" Ẳng Ẳng!" Dương Thải Y ngoảnh lại, thấy bên cạnh có một người ôm trên tay một con chó.
Ả nhìn một chút, nhấc tay nói:
" Đi! Đem con chó đó lại đây! "
" Vâng!" Có người đáp lại, sau đó đi đến chỗ người kia, đoạt lấy con chó.
Người kia bị đoạt mất chó cũng biết những người này không trêu vào được, vậy nên không dám hé răng.
" Đem tên cẩu nô tài này bắt lại!" Dương Thải Y vung mã tiên, trong mắt tràn đầy hưng phấn, " Bổn tiểu thư nghe nói, thái giám không có mệnh căn ( chắc là 'chỗ đó'), phía dưới toàn mùi xú uế, vừa lúc lại là đồ chó thích ăn nhất!"
" Đúng lúc hôm nay bổn tiểu thư thiện tâm, cho con chó này đồ ăn ngon!" Nói xong, ả chỉ tay về hướng Hoa Ngu.
" Động thủ!"
Hoa Ngu sắc mặt đại biến, thủ đoạn của Dương Thải Y quả thực tàn nhẫn, nghĩ đến Hoa Ngu nguyên bản kia chỉ còn là một khối thân thể vỡ nát (?), lửa giận nhất thời cháy lên hừng hực.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy thủ hạ của Dương Thải Y phi thân về phía nàng, động thủ muốn bắt!
Lúc này Hoa Ngu không hề chậm trễ, lập tức nhấc chân chạy về hướng ngược lại.
Khi nàng chạy, cước bộ thoạt nhìn nặng nề, không có quy luật, nhưng những thị vệ kia một chút cũng chưa động được vào thân thể của nàng.
Hoa Ngu quay đầu lại nhìn thoáng qua, không khỏi cười lạnh, công phu của nàng tuy không còn, nhưng khinh công tuyệt không hề phí, khinh công đều do Vương đạo sĩ dạy, thế nào nhưng láu cá phải đứng hạng nhất.
Vài lần, mấy thị vệ kia chỉ chạm được vào bả vai của nàng, nhưng lại khó tóm được nàng.
" Ba!" Nàng chạy chạy, thế nhưng lại biến mất trước tầm mắt của Dương Thải Y.
" Người đâu?!" Dương Thải Y chỉ thấy đám thị vệ người không quay về, thở hổn hển.
" Tiểu thư gọi về, lỡ để hắn chạy mất." Thị vệ kia vừa nói xong, trên mặt liền có một vết roi, vội ôm mặt lui ra.
" Phế vật!" Dương Thải Y nổi giận, nha hoàn bên cạnh trông thấy, vội giữ ả lại, nhẹ giọng:
" Tiểu thư, mặc kệ tên cẩu nô tài đó, ngày sau còn có thời gian để thu thập hắn, bây giờ đại sự bên Bạch Ngọc các sắp bắt đầu rồi, nếu chúng ta còn trì hoãn sợ là không kịp."
Vốn dĩ Dương Thải Y còn đang cực kỳ tức giận, nghe được lời của nha hoàn, lại không biết nghĩ đến cái gì, xoay người rời đi.
" Đến Bạch Ngọc các trước, chờ ngày mai ta đi tìm biểu ca, đem cẩu nô tài này chặt thành tám khối!"
" Vâng!"
Bên này, Dương Thải Y dẫn người đi rồi, mà bên kia, Hoa Ngu nhân lúc hỗn loạn đi vào một con ngõ nhỏ, cắt đuôi lũ thị vệ đuổi theo mình.
Ngay cả dược cũng chưa mua, vốn định đi tìm Giang Hải nhưng bị Dương Thải Y náo một trận như vậy, nàng chỉ đành trực tiếp về Ung Thân vương phủ.
Dương Thải Y không phải thích ỷ thế hiếp người sao?
Nàng sẽ khiến nàng ta (DTY) mở to mắt ra mà nhìn xem, thế nào mới là cậy thế khinh người!
.......
Bạch Ngọc các chính là đệ nhất tửu lâu ở kinh thành.
Bất quá có thanh danh như thế, không phải bởi vì Bạch Ngọc các loại đồ ăn rượu ngon gì cũng có.
Mà là vì chủ nhân của Bạch Ngọc các, Ngọc Hằng công tử!
Ngọc Hằng công tử này, chính là đệ nhất mỹ nam Túc Hạ!
Xuất thân cao quý, là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, không chỉ có một dung nhan tuấn mỹ, mà họa kỹ cũng khiến người ta nể phục.
Hơn nữa, giỏi nhất chính là vẽ mỹ nhân đồ!
Nhưng là Ngọc Hằng công tử một năm chỉ vẽ một bức mỹ nhân đồ, có thể nói là một bức tranh khó cầu.
Nữ tử trong kinh từ trước tới nay đều tha thiết mơ ước được Ngọc Hằng công tử họa cho mình một bức mỹ nhân đồ.
Người được Ngọc Hằng công tử vẽ cho cực kỳ hiếm thấy, còn có người được vẽ, vi xưng là tiên tử.
Để có được danh hiệu này, có không ít nữ tử đổ xô vào.
Mà hôm nay, chính là ngày Ngọc Hằng công tử tìm ra mỹ nhân để họa.
Địa điểm, đương nhiên là Bạch Ngọc các của hắn.
Update: 24/8/2019