Hoàng Kim Đồng

chương 879: người săn trộm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trưởng phòng công an huyện Ba Tang biết Trang Duệ là người khách tôn quý nhất của bọn họ. Trước mặt Trang Duệ, ông ta liền ra lệnh.

- Lạc Tang cậu trở về thông báo với đại đội cảnh sát hình sự, bảo bọn họ tới ngăn chặn ở lối vào núi. Người khác theo tôi vào núi. Nhất định phải bắt được bọn họ.

Lần này Trưởng phòng công an Ba Tang chỉ dẫn theo bốn người đến đây. Chỉ có điều trong tay tất cả mọi người đều có vũ khí. Nếu không phải gặp được đám người săn trộm với quy mô lớn. Thật ra bọn họ không sợ đối phương.

Nhìn trước mặt Ba Tang gầy yếu và mấy cảnh sát này, Trang Duệ không thể điều tra lắc đầu, mở miệng nói: nguồn TruyenFull.vn

- Bành Phi, anh Chu, các anh cùng đi với Trưởng phòng công an Ba Tang. Trưởng phòng công an Ba Tang, bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, có lẽ có thể giúp đỡ một vài chuyện...

Hiện nay, mặc kệ là trộm mộ vẫn săn trộm, các phần tử tội phạm đó đều dùng tới súng công nghệ cao. Trang Duệ cũng khôngmuốn ở trong này gây ra vụ thảm án gì. Như vậy hắn cũng cảm thấy có lỗi đối với người nhà của mấy vị cảnh sát này.

Trong khu vực mình quản lý lại thấy đám người săn trộm, đồng thời còn tổn thương đến động vật do người khác bọn họ tôn kính nhất nuôi dưỡng. Điều này khiến trưởng phòng Ba Tang hết sức phẫn nộ. Sau khi phân khó xong mọi chuyện, ông ta liền dẫn theo các cảnh sát tiến vào khe núi.

tuy rằng lo Trang Duệ lắng báo tuyết Tuyết Sơn và con Kim Điêu mẹ kia, nhưng đi theo hắn còn có mấy người phụ nữ và Tần Huyên Băng. Hắn không có cách nào tự mình đi trước, chỉ có thể để Bành Phi và Chu Thụy đi theo trưởng phòng Ba Tang, chạy tới thôn Dát Mã trước tìm hiểu tình hình một chút.

Tần Huyên Băng thấy trên đùi Kim Điêu bị súng bắn thương và sắc mặt Trang Duệ âm trầm như vậy, không khỏi có chút lo lắng hỏi:

- Trang Duệ, anh nói liệu con báo tuyết kia có việc gì không? Hay là.... anh và trưởng phòng Ba Tang cùng nhau đi trước đi...

Đã sống với Trang Duệ tới bốn, năm năm, tuy rằng Tần Huyên Băng không biết chuyện dị năng trong mắt Trang Duệ, nhưng cô hiểu dường như ông xã có một chút bản lĩnh mà người thường không thể không bì kịp.

Cho nên đối với chuyện Trang Duệ xuất ngoại lần lượt gặp phải nguy hiểm, Tần Huyên Băng cũng không cần phải quá lo lắng như vậy. Cô chỉ có chút oán hận vì không thể giữ hắn cho riêng mình và con gái mà thôi.

- Không có việc gì, Bành Phi đi theo là được rồi. Chúng ta đi nhanh một chút đi...

Trang Duệ lắc đầu. Con đường đi tới thôn Dát Mã này hết sức khó đi. Thậm chí có đoạn ở lưng chừng núi đường hẹp quanh co. Nếu chẳng may Tần Huyền Băng và Lôi Lôi xảy ra sự cố bất giờ, bậy hắn thật sự là trăm chết, không ai chuộc.

Sau khi tiến vào khe núi, phong cảnh phần lớn chưa bị con người khai thác và phát triển, tuy rằng phong cảnh mỹ lệ khác thường, nhưng tất cả mọi người không có tâm tình thưởng thức. Một đám vội vã bước, đi theo dấu chân của đội đi phía trước.

Hơn ba giờ sau, đám người Trang Duệ bước tới dưới chân núi cách sơn thôn không xa. Mây nhẹ thoáng bay qua ngọn núi trước mặt. Phía dưới giống giống như một bức tranh Thế Ngoại Đào Nguyên nên thơ.

- Phanh... Bang bang!

Bỗng nhiên, vài tiếng súng từ phía sau triền núi truyền tới.

- Dát..., cạc cạc!

Hai con Kim Điêu vốn bay quanh phía trên đầu đoàn người Trang Duệ, vừa nghe thâys tiếng súng sau, cũng hai cánh vỗ mạnh, bay nhanh về phía triền núi kia.

- Tiểu Kim, quay trở về!

Trang Duệ thấy thế giật mình kinh hãi, vội vàng dùng linh khí an ủi hai con Kim Điêu đang bay trên không trung một chút.

Tuy rằng này hai con vật này đều sống ở Tuyết Sơn nhiều năm, chính xác là tồn tại cao nhất đối với thực vật. Nhưng đối mặt với súng ống của con người, chúng nó giống như sơn dương đợi làm thịt, căn bản không có bất kỳ lực đánh trả nào.

- Tiểu Kim, đi theo Huyên Băng đi, che chở tốt cho bọn họ...

Sau khi gọi Kim Điêu về, Trang Duệ dặn dò nó một câu, sau đó nhìn về phía sau, nói:

- Thiếp Mộc Nhi, Vĩ ca, Lưu Xuyên, các anh đi theo Viện trưởng Lạp Ba Thứ Nhân. Tôi muốn đi trước xem sao...

Tiếng súng đã khiến Trang Duệ chấn động. Tiếng súng vang lên từ cách đó chừng 10 km, Trang Duệ không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Người bên mình có bị thương hay không? Nếu chạy tới sớm một bước, có lẽ có thể giúp được bọn họ.

Có Lạp Ba Thứ Nhân là người sống lâu năm ở Tây Tạng, hơn nữa đoạn đường phía sau kỳ thật không có nguy hiểm gì. Hắn có thể hoàn toàn an tâm về sự bình an của bọn họ.

Nghe Trang Cao nói xong, Lưu Xuyên huy vũ khẩu súng lục trong tau, nói:

- Đầu gỗ, an tâm đi. Lúc đó, chẳng phải chúng tôi có súng sao? Bản thân anh phải cẩn thận một chút...

Cây súng này là do trưởng phòng Ba Tang để lại. Sự an toàn của đoàn người trong đoạn đường phía sau vẫn do Lưu Xuyên gánh vác. Dọc đường đi, anh ta đã sớm nóng lòng muốn thử. Nếu không phải Trang Duệ ngăn cản, Lưu Xuyên đã sớm lấy ra luyện tập trước với đàn dê núi kia.

- Các anh phải tự mình chú ý một chút...

Trang Duệ gấp gáp nói một tiếng, thân thể liền rất nhanh vọt đi. Một cái bóng màu trắng theo sát phía sau Trang Duệ. Bạch Sư với dáng vẻ khổng lồ chạy ở trên sơn đạo, có vẻ linh động khác thường.

Hai thân ảnh rất nhanh biến mất giữa những lùm cây ở sườn núi, mọi người phía sau cũng bước nhanh hơn, tiến về phía thôn Dát Mã. Có tiếng súng có lẽ đã có người bị thương. Có lẽ đội chữa bệnh chuyến này đúng lúc có thể phát huy công dụng.

Đoàn người phía sau không hề chậm bước, Trang Duệ và Bạch Sư toàn lực chạy xuống. Tiếng động vừa mới phát ra, nằm ở phía bên kia sơn lương. Rất xa có thể thấy con đường rẽ vào sơn thôn. Thậm chí ngay cả người trong thôn đều có thể nghe được được những tiếng đó.

Đứng ở chỗ cao, Trang Duệ có thể thấy rõ ràng, tuyết từ trên Tuyết Sơn chảy xuôi xuống, uốn lượn thành dòng chảy quanh co. Thôn trang ở bên cạnh hồ nhỏ, dưới ánh mặt trời, giống như tấm gương phản chiếu ra những hào quang, in hình trời xanh mây trắng trong đó.

Chỉ có điều số nhà gỗ trong thôn trang, nhiều hơn so với mấy năm trước. Dọc ven hồ có một gian nhà tròn mới. Nói vậy chuyển thế linh đồng đã gần như ngăn cách nơi này với thôn trang, cũng thực sự có chuyển biến tốt.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng Trang Duệ cũng có vài phần kích động. Nếu không phải đám người săn trộm đến đây, chỉ sợ Trang Duệ sớm đắm chìm trong đó.

Ngao... ngao ngao!

Trở lại nơi quen thuộc, Bạch Sư cũng tỏ ra phấn chấn khác thường, ngửa đầu hú dài. Ngay lập tức, tiếng chó trong thôn đang sủa chợt ngừng lại. Trong trời đất chỉ còn lại tiếng rống trầm mà hùng tráng của Bạch Sư.

- Được rồi, tiểu tử ngươi đừng đùa giỡn nữa. Nhanh qua xem đã xảy ra chuyện gì...

Trang Duệ tức giận vỗ nhẹ một cái vào đầu Bạch Sư, sau đó đứng dậy chạy về phía cửa thôn. Khi tiến tới cách thôn trang còn hơn mười thước, hơn hai mươi người dân từ trong thôn chạy vội ra.

Phía sau mấy người thôn dân, còn có vị trưởng thôn lớn tuổi kia. Đã hơn một năm không thấy, trên mặt lão nhân lại thêm rất nhiều nếp nhăn. Chỉ có điều ánh mắt kia, vẫn sáng ngời đầy cơ trí.

- Lão trưởng thôn, tôi lại đến quấy rầy các người...

Thấy lão nhân đang cầm khăn ha-đa đi về phía mình, Trang Duệ vội vàng đi nhanh tới đón, khẽ cúi lưng, để lão nhân quàng chiếc khăn ha-đa lên cổ hắn.

Nói như vậy, kính hiến khăn ha-đa cho khách nhân, hẳn là việc làm trang trọng nhất của thôn trang đối với người trẻ tuổi. Nhưng Trang Duệ đối với thôn trang này, có ý nghĩa rất đặc biệt, cho nên lão nhân tự mình đeo khăn ha-ra cho Trang Duệ. Đây cũng chính là lễ tiết tôn quý nhất của bọn họ.

Tuy rằng không hề có một lời nói nào, nhưng Trang Duệ có thể cảm giác được sự hoan nghênh và cảm ơn của các thôn dân đối với hắn. Hăn liền cười và nói với lão nhân vài câu chúc phúc cát tường xong, ánh mắt Trang Duệ nhìn về phía đám người kia. Hắn muốn tìm một người hiểu được Hán ngữ, hỏi một chút xem đám người Ba Tang và Bành Phi đi chỗ nào?

- Đốn Châu Thứ Nhân...

Bỗng nhiên ánh mắt Trang Duệ sáng lên. Hắn thấy được người hướng dẫn du lịch lần trước. Hắn vội vàng đỡ lão nhân, đi về phía Đốn Châu Thứ Nhân.

Chỉ có điều không đợi Trang Duệ hỏi, thân ảnh đám người trưởng phòng Ba Tang cũng hiện ra ở phía sau đám người đó, đi về phía Trang Duệ.

Trang Duệ bất chấp những lời chào hỏi nhiệt tình của các thôn dân, trực tiếp mở miệng hỏi:

- Trưởng phòng Ba Tang, vừa rồi mới có tiếng súng phát ra. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Người vây xung quanh thật sự rất nhiều. Ba Tang liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói:

- Trang tiên sinh, vào thôn trang rồi nói sau...

Nghe ba tang nói xong, đám người vây xem dần dần tản đi, chỉ còn lại lão thôn trưởng và Đốn Châu Thứ Nhân và người đại diện trong thôn trang, đi theo đoàn người Trang Duệ tiến vào một gian phòng.

Sau khi đi vào trong phòng, không đợi Trang Duệ truy hỏi, trưởng phòng Ba Tang liền mở miệng nói:

- Trang tiên sinh, trước hết tôi báo cáo với ngài một chút về tình hình đã xảy ra. Chuyện là như vậy...

Hoá ra, sau khi đoàn người Ba Tang đến trong thôn trang, trực tiếp liền tìm lão thôn trưởng, hỏi ông ta xem gần đây có người nào đáng khả nghi vào trong thôn hay không.

Tuy rằng Lão thôn trưởng đã lớn tuổi, nhưng kỳ thật không hồ đồ. Sau khi nghe Ba Tang hỏi, thật sự nghĩ tới mấy người khả nghi.

Hôm trước, trong một căn nhà gỗ mới được xây dựng ở gần thôn, có tổng cộng sáu người đến ở. Người nào cũng mang theo rất nhiều đồ. Theoo như bọn họ nói, là bọn tới nơi này là muốn trèo lên Tuyết Sơn, thuận tiện chiêm ngưỡng nơi Lạt Ma chuyển thế.

Chỉ có điều sau khi mấy người này đến đây, căn bản không hề tới thăm nơi Lạt Ma chuyển thế, mà sáng sớm ngày hôm sau, liền lên Tuyết Sơn. Đồng thời bọn họ cũng không hề gọi người trong thôn trang đi theo hướng dẫn du lịch.

Vốn điều này cũng không có gì, người đến thôn trang này, ngoại trừ chiêm ngưỡng nơi Lạt Ma chuyển thế ra, chính là leo lên Tuyết Sơn. Chỉ có điều lão thôn trưởng cẩn thận suy nghĩ phát hiện. Đêm qua, khi ra ngoài là sáu người. Nhưng khi trở lại chỉ có năm người.

Đồng thời cánh tay phải của một người trong số bọn họ, rõ ràng có vết máu và đã được quấn băng. lão thôn trưởng từng có lòng tốt hỏi thăm vài câu, xem bọn họ có muốn mời bác sĩ trong thôn trang tới khám hay không. Không ngờ lại bị mấy người này kích động cự tuyệt.

Người leo lên Tuyết Sơn, thường xuyên có người ngã xuống bị thương. Khi đó lão thôn trưởng không để ý mấy. Nhưng hiện tại nghe trưởng phòng Ba Tang vừa hỏi, lập tức nói ra nghi ngờ của mình.

Vừa nghe lão thôn trưởng nói ngày hôm qua sau khi đoàn người này trở về, liền không ra ngoài nữa, trưởng phòng Ba Tang quyết định lập tức bắt đám người này. Hai bên đều là năm người, nếu không bị dùng mưu kế, vẫn có cơ hội thành công bắt được bọn họ.

Sau khi mấy người kiểm tra súng ống, lặng yên không một tiếng động đánh bọc sườn vào hai bên nhà gỗ. Chỉ có điều khi Bành Phi đá văng cửa phòng, xông thẳng vào trong, mới phát hiện, trong nhà gỗ cản bẳn không có một bóng người.

Trưởng phòng Ba Tang quan sát kiểm tra căn nhà gỗ một hồi. Từ phần nước thừa trong chén trà đặt trên bàn còn ấm có thể cho ra kết luận, khẳng định đối phương mới rời khỏi không lâu. Cùng lúc đó, Chu Thụy cũng phát hiện sau nhà có dấu chân hỗn amk.

Theo dấu chân mọi người đuổi theo, cũng đi thông lên Tuyết Sơn. Sau khi đuổi theo mấy phút, bọn họ thấy khoảng năm trăm mét phía trước, có bóng dáng của mấy người.

Ngay lập tức trưởng phòng Ba Tang liền nổ súng cảnh báo, muốn mấy người kia xuống. Không ngờ được đối phương trực tiếp bắn thẳng về phía bọn họ. Nếu không phải phía trước bọn họ có tảng đá lớn chắn, chỉ sợ trưởng phòng Ba Tang đã phải hi sinh vì nhiệm vụ này. Đây cũng là tiếng súng mà Trang Duệ nghe thấy.

Thấy đối phương có vũ khí tự động, để tránh thương vong, Ba Tang để lại hai người trấn thủ ở lối ra khỏi Tuyết Sơn đi thông tới thôn trang. Hắn quyết định trước hết rút người về đây. Theo suy đoán trở lại thôn trang, đúng lúc gặp được Trang Duệ đi tới.

Bành Phi dường như có chút bất mãn đối với mệnh lệnh rút về của trưởng phòng Ba Tang. Chờ sau khi Ba Tang nói xong, hắn mở miệng nói:

- Trang ca, đối phương tổng cộng chỉ có năm người. Theo tôi nghĩ, chỉ cần tôi và anh Chu lên, nhất định sẽ bắt được tất cả bọn họ...

- Vô nghĩa, cậu tưởng mình cái gì cũng có thể làm sao? Ở trên Tuyết Sơn lại không cây cối. Cậu có thể tránh được mấy phát súng?

Trang Duệ tức giận trừng mắt nhìn Bành Phi một cái. Tiểu tử này thật sự tưởng rằng bộ đội đặc chủng đã là thiên hạ thiên hạ sao?

- Chúng ta không lên, bọn họ lại không xuống, vậy phải làm sao bây giờ?

Sau khi nghe Trang Duệ nói xong, Bành Phi bĩu môi. Theo hắn thấy, tuy rằng tấn công dựa vào sức mạnh có tính nguy hiểm nhất định. Nhưng mượn nham thạch trên núi che chắn, hắn vẫn có khả năng đánh ngã mấy tên săn trộm này.

- Không xuống? Sao cậu biết bọn họ không xuống chứ?

Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười, quan sát căn phòng một chút. Sau đó, hắn chỉ vào một chỗ góc, nói:

- Thấy không, những lều trại và mọi thứ khác đều chưa mang đi. Cậu cho là bọn họ đều là siêu nhân, có thể ở trên núi tu luyện thành tiên sao?

Tuyết Sơn nhiều năm tuyết đọng không tan. Cho dù bây giờ đang là ba tháng mùa xuân, nhưng ở trong này, ban đêm nhiệt độ vẫn giảm xuống dưới không độ. Càng không cần phải nói tới chuyện tiếp tục lên Đại Tuyết Sơn. Nơi đó tuyệt đối là nơi nước đóng thành băng.

Đám săn trộm này đi gấp rút như vậy, ngoại trừ mang theo súng ống ra, các vật phẩm khác trên cơ bản đều bỏ lại trong phòng. Trang Duệ không tin, đám người kia có khả năng ở trên Tuyết Sơn lâu, chịu đựng được cái lạnh dưới không độ.

Trang Duệ cũng không sợ bọn họ vượt qua Tuyết Sơn tìm đường khác để đi xuống. Bởi vì hiện tại đã là buổi chiều. Đám người kia căn bản không có khả năng vượt qua Tuyết Sơn trong nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh như vậy.

Cho nên chỉ cần bảo vệ con đường xuống núi, hình thành cục diện ôm cây đợi thỏ. Trừ phi bọn họ cam tâm tình nguyện ở trên núi bị đông chết, nếu không nhất định sẽ thành thành thật thật xuống dưới núi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio