Hoàng Kim Đồng

chương 848: mở nắp quan tài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nói nhảm, người khác không phải công tác à? Còn chuyên môn đến hầu hạ ngài hay sao?

Vĩ ca tức giận đến mức hận không thể cho lão Tứ một cái tát, lúc trước mang thằng này từ khách sạn trong Macao trở về, một mực có bộ dáng này, cho ăn thì ăn, cho uống thì uống, khuôn mặt cứ như cha mẹ chết, một chút tươi cười cũng không thấy.

Hôm qua lão Nhị đến trang viên nhìn hắn, gương mặt của bạn thân cũng không có phản ứng gì, đem đầu cúi vào đũng quần, thẳng đến khi lão Nhị đi, cũng không nói được một câu, Vĩ ca hoài nghi tiểu tử này có phải bị người ta đánh ngốc rồi hay không?

- Vĩ ca, ta xong rồi, hiện tại trong nhà còn chưa biết chuyện này, nếu như biết rõ, ta...

Trên mặt lão Tứ run rẩy, hắn không biết cảm tưởng khi cha mẹ, gia gia, nãi nãi khi biết chuyện này, sẽ có phản ứng gì? Mà những thúc thúc bá bá nhất định sẽ ngờ vực mình.

- Đợi một chút, ngươi... Ngươi nói cái gì? Lão Tứ, người trong nhà ngươi còn chưa biết chuyện này?

Vĩ ca không đợi lão Tứ nói hết, đã chen ngang, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đánh bạc hơn hai ức, nhưng không có người nào biết rõ, công ty của mẹ hắn làm gì?

- Là không biết, ta động tới tiền dự trữ của gia tộc, số tiền kia tồn tại trong ngân hàng Thụy Sĩ, không có chuyện khẩn cấp, sẽ không vận dụng tới số tiền này, nhưng mà...

Lão Tứ đã không dám nghĩ tới, hắn cũng không biết lúc ấy trong đầu của mình nghĩ cái gì, chỉ suy nghĩ có đánh bạc, hiện tại ngẫm lại, người gọi minh là Huy ca, cho mình ký nợ cũng là hắn!

Hắn vung tiền như rác, rất đúng khẩu vị của lão Tứ, cho nên thời điểm hắn mời lão Tứ đi Macao chơi, lão Tứ rất sung sướng đáp ứng.

Lần đầu tiên đi Macao, Huy ca cầm thẻ đánh bạc mười vạn cho lão Tứ, lão Tứ dùng mười vạn này đánh thắng ba trăm vạn, chuyện này làm cho lão Tứ sinh ra cảm giác không chân thật, giống như thẻ đánh bạc không phải là tiền, có thể tùy ý đặt tới.

Phàm là dân cờ bạc đều có tâm lý như vậy, tiền đã đổi thành thẻ đánh bạc, giống như không phải là tiền, cho ngươi cầm, bốn vạn tiền mặt ném vào mặt bàn, khả năng rất nhiều người sẽ thu tay lại.

Nhưng nếu là thẻ đánh bạc một trăm vạn, nhưng rất dễ dàng đột phá phòng tuyến tâm lý, trong khoảng thời gian này lão Tứ không biết mình đã ném bao nhiêu tiền vào chiếu bạc.

- Ngươi cũng đừng khóc tang nữa, quay đầu chờ lão yêu trở lại, chúng ta sẽ hỏi hắn, lão Tứ, ngươi đã thiếu nợ lão yêu quá nhiều đấy.

Vĩ ca nhìn lão Tứ, lắc đầu, nếu không phải lão Tứ tìm chết, chính mình đang ở nhà cùng vợ con, mà không phải ở đây nhìn vẻ mặt đau khổ của lão Tứ.

- Lão Tứ cúi thấp đầu, ồm ồm nói ra:

- Ta còn không dậy nổi, nếu đợi lão yêu trở về, ta lại mượn hắn, bốn vạn...

- Còn muốn đi gỡ vốn? Mẹ kiếp, ca ca ta giận rồi đấy!

Vĩ ca nghe xong lời nói của lão Tứ, lập tức đứng dậy, đều nói nam nhân Trung Hải có tâm tính tốt, đó là chưa gặp chuyện, nhìn thấy loại mặt hàng như lão Tứ, Vĩ ca đã có xúc động đánh người.

- Không phải, ta muốn tìm cho ra người lừa bịp ta, bằng không ta chết cũng không cam tâm!

Trong ánh mắt như tro tàn của lão Tứ lóe lên hung quang, giống như muốn ngay lập tức giết người, giờ phút này lão Tứ đã rơi vào tình cảnh sơn cùng thủy tận, thầm nghĩ lôi kéo theo tên Huy ca kia đồng quy vu tận.

- Ai, ta nói lão Tứ, ngươi cũng đừng rối rắm, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng, ngàn vạn lần không nên đi làm chuyện ngốc nghếch a.

Vĩ ca bị bộ dáng hung ác của lão Tứ dọa kêu to một tiếng, thời điểm đến trườn hắn biết, lão Tứ này mặc dù rất nghĩa khí với huynh đệ, nhưng tính tình âm tàn, tuyệt đối là nói được làm được.

Ăn thiệt thòi lớn như vậy, đừng nói là lão Tứ, cho dù Vĩ ca hắn ngẫm lại, đều hận không thể đi cắn chết tên đã âm mình một cái, cho hắn thanh đao, tuyệt đối sẽ nhanh chóng đâm chết.

- Vĩ ca, lần này cám ơn ngươi, chuyện này ta biết rõ nên làm cái gì, đời này ta không hối hận khi quen biết huynh đệ các ngươi, ta đã mang phiền toái tới cho các ngươi đủ nhiều rồi. Vĩ ca, nếu ngươi muốn giúp ta, cầm một trăm vạn cho huynh đệ, chuyện sau đó, ta sẽ tự mình giải quyết.

Trong mắt lão Tứ hiện ra nước mắt, liền vội vàng cúi đầu, không để cho Vĩ ca nhìn thấy.

Đầu năm nay mọi người đều chỉ biết tiền, lão đại có thể vạn dặm xa xôi đi đón mình, lão yêu có thể xuất ra hơn ức để bảo vệ mình, trong lòng Tất Vân Đào có ngọt bùi cay đắng, đủ loại hương vị xông vào đầu.

- Nói nhảm, ta lấy tiền chùi đít cũng không cho ngươi, những chuyện này làm tốt lắm sao?

Dương Vĩ lập tức mở to mắt, tiểu tử này tâm tư thuê kẻ giết người không có bỏ, xem ra mình phải trông chừng hắn cẩn thận, bằng không thì với tính tình của lão Tứ, nói không chừng sẽ đi Quảng Đông thuê kẻ giết người, lại nói hiện tại người nhà của hắn không biết chuyện tham ô tài chính, một trăm vạn chẳng làm được cái gì cả.

Lão Tứ nghe Dương Vĩ lời nói thế, nhưng lại cúi đầu xuống, nhưng mà trong mắt y nguyên lóe hung quang, tuy hắn vẫn tự trách mình, nhưng hắn càng hận tên Huy ca lừa gạt mình, hận thấu xương.

- Lão Tứ, chuyện này đợi lão yêu về tới, tiểu tử ngươi đừng có làm gì, không có tiền chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, ca ca ta tiền không nhiều lắm, hai ba ngàn vạn vẫn có thể lấy ra.

Dương Vĩ lại khích lệ lão Tứ vài câu, nhưng hắn đã biết rõ huynh đệ này của mình đã hết hy vọng rồi, lập tức lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho Trang Duệ.

Muốn nói Vĩ ca đối với Trang Duệ cũng có chút oán hận, hắn bảo mang lão Tứ tới đây mà lại mặc kệ không hỏi tới, hai ngày này ngay cả điện thoại cũng tắt máy, giống như mất tích.

Không biết từ lúc nào, năm đó năm huynh đệ, đã từ từ sinh ra chuyển biến, khi đó mấy huynh đệ bảo hộ Trang Duệ, lúc này mờ mờ ảo ảo biến thành Trang Duệ bảo hộ huynh đệ.

Đúng là thực lực kinh tế quyết định địa vị gia đình, thực lực kinh tế quyết định địa vị xã hội, tuy tình cảm năm huynh đệ vẫn tốt, Trang Duệ cũng không có xem thường người khác, nhưng biến hóa vẫn phát sinh từ từ.

Không nói Vĩ ca, cho dù lão Nhị ở Bắc Kinh, lão Tam ở Thiểm Tây, có chút chuyện gì cũng điện thoại cho Trang Duệ hỏi ý kiện, ngược lại liên hệ giữa lão Tứ và Trang Duệ có chút ít.

- Móa, không phải đi đào mộ thôi sao, ngay cả điện thoại cũng không bắt.

Không cần hỏi, điện thoại vẫn không gọi được, Vĩ ca tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng điện thoại đi, nhìn thấy cái cằm của lão Tứ cúi xuống tận ngực, Vĩ ca cảm thán, xem ra hắn còn phải làm bảo mẫu vài ngày nữa rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

...

Trang Duệ cố ý không mở điện thoại, hắn muốn cho lão Tứ hảo hảo yên tĩnh một chút, ngẫm lại chuyện hoang đường mình đã làm, làm vì huynh đệ, khả năng giúp đở một lần, nhưng không có khả năng giúp đỡ cả đời.

Tục ngữ nói cứu cấp không cứu nghèo, nếu như lão Tứ vẫn không biết hối cải, thì Trang Duệ chỉ có thể không nhận huynh đệ này.

Lại nói mấy ngày nay hắn bận rộn, cho đội ngũ tiếp viện đã tới, với tư cách là những người có mặt ở cổ mộ sớm nhất, đều có rất nhiều công việc phải làm, chỉ riêng việc dán nhãn lên cho hơn vạn món cổ vật, làm cho người ta chóng mặt não trướng.

Từ trong lều vải chui ra, Trang Duệ hoạt động thân thể một lúc, sau đó đi tới nơi mọi người tụ tập, lúc này thức ăn trong thôn được đưa tới sớm, lúc này mọi người đang húp cháo.

Mấy ngày nay Trang Duệ đều ở trên đỉnh núi, những người tới sau mang theo không ít lều vải, bởi vì nhân số đông, hiện tại trên đỉnh núi cơ hồ biến thành nơi trú quân, chỉ cảnh sát vũ trang cũng hơn mười đội, đang tiến hành canh gác dưới chân núi.

Về phần những người đưa thức ăn, chỉ dựa vào Trương lão đầu một nhà thì không cách nào giải quyết, chính quyền địa phương ở gần đó cũng huy động trong thôn, bởi vì thời tiết quá nóng, cho nên các thôn dân mỗi ngày phân thành hai tốp đưa cơm lên đỉnh núi, cơm buổi sáng và buổi chiều.

Nhìn thấy Trang Duệ đi tới, Mạnh giáo sư đưa một cái bánh bao chay qua, nói ra:

- Tiểu Trang, như thế nào? Nhìn thấy ngươi hai ngày nay có chút không yên lòng?

Mạnh giáo sư rất chú trọng đến việc bồi dưỡng đệ tử, trong quá trình khai quật cổ mộ, hắn tận khả năng hướng dẫn cho Trang Duệ, hơn nữa Trang Duệ có những điểm không hiểu, Mạnh giáo sư cũng giải đáp cho hắn biết.

Trang Duệ thể lực rất tốt, làm cho Mạnh giáo sư cả kinh, đây quả thực là người lựa chọn tốt nhất cho đội khảo cổ dã ngoại, cho nên hắn chú ý tới Trang Duệ cũng tương đối nhiều, ngay cả một ít thần sắc và chi tiết của Trang Duệ, cũng chú ý tới.

- Lão sư, trong nhà xảy ra chút chuyện, ta muốn đợi Hoàng Tràng Đề Thấu mở ra xong, sẽ trở về một chuyến.

Trang Duệ nghe được Mạnh giáo sư nói thế, dứt khoát xin phép, tuy nói cố ý gạt lão Tứ quá một bên, để cho hắn yên tĩnh một chút, nhưng trong lòng Trang Duệ vẫn có chút lo lắng.

Mà cái đại mộ này không mất mấy tháng khai quật, là không thể nào nhìn thấy toàn cảnh, chuyện của lão Tứ, cũng không thể kéo dài quá lâu, Trang Duệ đối với Tất Vân Đào cũng rất hiểu, đây tuyệt đối là người cực đoan.

- A? Chuyện có quan trọng không? Tiểu Trang, loại đại mộ bảo toàn nguyên vẹn này, rất là hiếm thấy, nói không chừng sau này không có cơ hội gặp đâu.

Mạnh giáo sư nghe vậy sững sờ một chút, đối với hắn mà nói, cho dù trong nhà có địa chấn, chỉ sợ cũng không có lực hấp dẫn lớn bằng chuyện khai quật đại mộ này.

- Chuyện này chỉ có ta mới có thể giải quyết, lão sư, ta tận lực giải quyết nhanh, sẽ trở lại.

Trang Duệ đối với thân phận chủ nhân của đại mộ này có chút hiếu kỳ, nhìn chung Trung Quốc có năm ngàn năm lịch sử, cũng chỉ có lăng Tần Thủy Hoàng trong truyền thuyết, còn có mộ của Thành Cát Tư Hãn, mới có thể sánh với chủ nhân lăng mộ này.

- Được rồi, chúng ta sẽ mở Hoàng Tràng Đề Thấu, có lẽ buổi chiều sẽ làm xong, buổi tối trở về đi.

Mạnh giáo sư cũng biết, Trang Duệ có rất nhiều sản nghiệp, không có khả năng giống bọn họ, an tâm yên tĩnh nghiên cứu học vấn, cũng không miễn cưỡng.

Sau khi ăn điểm tâm, một chuyến hơn hai mươi người, bắt đầu từng nhóm đi vào trong cổ mộ, những người đằng sau dùng ròng rọc làm giỏ, cũng không phải lần lượt bò xuống.

Tuy cũng có người đưa ra ý kiến đào móc ngọn núi, dùng biện pháp này vạch trần cổ mộ cho hậu thế, nhưng kiến nghị này bị Mạnh giáo sư bác bỏ, hắn muốn tận khả năng bảo trì nguyên trạng của ngôi mộ.

Cho dù sau này có đổi mộ táng thành nhà bảo tàng, cũng có thể từ trên vách núi bò xuống bằng cáp treo, làm như thế sẽ khiến cho hậu nhân nhận thức được trí tuệ của người đi trước và vạch trần cái khăn che mặt của cổ mộ này.

Di chuyển vật trong mộ táng, cơ hồ đã chuyển ra ngoài toàn bộ, mà hai chỗ phá hư của cổ mộ, cũng được sửa chữa lại, có lẽ sau này mở bảo tàng, sẽ đem những vật này để lại chô cũ.

Mộ thất nằm bên cạnh Hoàng Tràng Đề Thấu, sau khi khai quật bốn mộ tuẫn táng, khai quật rất nhiều cổ vật trân quý, nhưng dựa theo đánh giá của Mạnh giáo sư, những gian tĩnh thất này ít nhất là có chín nơi, lúc này không bàn mà hợp với ngụ ý đế vương Cửu Ngũ Chí Tôn.

- Mọi người cẩn thận một chút, trước đem khung thang dỡ những cây gỗ phía trên xuống, sau đó đưa từ trên xuống, một tầng lại một tầng cởi bỏ "Hoàng Tràng" này.

Sau khi tiến vào trong mộ thất, Mạnh giáo sư bắt đầu phân phối công tác, bởi vì cấu thành "Hoàng Tràng Đề Thấu" là gỗ Bách Tùng, nhất định phải gỡ từng lớp một, nếu như rút cây gỗ từ phía trước, chỉ sợ cả nhà gỗ đều sụp đổ.

Cái công trình này xem như to lớn, dù sao cả gian mộ thất, thì "Hoàng Tràng Đề Thấu" đã chiếm gần một nữa, Mạnh giáo sư tính ra một chút, những tấm gỗ này, từ trên số lượng đã vượt qua đại bảo đài "Hoàng Tràng Đề Thấu" ở kinh thành.

Sau khi phân công, mọi người lại dựng thang bốn phía quanh quan tài, từ người một leo lên, đeo bao tay và bắt đầu gõ những tấm gỗ Bách Tùng, chuyển xuống từ từ.

Mặc dù cổ mộ đã mở ra vài ngày, nhưng hương vị thơm ngát của gõ Bách Tùng này, vẫn còn sót lại trong phòng, Trang Duệ cũng cầm lấy một tấm gỗ, cầm vào tay quan sát kỹ.

Mà toàn thân của tấm gỗ này ố vàng, dài ước chừng một mét, bốn phía bằng phẳng, tuy nước sơn trên gỗ đã không thấy, nhưng đường vân rất rõ ràng, thời điểm đặt gần mũi, mùi thơm nhàn nhạt này thắm vào tâm can của người.

- Tổng cộng bao nhiêu tấm Hoàng Tâm Bách Tùng?

Từng tấm Bách Tùng gỡ xuống, chồng chất ở một gốc của mộ thất, đã có người chuyên môn làm công tác thống kê số lượng, tới thời gian giữa trưa, rốt cục đã gỡ bỏ toàn bộ Hoàng Tràng Đề Thấu.

Trên mặt của người làm công tác thống kê vui mừng, la lớn:

- Mạnh giáo sư, tổng cộng là hai vạn một ngàn sáu trăm tấm, quy mô của nó vượt qua đại bảo đài Hoàng Tràng Đề Thấu ở kinh thành rồi!

Phải biết rằng, Hoàng Tràng Đề Thấu trong mộ thất nhà Hán là nhiều gỗ Bách Tùng nhất, mà trong đại mộ nhà Hán này, chưa có mộ Hoàng Tràng Đề Thấu nào có thể vượt qua đại mộ này, chuyện này làm cho người thống kê, đều có cảm giác hưng phấn khó nói thành lời.

Có thể nói, lúc phát hiện mộ thất này, đã sửa lại rất nhiều tư liệu của các nhà nguyên cứu lịch sử, nguyên cứu sâu hơn về đại mộ của nhà Hán, cũng có tác dụng tham khảo rất lớn.

- Đi, mọi người nghỉ ngơi một chút, chúng ta chuẩn bị mở quan tài.

Đối với đại mộ mà nói, quan tài không thể nghi ngờ là trọng yếu nhất, bởi vì đại biểu cho thân phận của chủ nhân, thường thường đều được công bố trên quan tài.

Đây là một quan tài cao hai mét, chiều dài đã ngoài ba mét, quan tài bằng gỗ chế thành, phía trên điêu khắc rất nhiều đồ án, nhất là ở phía đầu lại điêu khắc long phượng, mây mù lượn lờ, giống như tiên cư.

Cũng không biết có tác dụng bảo vệ bên ngoài của Hoàng Tràng Đề Thấu hay không, mà quan tài cực lớn này, không có chút hư hao nào, bất kể là màu sắc hay chất liệu gỗ, đều như mới, giống như mới đặt vào đây không lâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio