" Cái... cái này là Đoạn Trường hương! " Vương thái y sắc mặt đại biến, cuống quýt nói:
" Nếu dùng thứ này lâu dài, có thể làm cho người ta tinh thần uể oải, không phải trúng độc, nhưng lại khiến thân thể người ngửi suy giảm trầm trọng... "
Vẻ mặt mọi người không thể tin được.
Không phải nói Thuận An đế bị bệnh sao?
Từ khi Chu Lăng Thần hồi kinh, Thuận An đế có tốt hơn một chút, giờ nghĩ lại, xem ra chỉ là hồi quang phản chiếu thôi.
" Hoạn quan nhà ngươi, vậy mà lại dám mưu hại Hoàng thượng! "
" Tội đáng chết vạn lần! "
" Điện hạ, tên nô tài này dù có bị thiên đao vạn quả, cũng không đủ! "
Trước đó hắn nhằm vào Hoa Ngu, bây giờ tất cả đều dồn lên người hắn!
Trương Thịnh mặt trắng nhợt như tờ giấy, muốn giải thích lại bị ánh mắt tuyệt tình lãnh khốc của Chu Lăng Thần dọa sợ, một chữ cũng không dám phun ra.
Hoa Ngu đang quỳ nghe chuyện này, liền nhíu mày.
Đoạn Trường hương?
Dược liệu đó xác thực là giống như lời Vương thái y nói.
Chỉ là...
Đoạn Trường hương này sinh trưởng rất gian nan, hơn nữa dược này khó sống, rời khỏi đất trồng mấy ngày thì sẽ héo, chỉ ở nơi bốn mùa như xuân mới mọc được.
Nhưng nơi như vậy lại cách xa kinh thành vạn dặm, bảo quản rất tốt mới đưa được đến kinh thành trong thời gian dài.
Càng không nói muốn đạt được hiệu quả của Đoạn Trường hương, cũng phải dùng đến ít nhiều.
Một lọ như vậy thực ra cũng đủ rồi.
Nhưng nàng trị bệnh cho Thuận An đế, bệnh tật lại không phải do Đoạn Trường hương gây ra.
Chỉ là tuổi già hư nhược, sau thì nhiễm bệnh thôi.
Chuyện này, quá gian xảo rồi!
Nàng không nhịn được lại nhìn Chu Lăng Thần một lần nữa, thấy hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh, sai người áp giải Trương Thịnh xuống, xử lý sau.
Hoa Ngu không khỏi giật mình.
Sợ là tất cả chuyện đều nằm trong tính toán của Chu Lăng Thần, thậm chí kể cả phản ứng của Trương Thịnh hắn cũng đã đoán trước được, cứ như vậy chuẩn bị đủ.
Mấy tên thái y này, còn có Nghiêm Kha lục soát được Đoạn Trường hương, đều là trùng hợp sao?
Không.
Đây chỉ là thủ đoạn của hắn thôi!
Nàng cẩn thận suy nghĩ, đáy lòng không khỏi phát lạnh. Lại thấy đám quan viên đều có vẻ mặt giống nhau.
Không khí trong Long Ngâm điện như ngưng lại.
Sự việc này, nàng còn có thể nhìn ra chân tướng, khôn khéo như mấy tên đại thần đây, sao lại không hiểu cho được?
Chu Lăng Thần giờ là Thái tử, xác thực muốn xử lý, nhưng không phải nàng, mà là Trương Thịnh.
Hắn làm vậy, cũng là để nhắc nhở đám người kia.
" Thái tử điện hạ anh minh, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! "
Trước đó Hoa Ngu quỳ xuống không có người thuận theo, nhưng bây giờ thì khác.
Sau việc của Trương Thịnh, mọi người đều quỳ xuống, cung kính hành lễ với hắn.
Vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ của Chu Lăng Thần, dưới ánh nắng, nhàn nhạt tản ra huy quang.
Chu Duệ và Chu Mặc Ngân sắc mặt khó coi, tức giận nhưng cũng không làm gì được Chu Lăng Thần.
Vị trí Thái tử này, hắn đã định rồi.
Không, không phải Thái tử. Giờ đây Thuận An đế đã băng hà, Chu Lăng Thần là Thái tử, kế đó cũng sẽ trở thành Hoàng thượng!
.......
Mấy ngày sau đó, Hoa Ngu cũng chưa gặp Chu Lăng Thần.
Chủ yếu là do Chu Lăng Thần quá bận, tang lễ của Thuận An đế, còn có đại điển cho tân đế đăng cơ, hắn phải làm quá nhiều việc.
Hơn nữa trong triều vẫn còn không ít vây cánh của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, cản trở việc đăng cơ của hắn.
Update: 19/12/2019