" Hoàng thượng! Nô tài oan uổng a! " Hơn nửa ngày, Hoa Ngu mới hộc ra một câu như thế.
Đừng nói là Chu Lăng Thần, ngay cả chính nàng nghe xong còn chả cảm thấy thuyết phục.
" Oan uổng? Ngươi nói cho trẫm biết ngươi oan uổng ở chỗ nào? Là ngươi không thu tiền của Thi Sầm? Là ngươi không câu dẫn cung nữ?! "
Chu Lăng Thần cười lạnh, ngay cả một chút đường sống cũng không lưu lại cho nàng.
Hoa Ngu:...
Sao đến cả chuyện nàng nhận tiền của Thi Sầm mà hắn cũng biết?! Rõ ràng chuyện này mới xảy ra không bao lâu! Chu Lăng Thần a, ngươi cũng quá khủng bố đi!
" Thế nào? Không giải thích được? " Chu Lăng Thần thấy nàng quỳ xuống mà không nói lời nào, tức giận trong lòng càng trào lên.
" Ngươi biết rõ thái giám là kẻ thế nào mà còn dám lại gần nữ nhân trong cung?! Hoa Ngu, có phải trẫm đối xử với ngươi tốt quá khiến ngươi không thấy rõ thân phận của mình?! "
Thanh âm của Chu Lăng Thần càng ngày càng lạnh làm cho Hoa Ngu hoảng loạn không thôi. Nàng vội ngẩng đầu, nói:
" Hoàng thượng, không phải như thế, nô tài tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận với nữ nhân của Hoàng thượng! "
Đôi mắt Chu Lăng Thần lập tức hiện lên nguy hiểm, hắn nói:
" Đối với nữ nhân của trẫm không có ý nghĩ không an phận, vậy ngươi đối ai mới có ý nghĩ không an phận? "
Hoa Ngu: Bây giờ vấn đề này quan trọng sao?
" Hoàng thượng nói cái gì vậy? Ngài biết rõ nô tài tàn khuyết, về việc nam nữ đã sớm không còn để tâm rồi! "
Chu Lăng Thần thấy nàng không chút do dự nói vậy, thần sắc hòa hoãn đi không ít, chẳng qua vẻ mặt vẫn không biến đổi gì nhiều, vẫn lạnh lùng mà nhìn nàng.
" Còn về việc Thi tướng quân đưa nô tài tiền... " Hoa Ngu chớp chớp mắt, trên đời này nào có ai bi thảm như nàng. Chân trước thu được tiền của người khác, chân sau lại bị người ta bắt được.
" Việc này trẫm cũng oan uổng ngươi? " Sắc mặt Chu Lăng Thần âm trầm, không khá lên chút nào. Khuôn mặt tuấn mỹ kia, tựa như sắp dậy lên sóng gió.
Hoa Ngu nghẹn lời, tiền xác thực là nàng đã nhận, lúc này mà kêu oan, chính nàng còn cảm thấy vô lý!
Mà chẳng biết nói thế nào với Chu Lăng Thần giờ.
" Là, là Thi tướng quân muốn làm bằng hữu với nô tài, đưa nô tài lễ gặp mặt ấy mà! " Tình thế nước sôi lửa bỏng, chất xám nàng hạn hẹp, chỉ đủ nghĩ ra lý do này thôi!
Còn Chu Lăng Thần... hắn sắp bị "hắn" làm cho tức chết rồi! Bịa đặt lung tung! Miệng toàn lời bậy bạ! Xem xem, xem "hắn" nói gì đi! Chính tai hắn nghe được!
" Là đưa ngươi lễ gặp mặt, hay là hối lộ cho ngươi, để ngươi chu toàn cho Thi Nhược Vân ở trong cung? "
Hoa Ngu một lời cũng không thốt ra được.
Hình như Chu Lăng Thần cái gì cũng biết rồi, nói hộ nàng luôn. Xui xẻo, quá xui xẻo!
Nàng đang thầm kêu trong lòng, bỗng nhiên một đôi giày thêu long văn hiện ra trước mắt, dừng trước mặt nàng. Nhất thời nàng còn chưa phản ứng kịp, cằm đã bị người ta cưỡng chế kéo lên, bắt nàng ngẩng đầu.
" Đầu óc Thi Sầm chẳng lẽ có vấn đề? Toàn bộ người trong triều đình này chưa có ai được hắn tặng lễ gặp mặt quý giá như vậy, ai ngờ ngươi có thể có được vinh dự này. Mà trẫm cũng không biết, ngươi từ khi nào có quan hệ tốt với huynh muội Thi gia vậy? "