Thi Nhược Vân quả thực có nhờ Thi Sầm mang chút đồ đến "tặng" Hoa Ngu. Nhưng nàng đâu ngờ, ca ca ngốc của nàng lại trực tiếp như vậy!
Cái rương cao gần bằng nửa người Hoa Ngu, nàng thấy còn sợ chứ đừng nói đến chính chủ kia.
" Làm sao vậy? " Thi Sầm đột nhiên quay lại, khó hiểu nhìn Thi Nhược Vân.
Thi Nhược Vân:...
Hoa Ngu:...
Khẳng định đây là lần đầu tiên đại gia đi tặng lễ rồi! Phong cách đơn giản mà thô bạo, Hoa Ngu trông mà vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Đối với con người của Thi Sầm, nàng cũng biết một chút.
" Ý tứ của tướng quân, nô gia hiểu rõ, chỉ là mấy cái thứ này thì không cần đâu. " Hoa Ngu thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói.
" Hoa công công không thích thứ này? Bên kia ta còn có ít nguyên liệu trân quý, da lông động vật. A đúng rồi! Hoa công công thích cung tiễn hay chủy thủ? " Thi Sầm thấy nàng không nhận, lập tức nóng nảy. Hôm nay dù thế nào, hắn cũng phải khiến Hoa Ngu đáp ứng, chiếu cố Nhược Vân trong cung một chút.
Thi Sầm đương nhiên hiểu rõ muội muội muội mình. Đừng nhìn bề ngoài Thi Nhược Vân thế này, kỳ thực tâm tư rất đơn giản, nếu trước đó không phải do tì nữ xúi giục thì nàng cũng không gây hấn với Hoa Ngu.
Hiện giờ Hoa Ngu là đại tổng quản trong cung, khống chế toàn bộ Điện Tiền Tư, nếu "hắn" đáp ứng, về sau có chuyện gì đối với Thi Nhược Vân cũng tốt hơn phần nào.
Đây là lần đầu tiên Thi Sầm làm loại chuyện này, cho rằng Hoa Ngu không nhận đồ của mình chính là không chịu giúp, nhất thời cảm thấy hoảng.
Hoa Ngu nhìn đôi huynh muội tâm tư đơn giản này, chẳng hiểu sao lại có cảm giác bất lực, khẽ thở dài một hơi.
" Tướng quân không cần như thế, ý nô gia không phải vậy... "
" Vậy công công còn thích thứ gì khác? Ngươi chỉ cần nói, ta nhất định đưa! "
Rồi rồi, hôm nay mà nàng không nhận cái đống này, đôi huynh muội này chắc hoảng đến chết mất. Dù sao nàng cũng không tính trở mặt với Thi Sầm. Hắn không phải quan kinh, nhưng lại là người nắm binh quyền trong tay nhiều nhất, ngày sau không chừng có thể giúp được nàng.
Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, để chuyện nhỏ ảnh hưởng đến chính sự, đáp ứng rồi có sao đâu.
Mà một rương này lại tỏa sáng vô cùng lấp lánh... Hơn nữa còn có đôi mắt long lanh mong chờ của huynh muội Thi gia.
Nhận thì nhận đi, để cái danh tham tài của nàng truyền đi cũng khiến hai người này an tâm hơn.
" Đã như thế, nô gia từ chối là bất kính rồi. " Hoa Ngu thấy, nhận đồ chỉ là chuyện đơn giản thôi mà.
Nhưng nàng vừa đáp ứng liền cảm giác được không khí như lạnh xuống. Nàng hơi nhíu mày, nhìn xung quanh một hồi, đâu có thấy cái gì? Làm sao vậy? Trong Tố Tâm điện còn có thứ gì khác sao?
Ngoài điện, Lưu Hành nhìn sắc mặt âm trầm của Chu Lăng Thần mà lòng lạnh run. Hoa Ngu ơi là Hoa Ngu, ngươi điên rồi sao?!
" Thật sao?! Vậy trăm sự nhờ công công! "
" Việc nhỏ ấy mà, là tướng quân khách khí rồi. "
" Đúng vậy, sau này có việc gì, công công cứ gọi ta. "
" Tướng quân nói vậy... Nhưng thật ra nô gia cũng có ý này, tình ý của Quý phi nương nương đối với Hoàng thượng nô gia hiểu rõ, chỉ là, có đôi khi nương nương không nên che giấu tình ý đó. "
" Công công chỉ giáo cho? "
" Hơn phân nửa ngày Hoàng thượng đều ở Cẩm Tâm điện, khó tránh khỏi khát nước... "
Bên trong không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện. Hoa Ngu còn dạy dỗ lên dạy dỗ xuống Thi Nhược Vân, giáo nàng đủ kiểu làm sao để lấy lòng Chu Lăng Thần.