Bản tính tàn độc của Hoa Ngu ngày ấy, ai đã từng chứng kiến thì khó có thể quên được.
Thậm chí còn có người cảm thấy, kinh thành từ nay vì thánh chỉ này, sẽ nhấc lên một trận huyết vũ tinh phong!
........
" Hoàng thượng cẩn thận. " Sau khi bãi triều, Hoa Ngu tươi cười đầy mặt, vô cùng ân cần mà đi theo Chu Lăng Thần.
" Cao hứng như vậy? "
Hoa Ngu khựng lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
" Hoàng thượng tín nhiệm nô tài, nô tài đương nhiên cao hứng. " Nàng cụp mắt, khác hẳn với thái độ không tình nguyện ngày hôm qua.
" Lại đây đỡ trẫm. " Chu Lăng Thần cười như không cười, nâng tay phải lên liếc nàng một cái.
Hoa Ngu hiểu ý, vội vàng tiến lên đỡ hắn, chỉ là vừa chạm vào hắn, liền cảm thấy toàn bộ trọng lượng của hắn đều đè lên người mình.
Hoa Ngu:....
Nàng rất hòa khí!
Chu Lăng Thần cho nàng một vố tốt như vậy, để hắn đè một chút cũng không sao.
Hơn nữa chân của Chu Lăng Thần nhìn thì có vẻ bình thường, kỳ thực vẫn đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, đi vài bước mệt mỏi cũng là đương nhiên.
Nàng là nô tài, hắn là chủ tử, chỉ cần hắn yêu cầu, bắt nàng làm gối dựa di động cũng không được phép dị nghị.
" Tiểu Hoa nhi. " Hoa Ngu còn đang cố an ủi lòng mình thì lại cảm thấy luồng hơi ấm bên lỗ tai.
May mà nàng không có hất hắn ra...
" A" Chu Lăng Thần nhìn vành tai trắng nõn mượt mà của nàng, thật giống như trân châu thượng đẳng tỏa ra ánh sáng.
Đôi mắt trầm xuống, thấp giọng cười.
Tiếng cười này vào trong tai Hoa Ngu, lại giống như đang trào phúng nàng.
Hoa Ngu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, coi như là con cẩu dựa lên người mình đi!
Mà, chó chẳng phải rất nhiệt tình sao, không trét nước miếng lên mặt nàng đã là may rồi.
" Trẫm tín nhiệm ngươi, ngươi cũng đừng cô phụ lòng tin của trẫm. Nếu để trẫm biết ngươi lợi dụng cái chức Đại Tiền Tư đại thống lĩnh này mưu lợi cho lão tình nhân của ngươi... "
Chu Lăng Thần nói đến đây, lại càng kề gần vào nàng. Cánh môi ướt át kia của hắn, cơ hồ dán sát vào vành tai Hoa Ngu.
Hắn đột nhiên tới gần như vậy, trong nháy mắt làm cho Hoa Ngu hoảng loạn.
" Trẫm sẽ tự mình lột da ngươi! Đem ngươi cho sói ăn! Nga, đúng rồi, không phải ngươi nuôi dưỡng một con sói trắng sao? Vậy để nó thưởng thức da thịt của chủ nhân đi. "
Hắn nhìn vẻ mặt của Hoa Ngu, cười cười, mang theo hương vị thần hồn điên đảo.
Mà Hoa Ngu bây giờ chỉ dám nhìn thẳng phía trước, nào có thấy.
Thanh âm nhẹ nhàng của hắn, truyền vào lỗ tai nàng, tức khắc làm lông tơ cả người nàng dựng thẳng đứng.
Đám triều thần đó còn nói nàng tàn nhẫn.
Ta phi!
Đấy là bọn họ không biết, Hoàng thượng của họ là tên biến thái đến nhường nào!
" Chưa nghe rõ sao, Tiểu Hoa nhi? " Cuối cùng vẫn là hắn không nhịn được, vươn tay nhéo vành tai của Hoa Ngu.
Khóe môi Hoa Ngu run rẩy, nỗ lực nói với chính mình, không cần chấp nhặt với biến thái.
Hít một hơi thật sâu, nói:
" Nô tài đã biết. "
" Còn thiếu bắt ngươi không dùng gương mặt xinh đẹp này đi thông đồng với người khác. " Còn chưa đủ, Chu Lăng Thần vuốt vuốt vành tai nàng, bổ sung thêm một câu