Một chùm ánh sáng rực rỡ bắn lên trời nhanh như chớp, để lại một làn khói mù dọc con đường nó đi qua.
Ầm, một đóa hoa ngũ sắc nở rộ trên bầu trời cao, sau đó bung ra thành vô số điểm sáng như những vì tinh tú, thắp sáng cả bầu trời.
Đẹp quá!
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đóa hoa đã vụt tắt, tất cả trở về với màn đêm tĩnh mịch.
Nhưng khoảnh khắc rực rỡ ấy đã trở thành ký ức tuyệt vời khắc sâu mãi trong tim mọi người.
"Chúc tổ mẫu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!" Mạc Linh Nhi cười nói.
Cô biết ở nơi này còn chưa xuất hiện pháo hoa, thế là quyết định làm một quả đơn giản làm quà. Đối với những người chưa từng thấy thì đó là một thứ tuyệt đẹp và thần kỳ. Cô cố ý đợi tới chiều tối mới bắn để có thể bày ra hết cái đẹp của nó.
Mọi người vẫn chưa thoát khỏi sự mê hoặc của quả pháo hoa đẹp tuyệt ấy.
Nam Cung Diên cũng nhìn thấy cảnh bắn pháo hoa vừa rồi, nếu nói không kinh ngạc thì đúng là nói dối. Trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đẹp như vậy. Khoảnh khắc pháo hoa tan biến, trong lòng hắn bỗng cảm thấy mất mát cô quạnh khó mà diễn tả bằng lời.
Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp rực rỡ như pháo hoa ở trung tâm đại sảnh ấy, trái tim bỗng nhói đau.
Mãi một lúc sau lão phu nhân mới tỉnh lại, vành mắt bà đỏ ửng.
"Đứa cháu hiếu thảo, đây là quà cháu chuẩn bị cho ta sao?" Giọng lão phu nhân nghèn nghẹn, ánh mắt đầy cảm động nhìn cô.
"Vâng, cháu tự biết không có gì quý trọng tặng tổ mẫu, vì thế đành làm thứ này."
"Ngốc ạ, đây là món quà tốt nhất tổ mẫu từng nhận được!" Lão phu nhân lau nước mắt. Quả pháo hoa vừa rồi đã gợi lên rất nhiều hồi ức của bà, cảm xúc nhất thời dâng trào không kiềm chế được.
Phong Hiên Nhã đứng lẫn trong đám người mê đắm nhìn Mạc Linh Nhi, khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu sáng trên khuôn mặt nàng, Phong Hiên Nhã biết hắn đã rơi vào lưới tình rồi.
Ngũ hoàng tử lại càng không dám tin nhìn Mạc Linh Nhi, dường như hắn không ngờ cô lại xinh đẹp đến như vậy.
"Thế cháu nói cho tổ mẫu, thứ này gọi là gì nào?"
"Thưa tổ mẫu, đây là pháo hoa! Tuy rực rỡ chỉ trong chốc lát nhưng nó để lại ấn tượng khó phai trong lòng người.”
“Pháo hoa.” Lão phu nhân lẩm bẩm, sau đó nói tiếp, “Mọi người từ từ dùng bữa đi, lão thân về phòng trước.”
Sau đó bà quay đầu nói với Mạc Linh Nhi, “Nha đầu, tối nay tổ mẫu vui lắm.”
Lúc này Mạc Dương không biết nên nói gì nữa.
“Thừa tướng đại nhân, đây là điềm lành đó, thừa tướng có cô con gái tuyệt vời quá.”
“Đúng thế, đúng thế!” Mọi người đều hùa theo.
Mạc Dương chỉ nhìn Mạc Linh Nhi với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó ông ta bèn quay sang chào hỏi khách khứa.
Sau màn pháo hoa bất ngờ của Mạc Linh Nhi, mọi người đã không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Ngũ hoàng tử vừa định đi tới nói chuyện với Mạc Linh Nhi thì bỗng một bóng người màu trắng đã đứng trước mặt cô.
“Đại tiểu thư đúng là rất sáng tạo.” Nam Cung Diên nhìn thấy Mạc Linh Nhi đang đứng một mình, ma xui quỷ khiến liền đi tới gặp cô.
Mạc Linh Nhi ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một khuôn mặt rất đẹp.
Mạc Linh Nhi trước giờ chưa thấy ai đẹp như vậy, đẹp đến mức tưởng như chỉ là mây khói không tồn tại trên thế gian này, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành gây họa thế gian, không ngờ còn có người đẹp hơn cả Tô Thanh Hải!
“Vị này là?” Mạc Linh Nhi chưa từng gặp người này.
“Nam Cung Diên.”
Nói thế khác gì không nói, Nam Cung Diên, cô đâu biết đây là ai.
Vừa định nói gì đó, bỗng Mạc Linh Nhi nghe một giọng nói vang lên bên cạnh, “Bát đệ, đây là hoàng tẩu tương lai của đệ đó.”
Mạc Linh Nhi và Nam Cung Diên đều chau mày.
Thì ra nàng chính là cô gái có hôn ước với Nam Cung Huyền Vân.bg-ssp-{height:px}
Nam Cung Diên nhếch khóe môi, đúng là thú vị!
Thấy Ngũ hoàng tử tiếp cận Mạc Linh Nhi, Mạc Linh Thanh cực kỳ tức giận!
Bên cạnh cô ta, Vương thị sắc mặt trắng nhợt! Ban nãy, lúc Mạc Linh Nhi bước ra, bà ta còn tưởng đã nhìn thấy Tuyết Ly Hoàng!
Hôm sau, trên mọi đường phố ngõ hẻm đều điên cuồng truyền tin về màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời tối hôm qua, rất nhiều người tận mắt chứng kiến đã tâng bốc Mạc Linh Nhi tới tận trời.
“Mấy người biết không? Tối hôm qua trên bầu trời tung bay ánh lửa đẹp đến mức trông như cảnh tượng thần tiên ấy, nhưng nghe nói Đại tiểu thư Mạc gia còn rực rỡ hơn nữa kìa.”
“Trời ơi, thế thì đẹp tới mức nào hả trời!”
“Quả nhiên là con gái của Tuyết phu nhân.” Có người cảm thán.
Sau một đêm, Mạc Linh Nhi đã trở thành chủ đề bàn tán của đám dân đen nơi bàn trà nước.
“Đại tiểu thư, bên ngoài đều nói cô chắc chắn là tiên nữ chuyển thế xuống trần. Ôi trời ơi, màn pháo hoa tối qua phải nói là tuyệt hơn cả tuyệt, ngay cả nô tỳ cũng ngắm nhìn ngẩn ngơ.” Tố Nguyệt nhìn Mạc Linh Nhi với vẻ sùng bái, “Tiểu thư, sao cô làm được như thế vậy?”
“À, hồi nhỏ ta từng nghe mẹ nói nên giờ thử xem thế nào, không ngờ lại đẹp như vậy.” Vẻ mặt Mạc Linh Nhi như chìm vào hồi ức.
Haizz, từ khi nào cô đã nói dối điêu luyện thế này hả trời.
Sau hôm qua, chắc hẳn Vương thị đã mất đi vị trí trước đây rồi, bà ta làm phu nhân kênh kiệu nhiều năm như thế cũng đủ rồi đấy.
Cái cảm giác thoắt chốc bị đá về điểm xuất phát có lẽ chẳng dễ chịu gì đâu.
Nhưng sốc nhất chắc là em gái yêu quý của cô.
Những công tử quý tộc đến đây hôm qua đều vì muốn ngắm nhìn nhan sắc của cô ta, nhưng sau hôm nay, e là bọn họ sẽ không thể quanh quẩn bên cô ta nữa, kể cả vị Ngũ hoàng tử thân yêu của cô ta.
Nghĩ tới những lời Ngũ hoàng tử nói hôm qua, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Vốn dĩ biết khó giấu diếm nhan sắc này, nhưng muốn bại lộ cũng phải ăn thêm tí lãi mới được.
Không phải cô gian xảo, vì cô biết Mạc Linh Thanh mới là chủ mưu bắt cô tới lầu xanh, Vương thị chẳng qua cũng chỉ là chân chạy mà thôi. Điều nực cười nhất là chuyện này lại được vị hôn phu của cô ngầm đồng ý.
Nếu không phải mấy ngày trước cô nghe lén Vương thị và người hầu của bà ta nói chuyện, thì chắc giờ cô còn chưa biết những chuyện dơ bẩn này.
Nếu đã như thế thì cô cần gì phải nương tay nữa! Không bằng trở mặt luôn cho rồi!
“Thì ra là như thế, phu nhân là người thông minh xinh đẹp, người nghĩ ra thứ đẹp thế này cũng là điều dễ hiểu.” Tố Nguyệt chớp mắt.
“Tố Nguyệt, em biết gì về mẫu thân ta không?” Mạc Linh Nhi bỗng hỏi.
Đúng thế, Tố Nguyệt từ nhỏ đã ở bên cô, thậm chí còn lớn hơn cô hai tuổi, có lẽ Tố Nguyệt biết một số chuyện về mẹ cô.
“Chuyện về Tuyết phu nhân nô tỳ cũng biết được ít nhiều, nhưng phần lớn đều là nghe đồn.
Năm đó, Tuyết Ly Hoàng là đích nữ của đại gia tộc họ Tuyết, cầm kỳ thi họa thông thạo, văn võ song toàn, hơn nữa xuất thân cao quý, nhan sắc chim sa cá lặn, Tuyết Ly Hoàng giống như đứa con cưng của trời, là nữ thần hoàn mỹ trong lòng đàn ông cả nước La Lan.
Nhưng một cô gái tài trí xinh đẹp như vậy tại sao lại gả cho Mạc Dương – người lúc bấy giờ mới chỉ là một viên quan nhỏ.
Chuyện này đã làm rung động cả thành, không biết bao nhiêu đàn ông nuối tiếc, càng không ngờ chỉ vỏn vẹn vài năm sau, Tuyết Ly Hoàng đã hương tan ngọc vỡ.
“Nếu như vậy, hôn ước của ta và Ngũ hoàng tử được định ra nhờ mẫu thân ta à?”
“Vâng, năm đó khi biết Tuyết phu nhân sinh được tiểu thư, biết bao nhiêu người muốn định hôn ước với người đó. Với nhan sắc của Tuyết phu nhân thì có thể đoán được tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào, chưa kể thế lực đằng sau Tuyết phu nhân cũng khiến người ta thèm thuồng.”
Nói như vậy thì phụ thân có thành tựu ngày hôm nay cũng đều nhờ gia tộc mẫu thân à?
Nghĩ lại, phụ thân đúng là không phải kiểu người tài trí gì.
Nhưng tại sao một tài nữ như mẫu thân lại từ chối sự theo đuổi của tất cả đàn ông để gả cho một viên quan nhỏ vô danh như thế.
“Thế năm đó mẫu thân ta tại sao lại đột nhiên ngã bệnh mất sớm?” Mạc Linh Nhi hỏi.