Mạc Linh Nhi đã từng ngắm vô số mỹ nam nhưng vẫn không kìm được mà kinh ngạc.
Nhưng cô nhanh chóng thu tầm mắt.
Chuyện này lại làm Tô Thanh Hải ngạc nhiên, trước giờ hắn chưa từng thấy cô gái nào nhìn thấy mình mà không ngây người đâu.
Tô Thanh Hải mặt mày tươi cười đi đến, Mạc Linh Nhi chỉ cảm thấy một mùi thuốc nhàn nhạt phả đến, nhưng khá dễ ngửi.
“Mời cô nương.” Tô Thanh Hải hồi xuống, dịu dàng nói.
Trời ạ, giọng nói của người đàn ông này thật hay. Vừa trầm thấp vừa gợi cảm, trong mạnh mẽ lại có sự dịu dàng làm say đắm lòng người.
Kiếp trước Mạc Linh Nhi nổi tiếng là người cuồng giọng nói, chỉ cần là chất giọng dễ nghe cô đều sẽ nể nang chút, với điều kiện tiên quyết là đối phương không chọc tới cô.
Thế nên Mạc Linh Nhi quyết định sẽ nói chuyện với tên này.
“Cảm ơn, vừa rồi các hạ gọi ta?” Mạc Linh Nhi ngồi xuống rồi hỏi.
Tô Thanh Hải tao nhã rót một chén trà cho Mạc Linh Nhi: “Ừm.”
Mạc Linh Nhi nhận chén trà, cũng không nóng vội.
Cô vén mạng che mặt lên một chút, đặt chén trà dưới mũi ngửi, sau đó thổi thổi rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Trà vừa nhấp vào có hơi đắng, nhưng sau khi thấm vào cổ họng lại tản ra mùi hương thơm ngát, vị ngọt thanh, khiến người ta không kìm được mà muốn uống thêm ngụm nữa.
“Trà ngon!” Mạc Linh Nhi thốt lên, cô cũng hiểu một chút về trà đạo.
“Ồ? Cô nương còn biết thưởng thức trà?” Ánh mắt lạnh lùng của Tô Thanh Hải ánh nên sự vui vẻ, càng khiến hắn trở nên xán lạn.
Ánh mắt nghiêm túc dịu dàng như thế lại làm cho Mạc Linh Nhi nhất thời hơi ngây ngẩn.
“À, ta chỉ nói bừa chút thôi.” Mạc Linh Nhi tránh né tầm mắt của Tô Thanh Hải, giả vờ nhìn ra chỗ khác.
“Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?”
“Cứ gọi ta là Mặc Nhi.” Cô sẽ không nói tên thật, không thì còn cần đeo mạng làm gì?
Tô Thanh Hải biết rõ đây chỉ là tên giả nhưng cũng không vạch trần.
“Tại hạ Tô Thanh Hải.” Nói xong lại dùng ánh mắt tìm tòi quan sát Mạc Linh Nhi.
“Ừm.” Mạc Linh Nhi hơi cau mày, không hề giấu diếm mà nhìn thẳng Tô Thanh Hải với ánh mắt không chút gợn sóng.
Tuy cô có ấn tượng tốt với người đàn ông này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ta làm gì cũng được, cô không thích ánh mắt kiểu đó.
Mọi động tác của Mạc Linh Nhi đều nằm trong tầm mắt Tô Thanh Hải, dường như không ngờ Mạc Linh Nhi lại có phản ứng như vậy, Tô Thanh Hải hơi xấu hổ.
Bởi vì thân phận của hắn rất đặc biệt, cho nên phàm là người cố ý tiếp cận, hắn sẽ vô cùng cẩn thận.
Hiển nhiên Mạc Linh Nhi cũng bị coi là người cố ý tiếp cận hắn.
Nếu như vừa rồi ánh mắt Mạc Linh Nhi có chút ý đồ gì hắn sẽ hiểu ra ngay.
Dù sao cũng quá trùng hợp, hôm nay hắn vừa hay có việc đến cửa tiệm, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Thế nên hắn muốn biết mục đích của Mạc Linh Nhi là gì.
Nhưng Mạc Linh Nhi nghe thấy tên hắn lại không tỏ chút thái độ nào, rõ ràng là căn bản không biết hắn là ai.
Hắn sẽ không nhắc nhở cô, cô đã dùng tên giả thì sẽ không muốn người khác biết cô đang làm gì.
“Xin lỗi, là tại hạ mạo phạm, tại hạ cho rằng...” Tô Thanh Hải áy náy cười.
“Ta hiểu, chuyện này rất bình thường.” Chẳng phải cô cũng là người như vậy sao.
Tô Thanh Hải thấy Mạc Linh Nhi nói vậy thì lời giải thích lại nghẹn lại trong miệng.
Cô gái này luôn khiến hắn bất ngờ.
Cuối cùng hai người nhìn nhau cười.
“Được rồi, ông chủ Tô, lần này ta tới là muốn cho ông chủ Tô xem vài thứ.” Nói xong liền đưa mấy bản vẽ trong tay ra.
Tô Thanh Hải lịch sự nhận lấy, có điều khi nhìn thấy nội dung tờ giấy, người được giáo dục tốt như Tô Thanh Hải cũng không kìm được tâm trạng kích động của mình.
Thứ này... lại... thần kỳ như vậy.
Những hiểu biết của hắn về binh khí bắt nguồn từ gia tộc, thế nên hắn cũng vô cùng yêu thích binh khí.
Nếu được nhìn thấy bản vẽ này, sợ là cuộc đời hắn không còn gì hối tiếc nữa.
Nghĩ vậy, đôi tay cầm tờ giấy cũng hơi run rẩy.
Mạc Linh Nhi ở bên cạnh thư thái uống trà, khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt của Tô Thanh Hải, trong lòng đã hiểu rõ.
Cũng được tính là một kẻ biết nhìn hàng.
Nếu vừa rồi Tô Thanh Hải để lộ chút khinh thường nào, cô sẽ quay đầu bỏ đi không do dự.bg-ssp-{height:px}
Tâm huyết của cô cần phải được tôn trọng.
“Mặc cô nương, bản vẽ của cô quả là khiến tại hạ mở rộng tầm mắt, chỉ là hiệu quả của cái này...”
“Không sao.” Mạc Linh Nhi gật đầu.
Nếu Tô Thanh Hải chỉ nhìn lướt qua tờ giấy đã không chút nghi ngờ mà tin tưởng cô luôn thì cô lại phải lo lắng IQ của hắn ta có đủ để hợp tác hay không.
Tô Thanh Hải lại càng cảm thấy Mạc Linh Nhi là cô gái đặc biệt, vừa có trí tuệ vừa có lòng dũng cảm, hành vi cử chỉ cũng vô cùng phóng khoáng.
“Ta không giấu gì cô nương, chế tạo vũ khí là tinh hoa tổ tiên ta truyền lại, nhưng ta chưa từng thấy thứ vũ khí nào tinh xảo đến thế. Vậy nên...” Tô Thanh Hải ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Những thứ này là do cô nương sáng tạo ra?”
Chuyện này ông chủ Tô không cần quan tâm, hôm nay ta tới là muốn giao dịch với ông chủ Tô.” Mạc Linh Nhi nghiêm túc nói: “Ta bán những bản vẽ này cho ông chủ Tô, hy vọng ông chủ Tô có thể cho ta một cái giá hợp lý. Đương nhiên ông chủ Tô có thể xem xét tác dụng của nó rồi trả tiền cũng không muộn.”
Chưa nhận được đáp án mong muốn, Tô Thanh Hải không khỏi tiếc nuối.
“Đương nhiên, về mặt giá cả thì Mặc cô nương cứ yêm tâm.” Tô Thanh Hải cất bản vẽ đi rồi hỏi: “Không biết thứ vũ khí này tên gọi là gì?”
“Súng lục. Ta đã ghi rõ công năng, cách lắp ráp và cách dùng rồi.”
Đúng vậy, chính là súng lục, nhưng đã bị Mạc Linh Nhi cải tạo lại. Đây là thứ mà Mạc Linh Nhi cô quen thuộc nhất.
Bởi vì lực sát thương của súng lục quá mạnh, nếu để rơi vào tay kẻ xấu nhất định sẽ là kết cục trăm họ lầm than.
Hơn nữa ở thời điểm này còn chưa có nguyên liệu thích hợp để chế tạo súng chân chính.
Tuy cô hay có suy nghĩ ác độc nhưng bản chất lại không phải loại người tàn nhẫn.
Thế nên cô đổi vật liệu chế tạo súng lục thành gỗ, đạn cũng đổi thành châm bạc và phấn độc, lực sát thương đã giảm đi rất nhiều.
“Khẩu súng này một lần có thể bắn được cây châm và một lượng thuốc độc, chỉ cần bấm nút nổ súng là sẽ đồng thời bắn ra được mấy chục cây châm. Bên ngoài còn một nút bấm nữa để bắn bột thuốc độc. Đây là vũ khí tự vệ, nhỏ gọn tiện lợi, mang theo rất an toàn. Có thể đánh gục kẻ địch trong khoảng cách gần.
“Không ngờ vũ khí nhỏ như vậy lại có thể ẩn chứa nhiều thứ huyền diệu như thế.” Tô Thanh Hải bội phục nói: “Đã như vậy, ta tất nhiên sẽ tin tưởng Mạc cô nương.”
Tin tưởng không lý do.
Chuyện này lại khiến Mạc Linh Nhi sửng sốt, dễ tính vậy à?
“Mười nghìn lượng bạc, cô nương thấy đã hợp lý chưa?”
Mười nghìn lượng! Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Tô Thanh Hải thấy vẻ kinh ngạc của Mạc Linh Nhi thì nói thêm: “Lẽ nào Mặc cô nương chê ít? Tại hại có thể thêm...”
“Không cần không cần, đủ rồi.” Mạc Linh Nhi vốn chỉ nghĩ bán được vài trăm lượng bạc thôi, không ngờ thời đại nào cũng có mấy tên phá của.
Nháy mắt đã đưa luôn mười nghìn lượng bạc.
Cô không phải là người tham lam, nhưng cũng sẽ không từ chối.
Nếu như lúc này cô biết đến gia sản của Tô Thanh Hải chỉ sợ sẽ chỉ mặt mắng hắn là tên vắt cổ chày ra nước rồi.
Trong mắt Tô Thanh Hải, thứ này đáng giá.
Sự điên cuồng khi người chế tạo vũ khí gặp được thứ vũ khí tinh xảo không phải ai cũng có thể hiểu được. Bọn họ thà táng gia bại sản cũng muốn chế tạo ra thứ vũ khí hoàn hảo ấy.
Đây là cảnh giới tột cùng của yêu thích.
Tô Thanh Hải lập tức sai người mang ngân phiếu mười nghìn lượng đến đưa cho Mạc Linh Nhi.
Mạc Linh Nhi lại một lần nữa bị sự dứt khoát của tên phá của này làm cho líu lưỡi rồi.
“Khụ khụ, ừm, vậy ta cáo từ trước.” Mạc Linh Nhi nhìn mỹ nam trước mắt đúng là người đẹp tấm lòng cũng đẹp, nhất thời lại hơi ngượng ngùng.
Dù sao, thế này cũng là đang hãm hại người ta.
“Hy vọng lần sau có thể được gặp lại Mặc cô nương.” Ngụ ý chính là từ sau Mạc Linh Nhi có thứ gì tốt thì cứ mang đến đây.
Nghe vậy Mạc Linh Nhi suýt thì trượt chân, nhưng vẫn không quên đáp lời Tô Thanh Hải.
Thấy động tác đáng yêu của cô, ánh mắt Tô Thanh Hải ánh lên niềm vui.
Đúng là một cô gái đặc biệt.
“Hạo Thiên.” Tô Thanh Hải gọi.
Một bóng người lập tức hiện ra.
“Chủ nhân.”
“Xem xem vị cô nương vừa rồi là người nhà nào. Nhớ kĩ, đừng làm cô ấy sợ.”
“Vâng.”