Trong mắt mọi người, nụ cười này tựa như ác ma.
Cửa điện Long Ngâm điện rộng mở, có thể thấy rõ được mọi việc bên trong.
Người bên ngoài lại không để ý việc này.
Lương Húc một thân tang phục, đứng bên cạnh Chu Lăng Thần.
Hắn khoanh tay, trên mặt mang theo một mạt ý cười, nhìn chằm chằm bên kia, chần chờ một lát liền nói:
" Tính tình Hoa Ngu này cũng thật tàn nhẫn, thần biết Thái tử muốn dùng hắn để uy hiếp đám lão đầu trong triều, chỉ là... "
Hắn nói, lại nghĩ đến viên quan đầu rơi máu chảy kia, không nhịn được tiếp tục:
" Người này tâm tư thâm trầm ngoan độc, làm việc lại cực kỳ quyết đoán, nếu dùng không tốt, chỉ sợ sẽ phản phệ a! "
Chu Lăng Thần nghe, đôi mắt khẽ nhúc nhích, nhìn Lương Húc.
Lương Húc là vì hắn mà suy xét, hắn biết rõ.
Chẳng qua...
Chu Lăng Thần nhớ tới hành động vừa rồi của Hoa Ngu, còn có thần sắc của nàng, ánh mắt sâu thêm vài phần, nói:
" Yên tâm, cái gì nên làm cái gì không nên làm, trong lòng hắn rõ hơn bất cứ ai. "
Lương Húc thấy ý của Chu Lăng Thần đã quyết, cũng không khuyên gì thêm, chỉ thở dài một hơi, ngậm miệng.
" Bổn vương thấy, trong mắt hắn có một ngọn lửa, chỉ là không biết ngọn lửa này sẽ cháy tới ai. " Chu Lăng Thần lại nói.
Trên mặt hắn vẫn còn treo nụ cười, ở cái linh đường lạnh lẽo này, có vẻ quỷ quyệt khó lường.
" Cho hắn quyền quyết định tất cả, bổn vương rất tò mò, ngọn lửa này, có thể đốt thành dạng gì! "
Trong lòng Lương Húc không khỏi động, xem ra kinh thành sắp tới, không còn bình yên rồi.
.......
Bên kia, Hoa Ngu dẫn đám quan lại ra khỏi cũng, đi đến pháp trường.
Biết con đường này đi đến đâu, sắc mặt mọi người càng thêm phức tạp.
Vừa rồi "hắn" mặt không đổi sắc giết một vị quan.
Hiện giờ dẫn một lũ đi pháp trường, sao có thể không làm người ta lo lắng?!
Hơn nữa....
Vài người nhìn sang bên cạnh, có mấy thị vệ đem theo đao kiếm.
Những người này, lại chỉ nghe lời Hoa Ngu.
Bọn họ chỉ cần có chút dị động, là chết chắc.
" Công công làm như vậy, không sợ bị ghi hận sao? " Hoa Ngu cùng Nghiêm Kha dẫn đầu đội ngũ.
Nghiêm Kha quay đầu, thu hết vẻ mặt của đám người kia vào trong mắt.
Hắn không khỏi nhìn về phía Hoa Ngu, nhẹ giọng hỏi.
" Sợ? " Hoa Ngu lập tức cười.
Ánh mắt Nghiêm Kha lóe lên, thái giám này, trời sinh dung mạo đẹp đến vậy.
Nàng híp mắt, mỉm cười nhìn hắn.
" Hận đi, bọn họ càng hận, nô gia càng cao hứng. "
Nàng nhấp môi cười, trước đây Diệp gia sợ chính là cái nhìn của kẻ khác nên mới sống nghẹn khuất như vậy, nàng cũng giống vậy, sống uất ức như thế.
Nhưng mà nhượng bộ, hữu dụng sao?
Diệp gia toàn gia của nàng, không phải đều bị hại chết sao?
So với mấy vạn người Diệp gia.
Đám người này tính là cái gì.
Nàng không những không sợ, còn muốn theo ý Chu Lăng Thần, leo đến đỉnh cao nhất!
Không phải bọn họ xử Diệp gia nói là nịnh thần sao?
Vậy nàng liền cho bọn họ xem, thế nào mới là gian nịnh!
Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, Hoa Ngu cười, khuôn mặt lạnh lẽo đến cực điểm.