Thị vệ thấy bọn họ một đường đi thẳng vào Điện Tiền Tư, không khỏi nhẹ giọng gọi lại.
Đám người này không phải ai khác, chính là Mạc Tử Huân, Bạch Ngọc Hằng và Dung Triệt.
Cái ao nước đục Chu gia, Mạc Tử Huân vốn không định dây vào. Đặc biệt hôm nay, chẳng có ai cảm thấy Chu Viêm không đáng chết.
Không chỉ Chu Viêm, mà toàn bộ Chu gia đều đáng chết.
Nhưng không ngờ hắn lại phải chịu người ta cầu cạnh. Ai bảo hắn từng thiếu Bạch Ngọc Hằng một cái ân tình. Yêu cầu của Bạch Ngọc Hằng cũng đơn giản, chỉ cần thấy mặt Chu Viêm, xác nhận hắn còn tốt là được. Chẳng qua bọn họ tới chậm một bước, nhìn tình hình này, chắc hẳn bên trong đã bắt đầu tra tấn.
" Bạch công tử còn muốn vào sao? " Mạc Tử Huân nhìn vẻ mặt khó coi của Bạch Ngọc Hằng, dừng cước bộ dò hỏi hắn.
Tới không kịp, không làm xong việc, tâm trạng Bạch Ngọc Hằng đương nhiên không tốt.
Nhưng tên Chu Viêm cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, cho hắn ăn chút khổ là đúng mà.
Bạch Ngọc Hằng ngừng lại một chút, nói:
" Còn mong vị đại ca này đi thông báo một tiếng, nói Đoan Bình quận vương thế tử và hai chúng ta cầu kiến. "
Ồ, người cao ngạo như Bạch Ngọc Hằng lại có ngày gọi một thị vệ là đại ca.
Ngay cả thị vệ kia cũng sửng sốt, phản ứng lại thì vội đáp ứng, nhanh chóng chạy vào trong đại điện.
" Chặc chặc, nghe âm thanh này, chỉ sợ Chu công tử phải ăn ít khổ trên da thịt rồi. " Mạc Tử Huân nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết, ánh mắt thâm thúy.
Bạch Ngọc Hằng nhăn mày thật sâu, nếu không phải Chu gia và Tứ hoàng tử có quan hệ thì đối với hắn, kẻ như Chu Viêm dù có bị nghiền xương thành tro cũng không đủ.
Chỉ là lời này không thể nói trước mặt Mạc Tử Huân được. Hôm nay nếu không có hắn, bọn họ cũng không thể vào được Điện Tiền Tư.
Ai mà chả biết Đoan Bình quận vương là công thần ủng hộ tân hoàng lên ngôi.
Mạc Tử Huân là thế tử, mặt mũi, đương nhiên phải cho.
" Nha, có khách đến a! " Âm thanh này, Bạch Ngọc Hằng biết rõ là của ai.
Quay đầu lại, quả nhiên là Hoa Ngu một thân y phục đỏ tía, áo choàng có chút to so với thân hình của nàng, khiến cho nàng có vẻ gầy yếu. Nhưng da thịt lại trắng vô cùng, kết hợp với dung nhan mỹ lệ tạo ra một sự đối lập.
Trên mặt nàng còn mang theo nụ cười tà, xứng với cái danh tâm tình bất định, tàn nhẫn vô cùng. Dung hợp với nhau, có vài phần quỷ quyệt yêu tà.
Dung Triệt phía sau Bạch Ngọc Hằng nhìn thấy Hoa Ngu, lông tơ cả người dựng đứng, đôi mắt đảo quanh chao động liên hồi.
Phải nhìn kỹ xem có cái con sói trắng Đỉnh Phong ở đây không.
Thấy Đỉnh Phong không có ở chỗ này, hắn mới nhẹ thở một hơi.
Cái tên Hoa Ngu đáng chết, khiến hắn ám ảnh lâu như vậy!
" Hoa công công. " Mạc Tử Huân gật đầu với Hoa Ngu, xem như chào hỏi qua. Hiện giờ hắn đối mặt với Hoa Ngu, tâm tình có chút phức tạp, quan hệ của bọn họ cũng không đến mức thân thiết.
" Thế tử gia. " Hoa Ngu đáp lại hắn, trên mặt chẳng có chút cung kính.
" Sao hôm nay Bạch công tử và Dung công tử lại tới đây? A, loại địa phương như Điện Tiền Tư, thật sự không phải nơi hai vị nên đến! "
Lời lẽ Hoa Ngu chẳng tốt mấy khiến Bạch Ngọc Hằng hơi ngạc nhiên.
Giống như để đáp lại lời nàng, âm thanh như cha chết mẹ chết của Chu Viêm lại vang lên. Lần này cũng chẳng khác gì giết lợn.
Update: 22/1/2020
*le: Huân ca theo phe ta... đừng ghét ảnh vội:> (mặc dù tui chưa đọc kỹ)