" Cái gì?! " Chu đại nhân lập tức thay đổi sắc mặt, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Không chỉ hắn, ai cũng kinh ngạc nhìn Hoa Ngu.
" Người ta có câu, là phụ nợ tử trả, ngược lại, cũng như thế. " Hoa Ngu cười nhạt, lành lạnh nhìn hắn.
Chu đại nhân cả mặt xanh mét, bùng nổ tức giận quát lớn:
" Ngươi nghĩ ngươi là ai?! Chỉ là hài tử vui đùa một chút, ngươi lại dám khinh nhục bản quan! "
" Vui đùa? " Hoa Ngu nghe xong, cười càng tươi.
Gương mặt nàng tinh xảo tuyệt mỹ, lúc cười lên không khỏi mang theo chút mị hoặc, nhưng không khiến người ta lay động, ngược lại lại cảm thấy sợ hãi.
" Quan hệ của nô gia và Chu công tử, đã thân đến mức có thể vui đùa rồi sao? "
Nhất thời, Chu đại nhân nghẹn lời, nhưng giờ ở trước mặt nhiều người như vậy, muốn hắn cúi đầu nhận lỗi với Hoa Ngu, thậm chí nhận khăn tay lau bẩn cho "hắn", không có khả năng!
" Bang! " Hắn mạnh vung tay áo, ngẩng cao đầu, tức giận nói:
" Bản quan chính là mệnh quan triều đình! Bị một hoạn quan như ngươi vũ nhục thì thà chết còn hơn! Điện Tiền Tư uy phong vô hạn, bây giờ lại muốn bức chết một viên quan triều đình?! "
Lời này như lôi kéo mọi người, ai cũng cảm thấy Hoa Ngu điên rồi.
" Đúng vậy, không ai động chạm gì đến ngươi, hà tất phải như thế! "
" Ngươi cũng đừng xem thường bọn ta. "
" Theo ta thấy a, chính là có người đang ở đây cầm lông gà cố ý làm ra vẻ đây! "
" Dù gì cũng chỉ là một hoạn quan. "
Âm thanh có xu hướng càng ngày càng lớn, nhìn dáng vẻ bức xúc phẫn nộ của quần chúng kia, giống như là Hoa Ngu đã làm tội ác tày trời.
Nghiêm Kha khó chịu nhíu mày, rõ ràng là Chu Viêm lên tiếng, ra tay trước.
Tuy rằng yêu cầu của Hoa Ngu cũng có hơi quá đáng, nhưng người làm sai thì có bộ dạng đương nhiên, cao cao tại thượng. Đám người còn lại, cũng tự cho là đúng.
Một câu hoạn quan hai câu hoạn quan, rõ ràng là không đem hoạn quan này để vào mắt.
Chỉ sợ rất nhanh, bọn họ sẽ phải nếm quả đắng.
" Các ngươi... " Lương Nguy Chi cũng nổi giận, muốn lên tiếng cãi lại.
Đột nhiên Hoa Ngu thu lại nụ cười trên mặt, tùy tiện ném khăn tay trong tay đi.
Hắn cũng im bặt, ánh mắt không tự giác mà dừng lại trên người Hoa Ngu.
" Xem ra nô gia và Chu đại nhân không thể hòa hảo mà nói chuyện được. " Nàng ung dung thong thả sửa sang lại tay áo, nhướn nhướn mày.
Mắt phượng tuyệt đẹp tức khắc trở nên lạnh lẽo.
Nàng nâng tay phải lên. Ống tay áo to rộng kia theo động tác của nàng mà trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc.
Nhan sắc kiều nộn kết hợp với y phục màu đen, càng tôn lên làn da tuyết trắng không tì vết của nàng.
Chỉ một đoạn cổ tay, cũng đủ làm đám nam nhân phát hoảng.
Ngay cả đôi mắt màu hổ phách của Bạch Ngọc Hằng cũng sâu thêm một phần, thâm trầm không thấy đáy.
Nhưng cũng không đợi bọn hắn phản ứng lại, Hoa Ngu đã nhẹ nhàng vươn tay chỉ vào Chu Viêm. Đồng thời, thanh âm lười biếng khàn khàn của nàng vang lên...
" Đã như thế này thì đành vậy, người đâu, bắt vị Chu công tử này lại. "
Lập tức, ai cũng ngơ ngác, kể cả người của nàng.
" Vâng. " Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, người đầu tiên nhận lệnh thực hiện vậy mà lại là Nghiêm Kha.
Nghiêm Kha trầm mặt, ra lệnh một tiếng, đem theo vài tên thị vệ xách Chu Viêm đi.
Update: 7/1/2020