Xuân Phân quân, tức một trong tiết khí, bởi vì làm điểm giao nhau của âm dương cùng với Thu Phân quân, nên đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong sự luân chuyển xuân thu.
Vào thời đại văn minh nông canh, năm loại lương thực lúa, kê, tắc(), mạch, đậu luôn là các giống cây chính mà nhân dân gieo trồng. Khi đó mọi người gọi chúng là ngũ cốc, cũng giao phó nhiều loại hàm nghĩa về cát tường và chúc phúc.
Cổ nhân gọi giang sơn là xã tắc() cũng vì ý nghĩa này, đối với nền văn minh Hoa Hạ lấy nông nghiệp làm phương thức phát triển chính mà nói cũng quan trọng vô cùng. Bởi vì Xuân Phân vẫn luôn chưởng quản một chuỗi điều tiết khí hậu liên quan đến sau Kinh Trập suốt, thế nên tháng cấp mấy lượng mưa, chia làm mấy tuần ban xuống; tháng ánh nắng xuất hiện mấy lần, mỗi lần kéo dài bao lâu, đều thuộc sự quản lý của tiểu nha đầu này hết.
Nhưng kể từ khoảng năm trước cũng chính là năm , sự thay đổi trong cách tính lịch Mặt Trời đã thúc đẩy sự hỗn loạn trong chỉnh thể mùa.
Đầu tiên là lịch âm dương bị ép phải sáp nhập với nhau, sau đó thì là vật hậu() của hai mùa xuân thu ngày càng suy nhược. Bởi vì bản thân việc phân chia mùa ảnh hưởng rất nhiều đến những thứ như điều hòa âm dương, biến hóa bốn mùa, thế nên nếu có một ngày mùa xuân và mùa thu hoàn toàn biến mất, vậy thì hậu quả dẫn đến tất nhiên sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Đối mặt với loại tình huống hóc búa này, suốt những năm qua, mấy vị lịch thần điều phối vật hậu mùa xuân vẫn luôn tìm cách để khiến trời xuân có thể đến rõ hơn một chút.
Nhưng cố gắng là một mặt, cho tới bây giờ, ngoại trừ có cảm giác lạnh nóng rõ rệt của đông hạ thì thực ra hai mùa xuân thu đã mất đi giới hạn phân chia rõ ràng. Rõ ràng sự thay đổi của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông vào thời xưa đều rất rõ ràng, dựa vào các mục biến đổi khí hậu và phân chia tiết khí là có thể phán đoán khi nào mùa xuân nên đến một cách rõ ràng ngay, nhưng tình huống thế này chắc chắn bây giờ không thấy được nữa.
Mà đối với Xuân Phân có thể cảm nhận được rành rành tình hình ác liệt trong đó mà nói, tất nhiên là chan chứa nỗi buồn không nơi phát tiết, chỉ có thể thỉnh thoảng gây phiền phức cho người khác để giải quyết tâm tình của mình.
Tiêu Nam Chúc tất nhiên không rõ cách nghĩ đặc hữu của tiểu cô nương thời kỳ trưởng thành này lắm, anh chỉ biết một tiếng "bố ơi" vang dội vừa hô lên thì khí vận trên người dì Lưu bên cạnh mình đã rối lộn tùng phèo.
Có lẽ thật sự không ngờ rằng nam nhân FA ở đối diện không những đã làm cha mà còn có vợ là nam, thế nên bác gái trung niên này lập tức run lẩy bẩy lùi về sau một bước, ánh mắt hoảng sợ đánh giá trên dưới một nhà ba người kỳ quái này một vòng, sau đó chạy về nhà đóng sầm cửa chống trộm nhà mình.
Tiếng khóa cửa cực lớn làm Trừ Tịch cúi đầu mặt không thay đổi, khí sắc trên mặt vốn không tốt cũng âm u một mảng, đuôi mắt hất lên luôn có cảm giác uy nghiêm tùy thời phát cáu, Xuân Phân vừa thấy tình hình này đã sợ đến mức lập tức buông lỏng bàn tay đang túm vạt áo của Trừ Tịch.
Nàng bắt đầu có chút hối hận về lời ban nãy thuận miệng nói bậy của mình rồi, nhưng trước đây nàng giỡn nhây như thế cũng đâu ai trách nàng, nên nàng cũng thấy không sao, cơ mà nàng lại quên mất người trước mặt mình chính là Trừ Tịch quân có thể gϊếŧ chóc mọi lúc mọi nơi. Nghĩ vậy, tiểu lịch thần một thân xanh non vội niết góc áo của mình, bộ dáng run lẩy bẩy không còn dám ngẩng đầu.
"Xuân Phân, ai dạy ngươi nói những lời khi nãy thế hả? Giáo dưỡng của ngươi đi đâu mất rồi?"
Ngữ khí băng lãnh cực kỳ không kiên nhẫn, Trừ Tịch nghiêm mặt trông dọa người vô cùng, bất kể là hung thú thượng cổ hay là lịch thần cùng cấp thì cũng phải quỳ xuống xin tha. Trái lại, Tiêu Nam Chúc có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì sau khi ngớ ra một chốc lúc ban đầu thì anh đã rất nhanh tỉnh táo lại.
Có lẽ nhìn Trừ Tịch phát hỏa thật sự có chút thú vị, thế nên anh cũng chẳng để ý chuyện dì Lưu ở đối diện hiểu lầm mình lắm, dẫu sao thì miệng cũng mọc trên người người ta, người ta nói gì là việc của người ta, Tiêu Nam Chúc luôn phớt lờ cái nhìn của người khác, tất nhiên đối với chuyện này cũng chẳng hề gì. Thế nên sau khi cúi đầu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn của Xuân Phân, anh nhu nhu mi tâm hơi bất đắc dĩ rồi mở miệng giảng hòa.
"Anh đừng hù dọa con bé nữa, chuyện có lớn lắm đâu, đi vào thôi, còn đứng ở cửa giáo huấn con cái thật nữa chứ..."
"Lịch sư... huhu..."
Nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy, Xuân Phân mang theo vài phần sợ sệt và ủy khuất trốn đến phía sau anh, Trừ Tịch thấy thế nhíu mày không nói lời nào, chỉ sầm mặt nhìn chằm chằm Xuân Phân không biết đang nghĩ gì.
Bởi vì luôn có một phần trách nhiệm với tư cách là trưởng bối đối với đám lịch thần nhỏ tuổi này, thế nên mặc kệ gặp phải nhóc con như Đại Niên hay là thanh niên như Thanh Minh thì Trừ Tịch đều mang dáng vẻ nghiêm khắc của người đời trước. Đây là bản năng mà bất kể tính cách của hắn thay đổi thế nào cũng sẽ tồn tại, sự bảo hộ và thiện chí đối với người khác đã giúp hắn luôn duy trì một phần ý thức tỉnh táo cho dù bị tai họa ô nhiễm. Điều này tất nhiên đáng quý vô cùng.
Tiêu Nam Chúc hiển nhiên hết sức hưởng thụ loại tính cách bảo thủ lại cố chấp này của Trừ Tịch, trong lòng cũng không cảm thấy có gì không tốt. Có điều có lẽ do hồng y lịch thần lúc này giữa mày nhiễm phải lửa giận bỏng mắt thật sự mỹ vị quá đáng, cho nên Tiêu Nam Chúc thực ra chẳng rời nhà bao lâu lại lập tức nhịn hết nổi. Sau khi cưỡng ép đè cơn ý nghĩ đẹp đẽ chợt dâng lên trong lồng ngực mình xuống, anh bỗng nảy ra một chủ ý trong đầu, trực tiếp xoay người khẽ nói với Xuân Phân.
"Xuân Phân, nhóc sang gõ cửa nhà bà nội đối diện, nói trong nhà nhóc đang đánh nhau sợ quá không dám về... Tôi muốn nói chuyện riêng với Trừ Tịch quân một lát, chờ lát nữa cũng tiện thể xin tha cho nhóc luôn được không?"
Lời này của Tiêu Nam Chúc khiến Xuân Phân há hốc mồm, dẫu sao nàng cũng không ngờ trò đùa hứng khởi nhất thời sẽ phát triển thành thế này thật, nhưng nếu lịch sư đã nói sẵn lòng giúp nàng xin Trừ Tịch quân tha thứ thì nàng cũng mặc kệ hết thôi. Thế là vị lịch thần tuổi còn nhỏ này lập tức gật gật đầu chạy sang gõ cửa nhà dì Lưu đối diện. Nàng chả biết đầu óc của lịch sư nhà nàng đến tột cùng là đang lo nghĩ thứ gì.
Thấy nàng chạy đi, Tiêu Nam Chúc nháy mắt cong khóe miệng, sau khi xoay người nhìn Trừ Tịch vẻ mặt ngờ vực một cái, anh bỗng vươn tay đẩy hắn vào phòng, cấp tốc đóng cửa cài chốt rồi ấn nam nhân trong ngực lên ván cửa hôn môi.
Bằng lương tâm mà nói thì nụ hôn này của Tiêu Nam Chúc vẫn rất khắc chế, răng môi day dưa, dịu dàng thắm thiết, thay vì nói là anh dùng để phát tiết du͙ƈ vọиɠ cá nhân thì chi bằng nói là đang vỗ về tâm tình không được tốt của Trừ Tịch. Có lẽ vì trước giờ luôn có nhiều khoan dung đối với con dã thú mỹ lệ mỏng manh này, thế nên mặc cho bản thân có am hiểu dùng bạo lực để giải quyết tất cả vấn đề hơn thì Tiêu Nam Chúc vẫn sẽ tăng thêm kiên nhẫn trên người Trừ Tịch.
Loại cảm xúc vô căn cứ này hiển nhiên là vì giờ đây bọn họ đã ở bên nhau, nên Tiêu Nam Chúc cũng nhượng bộ theo bản năng, cộng thêm anh đã thiếu thốn tình yêu từ nhỏ, do đó khi có một người yêu anh còn hơn yêu bản thân mình xuất hiện, đây đương nhiên là chuyện dễ đả động đến anh nhất. Thế nên mặc cho xung quanh tràn đầy cám dỗ, Tiêu Nam Chúc vẫn tâm bất dính giữa dòng đợi vạn thính, một lòng nhớ thương người trước mặt. Anh dùng tay chống ván cửa cười cười với lịch thần vẻ mặt thâm sâu xiêm y nửa cởi đang tựa lưng trên đó, rồi híp mắt xoa nhẹ khóe miệng hư hại của mình, chậm rì rì mở miệng nói.
"Hết giận chưa?"
"..."
Vừa nghe lời này thì sửng sốt một chút, Trừ Tịch không ngờ Tiêu Nam Chúc sẽ nói vậy, thế nên lập tức có hơi lúng túng. Có điều từ một mức độ nào đó mà nói thì hồi phát tiết vừa nãy đã làm cảm xúc tiêu cực vẫn luôn tích tụ trong lòng hắn giảm bớt đi nhiều. Tiêu Nam Chúc nhìn ra biểu tình hắn thay đổi cũng không nhịn được cong môi, sau đó mở miệng trêu chọc.
"Nhiệt tình quá đi thôi, ừm, nhìn ra được rất nhớ tôi... Có điều chờ lát nữa còn có chút chính sự nói với anh, có chuyện gì buổi tối tiếp tục, bây giờ phải đón con gái chúng ta từ nhà dì Lưu về trước đã..."
Mấy lời không đứng đắn này của Tiêu Nam Chúc khiến Trừ Tịch lại không biết nên nói gì cho phải, hắn chỉ cảm thấy từ sau khi lịch sư chấp nhận hắn thì càng ngày càng thích trêu hắn, nhưng hắn cũng hết cách. Rõ ràng Trừ Tịch quân hắn trong mắt người khác không kém Tu La dạ xoa là bao, vậy mà trước mặt Tiêu Nam Chúc lại cứ giống như đột nhiên bị rút mất lệ khí và nanh vuốt toàn thân, một chút tính xấu cũng không thể dùng. Trừ Tịch chỉ có thể mặt dày cùng Tiêu Nam Chúc dẫn Xuân Phân về nhà, hắn cũng chẳng buồn để ý dì Lưu hàng xóm vẻ mặt lúng túng kia đang nhìn hai người họ thế nào nữa.
"Lịch sư lịch sư! Ngài thật tốt! Ngài làm cho Trừ Tịch quân nguôi giận thật rồi này! Ta rất thích ngài! Ngài thật lợi hại! Ngài thật lợi hại!"
Xuân Phân ngây thơ lúc này đang nói chuyện với Tiêu Nam Chúc. Bởi vì vừa về đến nhà, nên Tiêu Nam Chúc đương nhiên cũng phải thu dọn đồ đạc của mình, rồi còn ngồi xuống kể cho Trừ Tịch nghe chuyện xảy ra trong địa cung trước đó nữa, nhưng là nha đầu Xuân Phân này không hiểu sao vẫn rất thích anh, anh ở một bên thu dọn đồ đạc tiểu nha đầu này cứ theo anh suốt. Thấy tình hình này, Tiêu Nam Chúc không biết sao lại cảm thấy mình có một loại cảm giác làm cha thật, anh ngậm điếu thuốc vào trong miệng rồi bất đắc dĩ tùy Xuân Phân nằm sấp trên lưng mình, sau đó cầm chiếc rương chứa hộp gỗ đào suốt quãng đường về ra khỏi phòng ngủ, cõng nàng vẫy vẫy tay với Trừ Tịch đang chuẩn bị đồ ăn cho anh trong phòng bếp, nói.
"Nè, Trừ Tịch, ra đây cho anh xem một thứ."
Lúc nói lời này, Tiêu Nam Chúc tiện tay đặt rương lên bàn trà ngoài phòng khách, Xuân Phân tò mò muốn đến sờ, lại bị Tiêu Nam Chúc hù phát rút tay lại. Trừ Tịch thấy thế trái lại có hơi nghi hoặc, thấy chiếc rương không lớn không nhỏ đặt trên bàn trà cũng không chắc là thứ gì. Tiêu Nam Chúc dứt khoát mở rương lấy cuộn tranh ra, sau đó chậm rãi mở rộng, chỉ chỉ Trừ Tịch thần sắc phức tạp, nói.
"Tối hôm đó phát hiện trong địa cung dưới viện bảo tàng kia ấy, được một con Hắc Long trông giữ, không nhìn ra là niên đại nào cả, văn tự bên trên cũng không ai biết, nhưng người được vẽ trên bức họa này... là anh thì phải, Trừ Tịch?"
----------------------------------------------------
tắc(): lúa tắc, thứ lúa cao, cây dài đến hơn một trượng, là một giống lúa chín sớm nhất, thời xưa được coi là loài chúa của các loại ngũ cốc, nên được gọi là cốc thần.
() Vì được cho là thứ lúa quý nhất trong trăm giống lúa nên chức quan coi về việc làm ruộng gọi là tắc. Thần lúa cũng gọi là tắc. Nên giang sơn được gọi là xã tắc (社稷) vì xã là thần đất, tắc là thần lúa.
vật hậu()(物候): chỉ sự thích nghi lâu dài của sinh vật đối với sự thay đổi mang tính chu kỳ của các điều kiện như ánh sáng, lượng mưa, nhiệt độ, v.v, hình thành nhịp điệu sinh trưởng và phát triển thích ứng với chúng, hiện tượng này được gọi là hiện tượng vật hậu, chủ yếu chỉ quy luật sinh trưởng, phát triển và hoạt động của động, thực vật và sự biến hóa của phi sinh vật trước phản ứng của mùa và khí hậu.
Mình chỉ đăng truyện trên truyenwiki.com cá nhân, ngoài ra không đăng ở đâu khác.