truyền thuyết kể lại thì trong lúc chủ nhân gặp nguy hiểm có thể tự động chui ra khỏi vỏ, phát ra tiếng thanh minh để báo hiệu. Cá nhân tôi cảm thấy rằng đây là do lịch sử hoặc là người chế tạo đã đem lại cho đồ vật này một tia linh tính.

Loại linh tính này có thể cộng hưởng với nội tâm sâu thẳm của con người,có thể để cho người ta cảm nhận được biến ảo hỗn tạp của lịch sử, hưng suy của các triều đại, lịch trình biến động lịch sử không tiếng động. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Từ công, những món đồ gốm đời Đường ngài chế tạo ra, tuy rằng cực kỳ tinh mỹ không thể phê bình, nhưng mà trong đó cũng thiếu khuyết về phần lắng đọng của dòng sông lịch sử. Điều này hoàn toàn có thể cảm nhận được ở trong mắt những người già.

Những lời này của Trang Duệ cũng không phải là ăn nói lung tung, mọi vật đều có linh hồn, cái này khong phải chỉ có Trang Duệ hay những đại sư xem nghề mới biết, mà chính là những tay trộm mồ đào mả hại nước hại dân cũng đều có loại cảm giác này.

Tựa như vì sao mà những người hiện đại lại thích đeo đồ trang sức bằng ngọc vậy, bởi vì đẹp cũng là một trong những nguyên nhân nhưng mà quan trọng hơn là ngọc có linh tính.

Nói một cách khác, nếu ngài đặt một khối ngọc tốt ở trên bàn, trải qua mười năm, hai mươi năm, vậy khối ngọc này của ngài, tuyệt đối sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất, sẽ có một loại cảm giác tan ra vào trong đó. Đây tuyệt đối không phải là phong kiến mê tín, có rất nhiều tà liệu có thể chứng minh điều này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio