Hoàng Kim Đồng

chương 791: bảo tàng hải tặc (tt)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơn nữa âm thanh này đến quá đột nhiên, làm cho Trang Duệ không có chút chuẩn bị nào, giống như một người đang ngủ, bị người cầm cái trống đánh ầm ĩ ở bên cạnh.

Qua khoảng năm phút đồng hồ, âm thanh trong sơn động từ từ nhỏ đi, Trang Duệ biết rõ, chắc là Kim Cương ở bên ngoài không kiên nhẫn nữa, cửa động lại quá nhỏ, nó chui không lọt, lúc nào mới gào thét.

Trang Duệ cảm giác được trong đầu không còn âm thanh ông ông nữa, vội vàng che lỗ tai của mình lại, nhìn về phía mình đi vào, nói ra từng chữ một:

- Kim... Cương... , Một... Lát nữa... Ta ... Đi ra ngoài!

Trong sơn động có điểm này là không tốt, chỉ cần âm thanh hơi lớn, sẽ được phóng to vô hạn, giống như có người cầm loa hét lớn bên tai.

Sau khi hô xong, Trang Duệ dùng linh khí quay đầu nhìn lại, quả nhiên Kim Cương lão đại đang ở trước lỗ thủng nhin quanh bốn phía, có thể là do hình thể quá lớn, không cách nào chui lọt, cho nên nó mới kêu ngao ngao...

Trang Duệ dùng linh khí chạy một vong trên người Kim Cương, mà đại gia hỏa này nghe thấy Trang Duệ đáp lời, rốt cục an tĩnh lại, sau đó rụt đầu lại, nằm ngã chỏng vó trên mặt đất, rõ ràng thoải mái ngủ một giấc.

Trang Duệ không biết, hắn và Kim Cương đối thoại lần này, lại làm hang ổ của lũ dơi bên kia, đều lộn xộn, vô số con dơi bạo động, bởi vì âm thanh quá lớn, quấy rầy sóng âm của chúng.

Ngàn vạn con dơi, giống như nồi sủi cảo sôi sùng sục, rơi xuống mặt đất, thêm nữa... Có rất nhiều con bay loạn giống như con ruồi, cũng không biết quá bao nhiêu con đâm vào tường mà chết.

Hoàn hảo là, tuy trong lòng núi tương thông, nhưng con đường uốn khúc phức tạp, đàn dơi cũng không bay tới nơi đây, nếu không Trang Duệ cũng có thể sẽ giống Kim Cương khi còn bé, bị những con dơi này đuổi khắp hang động.

Đương nhiên, Trang Duệ sẽ không quản sống chết của lũ dơi, sau khi trấn an Kim Cương, hắn đi về địa phương bảo tàng được giấu kín.

Bởi vì con đường trong núi gập ghềnh bấp bênh, thậm chí còn có chút tảng đá nhô lên, giống như gai nhọn đâm ngược lên mặt đất, làm cho Trang Duệ không dám đi nhanh, cơ hồ là vừa đi vừa nhìn dưới chân.

Sau khi đi được nửa giờ, khoảng cách giữa Trang Duệ và bảo tàng, còn hơn một trăm mét.

Hiện tại Trang Duệ đang ở nơi rất sâu, địa hình càng thêm phức tạp, cơ hồ thời điểm hắn đi vào một lối rẽ, nếu như không phải Trang Duệ có thể trực tiếp nhìn xuyên qua vách đá, chỉ sợ đã sớm lạc mất phương hướng trong lòng núi.

- Ba!

Một tiếng giòn vang từ dưới chân vang lên lọt vào tai của Trang Duệ, làm cho Trang Duệ dừng lại, cúi đầu nhìn lại, hình như là một tảng đá, còn tràn ra bạch quang trong suốt.

- Móa, xương cốt người chết a!

Trang Duệ xoay người nhặt lên, lúc này mới phát hiện, thì ra là xương người, trách không được lại trắng như thế.

Sau khi xem xét chung quanh, ở con đường phía trước Trang Duệ không được bao xa, lại phát hiện mấy khối xương cốt, thi cốt bầy tán loạn trên đất, dựa theo đánh giá của Trang Duệ, thì hắn là bị động vật vô tình tiến vào trong sơn động phá hư a.

- Ồ? Da dê...

Ở bên cạnh đầu lâu của một người chết, Trang Duệ lại phát hiện một tấm da dê, công nghệ chế tác, giống như đúc tấm hắn phát hiện trong nhà gỗ, phía trên có đồ án miêu tả rườm rà.

Trang Duệ ngưng tụ linh khí, đứng lại xem xét tâm da dê này, qua một lúc sau, lông mày nhíu lại.

Khởi điểm của tấm da dê này, có lẽ chính là địa phương mình tiến vào, một trăm mét phía trước thì chính xác, nhưng đi đến đằng sau, lại trở nên lộn xộn, căn bản không có giống những nơi mình đi qua.

- Bạn thân, coi như ngươi không may, gặp phải bản đồ giả...

Không cần dùng đầu cũng biết rõ, người chết ở chỗ này, khẳng định là không tìm được đường ra, bị đói chết ở chỗ này, nhưng bạn thân lại không biết, đồ vật mà hắn đang tìm kiếm, chỉ có hơn một trăm mét.

Trang Duệ cầm địa đồ này, nhét vào trong giầy, không có cách, cũng không thể nhét vào đũng quần a? Toàn thân cũng không có chỗ nào để nhét cả.

Sau khi gặp phải tiểu sự trải qua giữa đường này, Trang Duệ lại đi tiếp thêm hai mươi phút nữa, rốt cục cũng tiến vào một đường rẽ cao hai mét, rộng một mét, mà năm sáu mét phía trước, chính là địa phương giấu bảo tàng.

Nhưng ở trước mặt của Trang Duệ, chất đầy đá vụn, xem ra con đường phía trước bị phá hỏng.

Trang Duệ dùng linh khí liếc mắt nhìn, đống đá vụn này kéo dài ba bốn mét, đằng sau đá vụng, chính là mật thất bảo tàng được giấu kín.

Nói là mật thất, kỳ thật chính là một cái hang tự nhiên mà thôi, mấy trăm năm trước, một đám hải tặc tung hoành biển cả, hình như còn chưa nắm giữ kỹ thuật thuốc nổ a.

- Người nước ngoài đúng là không có sức sáng tạo, hải tặc thuộc về đoàn thể không có văn hóa a.

Liếc nhìn đống đá chồng chất, Trang Duệ có chút dở khóc dở cười, xem ra người phương tây có lịch sử ngắn không có kiến thức, làm mật thất cũng có cả kỹ thuật a, không ngờ là dùng đá chặn đường?

Nếu đổi thành người trong nước tới làm, tuyệt đối là cơ quan rậm rạp, bẩy rập khắp nơi trên đất, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chết.

Nếu như để ngươi Ai Cập làm chuyện này, thì trên vách tường sẽ đầy các hoa văn thần bí, nguyền rủa chết những kẻ tới tầm bảo, trị không chết người cũng hù chết người.

Nhưng đây là hải tặc của thế kỷ mười sáu mười bảy, cũng chỉ có một ít năng lực này, cho nên bọn chúng cũng không có trình độ gì cả.

Dù sao Trang Duệ có khí lực, hắn không sợ làm việc, lập tức vận chuyển những tảng đá ra, Trang Duệ chuyển những tảng đá vôi này đi vào các lối rẻ khác, nếu không lúc bản thân hắn quay lại con đường sẽ bị phá hư.

Xem ra phải làm bốn năm tiếng đồng hồ a, thời điểm Trang Duệ vận chuyển những tảng đá này đi, hắn nhìn thấy một đạo ánh sáng chói mắt, không cần dùng linh khí cảm ứng, mà dùng con mắt nhìn thấy.

- Qua... Đây là Dạ Minh Châu!

Trang Duệ dúng sức lau mắt, bảo vật bình thường đã trân quý, nhưng vật có thể phát ra ánh sáng thế này, chỉ có Dạ Minh Châu, mới có thể phát ra ánh sáng trong bóng tối, đây là chuyện khoa học đã chứng minh là đúng.

Dù Trang Duệ không tinh thông lịch sử nước ngoài lám, nhưng mà với hải tặc, là chủ đề không tránh né của rất nhiều quốc gia, hơn nữa câu chuyện về hải tặc rất thú vị, cho nên Trang Duệ đối với lịch sử của hải tặc, cũng có lý giải.

Nói đến số vàng này, phải nhắc tới thế kỷ mười bốn, vào thời điểm đố, hải tặc Bắc Âu hoạt động hung hăng ngang ngược, vô số băng hoạt động độc lập, hải tặc đều tập trung lại ở các bến cảng ở Bắc Âu làm cứ điểm hoạt động.

Mà lúc đó, một chi hải tặc dã man trên biển cả, đã đủ để cho tất cả các thuyền bè đi lại trên biển nghe tên là tránh lui, nghe ngóng là sợ, đường ven biển Bắc Âu, cơ hồ không có chiếc thuyền buôn trên biển nào dám phản kháng bọn chúng, sau đó đạt được sự khoan dung của chúng.

Lúc ấy nữ vương Margaret của Đan Mạch mãnh liệt khuếch trương vô số người Na Uy và Thụy Điển chết oan chết uổng, vì vậy các cư dân Stockholm đành phải cầu viện Đan Mạch chống cự hải tặc.

Vì ủng hộ bến cảnh Thụy Điển mà công tước thành thị Mecklenburg dùng danh nghĩa quốc vương Thụy Điển ra thông cáo:

- Tất cả hải tặc cướp bóc các bến cảng và thành thị Đan Mạch và Na Uy đều phải dựa trên danh nghĩa quốc vương, trộm cắp và phóng hỏa đồng thời phải hướng Stockholm cung cấp viện trợ người và phải hướng Davis của vùng Rostock nhận lấy giấy phép chứng nhận đặc biệt.

Kể từ đó, hành vi cướp bóc của hải tặc được hợp thức hóa, mà có được cái giấy chứng nhận đặc biệt này, khiến cho tất cả các thuyền trưởng hải tặc tìm được phương hướng đột phá, cư dân Stockholm đói khát cung cấp thực phẩm thiết yếu cho hải tặc, gọi là "Lương thực huynh đệ " liên minh.

Sau khi chiến đấu và"Hợp pháp" bằng giấy phép đặc biệt, đám hải tặc chẳng những cướp bóc đội thuyền của Đan Mạch cũng bắt đầu cướp bóc những đội thuyền mậu dịch của các quốc gia khác, người tham gia nhóm "Lương thực huynh đệ" cũng tham dự với bọn chúng, thậm chí bắt đầu hình thành hình thức "Quốc gia" ban đầu.

Mà Klaus trong miệng của Trang Duệ, tên đầy đủ gọi là Klaus Thor Baker, hắn liên kết với "Lương thực huynh đệ" tạo thành nhóm hải tặc lớn nhất lúc bấy giờ.

Klaus sanh ra ở nước Đức, hắn chỉ huy năm mươi con thuyền chuyên cướp bóc ở Bắc Hải, trong một số ít người hắn chính là Hải Lang, nhưng ở trong mắt người hắn chính là Robin Hood trên biển, hắn cướp bóc người giàu có, sau đó đem tài phú cướp bóc đưa tặng cho người nghèo.

Sau khi liên kết với "Huynh đệ lương thực", thuyền hải tặc của hắn càng ngày cướp bóc không kiêng nể gì ở Bắc Hải, cho đến lúc quốc vương Richard đệ nhị của nước Anh cùng nữ vương Margaret của Đan Mạch, cộng đồng liên kết với nhau đối địch với hải tặc.

Mà trong năm đó, Klaus thuyền xuyên cho đội thuyền của mình đi ra biển cả bao la, dùng hình chữ "Chi" Nghịch Phong (đi ngược gió), lần ra biển sau cùng, lọt vào phục kích của đội nước Anh, sau khi trải qua một lần huyết chiến kịch liệt, đám hải tặc thảm bại.

Sau trận chiến đấu ấy, trừ Klaus Thor Baker ra, bảy tên hải tặc chủ quản cùng bốn mươi tên hải tặc khác bị đánh chết trong ngục giam, sau đó vị này thuyền trưởng này bị đưa tới Đức để xét xử, ở đó hắn bị phán tội tử hình, hành quyết bằng cách chặt đầu.

Sau đó Klaus cùng bảy tên hải tặc huynh đệ của hắn, cũng bị áp giải tới Grass Brooke để hành quyết.

Lúc bọn chúng sắp lên giàn xử tử, thì tên thủ lĩnh hải tặc đưa ra điều kiện với nghị viện Hamburger: hắn đồng ý cầm một khoảng vàng lớn để chạy tội, hơn nữa hướng giáo đường Hamburger quyên tăng một gác chuông bằng vàng trên mái, dùng để đổi tự do cho đám hải tặc.

Nhưng bất kể là điều kiện gì, thỉnh cầu thế nào, đều bị đám quan chức cự tuyệt, bảy tên hải tặc đều rơi đầu xuống đất, sau đó cột đầu đầy máu của bọn chúng lên cột giễu hành thị chúng.

Nghị viện Hamburger lúc ấy vững tin sẽ dùng được thủ đoạn để tìm được bảo tàng của đám hải tặc Klaus này, nhưng sự thật chứng minh cách nghĩ của những nghị viên này sai lầm rồi, nhưng cho dù nước Đức tìm thế nào cũng không tìm được tài phí của đám hải tặc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đương nhiên, địa điểm của bảo tàng không rõ, nhưng đối với nội dung vốn có của bảo tàng Klaus, đã sớm truyền ra thế gian.

Nhưng trong truyền thuyết, Klaus đã cố ý giấu bảo tàng của mình ở nhiều chỗ, sau đó bắt theo một gã thợ rèn, đem đại lượng vàng bạc đút thành dây xích, giấu kín trong cột buồm.

Theo Klaus và đám huynh đệ hải tặc tử vong, bảo tàng của hắn không ai biết ở nơi nào, đến bây giờ đã sáu thế kỷ trôi qua, vẫn không tìm được, mà câu truyện về bảo tàng của hắn, cũng được truyền lưu trên thế gian.

Cho nên Trang Duệ đang nhìn đống bảo tàng này, lập tức suy đoán ra lai lịch của chủ nhân.

Sau khi nhìn thấy mỏ neo và dây xích bằng vàng này, Trang Duệ điên cuồng, rốt cuộc hắn cũng bất chấp cái gì nguyền rủa, trực tiếp xông về phía đám vàng.

Thời gian gần bảy trăm năm, cái bảo tàng này bị vô số người tìm kiếm, thật không ngờ, nó lại xuất hiện trên hòn đảo hoang này.

Sau khi lao vào đám vàng, phát ra âm thanh thanh thúy, Trang Duệ cũng chẳng quan tâm tới đồ chơi nào khác, hai tay của hắn, đã chộp vào tiêu chí trên đống vàng.

- Đi ra cho ta!

Hai tay dùng sức, mà khối vàng cực lớn này, bị Trang Duệ kéo từ trong đống vàng ra.

- Mẹ ơi, làm cách nào mà bọn chúng vận chuyển vào đây được?

Nhìn thấy mỏ neo lớn bằng cái ca nô, mặt mũi Trang Duệ tràn đầy ngạc nhiên, hai tay của hắn có khí lực mấy trăm ký, nhưng không cách nào kéo được đống dây xích và mỏ neo vàng này ra được..

Cười ngây ngô sờ lên đống vàng nửa ngày trời, Trang Duệ mới dời sự chú ý tới địa phương khác, kỳ thật nếu nói ra, giá trị của đống vàng này, còn không bằng một khỏa Dạ Minh Châu trên tường.

Nhưng do đồ chơi này là vật trong truyền thuyết, dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói, chính là truyền thừa, đây chính là tác phẩm nghệ thuật, đã không thể dùng giá trị của vàng để mà cân nhắc được, cho nên lúc này mới được Trang Duệ kính trọng.

Sau khi rời khỏi đống vàng, Trang Duệ đi tới trước mặt hai cái gương, một cái rương mục nát quá lợi hại, Trang Duệ vừa mới đụng nhẹ một cái, cả cái rương đã rã ra, bên trong có vô số trân châu lăn xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio