Giang Tuyết Tâm không có dị nghị gì khi Phong thế tử làm trọng tài. Phong Hiên Nhã đi tới cầm bài của Mạc Linh Nhi lên, nội dung trên giấy khiến hắn ta sửng sốt hồi lâu. Đám đông đang gấp gáp chờ Mạc Linh Nhi xấu mặt. Giang Tuyết Tâm thấy phản ứng của Phong Hiên Nhã thì không khỏi đắc ý. Cô ta biết ngay mà, Mạc Linh Nhi làm sao có thể viết ra thơ hay được.
Không ngờ một giây sau, Phong Hiên Nhã lên tiếng ngợi khen, “Thơ hay! Mạc tiểu thư tài hoa hơn người, bản thế tử hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!”
Ai nghe thế cũng đều kinh ngạc không thôi. Sao Phong thế tử lại khen thơ Mạc Linh Nhi hay được chứ? Phong thế tử cũng là một tài tử có tiếng tăm, thứ có thể lọt vào mắt xanh của hắn ta ắt không tầm thường.
Vì vậy mọi người cũng muốn biết Mạc Linh Nhi đã viết gì.
Giang Tuyết Tâm thấy phản ứng của Phong Hiên Nhã thì vô cùng kinh ngạc. Không thể nào, dù Mạc Linh Nhi viết được thơ nhưng không thể nào thắng mình được. Giang Tuyết Tâm cố tự an ủi mình, song dáng vẻ ung dung của Mạc Linh Nhi khiến cô ta không khỏi bất an.
Con ả này biết làm thơ từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ trước giờ nó đều giả vờ giả vịt thôi? Mạc Linh Thanh nghĩ thầm, trong mắt cô ta lóe lên ánh nhìn cay độc. Cô ta phải thận trọng hơn mới được.
“Phong thế tử cứ nói thật là được, đừng lo lắng cho Mạc tiểu thư, thi thố thắng thua là chuyện thường tình mà.” Tần thế tử mỉa mai.
“Ồ? Ngươi nói vậy là nghi ngờ bản thế tử đây hả?” Phong Hiên Nhã không cười nữa, giọng nói lạnh hơn vài phần.
Tần thế tử mải gây sự với Mạc Linh Nhi mà lỡ lời khiến Phong Hiên Nhã có vẻ không vui, gã vội vàng chữa cháy, “Không không, ta không có ý đó đâu, thế tử hiểu lầm rồi.” Ôi mẹ ơi, suýt nữa thì chọc phải người không nên chọc rồi.
“Hừ, vậy thì tốt.”
Tần thế tử hèn hạ giải thích khiến Mạc Linh Thanh thầm khinh thường, song ngoài mặt cô ta lại tỏ ra quan tâm gỡ gạc cho gã, “Đúng thế, Tần thế tử chỉ muốn xem thơ của Đại tỷ chút thôi.”
Tần thế tử được Mạc Linh Thanh quan tâm thì cảm động lắm, gã nhìn Mạc Linh Thanh với ánh mắt đong đầy tình yêu cháy bỏng.
“Mọi người xem đi.” Phong Hiên Nhã nói xong thì mở tờ giấy ra. Trên giấy là từng hàng chữ rồng bay phượng múa, nét chữ mạnh mẽ.
Tân liên ánh đa phổ
Điều đệ lục đường đông.
Tĩnh ảnh diêu ba nguyệt,
Hàn hương ánh thủy phong.
Kim trần phiêu lạc nhị,
Ngọc lộ tẩy tàn hồng.
Khán trứ dư phương thiểu,
Vô nhân vấn đích trung.
Đúng là thơ hay! Mọi người xem xong mới hết lời khen ngợi, “Không ngờ Mạc tiểu thư có thể làm ra một bài thơ tuyệt vời chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, ta xin bái phục!”
“Mọi người quá khen, tiểu nữ cũng không tài hoa đến vậy. Không biết thơ của Giang tiểu thư thế nào?” Mạc Linh Nhi sẽ không nói với họ bài thơ này do cô chép lại bài Ao sen của Đường Ngạn Khiêm đâu. Nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô thật sự không thể nghĩ ra bài thơ hay đến thế.
Khi Giang Tuyết Tâm xem bài thơ mà Mạc Linh Nhi viết thì cũng biết mình thua rồi, mặt cô ta tái nhợt đầy vẻ không dám tin.
Phong Hiên Nhã cầm bài thơ của Giang Tuyết Tâm lên xem, cân nhắc một lát rồi nói, “Giang tiểu thư quả là danh bất hư truyền, thơ rất hay, nhưng... không bằng thơ của Mạc tiểu thư.”
Mọi người hết nhìn Giang Tuyết Tâm rồi lại nhìn Mạc Linh Nhi. Thắng bại đã quá rõ ràng rồi.
“Không thể nào, chắc chắn là ngươi giở trò dối trá!” Giang Tuyết Tâm hét lên.
“Giang tiểu thư đừng quên người muốn thi là ngươi, ngươi cũng là người ra đề, nếu không thì giờ ta còn đang nhãn nhã ngắm hoa sen.” Mạc Linh Nhi nhìn Giang Tuyết Tâm như nhìn kẻ ngu ngốc.
Đúng vậy, mọi chuyện đều do Giang Tuyết Tâm mào đầu, giờ thua lại giở quẻ muốn lật lọng. Không ngờ Giang tiểu thư lại là người như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Giang Tuyết Tâm đều thay đổi.
Những người trước đây hâm mộ Giang Tuyết Tâm đều đang tỏ vẻ khinh thường cô ta, điều này khiến cô ta hoảng hốt và hoang mang tột độ.
“Thôi vậy, nếu Giang tiểu thư không chấp nhận thì coi như ta chưa nói gì là được.”
Tương phản với Giang Tuyết Tâm, đám đông cảm thấy Mạc Linh Nhi vừa có tài lại vừa có lòng bao dung, đồng thời cũng vì vậy mà khinh bỉ Giang Tuyết Tâm hơn. Chỉ có Phong Hiên Nhã biết suy nghĩ của Mạc Linh Nhi, cô gái này không dễ bắt nạt đâu.bg-ssp-{height:px}
Giang Tuyết Tâm cảm thấy mất mặt vô cùng, bèn khóc lóc chạy đi mất. Mạc Linh Thanh siết chặt hai tay, không ngờ hôm nay lại tạo cơ hội cho Mạc Linh Nhi khoe mẽ. Ngũ hoàng tử đứng bên cạnh, nhìn Mạc Linh Nhi mà chìm vào suy nghĩ.
Tạm biệt Phong Hiên Nhã xong, Mạc Linh Nhi bèn lên xe ngựa.
Ở trên xe, Mạc Linh Thanh cẩn thận dò hỏi, “Đại tỷ biết làm thơ từ khi nào vậy ạ? Muội còn tưởng...”
“Tưởng gì?” Mạc Linh Nhi bình thản liếc Mạc Linh Thanh.
Mạc Linh Thanh không nói gì, bàn tay giấu dưới tay áo thì âm thầm siết chặt.
Về đến phủ thừa tướng, Mạc Linh Nhi bèn đi thẳng về viện của mình. Khi thấy viện tử tối om, Mạc Linh Nhi đột nhiên cảm thấy không ổn.
Chẳng lẽ Tố Nguyệt không ở đây?
Không, Tố Nguyệt không thể đi trước khi cô về được.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Linh Nhi nghĩ vậy thì không khỏi bước nhanh hơn. Khi đẩy cửa ra, cô xác nhận Tố Nguyệt không có ở đây. Sau khi tìm xung quanh nhưng không có kết quả, Mạc Linh Nhi lạnh lùng đi về phía Uyên Lan Các.
Lúc cô đang định đi vào Uyên Lan Các thì bị một đám nha hoàn ngăn lại.
“Đại tiểu thư không thể vào được ạ, phu nhân đã ngủ rồi.”
Mạc Linh Nhi nhìn trong phòng còn sáng đèn mà cười lạnh, “Các ngươi tưởng bản tiểu thư mù hay sao?”
Đám nha hoàn không biết phải giải thích sao song vẫn một mực ngăn cản không cho Mạc Linh Nhi đi vào.
“Á!” Trong phòng vọng ra tiếng hét chói tai. Thần kinh Mạc Linh Nhi đột nhiên căng lên như dây đàn, Tố Nguyệt ở đây! Cô đẩy đám nha hoàn ra khiến chúng ngã sấp mặt xuống đất.
“Á!”
“Đại tiểu thư không thể vào được!”
Đám nha hoàn thấy Mạc Linh Nhi xông vào thì hét lên.
Vừa đẩy cửa ra, mắt Mạc Linh Nhi trở nên đỏ quạch vì cảnh tượng trong phòng. Cả người Tố Nguyệt đẫm máu nằm trên sàn, đầu tóc rối bù, hơi thở mỏng manh thoi thóp. Xem ra Tố Nguyệt đã bị tra tấn một lúc lâu rồi, Vương thị còn đang sai người đâm kim vào cơ thể cô gái nhỏ bé ấy nữa.
Được lắm! Ta còn chưa tính sổ với ngươi mà ngươi đã dám động đến người của ta rồi!
Vương thị thấy Mạc Linh Nhi phá cửa vào bèn gào lên mắng, “Ai dạy ngươi cái thói không biết phép tắc vậy hả!” Bà ta tưởng Mạc Linh Nhi này vẫn là Mạc Linh Nhi yếu ớt trước đây, cho đến khi bị tát một cái nổ đóm mắt. Sau cái tát trời giáng ấy, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Vương thị bị tát ngã nhào lên đất, đủ hiểu Mạc Linh Nhi dùng lực mạnh thế nào.
“Con khốn này! Sao ngươi dám đánh ta hả!” Vương thị lồm cồm bò dậy, hai mắt bà ta đỏ quạch, vươn tay muốn túm lấy tóc Mạc Linh Nhi lại bị cô tát thêm cái nữa.
Mạc Linh Nhi bây giờ đáng sợ như sát thần, đôi mắt cô tràn đầy sát ý khiến người ta sợ hãi.
“Tiểu thư.” Tố Nguyệt yếu ớt gọi một tiếng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên sự xúc động, “Người đã đến rồi.”
Tiểu thư vì mình mà ra tay với Vương thị!
“Đừng cử động, chút nữa thôi là ổn rồi.” Mạc Linh Nhi ngồi xuống cạnh Tố Nguyệt, sự lạnh lùng trong mắt cô được thay thế bởi đau lòng.
Cô quay lại nhìn mấy ma ma đã tra tấn Tố Nguyệt với ánh mắt đầy sát ý. Đám ma ma kia sợ tái cả mặt mày.
Mạc Linh Nhi cũng không nhiều lời, cô nhặt mấy cây kim trên đất lên rồi phóng về phía mấy ả đàn bà độc ác đó. Cô rất am hiểu y học nên biết đâm vào chỗ nào sẽ khiến nạn nhân đau đớn nhất. Mấy ma ma trúng kim đều gào khóc lăn lộn trên đất.
Vương thị nhìn đám ma ma của mình mà sợ ngây cả người.
Mạc Linh Nhi đỡ Tố Nguyệt dậy, vén tóc nha đầu ấy lên, đau lòng nói, “Chúng ta về thôi.” Tố Nguyệt cố gắng mỉm cười rồi rơi vào hôn mê. Mạc Linh Nhi quay lại nhìn đám Vương thị, “Món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại bằng được.” Cô nói xong bèn cõng Tố Nguyệt về nơi ở của mình.