Những ngọn núi ở trung tâm hòn đảo này cao tận chân mây. Nhìn như gần, thật ra rất xa. Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu mà cũng mất gần nửa giờ mới đến nơi.
Ở giữa không trung, Hoàng Long dùng thần thức đánh giá, đối với diện tích của đảo hoang này đại khái cũng đoán được. Vừa nãy đứng dưới đất không cảm thấy đảo hoang này rộng lắm, nhưng bây giờ lại phát hiện diện tích của nó cũng đến ngàn dặm vuông.
Lơ lửng trên mặt biển mới thấy, quả thực chính là một tiểu lục địa trên Hải vực. Diện tích so với một tiểu công quốc trên Đại lục Hằng Nguyên cũng không nhỏ hơn bao nhiêu
Ngọn núi này rất cao lớn. Làm cho Bác Cách cùng hai thú càng tiếp cận càng thấy thán phục. Cho dù là trên Đại lục Hằng Nguyên cũng ít có ngọn núi nào cao đến mức này.
Đi tới đỉnh núi, Thiên Thanh Mãng Ngưu bay chậm lại, đợi lệnh của Hoàng Long.
Mặc dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng nó có thể cảm giác được, Bác Cách cùng hai thú, ba đại Cường giả Thánh Vực đối với chủ nhân trên lưng luôn tỏ vẻ kính sợ. Như bị Bác Cách cùng hai thú ảnh hưởng, trong lúc bất tri bất giác, nó cũng sinh ra cảm giác kính sợ với vị chủ nhân mới này. Có điều là trong lòng nó còn nghi ngờ, không biết vị chủ nhân này làm cách nào để cho ba đại Cường giả Thánh Vực cam tâm tình nguyện đi theo như vậy.
Đứng trên đỉnh núi, từng đám mây lững lờ trôi qua.
Nhứng đám mây ở Địa ngục có màu xám nhạt, mang theo từng đợt hắc vụ (sương đen) nhợt nhạt.
Bác Cách cùng hai thú đứng ở phía sau Hoàng Long, khí tức cường đại tỏa ra xung quanh nhưng lại không cảm giác được chỗ này có điều gì bất thường. Hoàng Long thấy mấy người tỏ vẻ nghi ngờ, cũng không nói gì. Thần thức mở rộng cực độ, thăm dò bên trong ngọn núi, xuyên xuống dưới đất đến cả ngàn trượng. Đột nhiên, thần thức như gặp phải một lực lượng nào đó, bị bắn ngược trở lại.
Trong lòng đất! Hoàng Long cảm nhận được nơi phát ra cỗ lực lượng kia. Có điều, khi Hoàng Long dò xét xem ngọn núi này có thông đạo đi xuống dưới hay không thì phát hiện ra, không có đường xuống.
“Xem ra chỉ có thể thi triển Ngũ Hành Độn Thổ đi xuống thôi.” Hoàng Long nghĩ thầm.
Nghĩ vậy, Hoàng Long đem Bác Cách cùng ba thú thu vào trong Quần Tiên Các ở mi tâm. Sau đó dùng thuật độn thổ, tiến vào vùng đất trong lòng ngọn núi.
Càng tiến xuống sâu, vẻ mặt Hoàng Long càng thêm ngưng trọng.
Sau khi xuống đến cả ngàn trượng, Hoàng Long khẽ mỉm cười, thân thể tiến vào trong một cái không gian.
Bốn vách của không gian, hàn khí dày đặc, mặt đất phảng phất một mùi hôi thối. Thỉnh thoảng có thể thấy được một vài ao nước nhỏ. Nước trong ao đen như mực, có nhiều bong bong nổi lên.
Nhìn thoáng qua không phát hiện ra có dấu hiệu của sự sống. Tất cả đều mang một vẻ tĩnh mịch, hoang vu.
"Chẳng lẽ nơi này chính là dị không gian?" Hoàng Long đi đến không gian này, trong lòng thầm đoán.
Ở Đồ Thư Quán của Học viện Thần Phong, Hoàng Long có từng đọc qua truyền thuyết về dị không gian. Trên Đại lục Hằng Nguyên, những cường giả sau khi đột phá Thánh Vực, đạt tới đẳng cấp Thần Vực sẽ cảm ngộ được không gian pháp tắc, từ đó tự sáng chế ra một không gian độc lập.
Cái không gian này, vừa nằm trong thế giới này lại vừa độc lập với nó. Do đó được gọi là dị không gian.
"Đây là dị không gian!" Thiên Thanh Mãng Ngưu ở bên trong Quần Tiên Các kinh hỉ hô lên.
Ở trong Quần Tiên Các, bọn họ có thể nhìn thấy được hình ảnh bên ngoài.
Hoàng Long chậm rãi hạ xuống, cách mặt đất chừng một thước thì ngừng lại. Mi tâm lóe lên, Bác Cách cùng ba thú hiện ra.
Ra tới bên ngoài, Bác Cách, Bì Nhĩ, Ân Đệ đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, chăm chú quan sát không gian này.
Mặc dù bọn họ đã sống đến mấy trăm, mấy ngàn năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dị không gian trong truyền thuyết.
"Đi, chúng ta đi tới xem một chút." Hoàng Long nhảy lên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, chỉ về phía trước nói.
Cái dị không gian này có vẻ không nhỏ. Lấy thần thức của Hoàng Long mà cũng không có cách nào thăm dò hết được. Như vậy, ít ra không gian này lớn hơn hoang đảo rất nhiều.
Từ một bộ sách cổ ở Đồ Thư Quán, Hoàng Long biết được, Cường giả Thần Vực Sơ giai sáng tạo ra không gian tối đa cũng chỉ có mấy dặm vuông. Như vậy, người sáng chế ra cái dị không gian này ít nhất cũng phải là Thần Vực Trung giai, thậm chí Cao giai hoặc hơn thế nữa.
Một đường tiến vào, trên đường đi, chỉ thấy một mặt đất hoang tàn, xơ xác. Tựa hồ là do các loại thực vật bị hủ thực (ăn mòn) tạo thành.
Phi hành được trăm dặm, dần dần, phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc.
Từ lúc tiến vào, xung quanh chỉ toàn bọt nước và đất đen. Thấy tòa kiến trúc này, ánh mắt mọi người đều sáng ngời. Chỉ chốc lát sau, mọi người đã tiến đến gần tòa kiến trúc. Bác Cách cùng ba thú không khỏi hít vào một ngụm không khí.
Đây là một tế đàn cao chót vót, vô cùng rộng lớn.
Trong lòng Hoàng Long thầm đoán, tế đàn này phải rộng đến vài chục dặm vuông.
Trừ tế đàn này, xung quanh hai hướng đông tây đều không có bất kì thứ gì. Hoặc có thể nói, cả không gian này chỉ có duy nhất cái tế đàn này thôi.
Mọi người đi tới trước tế đàn, ngửa mặt nhìn lên. Trong lòng không nén được nỗi khiếp sợ.
Trong ba thú, Thiên Thanh Mãng Ngưu có kích thước lớn nhất, cao đến hai mươi mấy trượng. Nhưng đứng trước tế đàn này thì chỉ như một điểm nhỏ.
Bốn mặt tế đàn cũng không có bậc thang. Bóng loáng như gương. Ngay cả Hoàng Long cũng không nhìn ra được là do vật gì kiến tạo lên. Nếu muốn đi lên, chỉ có một cách là bay lên.
"Chúng ta lên trên." Hoàng Long chậm rãi nói.
Mọi người bay lên trên, hạ xuống bề mặt của tế đàn. Phát hiện trên bề mặt tế đàn có vô số quan tài bằng đá. Chừng mười thước đặt một cái, chi chít trên bề mặt tế đàn.
Mấy vạn? Hay là mấy chục vạn?
Hoàng Long ngưng thần nhìn về phía trung tâm của tế đàn thì thấy, ở giữa tế đàn là một cái cổng bằng đá cao mấy trăm trượng, trên xà ngang của cổng, có bốn văn tự cổ quái.
"Ma Vương Thần Điện!" Thiên Thanh Mãng Ngưu nhận ra bốn chữ này là văn tự của Thượng Cổ Ma tộc.
"Ma Vương Thần Điện?" Bác Cách, Bì Nhĩ cùng Ân Đệ nghi ngờ nhắc lại, bọn họ chưa từng được nghe nói về địa phương này.
Hoàng Long cũng không có ấn tượng gì. Thần Phong Đồ Thư Quán lưu giữ lịch sử mấy vạn năm của Đại lục Hằng Nguyên cũng không thấy nhắc đến Ma Vương Thần Điện này.
Nhưng khiến Hoàng Long chú ý nhất, chính là trung tâm tế đàn, cái cây ở giữa kia.
Chỉ thấy một đoàn sương mù, bên trong chứa đầy linh khí, mang một màu xanh lục. Cây cao mấy thước, dáng như Bạch Ngọc. Cây khô, không lớn lắm, chỉ cỡ một người ôm. Cả cây tràn đầy khí tức thánh khiết. So với hắc khí hủ thực xung quanh thì thật là đối lập.
Lúc trước, Hoàng Long cảm ứng được cỗ hấp lực kinh khủng có thể cắn nuốt mọi lực lượng, chính là từ ngọn cây này phát ra. Hơn nữa, sinh mệnh lực của cây này phát ra mênh mông như nước thủy triều. Càng đến gần, Hoàng Long càng cảm giác được sinh khí mênh mông như đại dương.
“Đây là cây gì? Sinh khí thật mạnh!” Trong lòng Hoàng Long cả kinh. Kiếp trước sống cả trăm triệu năm, hắn cũng chỉ thấy qua nhân sâm, linh chi, đào tiên, cây bồ đề, hồ lô, kim lý quả (mận vàng) có tiên thiên linh khí mới có sinh mệnh lực mạnh như vậy
Cây này phát ra sinh khí mạnh mẽ vô cùng, làm cho Hoàng Long thất kinh. Nhưng điều làm Hoàng Long cảm thấy vô cùng quái dị, chính là cỗ hấp lực kia.
Hoàng Long đi tới gần Thần Thụ, đang muốn thu lấy Thần Thụ thì đột nhiên, không gian giao động kịch liệt. Tế đàn chấn động. Hoàng Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con Cự Bằng đang chậm rãi hướng mọi người đi tới.
Tất nhiên là một con siêu cấp Vong Linh Sinh Vật!
“Đây là Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu!” Bác Cách kinh hô, vẻ mặt hiện ra nét khó tin. Không ngờ ở chỗ này có thể thấy được hung vật địa ngục trong truyền thuyết.
Địa Ngục U Linh Cự Bằng điểu, dáng cao trăm trượng, toàn thân bao phủ một đoàn U Lục Hỏa Diễm. Hai cánh mở ra, ít nhất cũng dài trăm thước. Khí tức cường đại, ép cho Bác Cách cùng ba thú đều khó thở.
Thánh Vực Đỉnh Phong! Bác Cách cùng ba thú kinh hãi nhìn nhau.