Hoàng Kim Đồng

chương 802: tin tức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không chỉ là những nữ nhân này kinh ngạc tại Trang Duệ chỗ bày ra châu báu, ngay cả Âu Dương Lỗi và Tần Hạo Nhiên đều là người có kiến thức rộng rãi, đối với những đồng tiền vàng này cũng giật mình không thôi, những vật này tính ra giá trị, sẽ là bao nhiêu tài phú đây?

...

Ngày hôm sau Trang Duệ điện thoại cho Mạnh giáo sư, đem chuyện mình trải qua ở nước ngoài nói một chút, lại mời nhiều chuyên gia tới.

Trang Duệ cũng không có biện pháp, vừa về đến nhà, trong khoảng thời gian này còn quá nhiều chuyện tồn đognj, hôm qua bọn Hoàng Phủ Vân không ngừng điện thoại tới.

Nhưng mà Trang Duệ cũng không có công phu quản lý sinh ý, mà trước tiên đi vấn an hai lão gia tử ở Ngọc Tuyền Sơn.

Hai vị này đều là hai vị tướn quân khai quốc còn sót lại, nhìn thấy Trang Duệ cũng thật cao hứng, nhất là Âu Dương lão gia tử, buổi trưa không để ý bác sĩ phản đối, uống liền vài chung rượu.

Sau khi rời khỏi Ngọc Tuyền Sơn, Trang Duệ lại phản hồi nhà cấp bốn, sau đó mượn chiếc xe Hummer, đem Kim Cương và Kim Vũ đưa đến hội sở của Âu Dương Quân.

Âu Dương Quân làm việc hiệu suất rất cao, trước làm lan can bằng sắt, lại thêm tường vây ba mét, ở mỗi góc chết, còn lắp đặt giám sát và thiếu bị điều khiển, giống như trang viên của tư nhân.

Lúc này trong hội sở trừ bảo an ra, tất cả nhân viên công tác đều rút khỏi, dựa theo lời nói của Âu Dương Quân, những nhân viên bảo an này đều từ một khí khu vực của kinh thành điều tới, độ trung thành tuyệt đối không thành vấn đề.

Âu Dương Quân làm việc rất cẩn thận, hắn rút đầu bếp đặc cấp, để lại đầu bếp bình thường cho Trang Duệ, bằng không ở chỗ này không có người nấu cơm và mua thức ăn thôi.

Trang Duệ không dám trực tiếp đem Kim Cương gọi xuống xe, mà trước tiên giảng giải với tất cả nhân viên bảo an, cho dù như vậy, Kim Cương cũng dọa đám đông sợ không nhẹ.

Trang Duệ lần nữa trấn an, hơn nữa còn tăng lương và đãi ngộ lên gấp đôi, những bảo an này mới yên tĩnh lại.

Đương nhiên, Kim Cương biểu diễn động tác, cũng làm cho các nhân viên an ninh đánh tan cảnh giác, nếu không ở cùng phiên bản Godzilla ở cùng một chỗ, đoán chừng sẽ không ai sợ hãi nó quá nhiều.

Vì làm cho Kim Cương thích ứng hoàn cảnh mới, Trang Duệ suốt hai ngày đều ở trong trang viên, thẳng đến khi Kim Cương hết sức quen thuộc với hoàn cảnh và nhân bảo an, Trang Duệ mới có thể trở về nhà cấp bốn.

- Trang tổng hảo!

- Trang tổng hảo!

Suốt hơn hai tháng nay không có quay về bảo tàng của mình, Trang Duệ đi vào nhà bảo tàng, phát hiện nhiều khuôn mặt xa lạ, nhưng vẫn có một ít nhân viên cũ đi tới chào hỏi mình.

Hôm nay vừa lúc là thứ sáu, cũng là ngày buôn bán cuối cùng của tuần, Trang Duệ nhìn thấy lưu lượng khách tới, so với lúc mới khai trương, phải kém hơn rất nhiều, một bên chào hỏi với nhân viên, Trang Duệ đi vào văn phòng của mình.

- Trang tổng, ngài bị chủ hầm mỏ bắt đi đào than có phải không? Tại sao lại biến thành như vậy?

Trang Duệ vừa mới ngồi xuống, đã nghe tiếng Hoàng Phủ Vân mở của văn phòng đi vào, vừa thấy bộ dáng Trang Duệ, lập tức kinh hãi hô lên.

Màu da hiện tại của Trang Duệ chính là màu da của thổ dân, nói không dễ nghe là đen như than, có thể nguyên nhân là do lúc phơi nắng tróc da vài ngày lúc ban đầu khi lên hoang đảo, đến bây giờ vẫn không thể khôi phục lại.

- Bớt lắm mồm, một ngày gọi điện thoại tới mấy lần thúc dục ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? nguồn TruyenFull.vn

Trang Duệ khoát khoát tay, cầm một điếu thuốc lên, hôm qua khi cậu tới nhà đã ném cho một gói thuốc xịn, mà đầu của nó còn dài hơn cây nhang.

- A! Thuốc xịn a!

Hoàng Phủ Vân lấy bật lửa ra, sau khi đốt thuốc cho Trang Duệ và cho mình, sắc mặt biến thành nghiêm túc, nói ra:

- Trang tổng, hai tháng nay học trò nghỉ đông, cộng thêm ngày nghỉ lễ mừng năm mới, vốn sinh ý của bảo tàng rất tốt, nhưng là hiện tại xuất hiện tình trạng vắng khách, tình huống này ta cần phải báo cáo với ngài một chút. Mặt khác, ngài không ở đây, một ít tiền chi tiêu ta không thể làm chủ, cho nên hai tháng nay thị trường đấu giá xuất hiện không ít thứ tốt, đều bị người khác cướp đi.

Thời điểm Trang Duệ rời khỏi Bắc Kinh, đã từng cho Hoàng Phủ Vân hai ngàn vạn tiền mặt, nhưng chút tài chính đó so với thị trường đổ cổ, không đáng kể chút nào, sau một hồi đấu giá còn thừa lại không bao nhiêu cả.

Tuy mỗi tháng bảo tàng còn có mấy trăm vạn doanh thu, nhưng nhất định phải cần Trang Duệ ký tên, Hoàng Phủ Vân mới có thể rút tiền, cho nên hai tháng nay, bộ dạng của Hoàng Phủ Vân có chút quẫn bách, trong tay không có một phân tiền để chi lương.

May mắn Trang Duệ đã từng quy định qua, tiền lương của nhân viên bảo tàng, là do hai vị phó giám đốc bảo tàng và tổng tài vụ cùng ký tên chi, nếu không phải như vậy, Trang Duệ mất tích hai tháng, chỉ sợ bảo tàng nghèo rớt mồng tơi.

- Nguyên nhân lưu lượng khách giảm xuống, các ngươi tìm được chưa?

Sỡ dĩ Trang Duệ xử lý hết việc trong nhà rồi lập tới tới bảo tàng, trong lòng của hắn đã có chút suy nghĩ.

- Chủ yếu vẫn là đồ triển lãm của bảo tàng tương đối ít, tuy chủng loại rất phong phú, cũng có điểm sáng hấp dẫn người khác, nhưng so sánh với các bảo tàng quốc hữu, nội tình của chúng ta quá mỏng manh, cần phải bổ sung thêm đồ triển lãm, mở thêm gian trưng bày đặc biệt nữa.

Trang Duệ có chút gật gật đầu, hắn biết rõ, hiện tại đồ triển lãm của bảo tàng Định Quang không vượt hơn vạn món, đừng nói là so với các nhà bảo tàng quốc hữu có mười vạn trăm vạn món trưng bày, một ít nhà bào tàng tư nhân trong nước, cũng vượt xa so với mình, điểm này chính là khâu yếu kém bạc nhược nhất của bảo tàng.

- Hoàng Phủ huynh, xem cái này đi!

Trang Duệ từ trong túi áo móc ra một đồng tiền vàng, dùng tay bắn ra, âm thanh của vàng giòn tan, sau khi lăn mấy vòng, đã lắn tới trước mặt của Hoàng Phủ Vân.

Lật qua lật lại đồng tiền vàng hồi lâu, trên mặt của Hoàng Phủ Vân lộ ra thần sắc ngạc nhiên, chần chờ hỏi:

- Đây là... Đây là tiền vàng? Đây là vật kỷ niệm cho lần ra nước ngoài sao?

Phía chính diện của đồng tiền vàng có hình hoa cúc, mặt sau là một tướng quân cưỡi ngựa, móng ngựa nâng lên, tay cầm lợi kiếm, tiền vàng không có chút tổn hại nào, sáng bóng lấp lánh màu của vàng, nhân vật thực vật đều rất sống động.

Hoàng Phủ Vân ngây ngốc ở nước ngoài nhiều năm, nhìn thấy có đấu giá rất nhiều tiền vàng bạc thời Trung Cổ ở nước ngoài, nhưng cầm trong tay đồng tiền vàng này, cho dù là tỉ lệ hay là phẩm chất, đều vượt xa những đồng tiền mà hắn đã từng nhìn thấy.

Phải biết rằng, từ màu sắc của vàng, thập phần tươi đẹp, nhưng vào thời cổ đại, mặc kệ là trong nước hay nước ngoài, tiền do vàng chế thành đều dựa trên tỉ lệ tương đối, bên trong trộn lẫn một ít đồng, cho nên gọi nó là bản vị vàng!

Tiền vàng như vậy nếu trải qua thời gian rất lâu, cho dù là tiền vàng hay nguyên bảo, ở mặt ngoài của nó, đều có thể nhìn ra một vết nhạt đen rất rõ, nhưng Hoàng Phủ Vân cầm đồng tiền này trong tay, nhưng lại không có màu sắc này, hiển nhiên là vàng ròng chế thành.

Cho nên Hoàng Phủ Vân càng khuynh hướng tiền vàng này, là tiền vàng kỷ niệm thời cận đại, nhưng chủng loại tiền vàng này, là được vàng hiện nay tạo thành, dùng để làm kỷ niệm và sưu tập.

- Hoàng Phủ huynh, ngươi nhìn lầm rồi, đây là tiền vàng của đế quốc La Mã của thế kỷ mười bốn đấy, ách... Chính là đế quốc Byzantine phát hành tiền vàng đấy, tuyệt đối là hàng thật giá thật già trẻ không gạt.

Trang Duệ đắc ý cười nói, hôm qua hắn phí rất nhiều công phu, chuyên môn tìm bông thấm nước cầu trám xà phòng và rượu cồn lau nó, lúc này mới thanh lý được đám ô xy hóa bám ở mặt ngoài của đồng tiền này, hôm nay đưa cho Hoàng Phủ Vân xem xét, quả nhiên ngay cả hắn cũng không nhận ra.

- Cái này... Không thể nào?

Hoàng Phủ Vân nghe được Trang Duệ nói thế, vội vàng đem tiền vàng đặt lên bàn trà, từ trong túi tiền cầm ra một đôi bao tay trắng, mới cẩn thận cầm đồng tiền vàng lên xem xét lại.

Thứ đồ chơi như đồ cổ này, không chỉ có tranh chữ là được chiều chuộng, kim loại cũng cần phải được bảo dưỡng, ngay cả vết mồ hôi trên tay người cũng có thể làm cho kim loại và tranh chữ xuất hiện tình trạng ăn mòn, có tính nguy hại với đồ cổ, là xâm hại nghiêm trọng, Hoàng Phủ Vân hơn nửa năm nay làm phó giám đốc bảo tàng, đã sớm quen bỏ bao tay vào trong người và mang theo.

- Nếu đây là tiền vàng của đế quốc La Mã, vậy giá trị của nó rất xa xỉ a.

Hoàng Phủ Vân áng chừng trên tay, sức nặng của tiền vàng này chừng ba tới bốn khắc, nếu tính toán theo giá trị của vàng thì nó không đáng tiền, nhưng nếu là đồ vật của sáu bảy thế kỷ trước, cũng không thể tính như vậy được.

Hiện tại tiền vàng quốc tế, dùng thế kỷ mười bảy làm cột móc phân chia, tiền vàng bạc sau thế kỷ mười bảy, dựa theo tỷ lệ phẩm chất là tính, dùng sức nặng của vàng làm cơ sở, tiến hành từ một trăm tới hai trăm phần trăm, nhưng tiền vàng trước thế kỷ mười bảy, vậy thì dùng đơn vị gấp hơn mười lần mà định giá nó.

Giống như đồng tiền hiện giờ nằm trong tay của Hoàng Phủ Vân, lịch sử đã lâu, phẩm chất hoàn hảo, nếu cầm ra thị trường đấu giá quốc tế bán, cũng có giá khởi điểm hơn một vạn đô la cho một đồng tiền vàng này, mà tiền bán được là hơn mười vạn đô la, đều là rất bình thường, dù sao niên đại đã lâu, loại này tiền vàng này hiện giờ đã rất khó gặp được.

- Trang tổng, thứ này ngài tìm ở đâu ra thế? Chẳng lẽ hơn hai tháng nay ngài đi tới Hy Lạp để thám hiểm hay sao?

Ý nghĩa của mặt nạ vàng đối với Ai Cập, không thua gì ngọc tỷ truyền quốc của các quốc gia thời xưa, cũng chính là biểu tượng truyền thừa trọng yếu nhất của quốc gia, đại biểu cho lịch sử huy hoàng của quốc gia.

Hơn nữa đến nay mới thôi, trong Kim Tự Tháp Ai Cập, cũng đã xuất hiện một mặt nạ vàng, nhưng bất kể là giá trị nghệ thuật hay giá trị thị trường, đều không cách nào đánh giá.

Đối với mặt nạ vàng này, so với cái mà thuyền trưởng Klaus cất trong bảo tàng, đều kém hơn rất nhiều.

Đương nhiên, mặt nạ vàng là một phần tử của bảo tàng, cũng có thể nói rõ mấy thế kỷ trước, những tên hải tặc này tung hoành biển cả, rốt cuộc có bao nhiêu tài phú khiến cho thế nhân phải mờ mắt vì nó a.

- Đúng vậy, tuyệt đối là mặt nạ vàng của cổ Ai Cập, hơn nữa chế tác rất tinh mỹ, còn lớn hơn cả mặt nạ vàng của Pha ra ông Tutankhamun.

- Hoàng Phủ huynh, ngươi có thể chuẩn bị một chút, thế nào hướng thế giới tuyên bố phát hiện này, ta muốn, từ chuyện này bảo tàng của chúng ta nhất định phải nổi danh.

Đối với trình độ giám định chuyên nghiệp của Trang Duệ, Hoàng Phủ Vân phi thường tin tưởng, sau khi nghe Trang Duệ nói lời này, hắn đã tỉnh táo lại, trầm tư một lúc, ngẩng đầu nói ra:

- Trang tổng, hiện tại trọng yếu nhất, chính là tăng cường công tác bảo an của bảo tàng, ta hi vọng ngài có thể cấp thêm một số kinh phí, dùng để cải tạo bảo tàng a.

- Hoàng Phủ huynh, hiện tại phương diện an toàn của chúng ta, đã là nhất lưu trong nước, cần cải tạo nữa sao?

Trang Duệ nghe vậy sững sờ một chút, nhưng hắn biết rõ, phương diện an toàn của bảo tàng luôn đặt lên hàng đầu, nhưng cần tăng cường thế nào nữa? Cho dù mặt nạ vàng có giá trị liên thành, cũng không thể làm vậy a!

Hoàng Phủ Vân nghe Trang Duệ nói thế, cười khổ, nói ra:

- Trang tổng, ngươi nói đúng vậy, phương diện an toàn của bảo tàng chúng ta, đúng là nhất lưu trong nước, đối với việc triển lãm hiện tại mà nói, phương diện an toàn đã đủ dùng, nhưng còn với mặt nạ vàng, vẫn không được, nhất định phải tăng cường lên tầm nhất lưu quốc tế mới đủ. Hơn nữa từ công tác nhân viên, cần hợp lý hơn, cũng phải an bài nhân viên bảo vệ trên mái nhà nữa, đội tuần tra bên ngoài phải tăng cường gấp đôi, như vậy mới có thể bảo đảm không có chút sơ hở nào.

Sau khi nghe Hoàng Phủ Vân giải thích xong, Trang Duệ mới biết được, trình độ quý giá của mặt nạ vàng, vượt xa tưởng tượng của hắn, nhà bảo tàng Ai Câp ở Cai rô vì bảo vệ an toàn cho mặt nạ vàng, đã tiêu tốn ngàn vạn đô la, cho dù như vậy, có hai lần đạo tặc quốc tế suýt đắc thủ.

Trong giới sưu tập quốc tế, chuyên môn có một ít tỷ phú, ưa thích thu thập tất cả các vật trân quý nhất trong các bảo tàng, bởi vậy, trên thị trường quốc tế sinh sôi ra một ít đạo tặc chuyên môn trộm bảo vật, gọi chung là đạo tặc quốc tế.

Như mặt nạ và tất cả các bức tranh nghệ thuật trân quý trên thị trường quốc tế, từ trước đến nay đều là mục tiêu của tất cả các băng nhóm đạo tặc, nhà bảo tàng của Trang Duệ có mấy tấm phác họa của Picasso, bản thân đã hấp dẫn người ta rồi.

Nếu như lần này có thêm bảo tàng Klaus và mặt nạ vàng, tin bảo tàng Định Quang của Trang Duệ, lập tức thu hút được sự chú ý của đám đạo tặc quốc tế.

- Còn cần bao nhiêu tiền?

Trang Duệ mở miệng hỏi, hiện tại hắn có không ít bảo bối, nhưng tài chính không còn lại bao nhiêu, đầu tư mỏ Uranium và mỏ kim loại, cơ hồ ép khô tất cả tài chính của Trang Duệ, hiện tại tình hình kinh tế chỉ còn thừa hơn ba trăm vạn, cũng cần phải dùng để chi tiêu trang trải chi phí cho trang viên và nhà cấp bốn.

- Chuyện này phải hỏi Dương Kiếm, hắn mới là tổng thanh tra an ninh mà!

Hoàng Phủ Vân đáp.

- Tốt, gọi thanh tra Dương Kiếm tới đây đi.

Trang Duệ gật gật đầu, cầm lấy điện thoại.

...

- Trang tổng, ngài đã về?

Mấy phút đồng hồ sau, Dương Kiếm đã đi tới văn phòng, nhìn thấy Trang Duệ phơi nắng da đen thui, cũng có chút giật mình, nhưng cũng không khoa trương như Hoàng Phủ Vân, dù sao quan hệ giữa hắn và Trang Duệ cũng không bằng Hoàng Phủ Vân.

- Ngồi đi, có một số việc cần thương lượng với ngươi.

Trang Duệ bảo Dương Kiếm ngồi xuống, sau đó nói chân tướng một chút, cuối cùng hỏi thăm Dương Kiếm, nếu như tăng cường công tác an ninh của bảo tàng lên tầm nhất lưu quốc tế, cần đầu tư bao nhiêu tiền?

Tuy trên tay Trang Duệ không có tiền, nhưng chỉ cần thả tiếng gió, tin tưởng chỉ cần tiền vàng trong bảo tàng Klaus, sẽ có vô số người cảm thấy hứng thú, dùng mười vạn tiền vàng bảo đảm, sẽ vai được bao nhiêu tỷ tài chính đây?

Huống chi Trang Duệ còn có tầm hầm ngầm, trong đó có tín phiếu giá trị mấy tỷ, cái đồ chơi này là vật tư dự trữ quốc gia, cầm tới ngân hàng đổi thành tiền mặt không thành vấn đề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio