” Ngươi muốn tự lấy thân báo đáp hay muốn ta cường bạo ngươi đây?” Một giây trước là một ma pháp sư hung ác, một giây sau đã trở thành đại ca ca vô cùng ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng hiền lành đồng thời thi triển [ nghịch hà hình cố định ] đem Nặc Mã đè ép trên mặt đất.
” Lấy thân báo đáp? Không … ta không muốn …. vừa nãy ta còn bị hai con động vật cùng một bộ xương khô đùa bỡn rồi …. Ô … ” Đang nghĩ muốn lắc đầu từ chối, Nặc Mã mới phát hiện gương mặt bị dán chặt trên mặt đất không thể động đậy, Nặc Mã cố gắng chạy trốn, bò sát như một con chó về phía trước: ” Không muốn, không muốn.”
Ma pháp sư nhấc chân giẫm lên lưng Nặc Mã, nhìn hắn như con rùa rụt đầu bị giẫm mai rùa nhúc nhích tứ chi liền cười ha ha.
” Vậy ngươi thích ta cường bạo ngươi a~, yên tâm đi, dùng sức mạnh ta cũng rất giỏi.” Cảm thấy Nặc Mã đang run lên, ma pháp sư mỉm cười, ôn nhu nói:” Hơn nữa, ta thấy ngươi cũng có chút năng lực a~…. dũng giả đã được huấn luyện nhất định sẽ khác với người thường nhỉ ….?”
” Sai rồi, vốn là được yêu thụ huấn luyên chứ …. ” Yêu thú sâm lâm đột nhiên nói xen vào, ” Vừa nãy dũng giả chỉ bắn có một lần đúng không? Dũng giả quả nhiên rất giỏi a~.”
” Không … ta …. ta không có … ta không có chút gì đặc biệt đâu … ta chỉ là người bình thường thôi …. Ô … “
” Nói nhiều cũng vô ích, làm thôi.”
” Đừng … ngươi không thể thừa dịp người gặp nguy hiểm …. hơn nữa, hơn nữa … hôm nay ta …”
Không nhìn Nặc Mã kháng nghị, ma pháp sư vén áo khoác lên, cởi quần lộ ra vật cứng đang dâng trào, trực tiếp cắm vào cái mông của dũng giả.
Nặc Mã kêu thét thê thảm, cái mông bị đùa bỡn liên tục dễ dàng nuốt gọn âm hành của đối phương, nội bích như đang nghênh hợp dị vật xâm lấn, tiếng loạn vang lên khiến gương mặt Nặc Mã đỏ bừng giống như bị hoả thiêu.
” Oa~~~~ tại sao … tại sao …. hôm nay tên nào cũng trực tiếp cắm vào như thế này hả ….Oa~~~” Nặc Mã ai oán kêu gào.
” Thượng rồi, thượng rồi, tấn công đi! Tấn công đi!” Nghe yêu thú cổ vũ làm cho Nặc Mã hiền lành lần đầu tiên trong đời muốn giết người diệt khẩu. ” Dũng giả vô cùng thơm ngon, mau ăn! Mau ăn! “
” Ân … đừng …. người ta chịu không được rồi …. ” Bộ phận lúc nãy bị thương giờ lại bắt đầu nứt ra, máu chảy dọc xuống bắp đùi, vì quá đau đớn khiến Nặc Mã oa oa khóc lớn như một đứa trẻ.
Nhưng ma pháp sư không động lòng một chút nào, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm vào Nặc Mã, vừa nói vừa dùng sức đánh liên tục vài cái vào mông Nặc Mã, ” Ầm ĩ quá đấy, im lặng để ta thao một phát nào. Ừm, dùng sức hấp chặt, rên rỉ cho ta …”
Cái mông của Nặc Mã nhẹ nhàng đong dưa, từng viên nước mắt chảy xuống từ đôi mắt to tròn, ” Ân… đừng đánh cái mông của người ta mà … ân …. hảo ….”
Ma pháp sư đè Nặc Mã trên mặt đất, lại tiếp tục quất vài cái vào mông Nặc Mã vừa ác độc mà nói, ” Mẹ kiếp! Ngươi miễn cưỡng thế à? Hấp chặt vào, rên rỉ to lên, cái mông nâng cao chút nữa.”
Nặc Mã không dám phản kháng, ngoan ngoãn nâng cái mông lên, có chút tủi thân uất ức … Ô~~ … Cái người này thật hung ác. ” Biết rồi … Ô ô …. ngươi có thể nhẹ nhàng một chút được không, vừa nãy bọn họ cũng đối với ta tốt hơn ngươi a~.
Đúng vậy, bị đùa bỡn thế còn khen yêu thú tốt lắm, đúng là chỉ có thằng ngốc như ngươi mới nói được, Ma pháp sư hừ lạnh một tiếng, ” Ngươi có thể ngoan ngoãn rên rỉ hai tiếng được không, đừng có nằm đó than thở hoài.”
” Nói dối nói dối, dũng giả thích thô bạo, thích thô bạo.” Yêu thú sâm lâm lại nói chen vào.
” Ô~~ a a … ân …. ” Nặc Mã cố gắng phản bác nhưng lại bị nam cây của ma pháp sư liên tục đánh vào điểm mẫn cảm, nên chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mập mờ không rõ nghĩa.
Đột nhiên, yêu thú sâm lâm tuyên bố một tin tức trọng đại.
” Ma pháp sư, yêu thú sâm lâm mười hai giờ đóng cửa, ngươi chỉ còn hai mươi phút đồng hồ để thượng dũng giả thôi, nhanh lên một chút đi.”
” Đã thượng rồi mà, nhưng hắn không phản ứng, ta không có hứng thú chơi đùa nữa.” Ma pháp sư nhún vai nói.
” Ta có rên rồi mà….” Người ta đã cố gắng như thế rồi còn muốn thế nào nữa …
Ma pháp sư nghe vậy liền giận dữ, ” Ngươi nói đó là rên sao? Sảng hay khó chịu cũng chẳng nghe rõ được. Mắng ngươi là đầu heo đúng là vũ nhục loài heo rồi.”
Ô ô …. vị ca ca xinh đẹp này là người thật sao? Còn hung ác hơn cả ác ma…
” Vâng … vâng ạ…” Hoàn toàn bị khuất phục trước uy của ma pháp sư, Nặc Mã rưng rưng nước mắt cố gắng rên rỉ, ” Ân … đừng đừng … a … hảo … hảo bổng … nóng quá ….”
” Ta thô bạo như thế đáng lẽ ngươi phải kêu thảm thiết chứ nhỉ? Ta cùng ngươi đang diễn phim cường bạo mà, ngươi nên thể hiện như người bị cường bạo chứ, nếu không hứng thú của ta sao tăng lên được.”
“Nhưng mà … ta đã quen rồi… hơn nữa có một nửa của yêu thụ nữa mà …., với lại ngươi … ngươi cũng không có khả năng lớn hơn yêu thụ …. ” Nặc Mã bị doạ đến nói cũng lắp bắp.
” Ngươi thật là một con mèo đãng …. nhưng mà nói qua cũng nói lại, ngươi dám nói ta nhỏ, xem ta xuyên tử ngươi như thế nào.” Ma pháp sư thô bạo đem hung khí xỏ xuyên thật sâu vào Nặc Mã, như một cái máy không ngừng cắm vào đẩy ra.
” Không … ta … ta không phải …. ân … a a ….” Nặc Mã thống khổ nhăn mi lại, cắn cắn ngón tay, bị khoái cảm bao vây khiến ánh mắt ko tự giác mà trở nên nhu mị.
” Hô hô … a a … ân … a … a … “
” A … Ngươi là con mèo đúng không?”
” Không … ta không phải mèo … ta ….ta là dũng giả.”
” Ngươi chính là một tiểu miêu!” Ma pháp sư cười nhạo.” Ngươi xem chính ngươi đi …. ti tiện như vậy …. ngươi bị chơi đùa rất sảng đi.”
Ma pháp sư càng thêm ra sức đâm vào cơ thể Nặc Mã. Từ sau lưng điên cuồng xâm nhập làm cho Nặc Mã chỉ có thể tuỳ theo động tác mà lắc lư thân hình, hai mắt không ngừng rơi lệ, ý thức trở nên mơ hồ, không rõ là thống khổ hay vui sướng.”
” Không … ân … a … đừng ….”
” Hừm, dũng giả như ngươi định dùng thân thể này để chinh phục ma vương sao?”
” A a ~~~~” Sau một hồi quất cắm mãnh liệt, Ma pháp sư tiết ra chất lỏng nóng cháy, sau đó liền buông ra Nặc Mã đứng dậy sửa sang lại quần áo.
Tinh thần của ma pháp sư trông có vẻ rất tốt, trái ngược lại, Nặc Mã thì lại uể oải suy sụp không chịu được.
Mặc dù ngươi ngu không thể tưởng nhưng thân thể có thể miễn cưỡng dùng làm trò tiêu khiển. Hơn nữa tính cách cũng khá mạnh mẽ, có lẽ điều giáo sẽ rất hứng đây …. Ma pháp sư suy nghĩ một chút rồi dùng mũi chân đá đá Nặc Mã.
” Này, ngươi muốn đi đánh Ma vương, vậy ta cùng đi với ngươi!”
” … ặc?” Xoa xoa hai tròng mắt ướt đẫm, Nặc Mã chậm rãi ngẩng đầu.
” Ban ngày cùng nhau đi, buổi tối ngươi mở hai chân cho ta thượng.” Ma pháp sư tự quyết định nói, sau đó ném một bộ quần áo cho Nặc Mã. ” Mặc quần áo vào, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
” Hả?” Đây là tình huống gì trời? …. ta là [dũng giả] mà, không phải [ giả], ” Không … không cần đâu …”
” Hả~~~”. Ma pháp sư trừng mắt nhìn khiến Nặc Mã sợ hãi đến nỗi không cả dám thở mạnh.
” Ta … ta …. đồng ý là được chứ gì …” Ô ô ô, Nặc Mã có dự cảm con đường đi diệt Ma vương nhất định càng ngày càng khó khăn vất vả rồi …
Hoàn