Từ khi trong tay có quyền lực, việc đầu tiên Hoa Ngu làm là phái người theo dõi nhất cử nhất động của Cố Nam An. Bên cạnh hắn cao thủ như mây, bảo là theo dõi nhưng cũng chỉ quan sát được từ xa (chém).
Ai ngờ hắn lại phái nhiều nhân thủ đi biên thùy truy tìm Giang Hải. Giang Hải là tâm phúc của nàng, Cố Nam An biết rõ việc này. Chỉ là khi hắn tiêu diệt Diệp gia quân, tình hình hỗn loạn nên cũng không chú ý đến Giang Hải.
Hoa Ngu phỏng đoán, hẳn là sau khi xong việc, Cố Nam An phát hiện bất thường nên mới điều tra. Không thấy thi thể Giang Hải cho nên mới tìm người...
" Đều do thuộc hạ thất trách! " Giang Hải phản ứng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Diệp Vũ vốn bị hủy dung, chưa từng gặp người nên có thể dùng thi thể khác. Nhưng còn hắn, Cố Nam An từng gặp. Nếu dùng thi thể khác dịch dung thành bộ dạng của hắn, dựa theo tính cách của Cố Nam An, chỉ sợ sẽ sinh nghi.
Hơn nữa lúc đó hắn tới chiến trường chỉ lo cho Diệp Vũ, lại quên béng mất bản thân.
Để lộ sơ hở, giờ muốn bù cũng không được.
" Sao lại có thể trách ngươi, muốn trách, cũng là trách ta có mắt như mù! " Hoa Ngu cười lạnh, trâm chọc một câu.
" Người khác lòng lang dạ thú, chủ tử nào có biết được. " Giang Hải biết nàng có khúc mắc, lại không biết nên an ủi sao cho phải.
" Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngươi chỉ cần nhớ đề phòng cẩn thận là được. " Nàng không trả lời vấn đề của Giang Hải, ngược lại lấy cái tráp đẩy vào tay hắn.
" Đem cái này đi đi. "
" Chủ tử? " Giang Hải đột nhiên nhìn về phía nàng.
" Lúc ngươi cùng tiểu đội tinh nhuệ đi đào vong, còn phải né tránh nanh vuốt của Cố Nam An, chắc là có không ít người bị thương đi? "
Hoa Ngu thấy vẻ mặt hắn cứng đờ, lòng nàng liền hiểu rõ.
Từ khi trở lại kinh thành cho tới nay, nàng vẫn chưa thấy mấy vị huynh đệ từng vào sinh ra tử cùng nàng. Bọn họ có thể chạy thoát, chỉ sợ cũng phải trả giá rất nhiều.
Giang Hải không nói, nhưng nàng cũng không ngốc.
Ngày đó nàng phái đi không phải chỉ có Giang Hải, mà còn một tiểu đội nữa.
" Nhưng mà hiện tại chủ tử đi theo hầu hạ Hoàng thượng, so với chúng ta thì cần bạc hơn, chủ tử vẫn là giữ lại chỗ này đi. " Giang Hải không định nhận.
" Không được. " Thấy ánh mắt sắc lạnh của Hoa Ngu, hắn hơi biến sắc.
" Giang Hải. " Nàng gõ gõ mặt bàn, băng tuyết trên mặt vẫn chưa tan, " Đây là quân lệnh. "
Giang Hải nghe được lời này, sắc mặt đại biến, đôi mắt kịch liệt chấn động. Hơn nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng cúi đầu.
" Vâng. "
Hoa Ngu không phải tướng quân. Nhưng hai từ "quân lệnh" đối với bọn họ, vẫn trọng như Thái Sơn. Vả lại hắn cũng biết, Hoa Ngu là vì muốn tốt cho bọn họ.
" Nhận lấy đi. "
Thấy hắn đáp ứng, Hoa Ngu cũng không nhiều lời nữa, nhắm mắt dưỡng thần chờ về tới cung.
Chẳng qua...
" Ngươi nói ai muốn gặp nô gia? " Còn chưa đến Thần Tâm điện, Hoa Ngu đã bị người khác ngăn lại.
Người kia, là một cung nữ lạ mặt.
" Là Thi Sầm tướng quân muốn gặp công công, lúc này đang ở trong cung của Quý phi nương nương, thỉnh công công đi gặp một lần. "
Lúc tiểu cung nữ này truyền lời hình như có chút sợ hãi Hoa Ngu, không dám nhìn nàng dù chỉ một chút.
Update: 22/2/2020
*le: một năm lắm số 2, mong truyện cũng thật high...
Thi thoảng trong truyện sẽ đổi qua lại giữa hai tên của nữ chủ cho hợp với hoàn cảnh, một số đoạn tên sẽ khác trong raw và convert, ai đã đọc rồi mong đừng thắc mắc.