Hoàng Kim Đồng

chương 770: châu phi khóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng phía ngoài cửa sổ xe vẫn có ánh đèn lóe sáng, nhưng đám người Trang Duệ có thể thấy được, bên đường cái có rất ít có người tròng nghề đi lại. Chỉ có đám người da đen túm năm tụm ba đứng ở bên đường huýt sáo nhìn về phía ô tô qua lại.

ở Giô-ha-nít-xbớc, Châu Bảo Tần thị vốn có một văn phòng làm việc, tuy rằng chỉ có một cái, nhưng tốt xấu cũng có một chỗ. Chỉ có điều, Chủ nhiệm văn phòng kia lại không may, buổi tối ra ngoài tán gái, bị người ta chọc một dao, sau khi dưỡng thương tốt, rốt cuộc không dám ở tại chỗ này, Thà rằng công cần công việc cũng muốn trở về Hương Cảng.

Hiện tại ở Giô-ha-nít-xbớc, Châu Bảo Tần thị đã không có nhân viên công tác. Khách sạn mà Trang Duệ ở, đều là do bên Hương Cảng liên hệ. Tuy nhiên, hôm nay đã liên hệ, ngược lại cũng không phải vấn đề gì.

Sau khi nghe Trang Duệ giải thích xong, mọi người trên xe đều tặc lưỡi không thôi. Hai cô tiếp viên hàng không sợ tới mặt mày thất sắc, ánh mắt lại quay sang nhìn ánh đèn sáng trưng lướt qua phía ngoài xe, ánh mắt đã mang theo sự sợ hãi thật sâu.

Kỳ thật chuyến đi tới Nam Phi lần này, Trang Duệ vốn không định để hai cô gái tới. Chỉ có điều các cô cảm thấy mình sợ chết mà vẫn lấy tiền thì có chút ngại ngùng, lúc này mới nói muốn đi theo.

Không khí bên trong xe trở nên có chút nặng nề. Ước chừng nửa nhiều sau, xe dừng ở cửa một khác sạn gần quảng trường Saen.

- Ai nha, có trộm.

Không một ai phát hiện, ở vườn hoa có đủ loại thực vật nhiệt đới đối diện cửa khách sạn, có một bóng người nhỏ nhắn đang ẩn nấp.

Khi Điềm Á xuống xe cuối cùng, bóng người kia vọt nhanh về phía Điềm Á.

Thông thường tiếp viên hàng không, khi xuống phi cơ, chỉ có một tay kéo theo hành lý, nhưng Trang Duệ không nhiều quy củ như vậy, cho nên trên bả vai Điềm Á, vẫn còn vác một cái túi trên lưng.

Thân ảnh kia ẩn núp đằng sau, chính là muốn cướp đoạt cái túi trên bả vai Điềm Á, khi hắn kéo túi chuẩn bị chạy trốn, Điềm Á túm lấy túi một chút theo bản năng.

Nhưng sức lực của phụ nữ không thể bằng đàn ông, tuy rằng kia chỉ là một thằng trẻ con, không ngờ cũng khiến Điềm Á ngã xuống đất, điều này muốn nói sức bật của người da đen rất là tốt, sau khi thằng bé người da đen khoảng hơn mười tuổi lấy được cái túi, nhanh chân chạy ra bên ngoài cửa khách sạn.

- Kẻ cắp, có kẻ cắp!

- Điềm Á, ngươi làm sao vậy?

Điềm Tỷ ngã trên mặt đất, sau khi kêu lên một tiếng chói tai, toàn thân đều đờ đẫn, trong miệng vẫn còn thì thào hô bắt kẻ cắp, mà Ngọc Lưu Ly thấy cánh tay Điềm Á chảy ra máu tươi, tay chân luống cuống chuẩn bị mở cái vali của chính mình, lấy ra một túi cứu thương băng bó cho Điềm Á.

- Đây còn là kẻ cắp sao? Còn không bằng cầm súng đến cướp, thổ phỉ cũng không bằng…

Sau khi Trang Duệ nghe Điềm Á nói, không khỏi lắc đầu cười, nghe nói mấy năm gần đây, tại bên trong vùng duyên hải Haiti rất phổ biến nạn cướp túi, không ngờ rằng ở Châu Phi cũng có thể thấy được.

Nhìn thằng bé kia nhanh chóng biến mất phía sau vườn hoa, Trang Duệ biết mình không thể đuổi kịp, nó là người địa phương này, rất quen thuộc với địa hình, chỉ cần chui vào một ngõ nhỏ đối diện, là mình rất khó có thể bắt được nó.

Chỉ là Trang Duệ không có cách, không có nghĩa là Bành Phi cũng không được, ngay khi bóng dáng thằng da đen kia sắp biến mất, tay phải Bành Phi vung mạnh lên, đã chạy ra xa hơn mười thước, trong miệng thằng da đen đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, toàn thân đều ngã lăn quay trên mặt đất.

- Ngọc Lưu Ly, ngươi đỡ Điềm Á đi vào khách sạn, không nên ở bên ngoài đực mặt ra…

Nhìn thấy Bành Phi ra tay, Trang Duệ vội vã ngăn hành động của Ngọc Lưu Ly lại, nơi đây không hổ danh là thành phố tội phạm, ngay tại cửa khách sạn cũng có thể xảy ra cướp giật, Ngọc Lưu Ly mở hành lý ở đây, không cẩn thận có thể gặp cướp.

Bành Phi đã chạy tới bên cạnh thằng trẻ con da đen, khom người xuống lấy một dao nhỏ đâm qua đùi thằng bé, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.

- Mẹ kiếp, đây là đáp lại việc làm ngu ngốc hả?

Trang Duệ nhìn thoáng qua phục vụ của khách sạn, rõ ràng anh bạn da đen kia đối với chuyện vừa rồi đã coi như là không thấy, bây giờ lại ân cần giúp Ngọc Lưu Ly cầm vali hành lý, nhưng cũng đã bị Ngọc Lưu Ly chặn lại đẩy ra, ai biết người này sẽ cầm cái vali đi đâu?

Trang Duệ nhẹ nhàng thở dài, biết Nam Phi trị an không tốt, thế nhưng không ngờ rằng sẽ loạn như vậy. Ngay cả ở cổng khách sạn, cũng không thể bảo đảm an toàn cho khách.

- Trang ca, người này tính sao bây giờ?

Trong thời gian chờ Trang Duệ chạy tới chỗ Bành Phi, lúc này Bành Phi đã chế ngự thằng trẻ con da đen này rồi, anh ta vừa mới phi dao chúng vào bắp đùi thằng bé, bây giờ đã xé quần thằng bé ra, băng bó đơn giản một chút cho nó đỡ bị chảy máu.

Nhưng hai tay và hai chân của thằng bé cũng đã bị Bành Phi trói vào, trong miệng thằng bé liên tục chửi bậy bằng tiếng địa phương, vẻ mặt bướng bỉnh không tuân theo.

- Thôi, thả nó đi đi…

Lúc này Trang Duệ cẩn thận nhìn kĩ thằng bé này, cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên mặt còn có vẻ rất trẻ con, khi há mồm mắng chửi, còn lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.

Trên mặt thằng bé, luôn luôn hiện ra vẻ đau đớn, rõ ràng một đao của Bành Phi, đã làm cho thằng bé này thiệt thòi không nhỏ.

Nhìn bộ dạng thằng bé có vẻ rất thù hận, Trang Duệ thở dài, móc bóp da từ trong túi quần ra, lấy ra mười tờ đôla mệnh giá một trăm, ngồi xổm xuống, nhét vào trong quần áo rách nát của thằng bé, dùng tiếng Anh nói rằng:

- Từ nay không nên tiếp tục đi cướp nữa, hãy làm người tốt đi! Bành Phi, buông nó ra, chúng ta đi thôi…

Trang Duệ phe phẩy đầu, kéo vào bả vai Bành Phi vẫn còn đang có chút tức giận, nói rằng:

- Ngươi cùng một thằng bé đánh nhau thì có gì thú vị?

Trang Duệ cảm thấy phản ứng của Bành Phi có phần hơi quá, đây không phải là đất nước của mình, nếu như làm tổn thương người bị cảnh sát mang đi, nói không chừng đại sứ quán ra mặt mới có thể giải quyết được, Trang Duệ cũng không muốn gây ra việc phiền toái như vậy.

- Trẻ con?

Bành Phi cười khẩy một cái, nói:

- Trang ca, trẻ con cũng có thể giết người, chính mắt ta đã từng chứng kiến, quên đi, không nói việc này nữa.

Dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó không thoải mái, Bành Phi nói với Trang Duệ một câu, lại cúi đầu, lấy dao cắt đứt dây trói ở thằng bé ra.

- Ngài, cám ơn ngài!

Khi Trang Duệ và Bành Phi đi được bảy tám thước, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của thằng bé, tiếng nói vẫn còn có chút nức nở, Trang Duệ sửng sốt một chút, vung tay áo, nói:

- Đi đi, sau này không nên làm như vậy nữa.

Thằng bé da đen kia đứng lên, hướng về phía Trang Duệ khom người một lúc, sau đó mới khập khiễng đi vào trong bóng tối. nguồn TruyenFull.vn

- Thế nào? Chỉ cần là người, sẽ biết tốt xấu.

Trang Duệ vỗ vỗ vai Bành Phi, đi vào đại sảnh khách sạn được trang trí nguy nga tráng lệ.

- Trang ca, tại Châu Phi loại địa phương như này, về sau đừng làm chuyện như vậy, nếu không sẽ bị người ta nhớ đến, trẻ con Châu Phi, đôi khi còn đáng sợ hơn người trưởng thành.

Bành Phi lắc đầu đi theo, thấy vẻ mặt Trang Duệ cho là đúng, lập tức nói tiếp:

- Ta có một lần cùng đồng đội đảm nhận nhiệm vụ, đồng đội ta chỉ vì cứu một người bị thằng bé ném mìn đả thương, đã bị thằng bé đó dùng súng bắn vỡ đầu, ngươi có biết hay không, thằng bé đó chỉ có chín tuổi thôi.

Bành Phi thấy Trang Duệ có vẻ không tin, nên kể lại cho hắn nghe một đoạn trước kia chính mình đã trải qua.

Thời gian năm năm trước, Bành Phi cùng một đồng đội được điều động đến Châu Phi thực hiện một nhiệm vụ đặc thù, lúc đó thâm nhập vào bên trong chiến loạn ở Công-gô.

Nhiệm vụ được tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng thời gian hoàn thành xong nhiệm vụ chuẩn bị rời đi, bọn họ gặp một thằng bé bị ném mìn cụt chân, lúc đó đồng đội của Bành Phi không đành lòng nhìn thằng bé chết như vậy, đi lên giúp nó băng bó.

Ai ngờ ngay lúc đồng đội Bành Phi cúi đầu băng bó cho nó, thằng bé da đen đó lại có thể rút một khẩu súng từ phía sau ra, bắn thẳng vào đỉnh đầu đồng đội Bành Phi.

Mà đám người Bành Phi cũng không có thể báo thù cho đồng đội, bởi vì trong lúc thằng bé nổ súng, cũng là lúc kéo nổ một quả lựu đạn, ngoài bộ dạng bị nổ tung, căn bản là không để tính mạng của chính mình được trở về.

Hiện tại Bành Phi vẫn còn nhớ rõ sự điên cuồng và lạnh lùng trong mắt thằng bé, nó giống như là hai tròng mắt của người liều chết, bên trong tức giận không nhìn thấy bất cứ một cái gì, như là một cái xác không hồn.

Trang Duệ nghe vậy lại trầm lặng, có một số việc, bản thân chưa từng trải qua, là vĩnh viễn sẽ không thể biết được cảm nhận của người trong cuộc, trong mắt của chính mình kia chỉ là một thằng bé, thế nhưng theo như Bành Phi nói, nếu như ở trên chiến trường, trẻ con cũng có thể biến thành sát thủ.

Sau khi nghe Bành Phi nói xong, bỗng nhiên Trang Duệ nhớ tới hắn trước đó không lâu, một lần về Châu Phi tại vách đá trên ngọn núi, ngay chính trên đỉnh là một em bé bị bắt làm nô lệ tình dục, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.

Căn cứ theo như tham gia bên trong, quân đội tại Công-gô, U-gan-đa, Li-bê-ri-a, các quốc gia Châu Á, Châu Phi, toàn bộ bắt trẻ em làm tù binh, đều tiêm thuốc phiện định kỳ hoặc là chất khác khiến cho con người phát cuồng, nếu cự tuyệt lập tức sẽ bị đánh chết.

Mà hơn một nửa con gái khi uống thuốc sẽ bị cưỡng bức, thời gian năm 2004, toàn bộ Châu Phi có khoảng 13 vạn nữ nhi trong quân đội phải làm nô lệ tình dục.

Những thiếu niên bị ngấm thuốc phiện phạm phải tội ác làm người nghe run sợ, thậm chí bọn họ còn dùng lưỡi lê xé bụng phụ nữ có thai ra. Để tranh công lĩnh phần thưởng, những quân đội trẻ em này lạm sát kẻ vô tội, bất luận là già hay trẻ, chặt bỏ tay chân và đầu bọn họ dâng cho đầu lĩnh.

Những bé gái bị binh lính bắt, trước tiên đều bị hiếp dâm sau đó mới giết.

Bọn họ còn cắt cơ quan sinh dục của nữ cảnh sát, nghĩ ra các thủ đoạn mánh khóe để làm nhục các nàng.

Tại đây trong mắt những bé gái, không phân biệt tốt xấu, bọn họ chỉ sùng bái và nghe theo đầu lĩnh hoặc tù trưởng của mình, bởi vì trong tay của những người này, thuốc phiện có thể khống chế được bọn họ.

Để huấn luyện xu hướng bạo lực cho những thằng bé trong quân đội, có lúc còn có thể yêu cầu bọn họ giết chết bố mẹ của chính mình, bạn bè, xong rồi uống máu bọn họ.

Thời kỳ Xi-ê-ra Lê-ôn mười năm nội chiến, đầu lĩnh phản quân cưỡng chế mạnh mẽ gần vạn trẻ em khoảng 9 đến 10 tuổi mộ binh, những bé gái này cầm trong tay súng trường AK47 từ Châu Á đào thải, trang phục quần áo màu sắc, hút thuốc uống rượu và chơi đùa như những người phụ nữ trưởng thành.

Sau khi cuộc nội chiến kết thúc, những đứa bé trong quân đội may mắn còn sống sót, ngoại trừ chiến tranh và giết chóc, bọn họ đã không biết làm như thế nào để sinh tồn, có rất nhiều người chết vì thuốc phiện, cũng có nhiều người hơn dấn thân vào chiến loạn quốc gia, tiếp tục điên cuồng giết chóc.

Trang Duệ biết đến việc này, đương nhiên Bành Phi lại càng biết rõ ràng, khoảng cách từ Nam Phi đến đất nước chiến loạn không xa, Bành Phi mười phần cảnh giác, ai biết thằng bé da đen này có phải là binh lính từ nước khác lẻn đến Nam Phi hay không?

- Hạ Song, làm sao vậy?

Lúc Trang Duệ đi tới bàn phục vụ khách sạn, nhìn thấy Hạ Song đang tranh cãi với nhân viên phục vụ mà lúc nãy ở cửa ra vào khoanh tay đứng nhìn, mà trên mặt đám người Ngọc Lưu Ly cũng lộ ra vẻ tức giận bất bình.

- Trang tổng, người này còn có mặt mũi đòi tiền boa? Chúng ta bị cướp hắn vẫn mặc kệ không để ý, vừa rồi rõ ràng không để hắn xách cái vali, hắn lại nói chính mình phục vụ cho chúng ta, nhất định phải đòi lấy tiền boa.

Hạ Song đi lính nhiều năm, tính tình cũng rất nóng nảy, nếu đây là đang ở trong nước, đã sớm tung một quyền về phía nhân viên phục vụ.

- Cút.

Trang Duệ còn chưa nói, Bành Phi bên cạnh đã không kiềm nén được cơn tức giận, tiến lên dùng một tay đẩy phục vụ kia sang một bên, dùng tiếng Anh nói:

- Nếu không muốn chết, thì hãy tránh xa chúng ta ra một chút.

Thời gian gần đây Bành Phi dường như có vẻ mệt mỏi, nhưng lúc này sát khí cũng lộ ra, trong mắt toát ra một luồng hàn quang, phục vụ người da đen kia thấy vậy nhanh chóng lui về phía sau liên tục.

Bành Phi và Hạ Song không giống nhau, tuy rằng hắn xuất thân cũng là kỷ luật quân đội, thế nhưng không có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, nhất là thời gian thực hiện nhiệm vụ bên nước ngoài, tính tự chủ rất cao, đấu tranh trước, căn bản là không tính chuyện gì.

Cho nên chọc giận Bành Phi, hắn thực sự dám giết người này, cùng lắm là từ Nam Phi lẻn đến một nước Châu Phi khác, sau đó lại nghĩ biện pháp về nước mà thôi.

- Bành Phi, bỏ đi, đừng chấp nhặt với người như thế.

Trang Duệ kéo Bành Phi lại, hắn biết tiểu tử này tâm trạng có chút không ổn định, nói không chừng có thể ra tay lấy cái mạng nhỏ của người da đen.

Tuy rằng Johannesburg rất loạn, nhưng dù sao vẫn là một thành phố rất quan trọng ở Nam Phi, giết người trắng trợn, sợ rằng không thể yên ổn, nếu đổi là một nước Châu Phi khác, giết người căn bản không có chuyện gì, một cây thỏi vàng là có thể xóa bỏ được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio